Chương 8 – Nơi để chết
Khi tôi thức giấc và thấy trăng vẫn còn sáng khi nhìn từ cửa sổ của căn phòng mà Vua của vương quốc Afillis, Quốc Vương Leric đã chẩn bị cho mình.
“Có thể ta phải sống ở một thế giới khác, một cơ thể khác và một lứa tuổi khác nhưng bầu trời thì vẫn vậy huh.”
Trước giờ tôi chưa từng thức giấc giữa đêm hôm thế này nên cảnh bầu trời đêm là một thứ gì đó mới lạ với tôi. Tôi cười nhạt với bản thân mình bởi tôi chợt nhận ra từ khi đến Vương Quốc Afillis, tôi có hơi đa sầu đa cảm một tí.
Tôi bắt đầu hồi tưởng về chuyện vừa xảy ra. Sau khi về lâu đài cùng với Feli, tôi đã yêu cầu được gặp riêng chú Leric và tuyên bố về “Điều kiện để tiếp viện của Vương Quốc Diestburg giúp đỡ Afillis”.
.
<>
Tôi đã yêu cầu để được nói chuyện riêng với Vua Leric nhưng vì tỉnh cảnh hiện tại nên vẫn có ba người lính ở đó để đảm bảo an toàn cho chú ấy. Cả ba người họ đề trố mắt trước điều kiện thứ nhất của tôi.
Trang bị của Công Chúa Maphia được gọi là ma cụ. Thứ đó khá đắt và có công dụng khiến người sử dụng có sức mạnh không khác là bao so với người trưởng thành nên hay được sử dụng bởi những thanh thiếu niên. Cho mượn một thứ như vậy với họ không phải là việc gì đó quá khó khăn. Nó đúng là ma cụ đấy nhưng họ có rất nhiều thứ giống vậy, sẽ chả ảnh hưởng là bao đâu.
Nhưng mọi chuyện sẽ khác nếu đó là yêu cầu từ một tên “Hoàng tử rác rưởi”.
Một tên như vậy dùng nó thì có ích lợi gì à?
Đó là những gì họ đang nghĩ.
<>
Chú Leric và những người lính của ông hẳn phải nghĩ rằng tôi cần của cải hay một điều kiện gì đó về chính trị nên khi tôi đưa điều kiện kì lạ ấy ra, họ đều cau mày cả.
Điều kiện thứ hai chỉ đơn giản là không được vào phòng của tôi. Họ nói đó chả là gì và chấp nhận cả hai điều kiện trên mà không hề có một chút do dự nào.
<<Điều kiện thứ ba và cũng là điều cuối cùng. Dù trận chiến này có ra sao đi chăng nữa thì cũng không một ai được phép đề cập đến việc tán dương Fay Hanse Diestburg. Nếu muốn thì cứ tôn vinh ai đó khác ngoài tôi là được. Bất kì một hành động chính trị nào có động chạm đến Fay Hanse Diestburg cũng bị cấm. Cứ coi tôi như là một “Hoàng tử rác rưởi” như trước là được. Vậy ý Ngài thế nào? Nếu Ngài chấp thuận, tôi sẽ cố hết sức để giúp đỡ Vương Quốc Afillis.>>
Tôi chỉ cần một cuộc sống yên ả là được. Nếu tôi còn có thể bảo vệ những thứ quan trọng với mình thì còn tuyệt hơn nữa. Nên việc cầm kiếm không còn là lẽ sống của tôi nữa rồi.
Tôi khá là tự tin vào kiếm kĩ của mình vì nó là kết tinh của những lời dạy mà sư phụ tôi đã để lại. Ngài sẽ là người cuối cùng mà tôi để mất. Tôi không có ý đinh thua thêm lần nào nữa.
Khi chú Leric định cúi đầu trước tôi để chấp thuận những điều kiện trên thì tôi ngừng chú ấy lại.
<>
Tôi mỉm cười.
<>
Sự tồn tại của “Anh hùng” là không cần thiết. Tôi không rõ họ mạnh cỡ nào nhưng người ta đồn rằng họ có thể một mình cân mười ngàn binh lính vũ trang đầy đủ.
“Spada” của tôi sẽ là vũ khí chí mạng ngay từ những khoảnh khắc đầu tiên (My “Spada” is especially deadly when witnessed for the first time). Khi trận đấu vừa bắt đầu, ta nên cắt một, hai cánh tay của chúng. Nếu tôi không thể làm thế, tôi sẽ cố kéo dài thời gian để rút sức chúng từ từ. Tôi rời khỏi phòng khi nghĩ vậy
Tôi thực sự nghĩ thế. Ở tiền kiếp, tôi không chịu nổi sự cô đơn nên đã tìm cách ra đi tìm những người đã khuất.
Tuy nhiên…
“Và kết quả là đây, tôi đã bị trừng phạt vì dám tự kết liễu cuộc đời mình. Tôi lại phải bước đi trên một con đường khác.”
Một cuộc sống mới ư. Nếu thế thì tôi thực sự muốn họ xóa quách kí ức kiếp trước của tôi đi cho rồi. Thế là tôi có thể sống vui vẻ, có thể cầm kiếm lên mà không phải lo nghĩ gì rồi.
Rõ ràng rằng tôi biết rõ hậu quả của việc cầm kiếm nhưng tôi lại đứng đây với một thanh kiếm trên tay.
Không khác gì so với quá khứ.
Họ cứ thế ra đi và vứt hết mọi thứ cho tôi… Họ phải hiểu cảm giác của người ở lại chứ? Thế mà họ cứ giao phó hết mọi thứ cho tôi rồi rời đi với một nụ cười trên môi.
Cuối cùng, “Tôi vui lắm” họ đều nói rằng: “Tôi vui vì mình ra đi mà không nuối tiếc một thứ gì cả”.
“Tôi cũng muốn kết cục của mình giống với sư phụ. Tôi muốn ra đi khi đang bảo vệ một ai đó, khi trong lòng chỉ còn lại cảm khác khuây khỏa.”
Đó là tất cả.
Tôi muốn một cuốc sống thanh bình nhưng phải thật tự do. Tôi chỉ muốn nở một nụ cười khi ra đi. Nếu tôi cầm vào kiếm, tôi sẽ lại chỉ đi tìm cái chết mà thôi.
Mong muốn của tôi là sống trong yên bình nhưng điều đó có lẽ không được nữa ròi nhỉ, tôi chỉ muốn chết như những người mà mình tôn trọng thôi. Ước muốn được bảo vệ ai đó cho tới chết trong tôi thật là mạnh mẽ.
“Liệu ngươi có thể giết được ta chứ, 'Anh hùng'?”
Câu hỏi đó chìm vào bóng đêm mà không một lời đáp lại.