0
Bạn có tin hay không không phải vấn đề.
Vấn đề là bạn có bị đâm sau lưng hay không.
~~~~~~~~~
Hagihara Shiogi
《Chiến thuật gia đại tài》
~~~~~~~~~
1
Tóm lại, tôi đã thành công khi mang theo Hime-chan tụt xuống tầng trệt. Tôi đã có kinh nghiệm với chuyện này khi còn tham gia chương trình ER (lúc đó tôi đã đeo một cái ba lô nặng 50 kg), và cái dây thừng tạm bợ được tạo nên từ đủ kiểu chỉ này chắc chắn hơn tôi tưởng. Mất một lúc bởi tôi cần bảo vệ cái tay mới bị trật khớp của mình, song việc không ai bị đau và chúng tôi cũng không có bị tấn công giữa chừng cũng đủ để gọi đây là thành công. Sau khi chúng tôi đáp xuống đất, Hime-chan đã cố thu lại những sợi chỉ về đúng trục quay tương ứng, nhưng dường như con bé đã thất bại; nhỏ đã quấn chúng quá kỹ.
“Những sợi dây này tiện lắm nhé. Anh có thể dùng chúng để làm dây thừng như mới xong, nhưng anh còn có thể làm cả bẫy nữa đấy.”
“Hmm…
bẫy à.”
Tôi chắc chắn đã nghe về những nhà ảo thuật và cách dùng chỉ tương tự. Bạn có thể gọi họ là Người dùng chỉ hay Người dùng dây. Họ không phải sát thủ, nhưng những thứ này có thể được dùng như vũ khí. Hay đó là dây đàn tam? Tôi thực sự không biết nhiều cho lắm.
“Dây – hay chỉ hả. Này, Hime-chan.”
“Gì vậy?”
“Chẳng phải những ai thực sự giỏi với ba thứ này có thể tạo nên khung cảnh căn phòng bị khóa kín trong văn phòng Hiệu trưởng sao?”
Hmm? Hime-chan nghiêng đầu sang bên. “Anh đang nói đến thủ thuật với kim khâu và chỉ à?”
“Kiểu vậy. Một căn phòng khóa kín không phải một căn phòng khóa kín hoàn toàn trên phương diện vật lý. Nhất định phải có khe hở ở đâu đó. Cho dù cánh cửa có bị khóa, ai đó có thể dựng nên mọi thứ mà chẳng cần bước vào trong chỉ bằng cách thao túng các sợi chỉ. Chưa kể ống thông gió mà em đã dùng để thoát ra nữa. Dù sao, chúng có thể quấn những sợi chỉ như này quanh cơ thể Hiệu trưởng khi mụ ta đang ở trong phòng, rồi kéo, và ngay tức khắc: Hiệu trưởng bị cắt thành từng mảnh... có thể chứ?”
“Điều đó là bất khả thi.”
“Sao chúng ta biết được nếu không thử?”
“Em biết. Sư phụ, anh đang lạc quan sai chỗ rồi đấy.” Cuối cùng cũng bỏ cuộc trong việc thu hồi những sợi chỉ, Hime-chan bước đến bên cạnh tôi. “Đầu tiên, làm thế nào mà nghi phạm có thể treo cổ Hiệu trưởng lên trần nhà? Không phải điều đó là bất khả thi nếu anh không vào trong phòng sao?”
“À, đúng…”
“Và trước hết, không phải anh phải vào bên trong phòng lúc nào đó để quấn dây quanh người bà ta sao?”
“Đúng…, không, đợi đã. Nếu như có ống thông gió, vậy đó không còn là căn phòng kín nữa. Nếu như tên sát nhân đến và đi bằng đường đó…”
“Họ không thể vào đường đó được. Em đã nói anh rồi, phải không? Cái quạt đó được vít chặt với trần nhà, vậy nên không ai thể đột nhập bằng đường ấy cả, và nếu họ thoát ra bằng đường đó, họ cũng không thể lắp cái quạt lại được. Giả như Hiệu trưởng có mời họ vào, thì khi thoát ra họ cũng chẳng tài nào tự khóa lại được, mặc cho họ dùng cửa sổ hay ống thông gió hay cánh cửa. Jun-san đã kiểm tra hết rồi, anh không để ý à?”
“Uhmm...”
Tôi không hề để ý.
Thế ống thông gió là không được rồi nhỉ? Máy quét bàn tay trên cảnh cửa thì chắc chắn không vượt qua được rồi (đến Aikawa-san còn phải dùng vũ lực để mở nó), vậy thì chỉ có ống thông gió hay cửa sổ là khả thi thôi.
“Vả lại, nếu là người giỏi với mớ dây dợ này, chắc chắn họ có thể chặt con người ta ra thành từng mảnh, nhưng vết cắt sẽ nhẵn hơn nhiều. Đằng này những vết này lại thô ráp.”
À. Đúng vậy, hung khí là một cái cưa. Nếu như Aikawa-san đã phán đoán như thế, vậy thì có thể nó đúng đấy. Khế Ước Nhân, Aikawa Jun. Số lượng tử thi mà cô ta đã thấy có lẽ ở một cấp độ hoàn toàn khác so với tôi.
“Cưa… hmmm. Đợi đã, Hime-chan. Anh chỉ cợt nhả khi nói về nó thôi … nhưng có thể không? Phanh thây ai đó? Với đống dây dợ đó, ý anh là... chặt rồi cắt thành mảnh nhỏ?
“Có thể. Chúng giống như dây cưa vậy. Em đã bảo nếu như anh chạm vào thì sẽ bị cắt, đúng chứ? Nguyên lý cũng tương tự như vậy. Độ bền kéo chỉ là vấn đề về việc anh dùng lực nhanh như nào, trong thời gian ngắn như nào, và tác động lên diện tích nhỏ như nào. Chính bởi vì những sợi chỉ này rất sắc, chúng có thể phanh thây được cơ thể người.”
“Ừm. Giống như bị giấy cắt à?”
