Zensei wa Kentei. Konjou kuzu Ouji

chương 21

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 21 – Biển cả

Vài phút sau, Feli rời khỏi nhà hàng.

Tôi thấy cô chẳng có vẻ gì là còn đói cả.

Hẳn cô biết rằng tôi cần một chút không gian riêng. Dù không chắc chắn lắm nhưng khá là chắc kèo rằng cô ấy biết tôi không phải người ăn nói khiêm tốn.

Tiếng những đồng xu va chạm vào nhau khi cô tiến lại gần tôi, chắc đó là tiền thừa.

“Thưa Điện hạ, ngài để lại hơi quá nhiều tiền rồi ạ.”

Sau đó, cô đặt tiền thừa vào tay tôi.

Cách nói chuyện của cô đã trở về như bình thường sau khi bọn tôi ra khỏi nhà hàng.

“Cô đâu cần phải trả lại cho ta tiền thừa đâu.”

“Làm người hầu, ai lại tự bỏ túi tiền thừa của chủ nhân mình cơ chứ?”

“….Hmm.”

Đúng thật nhỉ, mình cũng đâu có kêu cổ giữ lại tiền thừa đâu, cũng chẳng có gì lạ cả.

Tôi tưởng rằng cô sẽ nghiêm túc đánh chủ ý lên mớ tiền thừa cơ.

Tôi để lại bốn xu bạc và cô trả lại tôi ba xu bạc cùng vài xu đồng.

“Này hầu gái trưởng, cô tự trả tiền cho phần ăn của mình à?”

“Có chuyện gì sao ạ?”

“Nghiêm túc quá rồi đấy.”

Tôi bỏ tiền vào cái ví mình vừa lôi từ trong túi quần ra.

“Nếu Ngài có ý định mời tôi một bữa để chúng ta ngày càng khăng khít hơn, tôi sẽ nhìn nhận hành động đó như những gì một quý ông đang làm và vui vẻ chấp nhận nó đấy.”

“Bwahaha!”

Tôi không thể nhịn được cười.

Feli biết rằng đó là chuyện viễn vông và tôi sẽ ngay lập tức phản đối đấy nhưng cô vẫn cứ nói.

“Rất tiếc, những cô gái mạnh mẽ không phải gu của ta. Nếu cô muốn tình cảm giữa một bầy tôi và chủ nhân của mình được khăng khít hơn, lần sau ta sẽ trả tiền vậy.”

Ngay từ ban đầu, tôi đã chả có ý định yêu ai rồi.

Cứ đứng im đây chỉ tổ ngán đường người khác thôi nên tôi quyết định lang thang về nơi bất định.

Từ “Mạnh mẽ” mang rất nhiều ý nghĩa.

Tinh thần kiên cường, sức khỏe vô địch,... Nếu có thể, ai cũng sẽ được gọi như thế mà thôi.

Mấy tên như thế cứ nghĩ rằng chúng phải bảo vệ người khác bằng bất cứ giá nào. Đó cũng chính là lý do khiến chúng tự đâm đầu vào chỗ chết mà không bao giờ nghĩ đến cảm xúc của những người ở lại.

Chính vì lẽ đó, tôi rất ghét những người

mạnh mẽ.

Tôi không ưa mấy đứa con gái mạnh mẽ.

“Cô có muốn đi đâu không?”

“Thường đó sẽ là câu người hầu sẽ hỏi chủ nhân của mình chứ không phải ngược lại đâu ạ.”

“Cái thây này toàn chui rúc trong phòng nên ta chỉ biết giết thời gian bằng cách ngủ mà thôi.”

Feli mỉm cười trước những gì tôi vừa thốt ra.

Tôi chỉ thỉnh thoảng rời khỏi phòng để đến cửa hàng hoa thôi, hết rồi đấy.

Hỏi ý kiến của cổ á? Bình thường thôi.

“Thế thì…”

Sau một hồi ngẫm nghĩ, Feli nghĩ đến một nơi là biểu tượng của Thủy Quốc Rinchelle.

