Chương 7 – Kiếm Đế
Kiếm Kĩ “Spada”.
Tôi không tính dùng hết khả năng của nó vào lúc này. Hầu hết mọi tuyệt kĩ của tôi đều được tạo ra bởi tôi và sư phụ nhằm giết chết mục tiêu một cách nhanh chóng và hiệu quả. Tôi không thể dùng mấy thứ đó với Feli được.
Thế nên tôi chỉ thực hiện thứ đơn giản nhất, đó là vật chất hóa thanh kiếm. Chủ của thanh kiếm này được mệnh danh là “Quỷ Kiếm” và được công nhận là “Kiếm Đế” ngay trước khi chết.
Không phải là tôi khinh thường Feli hay gì đâu nhưng tôi đã cầm kiếm cả kiếp trước chỉ để sống sót. Tôi đã băng qua hết chiến trường này đến chiến trường nọ. Thanh kiếm của tôi đã được mài dũa, để sống sót, để không ai có thể giết được tôi. Viễn cảnh tôi bị đánh bại là một thứ gì đó khá là xa vời với tôi.
“Cố mà né được đòn này đi.”
Tôi nhắc lại lần nữa để bắt đầu trận chiến. Tôi mỉm cười thích thú khi nhìn vào Feli.
Ngay sau đó…
Với một tiếng động lớn, mặt đất nứt ra. Bạn có thể thấy mạch máu trên tay tôi nổi hết cả lên vì lực nắm thanh kiếm đột tăng mạnh. Tôi tiếp cận cô và vung kiếm. Đó là một đòn nhanh đến đáng sợ nhưng Feli vẫn đỡ được vì lời cảnh báo của tôi trước đó.
“Cách Ngài di chuyển thật là dễ đoán…!!”
Cô cố để phản công lại ngay lập tức.
Một nhát chém chéo đơn giản, đúng là đòn này dễ đoán thật đấy nhưng chả phải tôi đã cảnh báo rằng nên “né” nó đi sao? Cô ấy nên cẩn thận hơn mới phải chứ.
“Agh, gah-!”
Âm thanh kim loại va chạm vang lên.
“N-nặng quá!!”
Feli cản lại.
Thành quả của sự kết hợp giữa cân nặng của cơ thể và kĩ năng đã được mài dũa trong tiền kiếp của tôi đều nằm hết trong đòn đánh đơn giản này. Dù gì thì nó cũng là một đòn đánh từ một kiếm sĩ lừng danh mà. Feli vẫn chịu đựng được vài giây trước khi thanh kiếm của cô bị hất văng đi. Tôi xoay người và…
“Bay nào.”
Tôi tung một cú đá mạnh vào bụng của Feli. Vì vốn đã mất thăng bằng nên cô bay ngược ra sau mà chả thể phản kháng, để lại một đống bụi tại nơi cô đáp xuống.
Tôi không hề đuổi theo để tấn công tiếp. Trái tim tôi phấn khích, thèm khát để được tiếp tục vung kiếm, tiếp tục tấn công.
“Tác dụng phụ của nó thật là khó chịu mà…”
Tôi đã nhận ra rằng việc tôi cầm kiếm trong kiếp trước, kiếp này và ngay cả trong những giấc mơ. Dù là lần cuối cùng đi chăng nữa thì tôi cũng không thể làm chủ bản thân được—trong khi tôi đang nghĩ vậy thì Feli đã đứng dậy khỏi đống khói bụi với vài tiếng động phát ra.
“Hụ hụ…”
Sau vài tiếng ho, cô ấy phủi cát trên người đi rồi bắt đầu tiến về phía tôi.
“Tôi lại không nghĩ là Ngài che giấu một kĩ năng tuyệt vời như vậy đấy…”
“Cũng chính vì vậy mà ta luôn lải nhải đi lải nhải lại đấy cô biết không? Ta chả muốn chạm vào thanh kiếm một tí nào.”
“Đúng là giả nai ăn thịt hổ mà… Tuy nhiên vẫn khó mà chấp nhận thật đấy.”
Feli đã nhận thua kể từ khi thanh kiếm bị bật khỏi tay cô rồi. Hình như cô ấy không có ý định muốn đấu thêm nữa.