“Chúng được gọi là máy cưa dây khi được áp dụng làm vũ khí. Em học điều đó ở lớp. Kiếm chỉ, chỉ thép, chỉ rắn. Chúng được gọi là ám khí. Kể cả một kẻ học việc cũng có thể dễ dàng cắt đứt ngón tay nếu làm theo đúng quy trình, và bàn tay bậc thầy có thể cắt người ta ngọt như thái rau chỉ với băng vinyl.”
“Nghe giống như một cuốn manga mà Aikawa-san sẽ thích. Anh không muốn giống Tamamo-chan đâu, nhưng chẳng phải đâm con người ta bằng dao thì sẽ nhanh hơn là làm mấy chuyện rắc rối đấy sao?”
“Thực vậy. Nhưng không như dao, thứ này có nhiều cách ứng dụng thực tế khác. Nếu mà anh tạo ra một mạng lưới dây chỉ dựa trên nguyên lý ròng rọc, anh có thể tấn công từ nhiều phía. Như mạng nhện vậy, anh biết chứ? Do vậy, những sợi chỉ được gọi là mạng nhện, và người sử dụng chúng được gọi là Dệt sỹ. Đó là một kỹ thuật chiến đấu cổ xưa, chân thực.”
Dệt sỹ, hẳn rồi. Nghe hoàn toàn bình thường.
“Ngày nay, chẳng có thứ gì giá trị được gắn cái mác “chân thực” hay “tinh túy” cả. Trời ạ… những người từ thời xưa đã nghĩ nên những thứ quái đản như thế đó.”
Mặc dù tôi đoán rằng họ sống trong một thời kỳ mà giết chóc là chuyện cơm bữa, họ không còn cách nào khác, song biến dây dợ thành vũ khí giết người sao?
“Đúng chứ?
Hiện nay hầu hết không ai muốn học ba cái kỹ năng giống như trong khoa học viễn tưởng đấy nữa cả. Nó là thứ gì đấy hư cấu, và chắc chắc anh không thể lĩnh hội được trong một đêm. Như Sư phụ đã nói đấy, đâm họ bằng dao thì nhanh hơn nhiều.”
Vậy nên thường thường, nó chỉ dùng chúng để đảm bảo an toàn như ta vừa dùng
Hime-chan nói, rồi lại tiếp tục đưa ngón tay lên rồi hạ xuống.
“Gần như không có – tức là vẫn còn vài người học nó.”
“Đúng vậy. Học viện này có một nguời đấy – họ gọi chị ta là ‘Zigzag Nhện bệnh”. Khá điên rồ, nhỉ?”
“’Zigzag Nhện bệnh à?”
“Ừ hứ. Chị ta là một học sinh năm ba tên Shisei Yuma; mọi người không còn gọi chị ta bằng tên thật nữa. Chị ta và Hagihara-san là học sinh hàng đầu ở đây. Dĩ nhiên, những sợi chỉ ‘Zigzag’ dùng không như này. Chúng là hàng thật cơ.”
“Dệt sỹ và mạng nhện… nghe không thực tế lắm ha. Cho thứ đó xuất hiện thì có ổn không đấy?”
“Trông thực tế hơn là chuyên gia phá án hay án mạng phòng kín nhiều. Ít nhất nó có thật trong lịch sử.”
“Quả là một phát ngôn nguy hiểm."
“Hãy gọi nó là sự chối bỏ." Hime-chan vừa nhét những cuộn chỉ lại vào túi vừa phàn nàn, "Khô - ô - ô ng, chúng rối hết trơn rồi." Song không liên quan đến mớ ồn ào này, một thoáng bất an chợt vụt qua tâm trí tôi.
Giả như Zigzag, Shisei Yuma – tồn tại siêu việt ngay cả Hagihara Shiogi và Saijou Tamamo còn phải công nhận – chống lại chúng tôi, liệu tôi có thẻ bảo vệ con bé vụng về, non nớt này không? Đây không phải là một câu hỏi giả định. Tôi đoán nếu chúng tôi định cố gắng hơn trong việc giúp Hime-chan thoát khỏi học viện này thì Zigzag là không thể tránh được.
Chúng tôi phải quyết định việc nên làm. Tốt nhất có lẽ là hội ngộ với Aikawa-san – miễn là chúng tôi ở cạnh Nhân Loại Vô Song thì Zigzag chẳng là cái đinh gì cả - nhưng chúng tôi không biết liệu Aikawa-san vẫn ở trong văn phòng Hiệu trưởng không. Vậy thì hai dứa chúng tôi có nên tự cố gắng chạy thoát không? Trong khi né tránh con mắt cảnh giác của Chiến thuật gia đại tài Hagihara Shiogi?
“Vấn đề này nan giải thật…”
Tuy nhiên, nghĩ lại thì điều đấy quá tầm thường để được gọi là một vấn đề.
Trầm tư trong cái tầm thường – tôi đã hoàn toàn bỏ lỡ biểu cảm của Hime-chan khi cô bé nói cái tên Shisei Yuma.
Giá như tôi có thể quan sát biểu cảm đó một cách kỹ càng: cái dáng vẻ của một con người khi nói về “người cô” đáng kính của mình một cách đầy tự hào, lẫn với cảm giác cam chịu và đôi chút mâu thuẫn cùng xung đột; thì mọi việc có thể đã khác. Tôi đã có thể mường tưởng ra mối quan hệ giữa Hime-chan và Shisei Yuma rồi.
Đây hoàn toàn là một việc không thể cứu vãn được – một việc làm thất sách.
“Nói sao thì nói, có vẻ chúng ta sẽ có một khoảng thời gian khó khăn với… ‘Zigzag’ đây.”
“Phải. Thành thật, em nghĩ tất cả những gì ta có thể làm là bỏ chạy nếu không có Aikawa-san. Zig Zag luôn đeo găng tay,
nên khi nào anh gặp cổ là biết liền. Dệt sỹ lúc nào cũng đeo găng, không thì ngón tay của họ sẽ bị cắt mất.”