“Thăm bãi biển thì sao nhỉ?”

“Bãi biển huh.”

“Nó đẹp lắm đấy ạ. Không thua kém gì mấy khu vườn đâu.”

“…Hmm. Đi thôi nào.”

Diestburg là một quốc gia nằm trong lục địa nên tôi chưa thấy biển làn nào cả.

Tôi vẫn được ăn hải sản thường xuyên nhưng lại chưa trải nghiệm mùi vị của biển cả bao giờ cả.

“Để thần hỏi đường đến đó ạ. Phiền ngài chờ một chút.”

Feli liền rời đi. Nhìn cô lúc này làm tôi nhớ đến một người bạn cũ.

Có lẽ là vì cuộc hội thoại vừa rồi.

Một cô gái không giấu diếm những xúc cảm của bản thân và đặc biệt là rất thích trêu đùa người khác.

—Dù yếu đuối nhưng lại luôn giúp đỡ mọi người. Vì thế mà ai cũng muốn bảo vệ cậu đấy.

Cô đã từng nói những lời như thế với tôi. Cổ là một người mạnh mẽ.

Dù tôi chưa từng yêu cầu nhưng cô lại hi sinh thân mình chỉ để bảo vệ tôi.

Đó là lí do vì sao tôi ghét những cô gái mạnh mẽ đấy.

.

<>

.

Những lời nói ấy được thốt lên cùng một nụ cười.

Đến giờ tôi vẫn chẳng thể quên được.

Tiara.

Tên cô cũng chẳng hề bị phai mờ.

“….Hai người đâu có giống nhau đâu.”

Thế nhưng tại sao tôi lại thấy bóng hình của Tiara trong Feli?

Tôi cũng chẳng biết nữa.

Họ có tính cách khác hẳn nhau. Hơn nữa, Feli cũng yếu hơn hẳn Tiara.

Thế nhưng nhìn Feli, tôi lại nhớ đến Tiara.

Không lẽ Feli sẽ gặp cùng một kết cục như Tiara ư. Tôi chỉ có thể nghĩ đến trường hợp này.

”Phải cẩn thận hơn thôi…”

Tôi sẽ không thể thêm một ai chết trước mắt mình nữa đâu.

.

“Đã có người đến đây trước chúng ta rồi nhỉ.”

Bọn tôi đi cũng phải hơn một tiếng rồi.

Nhà hàng cách điểm có thể thấy biển phải vài cây số.

Có một ngọn hải đăng trắng muốt cùng bờ đê mộng mơ.

Có một người đàn ông đang ngồi câu cá.

Hình như tôi từng thấy bộ quần áo này ở đâu đó rồi thì phải.

“Thu hoạch ổn chứ?”

“Nay nhân phẩm của tôi có vẻ hơi kém... Đ-Điện hạ!?”

Người đàn ông có trả lời tôi nhưng sự bất ngờ đã phá hỏng nửa còn lại của câu trả lời.

Anh ta đang mặc quân phục dành cho hiệp sĩ hoàng gia của Diestburg.

“Đãng lẽ anh phải ở bên cạnh anh trai của ta chứ nhỉ?”

Trước khi Feli kịp khiển trách anh ta, tôi liền hỏi kèm một nụ cười.

Trông người hiệp sĩ hơi bối rối khi bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của hầu gái trưởng nhưng anh vẫn đặt cần câu xuống và nói.

“Chỉ huy cùng 30 người khác đang ở cùng Hoàng tử Grerial trong khi những người khác chia nhau ra đi tuần tra quanh thành phố. Có thể coi đây như đi dạo phố cũng được. Nói cách khác, bọn tôi đang được tự do…”

“Vậy nên ngươi ra đây câu cá ư.”

Cuối cùng cũng lên tiếng rồi à.

Có thể nhận thấy một chút sự giận dữ qua lời nói của cô.

Người vừa lên tiếng thì còn ai khác ngoài Feli đâu phải không nào.

