Chương 20 – Rác rưởi
Đã một tuần trôi qua kể từ khi ấy.
Sau ba ngày di chuyển liên tục từ lúc rời khỏi Diestburg, chúng tôi đã đến Thủy quốc Rinchelle.
Grerial vừa cười vừa bảo cả đoàn đã đến nơi sớm hơn dự tính và tiện thể thông báo luôn cuộc diện kiến Quốc vương Rinchelle sẽ diễn ra vào ba ngày sau nên chúng tôi được tự do đi lại cho đến lúc ấy. Giờ thì trở về hiện tại nào.
“….Vậy cũng được sao thưa Điện Hạ?”
“Ta sẽ bị lộ nếu cô còn tiếp tục cái kiểu xưng hô đó đấy.”
Vừa dùng nĩa và dao để cắt thức ăn, tôi vừa lườm Feli.
Phải, chúng tôi đến nơi vào đúng lúc ăn trưa. Vậy nên ngay khi Grerial vừa rời đi, tôi lập tức tìm đến nhà hàng gần đó nhất. Feli cứ chăm chú nhìn vào “Spada” đang nằm ở thắt lưng của tôi.
“Vậy thần gọi là Ngài Fay vậy.”
“Được, ít ra cũng đỡ hơn ‘Điện Hạ’.”
Sau khi giải quyết miếng thịt mình vừa cắt, tôi nói.
“Thế cái ‘Vậy cũng được sao’ kia là ý gì?”
“Về kiếm của Ngài. Trước đây Ngài còn không muốn chạm vô nó nữa cơ, vậy mà giờ— ”
“Dù gì đi nữa!!”
Tôi hét to lên để ngắt câu hỏi hóc búa đến từ Feli.
“Thực sự đấy, có nhìn thế nào thì cũng thật khó hiểu mà.”
Tôi vẫn còn băn khoăn nhiều nhứ lắm.
“Ta được mời đến một bữa tiệc nhưng có đến một trăm hiệp sĩ hộ tống lận á?”
Bình thường, ba mươi hiệp sĩ là nhiều lắm rồi.
Mối quan hệ giữa Rinchelle và Diestburg đang tiến triển rất tốt. Đại công chúa của họ có hôn ước với đại hoàng tử của phía tôi, ứng cử viên sáng giá nhất hiện tại cho ngôi vua, và thậm chí cô ấy rất có thể còn là hoàng hậu tương lai của Diestburg nữa. Mang theo một đoàn hộ tống lớn như vậy đến một đất nước láng giềng khiến tôi mất mặt quá đi mất.
Dẫu biết thế nhưng đây là điều khó mà tránh được. Theo Grerial, vì có mặt tôi nên chuyện này mới xảy ra. Biết là vậy nhưng làm thế là hơi quá rồi đấy.
“Ta đoán Grerial và những người khác đều đánh giá rằng Rinchelle của hiện tại rất nguy hiểm. Thế tại sao ông anh của ta lại cố mang ta đến một nơi đầy hung hiểm như thế nhỉ.”
“…..”
”Ta đoán rằng đang có kẻ nào đó cố mang ta tới đây một cách có chủ đích. Cô nghĩ kẻ đó có thể là ai đây, hầu gái trưởng?”
“……”
Tôi lại tiếp tục bỏ thêm một miếng thịt vào miệng.
Thanh âm của sự im lặng vang lên.
Sự im lặng này lại càng khẳng định rằng tôi đúng.
“Ta không hề trách cô. Ta biết rằng cô rất trung thành. Trong mắt cô, ta là một kẻ đủ khả năng để hạ gục một ‘Anh hùng’. Nên cô cố tình đưa tôi đến đây để bảo vệ Grerial.”
Không màng danh dự, sử dụng mọi thủ đoạn để bảo vệ lợi ích của vương quốc. Đó chính là con người của Feli von Yugstine.
“Hẳn Grerial đã nói rằng anh ấy sẽ mang tôi theo nếu tình hình khác đi, đúng chứ? Và cô hầu gái trưởng nào đó lại tin chắc rằng đây là một cơ hội hoàn hảo rồi thuyết phục anh ấy mang tôi theo chứ gì.”
“…Ngài không nghi ngờ tôi sao? Nghi ngờ rằng tôi đã tiết lộ những gì xảy ra tại Afillis.”
“Không hề nha. Ta không nghĩ rằng cô sẽ phá bỏ lời thề mà chính mình đã lập ra đâu. Mặc dù nếu cha ta bắt cô phải nói thì đó lại là một câu chuyện khác.”
Khóe miệng tôi nhếch lên, đó là chuyện không thể xảy ra.