“Đã hiểu. Một dấu hiệu để nhận ra cô ta.”
Thế toàn bộ những gì chúng tôi cần làm là chú ý đến người đeo găng sao?
“À, nói đến học sinh hàng đầu thì con nhỏ lúc trước – Saijou Tamamo, nhỏ là chiến binh hàng đầu trong số các học sinh năm nhất. Họ gọi em ấy là “Ám Đao”, một kẻ cực đoan đáng sợ.”
“Em ấy trông không giống vậy...”
“Đừng đánh giá một cuốn sách chỉ qua trang bìa. Không giống Hime-chan, Tamamo là hy vọng lớn của học viện. Anh cực kỳ may mắn đầy, Sư phụ.”
“May mắn à?”
Tình huống lúc ấy như chỉ mảnh treo chuông. Nếu như Hime-chan không xuất hiện, và nếu tôi không ra đòn phản công
ngay sau đó…
Tuy nhiên, việc đấy có lẽ đã khiến cho Tamamo-chan hận tôi khôn nguôi rồi. Nghĩ đến thôi đã làm tôi lạnh hết cả sống lưng . Thú thật, tôi hợp với một chiến thuật gia hơn là với loại người mà bạn chẳng tài nào hiểu được họ đang nghĩ gì như nhỏ ấy.
“Tamamo-chan không thường được phái đi cho những nhiệm vụ tầm thường như này. Dường như là do Jun-san nên em ấy mới tham gia… Em nghĩ rằng đấy là chiến thuật của Hagihara-san.”
Lại lên cấp trong trò chơi này rồi.
“Kể cả khi ta không phải lo lắng về “Zigzag”, Hime-chan và Sư phụ cũng chẳng thể nào chống lại chiến lược được thiết kế riêng cho Jun-san cả… Chỉ cần chị ấy còn ở đây, chúng ta nên nở bánh hết mình để hội ngộ với chị ấy.”
Một cuộc thi nướng bánh à?
“Chắc ý em là ‘nỗ lực hết mình’. Dẫu vậy, anh không nghĩ việc tách ra hành động hay việc em ở với anh thay vì chị ta là một chiến lược tồi đâu, Hime-chan; Anh không tin họ ngờ được điều này.”
“Nhưng nó quá nguy hiểm.”
“Ừ. Có lẽ chúng ta đừng nên tự mày mò nữa mà hãy để cho chuyên gia lo mọi chuyện…”
Khi đã đi khỏi tòa nhà một tẹo, tôi chợt cảm thấy bên ngoài này dễ thở hơn so với bên trong một chút. Tầm nhìn xung quanh trở nên rõ ràng hơn, lại có ít chỗ để ẩn nấp nữa. Dường như Hime-chan đã coi nhẹ việc đấy – và tôi cũng đã coi nhẹ việc đấy – nhưng nếu hiện tại Shiogi-chan là người lên chiến lược chống lại Jun-san, liệu cô ta đã biết về cái chết của Hiệu trưởng chưa? Shiogi-chan là một chiến thuật gia, một sỹ quan tham mưu. Cô ta không chỉ là một học sinh bình thường hay người đứng đầu. Do đó, tôi khá chắc cổ phải liên hệ với Hiệu trưởng thường xuyên, ngay cả khi cô ta làm điều đó thông qua “phòng giáo viên” thay vì trực tiếp -
thế nên việc cổ và những học sinh khác không hay biết gì về cái chết của Hiệu trưởng là khó có thể xảy ra.
Và nếu như họ không biết – vậy thì có ai đó đang che dấu điều đấy. Và nếu đó là sự thật thì người duy nhất biết được sẽ là ‘thủ phạm’. Có người nào đó tại học viện này – đang vẽ một bức tranh thuận tiện cho ả. Giả sử đó là một cuộc tranh giành quyền lực, vậy có lẽ đó là một người từ “phòng giáo viên”… hoặc.
Hoặc, đó là một trong số các học viên.
“Hime-chan này, Shiogi-chan là kiểu con gái như nào thế?”
“Hả? Anh hỏi làm gì? Thật bất ngờ đấy.”
“Ờ thì anh hơi hứng thú thôi. Giống như Mạnh Tử từng nói, ‘Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.”
“Tôn Vũ mà anh.”
Hime-chan chỉnh lại tôi.
“Không ngờ là anh lại ít học đến vậy đấy, Sư phụ.”
Và sát thêm muối vào vết thương.
“Em không biết mình đang nói gì đâu. Đã nghe về Định lý lớn Fermat bao giờ chưa? Anh là người đã chứng minh nó đấy.”
“Th-thật á?! Em không biết luôn đấy, em không ngờ là mình lại thô lỗ đến vậy! Em xin lỗi!”
“…”
Vaaaaà con bé tin tôi thật.
“Dù sao, anh cần có thông tin chi tiết về Shiogi-chan. Em có thể nói cho anh mọi thứ mà em biết không?”
“Để xem nào. Ờm, chị ta khá nghiêm túc. Khắt khe, đúng không nhỉ? Em đoán nếu chị ta mà không như thế thì không làm chiến thuật gia được đâu, dù vẫy, nó vẫn điên rồ lắm. Chị ta giống Hiệu trưởng ở khoản đấy.”
“Cô ta sẽ làm bất cứ điều gì để đạt mục đích à?”
“Không, Hagihara-san không bao giờ tự đặt ra mục tiêu. Chị ta sử dụng chiến lược hiệu quả nhất để đạt hoàn thành nhiệm vụ được giao. Chị ta không có ý chí riêng.”
“Thú vị đấy. Anh đoán chiến thuật gia không được có mục tiêu riêng. Thử tưởng tượng mỗi quân cờ trên bàn cờ shogi có ý chí riêng mà xem, thế thì khó chơi lắm.”
“Nếu vậy, thay vì nói rằng Shiogi-chan hợp với vị trí chiến thuật gia, thì anh nên nói rằng chị ta không hợp với vị trí nào khác.”