“T-thần đang tuần tra bờ biển ạ…”

“Cố mà câu được vài rắc rối đi nhé.”

“U-ugh…”

Feli thực sự nổi giận rồi.

Nhưng dù sao thì, bon tôi cũng đang thư giãn theo cùng một cách.

Nếu anh ta được giao nhiệm vụ bảo vệ anh trai tôi mà còn dám ra đây ngồi câu cá thì tôi phải khiến anh ta hối hận nhưng may mà mọi chuyện không phải như thế.

Tôi ngồi cạnh người hiệp sĩ.

“….Hmm?”

Để tránh bài thuyết giảng sắp tới của Feli, anh ta phải cố tìm cách đánh trống lảng. Cũng chính vì thế mà mọi chi tiết nhỏ nhất nhất đều không thể qua mắt anh.

“Thưa Điện hạ, từ khi nào mà lại có thanh kiếm giắt bên hông ngài vậy?”

“Sao ngươi…”

Này này, bộ ngươi không thấy mình có hơi thô lỗ à?

Feli tính quở trách anh ta nhưng lại có quá ít người biết sự thật về tôi. Hầu hết mọi người đều coi tôi, một tên “Hoàng tử rác rưởi” là một tên ngớ ngẩn không bao giờ định cầm vào thanh kiếm.

“Feli, cô cũng ngồi xuống đi. Gió mát lắm.”

Sau lời nói của tôi, cô ấy ngồi xuống. Thế là trên bờ biển, tôi, Feli cùng người hiệp sĩ ngồi thành hàng với nhau.

Tôi đã ngăn không cho Feli nổi đóa rồi, mặc dù có lẽ cũng chẳng được bao lâu nữa đâu.

Chắc vì tôi thấy giữa mình và anh ta có điểm chung là đều muốn trốn việc nên mới quăng dây ra kéo anh ta ra khỏi “vực thẳm”.

“Anh vừa hỏi từ khi nào mà ta ta lại mang theo một thanh kiếm nhỉ? Từ khi đến Rinchelle đó. Feli cứ một mực cho rằng nơi đây rất nguy hiểm nên ta phảm làm thế thôi. Dù chỉ cho đẹp nhưng ta vẫn phải mang nó theo.”

Một tên cầm kiếm và một kẻ chả có gì trên tay. Ai chả nghĩ tên tay không sẽ phải ăn hành đúng chứ? Dù chỉ mới bịa ra nhưng nghe hợp lý phết đấy chứ.

“Haha, thật là tấu hài mà. Thần cũng nghĩ rằng thành phố này thật khả nghi mà. Dù chỉ để làm màu nhưng mang theo một thanh kiếm cũng chả mất mát gì.”

Tên hiệp sĩ lại quăng cần câu đi sau khi vừa thu nó về.

Feli trông hơi nhăn nhó khi thấy anh ta vẫn tiếp tục câu cá nhưng vì hành động đó không có ý vũ nhục bất kì ai nên cô vẫn để anh ta tiếp tục làm thế.

“Ngài thấy thành phố này thế nào thưa Điện hạ?”

Quý ngài hiệp sĩ nhìn tôi trong khi đổi hướng cái cần câu.

“Hmm, thì…”

Tôi cũng chỉ mới ghé thăm một nhà hàng và dạo chơi một chút mà thôi.

Thế mà vẫn có vài thứ khiến tôi phải lưu ý.

“Có chút sống động đấy, nhưng ta không thể nói rằng ta cảm thấy rõ điều này. Cơ mà trông thành phố cũng không hẳn là thiếu sức sống.”

“Ngài có cảm thấy như biển lặng trước sóng lớn không ạ?”

Lão hiệp sĩ mỉm cười như thể những gì tôi nói đều được lão dự tính trước.

“Ý ngươi là sắp tới sẽ có họa sao?”

“Thưa không ạ. Thần nào dám nói những điềm gở như vậy với Ngài chứ, thưa Điện Hạ.”