Dù lúc nào cha tôi cũng mang một gương mặt nghiêm nghị nhưng ông ấy thật sự là một con người ôn hòa. Tôi còn chẳng thể mường tượng đến viễn cảnh ông sẽ ép hỏi một hầu cận trung thành như Feli nữa là.
Trái lại, ông chắc chắn sẽ hiểu rằng Feli im lặng là có lý do.
“………”
Sự im lặng vẫn còn tiếp diễn.
Tôi vẫn tiếp tục ăn, chờ đến khi Feli tìm được thời điểm thích hợp để nói ra thứ cô đang cân nhắc trong đầu.
“…Vâng, đúng vậy ạ. Mặc dù có vài chỗ hơi khác biệt nhưng Ngài đoán gần đúng hết rồi đấy ạ.”
Trước đây, Feli đã từng nói rằng tôi là một người rất điềm tĩnh.
Những thứ mà cô dự tính sớm muộn gì cũng sẽ bị tôi đoán ra thôi.
Dù biết thế nhưng cô vẫn làm, cô vẫn dùng Grerial làm nhân vật trung gian để lôi tôi đi cho bằng được.
“Tất nhiên, tôi đã sẵn sàng trả giá cho những gì mà mình làm. Vì dù đã biết lựa chọn của Ngài Fay nhưng tôi vẫn làm.”
Về thứ mà tôi đã giữ suốt 14 năm nay, rằng tôi sẽ không bao giờ cầm vào thanh kiếm lần nào nữa.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi phá vỡ lời hứa ấy?
Feli, người lúc nào cũng ở bên tôi hẳn phải hiểu rõ.
Tuy nhiên, cô đã hiểu nhầm.
“Ta sẽ không trách cô đâu. Cuối cùng thì, ta không muốn cầm kiếm cũng chỉ vì ta quá ích kỉ mà thôi.”
Tôi đã từng nói rằng tôi không muốn vung kiếm.
Và đúng là tôi đã từng nói vậy thật.
Nhưng nếu phải lựa chọn giữa người thân và chính cái tôi của mình, tôi chắc chắn sẽ chọn cái thứ nhất.
“Nếu cảm xúc cá nhân của ta khiến ta phải mất đi một người quan trọng với mình, thà ta chết thêm *lần nữa* còn hơn. Nên là, vung kiếm để bảo vệ người khác cũng không phải thứ gì đó quá tệ.”
Dù cho kết cục vẫn sẽ như thế.
Dù cho việc vung kiếm có khiến tôi giống tôi của quá khứ.
Dù cho nó có mang lại sự giết chóc đi chăng nữa.
Tôi cũng không muốn mất đi bất kì một ai, tôi không muốn phải cô đơn nữa.
Để che giấu con tim đang gào thét của mình, tôi mỉm cười.
“Hơn nữa, ta có thể lười biếng cả đời nếu Grerial có thể lên ngôi vua. Anh ấy mà một người rất quan trọng với ta. Ta không thể mất anh ấy được.”
“Ôi, Ngài thật là…”
“Ta không hơn không kém gì một tên ‘Hoàng tử rác rưởi’ cả, chỉ thế mà thôi.”
Nên đừng có mà ca tụng tôi.
”Phá hỏng kì nghỉ của ta là một tội rất lớn đó nha.”
Thành tích của tôi tại Afillis khá là cao nên theo như lời hứa của phụ vương mà nói, kì nghỉ của tôi đáng lẽ phải kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa cơ.
Tất nhiên, đó chỉ đơn thuần là một lời nói suông chẳng có gì để đảm bào cả. Không biết ông ấy có còn nhớ không nữa cơ.
Nhưng dù sao thì, phá hỏng kì nghỉ của tôi vẫn là một tội rất nặng.
“Chính vì thế— ”
Tôi ngừng sự nghiệp ăn uống lại và nói.
“Cô chưa thể chết được đâu.”
Nhìn thẳng vào mắt của Feli, tôi nói.
“Chừng nào ta còn cầm được thanh kiếm, cô và anh Grerial nhất định sẽ còn sống. Mạng của cô không thể cứ thế mất đi được.”
“……”
Feli ngạc nhiên nhìn tôi.
“….Còn lời trăn trối nào không?”
“Thưa không nhưng… Ngài đã thay đổi rất nhiều đấy ạ.”
“Có sao?”
“Vâng, Ngài có thay đổi đấy ạ.”
Tôi vẫn là một con người như thế.
Chẳng có thứ gì trong tôi đổi thay cả.
“Trước đây, Ngài chắc chắn sẽ cố đưa những người mà Ngài cho là quan trọng trở về nước trước đã.”
Ngài sẽ dùng cái danh “Hoàng tử rác rưởi” để trốn chạy.