Hmm. Như Aikawa-san đã nói :“tương đồng” – tuy vậy, chúng tôi thực sự giống nhau đến thế sao? Shiogi-chan và tôi đều giống nhau ở khoản bên trong chúng tôi chẳng có gì cả. Tuy nhiên, lựa chọn của cô ta có vẻ eo hẹp hơn tôi nhiều. Mặc dù đó có lẽ không phải là lỗi của cổ, mà là do cô ta bị kẹt trong học viện này thôi.
Đó là sự khác biệt giữa ai đó thuộc về một tổ chức và ai đó không thể. Điều đó đã khiến cho niềm hứng thú tôi dành cho cô ta tăng lên đột ngột. Cùng với sự nghi ngờ về việc cô ta đã giết Hiệu trưởng.
“Nhưng mà không phải chỉ vì chị ta là chiến thuật gia là anh được hạ cảnh giác đâu nhé. Tất cả học sinh trong trường này đều có vài ba kỹ năng tự vệ, kể cả chị ta.”
“Ừ, tự thân anh đã chiêm nghiệm rồi.”
“Kendo là chuyên môn của chị ta. Chị ấy là nhị đặng đó.”
“Nhị đẳng? Nó khá là bình thường so với ngôi trường này.”
“Không, trong kendo, nhị đẳng là một cấp độ đáng gờm. Từ thời cổ đại, nó đã được gọi là Kendo Hỏa Thánh.”
Chắc chắn nó không được gọi như vậy.
Hagihara Shiogi – Saijou Tamamo, và cuối cùng là Shisei Yuma hả?
Nơi đây rặt một đám văn võ song toàn thần kinh ô hợp. Con đường phía trước đầy chông gai. Nếu như chúng tôi còn cơ mày nào, thì đó là việc những học sinh thích tấn công trực tiếp, như Ám Đao hay Zigzag, thiếu chiến lược.
“Nhưng anh phải nói điều này. Shiogi-chan, Tamamo-chan – họ đều là những cô gái thú vị. Ước gì anh không gặp họ ở cái chỗ bệnh hoạn này.”
Đặc biết là Shiogi-chan, cổ là loại con gái tôi ưa thích.
“Anh thật mềm yếu với kẻ địch, Sư phụ. Đấy là cái họ gọi là chat Skype với quân địch đấy.”
“Ai đó giết tôi đi.” Tôi lắc đầu. “Tuy nhiên, em có nói sao thì Shiogi, Tamamo, Yuma đều là con người như chúng ta.”
“Họ đều là con người khác chúng ta.”
Chỉ lần này thôi, Hime-chan trông kém lạc quan hơn hẳn. Đương nhiên, với biểu cảm u sầu đó của cô bé.
Tôi nhìn lại vào con bé.
Mọi việc đầu khởi nguồn từ ước mong rời khỏi học viện của Hime-chan, bởi vì con bé muốn chạy trốn khỏi đó – song, việc họ đi xa đến như vậy trong việc ngăn cản con bé chỉ vì cái gì đó nhỏ nhặt như “hợp đồng bảo mật thông tin” là không tưởng.
Hime-chan gọi nó là một kẻ thất bại, và tôi tin con bé, và Aikawa-san không phủ nhận điều đó – nhưng nghĩ lại, nếu như nó là bạn với Nhân Loại Vô Song, thì liệu việc con bé là một kẻ thất bại vô danh có khả thi không?
Đây hoàn toàn là phỏng đoán thôi, nhưng có lẽ có một nguyên do khác khiến cho họ cật lực nỗ lực cản trở Hime-chan chạy trốn đến vậy. Ví dụ, có thể con bé có kỹ năng đặc biệt hay năng lực đột biến nào đó làm cho Hiệu trưởng không muốn thả nó đi...
Có khi cô bé là một “Ám Đao” như Saijou Tamamo, hay một “Nhện Bệnh” như Shisei Yuma.
Dẫu vậy, cho đến thời điểm này, từ những gì con bé làm trong cuộc chiến đấu, tôi có thể nói rằng nó không sở hữu bất kỳ kỹ năng chiến đấu trực tiếp nào cả - nếu con bé có, nó đã không bị bắt bởi hàng rào chiến thuật gia dễ dàng đến vậy. Mặt khác, con bé cũng không trội về mặt chiến lược hay chiến thuật như Hagihara Shiogi. Nói một cách thẳng thừng, hành vi của Hime-chan, bao gồm cả việc đuổi theo tôi, có thể được tóm gọn bằng mấy từ “liều lĩnh và hấp tấp”.
Không biết làm sao mà nó chẳng hợp lý chút nào. Giống như như cố giải một khối rubik bảy-màu vậy. Khi một trò ghép hình có quá nhiều miếng ghép, hoàn thành nó là một điều không tưởng. Có quá nhiều bằng chứng, lượng manh mối quá lớn.
Giả sử Hime-chan thật sự nắm giữ cái gì đấy quan trọng với ngôi trường triệt để phi lý này, vậy nó không phải do kỹ năng hay trí tuệ của cô bé – mà là kỹ năng tâm linh bí mật khác cô bé sở hữu. Thứ gì đó có thể sánh ngang với “Chiến thuật gia đại tài”, với “Ám Đao” và với “Zigzag Nhện Bệnh”.
Chà, thế việc chúng tôi thất bại trong việc hội ngộ với Aikawa-san và kẹt trong nghịch cảnh khi đường trốn của chúng tôi bị chặn bởi Hagihara
Shiogi, hoặc Shisei Yuma, hoặc Saijou Tamamo thì sao – thế một đại kết cục mà vào giây phút cuối cùng, Yukariki Ichihime cứu chúng tôi bằng cách giải phóng năng lực tiềm tàng mà nhỏ đã giấu thì sao?
“Thực ra, Hime-chan là một siêu năng lực gia!”