Nhưng… người hiệp sĩ vẫn tiếp tục nói.

“Phải luôn luôn cảnh giác trước những tai họa ngầm có thể xảy đến bất kì lúc nào. Trước đây Ngài chưa bao giờ cầm vào kiếm nhưng giờ nó lại ở bên hông Ngài. Những hầu cận như chúng thần khi thấy thế đều sẽ rất ngạc nhiên đồng thời cũng cảnh giác hơn mọi khi.”

Tôi nhìn sang bên cạnh và thấy cảnh Feli đang gật đầu.

Tôi thấy người hiệp sĩ này có tài ăn nói đấy chứ.

“Thưa Điện hạ, ngài phải chú ý vào. Cũng đừng bao giờ quên, ta không còn ở Diestburg nữa đâu.”

“Ta sẽ lưu ý.”

“Nếu những lời đó thực sự có ích với ngài thì đến đây câu cá không hề uổng phí rồi.”

Móc câu trồi lên mặt biển. Chả có con cá nào mắc câu cả.

“Thế này thì sao?”

Người hiệp sĩ lấy thanh kiếm ra và đặt nó cạnh mình bằng cánh tay còn lại của lão.

“Ta hãy tập kiếm một chút. Trông thế thôi chứ thần là trung đội trưởng đấy.”

Mặt của Feli căng thẳng thấy hẳn khi lời của lão hiệp sĩ vừa dứt.

Anh ta tưởng rằng Feli có thái độ như vậy vì anh tính dạy kiếm cho tôi, một kẻ đã từng thề sẽ không bao giờ cầm vào thanh kiếm nữa nhưng sự thật lại đâu phải thế.

“…Thần sẽ rất vui nếu được giúp người tập kiếm ạ.”

Feli nói với một giọng điệu "vui vẻ".

“Được đấy, ta muốn được tập kiếm với một cô gái hơn là phải tập kiếm với một anh chàng đầy cơ bắp mặc dù cô có hơi già đi chăng nữa.”

“….Thưa Điện Hạ.”

Tôi cảm thấy một ánh nhìn sắc lạnh đến từ phía bên phải.

Ánh mắt ấy thực sự có thể giết người đó.

“Chà chà, hai người hợp nhau quá đi mất thôi.”

Gã này nhân lúc Feli đang lườm tôi mà đứng lên, thu cần câu và gắn lại thanh kiếm lên hông.

“Được rồi, vì không muốn làm kì đà cản mũi nên thần sẽ rời đi vậy.”

“Ah! Ngươi, này, chờ đã!”

Tên hiệp sĩ chạy bán sống bán chết luôn.

Dù gì lão cũng đang trốn việc mà nhỉ.

Anh ta quá thẳng thắn, cũng chính vì thế mà anh ta khiến tôi phải phì cười.

“Thôi nào, mọi chuyện vẫn ổn mà.”

Feli đang tính đuổi theo nhưng tôi đã ngừng cổ lại rồi đặt lưng nằm xuống bờ đê.

Bầu trời u ám nay đã ít mây hơn, thế vào đó là vài mảng xanh trên cao.

“Đi nãy giờ làm ta hơi mệt rồi. Ngồi nghỉ tí đi.”

Dù gì thì Feli cũng là người hộ tống của tôi. Dù tôi có mạnh hơn cổ đi chăng nữa, cổ cũng không thể vứt bỏ trách nhiệm để đuổi theo lão hiệp sĩ kia được.

Cuối cùng cô cũng dừng lại.

“Mong rằng ta sẽ không phải vung kiếm nữa.”

Cảm thấy “Spada” bên hông, tôi nói.

Nó là một phần của tôi, cũng là nguồn sức mạnh lớn nhất mà tôi có.

“Vâng… Thần cũng mong vậy.”

Với một khuôn mặt đượm buồn, Feli trả lời.

“Thần ước gì… thời khắc ấy sẽ không bao giờ đến.”

Cô thì thầm một cách buồn bã.

Truyện Chữ Hay