“Với một kĩ năng tuyệt vời như vậy, sẽ chả còn ai gọi Ngài là 'Hoàng tử rác rưởi' nữa! Tất cả những hôn ước ấy sẽ không bị hủy bỏ! Ngài có cần phải dấu nhẹm chúng đi và để nhân phẩm của mình bị hạ thấp nhiều tới vậy không ạ!?”
Feli vẫn buồn mặc dù đã chứng kiến lý do và cách mà người ta gọi tôi là một “Hoàng tử rác rưởi”. Trước đây cô từng nói với tôi rằng, hãy khiến chúng phải “Rút lại những lời chúng đã nói”. Cô ấy tức giận cũng đúng thôi.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ làm vậy.
“Ta đã nói rồi mà phải chứ? Rằng cầm kiếm chả phải việc gì vinh quang cho lắm đâu.”
“….Vâng, đúng vậy, Ngài từng nói rồi.”
“Ta không hề có ý định nhấc kiếm lên nhưng nếu thanh kiếm có thể định giá được ta… Từ đó trở đi, giá trị của ta sẽ chỉ phụ thuộc vào mình thanh kiếm mà thôi. Với ta, ta chỉ cầm kiếm khi việc đó thực sự cần thiết. Nếu kiếm trở thành lý tưởng sống của ta, con đường phía trước sẽ chỉ còn là biển máu mà thôi.”
“Thưa Điện hạ, Ngài— ”
Feli đột nhiên ngừng lại. Cô đang cố ngậm chặt miệng để những lời tiếp theo không thể bật ra được. Tôi có thể biết cô muốn nói gì tiếp theo vì tôi quen cô cũng khá lâu rồi.
Tôi nghĩ cô ấy chỉ đang lo lắng mà thôi.
Ngay cả khi bị gọi là “Hoàng tử rác rưởi” và bị chế giễu rằng còn chả đủ sức để nhấc nổi một thanh kiếm, tôi vẫn sẽ không làm vậy. Cha tôi đã cố sắp đặt rất nhiều hôn sự nhưng đều không thành, chính vì vậy mà cái danh “Hoàng tử rác rưởi” này lại càng vang xa hơn nữa. Kể cả như vậy, tôi vẫn cứ buông thả, vẫn sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Lý do cho việc đó thì tôi cung vừa mới nói cho Feli đấy thôi: Khi tôi cầm kiếm, chỉ còn cái chết đang chờ tôi mà thôi. Tôi chả muốn ai công nhận kiếm kĩ của mình nữa cả. Chính vì thế mà kiếm chả còn giá trị gì với tôi nữa.
“….không.”
Feli lắc nhẹ đầu rồi lại nói những thứ khác hẳn với lúc nãy.
“Thưa Điện Hạ. Dù cho chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa thì làm ơn đừng có mà chết đấy.”
Đó là những gì Feli sẽ nói. Cô đã chắc rằng cô không thể ngăn cản tôi được nữa nên cô chỉ còn có thể lo lắng mà thôi. Cô đang cố bày nỗi lo lắng và sự quan tâm của mình nhiều nhất có thể.
“Nếu Điện Hạ mà chết, tôi cũng sẽ đi theo Ngài để trách mắng đấy ạ.”
Không hề có sự lưỡng lự trong những lời cô ấy vừa nói. Tôi đã quết định rằng sẽ không để cô ấy phải chết, tôi muốn bảo vệ cô ấy. Không biết rằng đây có phải là tình yêu hay không nhưng tôi không hề muốn cô ấy phải chết.
“Ta sẽ không chết được đâu. Chỉ có hai người duy nhất có thể kết liễu được ta là chính ta hoặc là sư phụ mà thôi.”
“Sư phụ của Ngài ư?”
“Đúng vậy. Sư phụ của ta… cho tới giây phút cuối cùng, ông vẫn rất ngầu lòi. Ông ta là người mà ta tôn trọng.”
“Vậy sao ạ.”
Feli mỉm cười. Cô ấy không hề biết tôi đang nó về ai nhưng cô biết, cô biết rằng không nên tìm hiểu về mối quan hệ giữa chúng tôi.
“Cùng trở về lâu đài trước khi mặt trời lặn nào.”
Chắc chỉ còn một giờ nữa là mặt trời lặn thôi. Khi mặt trời lặn, “Spada” của tôi khá là khó kiểm soát đấy.
“Vâng, về thôi.”
Những đám mây đen rải rác trên bầu trời đang lặng lẽ quan sát chúng tôi. Trận chiến quyết định đang đến gần rồi.