“G-gì cơ-! Thật đáng kinh ngạc! Chúng ta được cứu rồi!”
“Nhưng em không thể điều khiển được nó hoàn toàn... ahh, Sư phụ!”
“Gì thế này! Tay phải anh là Hannibal! Dây giày anh đang tỏa ra một hào quang màu xanh lá?!”
...
Ổn thôi, tôi sẽ không bao giờ làm một tiểu thuyết gia cả.
Một thằng hướng nội không có trí tưởng tượng một chút nào – thế thì còn sống làm đếch gì nữa?
Và giờ hãy trở lại với câu chuyện
của chúng ta nào. E hèm. Dẫu sao, có khả năng Aikawa-san vẫn đang giấu tôi chuyện gì đó. Vả khả năng cao là Hime-chan cũng vậy. Điều đấy ổn thôi, như đã dự đoán. Tôi sống với một đống bí mật, và dù là ai tôi cũng sẽ không tiết lộ chúng. Bí mật là bí mật bởi vì chúng được giấu kín. Tất cả những gì chúng ta có thể đòi hỏi là bí mật thì mãi vẫn là bí mật, và dối trá mãi vẫn là dối trá – tôi đoán vậy?
Nếu có thể, tôi muốn kết thúc như một kẻ ngoài cuộc. Tôi không có ý định ruồng rẫy điều ước đó.
Khi đang đi qua một nơi trông giống nghĩa địa, crack, tôi vấp phải thứ gì đó. Sau khi nghe câu chuyện của Hime-chan, tôi đổ mồ hôi lạnh vì nghĩ rằng có thể đó là bẫy, nhưng không có gì xảy ra cả. Có vẻ tôi đã vấp phải một quả bóng mà ai đó quên cất.
“Thôi nào-”
Ngay lúc tôi định nhặt nó lên, suy nghĩ và hành động của tôi đã đồng bộ với nhau. Học viện Sumiyuri – Cao Trung Treo Cổ. Trong cái học viện bất thường này, thứ gì đó tầm thường như quả bóng bị người ta quên cất liệu có thực sự tồn tại?
Tôi nhìn xuống quả bóng. Đó là cái đầu đã bị cắt rời của Saijou Tamamo.
2
Giữa lúc chạng vạng, cái đầu với kiểu tóc đơ mi của nhỏ đã bị chặt đứt.
Dẫu tôi có điên khùng và đồi bại đến mức nào đi chăng, thì lần nãy tôi cũng không thể bình tĩnh cho nổi. Bàn tay tôi dùng để nhặt nó lên buông ra theo phản xạ, và tôi đứng đó, không thể nghĩ được gì. Tôi đang hoàn toàn sửng sốt. Hoàn toàn quẫn trí. Tôi hoàn toàn không hiểu tình hình hiện tại. Tôi cứ đứng đó mà ngẩn ngơ.
Tôi còn chẳng thể quở trách bản thân cho phản ứng của mình. Nó, dĩ nhiên đã gợi nhớ tôi rằng cái đầu treo lủng lẳng bị cắt rời của Origami Noa trong văn phòng Hiệu trưởng không có chút biểu cảm nào. Trông Tamamo-chan như thể đang ngủ, khác mỗi chỗ từ cổ con bé trở xuống chẳng có gì cả.
“Cẩn thận!”
Hime-chan đã cứu tôi. Cô bé lao vào eo tôi hết sức nhằm làm tôi ngã sang bên; tuy lúc bình thường điều này sẽ không có tác dụng gì do Hime-chan chỉ cao bằng nửa tôi, song giờ đây trong tôi hoàn toàn trống rống, linh hồn tôi đã rời khỏi cơ thể, nên con bé đã xô tôi ngã ra đất dễ dàng như con bé đã làm vài giờ trước.
Và sau giây phút đó, một mũi tên nỏ lao vụt đến chỗ tôi vừa đứng và đâm xuyên xuống đất tạo nên tiếng uỵch rõ kêu.
Cả cơ thể tôi lãnh toát và tôi ngay tức khắc hiểu thấu tình hình. Tôi lăn sang
bên, ôm chặt Hime-chan, người lúc này vẫn đang bám chặt lấy eo tôi. Vừa lăn, tôi vừa cảm nhận được ngày càng nhiều mũi tên xuyên qua mặt đất kêu uỳnh uỵch phía sau tôi. Nếu tôi cứ lăn theo chuyển động thẳng đều như này khéo kẻ tấn công sẽ có thể đọc được đường đi của chúng tôi và nhắm bắn mất – tôi cần ra đòn phản công.
Mũi tên đầu tiên được bắn từ - hướng đó? Dựa vào quỹ đạo của những mũi tên cho đến giờ, tôi có thể phóng đoán. Kể cả khi kẻ tấn công ẩn nặc của chúng ta vừa đi vừa bắn, tôi cũng có thể đọc chúng. Khi đang lăn, tôi chộp lấy một cục đá to rồi đổi hướng. Đoạn thấy mũi tên tiếp theo xuyên qua phần đất xa hơn so với những mũi lúc trước một tí, tôi đứng phắt dậy rồi quăng cục đá đến chỗ cung thủ nhắm bắn mà tôi đã tiên dự. Kế đó, đòn tấn công ngừng lại.
Cuối cùng – một cô gái đột ngột hiện ra từ trong màn đêm. Mái tóc đen óng thướt tha và cơ thể mảnh khảnh đấy làm cho tôi ngây ngất – cùng với bộ đồng phục thủy thủ màu đen đó.
“Tôi đoán nếu không thành thạo thì thứ này chẳng tốt cho lắm…” Vừa lẩm bẩm, cô ta vừa quăng cái nỏ sang một bên. Dễ thường cú bắn cuối cùng đó đã làm cho cô ta hết tên rồi. “Này, Hagihara Shiogi đây. Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“-Tôi mới là người nên nói điều đó.”