Ý của Feli là trong từ điển của tôi, không hề có từ “nhấc thanh kiếm lên”.
“….Hmm.”
Nhắc mới nhớ, hồi còn ở Afillis, tôi đã từng nghĩ rằng mình nên trốn chạy cùng Feli.
“Tôi nghĩ rằng, Ngài Fay của hiện tại rất tốt đấy chứ.”
Feli mỉm cười hạnh phúc.
Cũng như cách cô mỉm cười với Grerial.
“Thần nhận ra rằng, chiến đấu cho người khác trông sẽ rất ngầu đấy ạ.”
“Bwahaha!”
Nghe như thể cô đã—
Tôi cười vật vã đến mức mất cả thính giác.
“Tha cho ta đi.”
Một tiếng động nhẹ vang lên khi tôi đặt dao và nĩa trở lại bàn.
“Ta không muốn nhắc lại nữa đâu. Ta chỉ là một tên ‘Hoàng tử rác rưởi’ mà thôi, không hơn không kém.”
Tôi có lý do để tự xem mình không khác gì rác rưởi.
Như một kiểu tự đề xuất ấy.
“Hơn nữa…”
Khi nhấc thanh kiếm lên, những cảm xúc của tôi đều hiện hết trên khuôn mặt.
Chính vì lẽ đó, tôi cười để che giấu chúng.
“Nếu cầm kiếm mà không bị gọi là ‘Rác rưởi’ ta sẽ thấy hơi bị khó chịu đấy.”
Trở thành ác quỷ.
Biến thành một con quái vật.
Sư phụ luôn luôn nói những thứ như thế.
Càng nghĩ mình tốt đẹp bao nhiêu, ta sẽ càng khó xuống tay bấy nhiêu. Nên ông nói rằng việc tự biến mình thành một kẻ không còn nhân tính là rất cần thiết.
Đó chính là sự thật.
Lương tâm càng lớn, thanh kiếm càng cùn.
Vậy nên khi cầm kiếm mà không bị xem là “rác rưởi” sẽ là một vấn đề lớn đấy.
“Ta là kẻ kém xứng với từ ‘ngầu lòi’ nhất đấy.”
Vì tôi chỉ là một tên “rác rưởi” mà thôi.
Khi cầm kiếm lên để giết người, tôi đã chả khác nào một con quái vật.
Ở nơi tôi từng sống, chả ai tin vào những tồn tại siêu nhiên cả.
Bản thân là tất cả những gì họ có thể thực sự tin tưởng.
Và bởi thế, những lời nói hướng về một người cần cứu rỗi hoàn toàn không phù hợp với một kẻ như tôi.
Vốn dĩ, từ sâu thẳm trong tim, tôi luôn muốn được cứu rỗi.
Dẫu biết vậy, tôi lại không tìm kiếm sự cứu rỗi.
“Cứ từ từ mà thưởng thức bữa ăn nhé. Ta đi trước đây.”
Sau khi đặt vài đồng bạc vừa rút ra từ túi lên bàn, tôi đứng lên.
Ra hiệu rằng tôi không cần hộ tống bằng cách gỡ nhẹ vào “Spada”, tôi rời khỏi đó.
.
“…..haah.”
Sau khi rời khỏi đó và chắc rằng Feli không hề theo đuôi mình, tôi nói thầm.
“Chết tiệt thật, đừng có nói mấy lời đó với ta chứ.”
Sư phụ và mọi người không tự nhiên mà kêu tôi là một thằng yếu đuối.
Tôi không thể nhận mấy câu như vậy được.
Mephia cũng từng nói vậy.
Cô nói rằng tôi là một người tốt bụng.
Tôi ước gì họ ngừng làm thế.
“Kiếm của mình sẽ không còn sắc bén nữa mất…”
Tôi nhìn lên bầu trời. Nó có màu xám xịt chẳng khác nào cõi lòng tôi.
“Tại sao mọi người cứ ra đi rồi điểm sắc cho người khác theo cái cách mà mọi người muốn kia chứ...”
Tôi nhắm mắt lại và mường tượng về cảnh vung kiếm.
Về cảnh tôi cùng nụ cười trên môi, đang làm những gì sư phụ dạy mình, đó là giết chóc.
Tôi nhìn về quá khứ.
Nhìn vào những kí ức của bản thân.
Về những thứ tôi sắp sửa bước theo thêm lần nữa.
“Mình chỉ là một tên ‘Hoàng tử rác rưởi’ mà thôi. Đó là chuyện không thể đổi thay rồi.”
—Có phải không nhỉ?
Vừa nắm chặt “Spada” bên hông, tôi vừa hỏi.
Nhưng câu trả lời lại không bao giờ đến với tôi.