Tôi đứng chắn trước người Hime-chan, tựa như một tấm khiên bảo vệ nhỏ. Lại bị tập kích à? Sau tất cả, dường như Tamamo-chan đã truyền đạt thông tin thành công. Trông con bé khá chậm tiêu, song có lẽ nó rất tốt trong hoạt động nhóm.
Vậy tại sao một phần của Tamamo-chan đó lại ở dưới đất thế này?
“Tôi mừng là đã làm anh ngạc nhiên, nhưng tôi đã mong đòn tập kích sẽ thành công hơn cơ. Có vẻ mưu lược của tôi không diễn ra theo đúng kế hoạch – và điều đó rất hiếm khi xảy ra. Thật sự, anh là ai thế?”
Câu hỏi cuối cùng nhắm thẳng vào tôi – nhưng đó là lời của tôi chứ. Ngôi trường này là cái quái gì vậy? Mới ba tiếng trước thôi, tôi đã tình cờ thấy thi thể phanh thây và cái đầu lủng lẳng của Hiệu trưởng, và giờ tôi lại vấp phải cái đầu bị cắt lìa của một thiếu nữ. Rồi, trong khoảng thời gian đó, mạng sống của tôi đã bị đe dọa vô số lần.
Một chiến trường.
Cụm từ đã vụt lên trong tôi khi tôi lần đầu đối mặt với Shiogi-chan lại xẹt qua tâm trí tôi lần nữa. Tamamo-chan đã cố gắng giết tối, nên không có gì đó như tình yêu, tình bạn hay sự thông cảm giữa chúng tôi – song nhìn vào cái đầu bị cắt lìa của nó như thể có ai đó đã nhẹ nhàng nói Hết giờ rồi, hãy kết thúc chuyện này thôi…
“Việc cái thứ này ở đây - có nghĩa gì không?”
“Nghĩ về ý nghĩa của nó chỉ tổ phí thời gian thôi. Tôi luôn lựa chọn chiến lược lược tốt nhất, phù hợp nhất, thế thôi. Chậc…” Và Shiogi-chan lắc đầu băn khoan, trông không có gì là giả vờ. Hiện tại, đầu của cô ta vẫn còn trên cổ. “Do có sự xuất hiện của Màu Đỏ Tất Sát, phần lớn số học viên ở đây đã sợ đến rụng rời chân tay rồi; chúng giờ vô dụng với tôi – thế nên chiến lược tốt nhất, phù hợp nhất là miễn bàn. Tuy nhiên, có vẻ chiến lược tốt nhì, phù hợp nhì đã thành công nên mọi chuyện cũng đâu vào đấy rồi.”
Cô ta nói như thể mọi chuyện đã xong rồi vậy.
Việc chúng tôi bị chiếu bí là không cần bàn cãi. Chiếu rồi chiếu bí. Không một mũi tên nỏ nào bắn trúng chúng tôi, nhưng qua đòn tấn công đó, cô ta đã xác nhận được Aikawa Jun không ẩn nấp gần đây. Vốn dĩ, cô ta có lẽ chỉ phần nào định bắn chúng tôi thôi – và nếu chỉ có tôi và Hime-chan, Chiến thuật gia đại tài có thể đối phó với chúng tôi dễ dàng chỉ với tay không.
“Trò chơi trốn tìm đến đây kết thúc rồi-“
Chúng tôi đã lo lắng…
Chúng tôi không thể làm gì cả… chúng tôi đã bị đánh bại hoàn toàn. Chúng tôi đã không thẻ vượt qua hàng rào sắt của Shiogi-chan.
Một cuộc đấu trí – dù vậy, bị thua như này cũng ổn thôi.
Nếu mọi việc kết thúc như này thì cũng đâu có tệ lắm đâu.
Giữ an toàn cho Hime-chan luôn là điều gì đó xa xỉ với tôi. Xét cho cùng, đấy là vai trò của Aikawa Jun. Thật đáng hổ thẹn, quý ngày dùng lời nói đùa ạ..
“Giờ thì.”
Chà, bét nhất tôi sẽ thử van nài cho mạng sống của mình.
Ít nhất - đấy là điều tôi tinh tường.
Tôi bước lên một bước, và Shiogi-chan cũng tiến theo một bước – cùng lúc đó, Hime-chan chen vào giữa hai chúng tôi.
Giang rộng hai tay, cô bé tạo nên một bức tường chắn nhỏ nhỏi trước tôi. Đó thực sự là một bức tường nhỏ bẻ, mong manh - nhưng tôi hiểu rõ con bé định làm gì.
“Uu, uuuuu-“
Hime-chan đang run lẩy bẩy, nhưng con bé không hề nhi nhích chút nào. Nó đứng yên tại chỗ, để bảo vệ tôi.
“…”
Shiogi-chan thấy thế bèn dừng lại. Rồi cô ta thở dài vẻ bức tức và nói, “Dừng ngay việc chống cự vô ích đi, Yukariki. Tôi không nhớ đã dạy cô vùng vẫy vô ích như vậy. Ngay cả cô còn hiểu được rằng ngay tại đây, ngay lúc này, cô không có cửa thắng tôi đâu, phải không?
“Tôi,” Hime-chan đáp lại Shiogi-chan bằng một giọng run rẩy nhưng chắc nịch. “không biết trừ phi mình thử”
“Cái ý nghĩ cô không biết điều đó trừ phi cô thử
nó - khá là ngu ngốc đấy.”
“Phải. Và tôi, ổn với điều đó,” Hime-chan nói “Thà cứ ngu như tôi còn hơn là thông minh như chị.”
Tôi thực sự.
Rất ngu ngốc.
Yukariki Ichihime –là bạn với Aikawa Jun.
Song, tại sao điều đấy lại có nghĩa rằng con bé phải có năng lực đặc biệt, hay sức mạnh đột biến?
Tại sao con bé lại cần năng lực như thế?
Con bé đã gạt đi lo âu vì tôi.
Con bé
đã cuống cuồng cản tôi.
Con bé đã đuổi theo tôi.
Con bé đã cứu mạng tôi.
Và – con bé đã mỉm cười với tôi.
Nó không phải là một kẻ thất bại.
Hime-chan.
Em là – một con người cừ khôi.
Xứng đáng sánh vai bên Nhân Loại Vô Song
“Trời đất – quả là một kiệt tác.”
Vậy, ổn thôi.
Tôi sẽ nối tiếp trò chơi tình bạn này lâu thêm một chút.
Tôi cảm thấy ổn, rất ổn. Rất, rất ổn.
Giờ đây – tôi cảm thấy cực kỳ ổn.
Ổn đến nỗi nếu tôi bộc lộ bản chất thật của mình, tôi còn có thể phá lên cười ấy chứ.
“Hime-chan... em có thể tự trở lại một mình đúng chứ?” Tôi thì thầm. “Em đã theo dấu anh từ lúc bắt đầu, nên em có thể tự trở lại, đúng chứ?”
“Sư phụ? Anh đang nói gì thế?”
Cô bé trông thật sự bối rối.
Chắc tôi phải nói rõ ra rồi.
“Anh nói là – hãy rời khỏi đây và để anh lo mọi chuyện.”
Nếu như lúc này không tách ra thì còn đợi đến bao giờ nữa. Đây không phải là sự ích kỷ hay hèn nhát của tôi – đây là chiến lược của tôi. Cô không ngại đâu,
phải không, Shiogi-chan? Nếu cô, một chiến thuật gia cảm thấy ổn khi Tamamo-chan bị như vậy – thế thì tôi cũng sẽ bỏ đi vai trò Người dùng Lời nói đùa của mình.
Kể từ giây phút này, nó không còn là một cuộc đấu trí nữa.
Mà là quyết chiến đến cùng.
Tôi sẽ giết cô, xé xác cô ra, treo cô lên, gom các bộ phận của cô lại – rồi bỏ mặc cô.
“Nhưng, Sư phụ...”
“Và một lời bào chữa muộn màng. Ngay cả khi anh không bao giờ có thể làm bạn với Aikawa-san, nhưng phần nhỏ trong ai ước ao được vậy. Anh chỉ mới nhận ra thôi. Do đó, biệt danh của em dành cho anh là chính xác kinh khủng…Nó chắc chắn, xác thực phù hợp đến mỉa mai với một con người mờ ám, dở khôn dở dại như anh. Vậy nên-“ Tôi liếc xuống nhìn Hime chan, song không thể thấy được biểu cảm của nhỏ. “Em có nghĩ việc đệ tử phớt lờ đi ước nguyện của Sư phụ là hơi khôi hài không?”
Hime-chan – Yukariki Ichihime – gật đầu, và ngay lúc con bé quyết định làm vậy, nó bắt đầu bỏ chạy.
“Chờ đã!”
Trong tích tắc khi Shiogi-chan vẫn còn ngơ ngác, tôi đã ra đòn. Tiên hạ thủ vi cường – đấy không phải là một chiến lược khôn ngoan. Tôi chỉ đang câu giờ cho Hime-chan chạy trốn thôi. Dẫu cho Hagihara Shiogi có là một chiến thuật gia tài giỏi đến mức nào – cổ vẫn phải phản ứng lại với mối đe dọa lơ lửng trên đầu thôi. Đó là một phản xạ bẩm sinh, không thể kiểm soát được của con người. Để có thể né được nó, bạn phải sở hữu kỹ năng vận động nhanh hơn cả phản xạ của bạn, như Nhân Gian Bại Hoại – nhưng, tiếc thay, trên phương diện vật lý, Shiogi-chan chỉ là một cô gái loài người bình thường thôi.
“-Hự!”
Shiogic-chan tránh được đòn tấn công của tôi trong đường tơ kẽ tóc, rồi lùi lại ba bước, nới rộng khoảng cách giữa tôi và cô ta. Trong kendo, vị trí của chúng tôi được gọi là “khoảng trống chín bước”. Đủ gần để thể hiện sự thù địch, nhưng hơi xa để có thể chiến đấu.
Shiogi-chan trông Hime-chan phai dần trong màn đêm xung quanh mà bất lực, và cất tiếng thở dài.”Tôi thực sự không hiểu… tại sao anh lại cứ làm rối các phép tính của tôi lên vậy? Tôi không thể tiên liệu hành động của anh chút nào cả. Anh hệt như nguyên lý bất định của lượng tự vậy. Cứ như thế anh không có bất kỳ mục tiêu riêng nào, và anh chỉ chòng ghẹo tôi cho vui.”
Mục đích? À phải… không phải Tamamo-chan cũng đã hỏi tôi câu đó sao? Dù rằng bây giờ tôi có thể đưa ra một câu trả lời dứt khoát cho câu hỏi đó.
“Mục đích của tôi là đưa Hime-chan ra khỏi chốn này. Hay nói cho ngầu, là tổ chức lễ tốt nghiệp sớm cho em ấy.”
"Thái độ đó hợp với anh hơn đấy. Hơn là tuôn mấy cái lời nói đùa ngớ ngẩn kia.”
Mặc dù mới để cho Hime-chan
(mục tiêu “của cổ”) vuột khỏi tầm tay, song trông cô ta hãy còn tự đắc lắm . Mặc cho kế hoạch của cô ta mới bị phá lanh tanh bành. Shiogi-chan này đã phần nào khác đi so với người mà tôi đã đụng đồ năm giờ trước.
“Tôi đoán đồng đội của Màu Đỏ Tất Sát thì phải như thế nhỉ?”
“Đồng đội? Này, này. Tôi chỉ là một miếng mồi nhử vô tình bị cuốn vào mớ rắc rối này thôi. Tôi nghi là cô ta còn chẳng có đồng đội đâu… Đó phải là một ai đó ngang tài ngang sức với cổ, và ai lại có thể ngang tài ngang sức với Nhân Loại Vô Song chứ?”
“Kẻ ngang tài ngang sức với người mạnh nhất là kẻ yếu nhất. Và là mồi nhử? Thôi nào, họ vừa mới ký kết Hiệp ước Hoàn trả Lời nói đùa hay gì à? Không ai sẽ tin rằng một người có tài năng hiếm hoi
có thể thâm nhập vào Cao trung Treo Cổ một cách dễ dàng và tương tác với Yukariki Ichihime – rằng một người có thể tạo nên lỗ hổng trong phòng thủ kiên cố của Cao trung Treo Cổ cho Cơn Ác Mộng Đỏ tiến vào như anh lại chỉ là mồi nhử cả.”
“…”
Đó có phải là nguyên do – tại sao Aikawa-san lại dùng tôi cho lần này?
Liệu có phải vốn dĩ, kế hoạch của cô ta là để cô ta lẻn vào, để tôi làm lính tiên phong? Hợp lý lắm. Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
“Cô đang đánh giá tôi quá cao dấy. Tôi đã bảo cô rồi, phải không? Do số tôi đỏ thôi mà.”
“Nếu thế thì tôi đã yên tâm rồi… tuy nhiên, do anh có vẻ chưa tự nhân ra điều đấy, nên hãy để tôi giải thích như một món quà lưu niệm tới thế giới bên kia nhé.”
“Quà lưu niệm đến thế giới bên kia? Tuyệt, đấy là một cách nói hay. Cá nhân tôi thích thế giới bên kia lắm.”[note18006]
“… Cái tài năng đó của anh cực kỳ nguy hiểm.
Cả thế giới xung quanh anh cứ điên đảo, mặc cho anh chẳng táy máy gì… Hay có lẽ tôi nên gọi nó là ‘Điều gì đến, thì sẽ tệ’- phó mặc cho tự nhiên chọn điều tệ hại nhất? Trúng tim nào chưa? Những sự bất thường cứ xảy ra quanh anh, những con người kỳ quặc cứ đổ xô về anh?”
“Trúng tim đen rồi… quái gì có?”
Nói đúng ra, tim tôi có chỗ nào mà lại không trúng. Cũng không phải, ngay từ đầu trong tôi có cái thứ tuyệt diệu nào gọi là trái tim đâu?
“Nói cho dễ hiểu, anh là một siêu nam châm hấp dẫn tai nạn. Đơn giản hơn, một kẻ gây rối… Trong trường hợp này, việc anh không có bất kỳ mục tiêu hay định hướng nào thật khó chịu.”
'Với một chiến thuật gia như tôi', cô ta tiếp tục.
“Để cho ngắn gọn, chúng tôi gọi những phương trình bất khả quy phiền nhiễu như
anh là “Kẻ Lười”.”
Một hệ thống vô nghĩa, một công thức cho sự vô dụng - một phương trình tuyệt đối mà chỉ riêng sự tồn tại của nó thôi đã phiền phức hơn bất kỳ tập rỗng nào vả cả một sinh vật có ý thức như Hitoshiki.
“Tất nhiên. Tôi và cô có lẽ tương đồng với nhau, song ở một mức nào đó, cô đã được giao cho một mục đích, còn tôi đây khước từ cả mục đích được giao cho mình; sau tất cả, hóa ra ta lại khác nhau hoàn toàn Shiogi-chan à. Nếu cô là một chiến thuật gia – tôi đoán, mình phải là một kẻ lừa đảo rồi.”
“Thế à?,” Shigoi-chan nhắm mắt lại rồi gật đầu. “Thế ta trung hòa lẫn nhau rồi.”
Lời dạo đầu thế là kết thúc, và Shiogi-chan trượt về phía trước một bước, rồi lại một bước. Tôi cứ chờ cổ mà không lên thủ thế. Shiogi-chan nom hơi lo lắng về việc này, nhưng điều đó không ngăn cản bước tiến của cô ta cho đến khi cổ gần đạt đến khoảng cách mà trong kendo họ gọi là “khoảng trống nhất bộ nhất kiếm”, và rồi-
“Đợi đã”
Tôi bảo đợi đã.
Vai Shiogi-chan sụp xuống.
“Đừng có hiểu lầm. Tôi chưa bảo giờ bảo mình muốn làm kẻ thù của cô cả.”
“Ý, ý anh là gì?” Shiogi-chan hỏi, đồng thời thận trọng lùi lại. “Lúc này thì anh còn lựa chọn nào khác?”
“Phản bội.” Tôi đốp lại một cách trơ trẽn, không chút run sợ hay bối rối, như những gì cô ta đã làm khi bảo Aikawa-san rằng cô ta sẽ bỏ chạy.
“Chạy…trốn?”[note18007]
“Ừ. Nghĩ đi, không có lý nào tôi lại có thể thắng được kendo nhị đẳng như cô cả. Và trông như tôi cũng không thể thoát được nếu chạy trốn… vậy lựa chọn duy nhất còn sót lại là phản bội, phải chứ?
Chiếc lưỡi bạc - giọng ca vàng.
“phản bội… chính xác thì anh muốn nói gì?”
“Hime-chan mới chạy đi đâu, và Aikawa-san đang chờ ở chỗ nào, tôi sẽ nói cho cô.”
“Thật vô đạo đức… nhưng ngay cả khi tôi không
chấp nhận phối hợp với anh.” Shiogi-chan lườm tôi vẻ dò xét. “Tôi vẫn có thể bẻ gãy một, hay hai cái xương rồi bắt anh nôn ra.”
“Vô ích thôi, Shiogi-chan. Dù chỉ một phần triệu. Bởi tôi xin thề với cô rằng ngay bây giờ nếu cô làm thế thì tôi sẽ chỉ nói dối thôi. Nói cho cô hay, tôi là một kẻ nói dối đại tài."
“Tôi tự tin rằng mình có thể bắt anh nói thật.”
“Song, chẳng phải cái nỗi lo lắng mong manh vẫn còn sao ? Theo như cô, tôi cùng đẳng cấp với Aikawa-san, phải chứ? Khỏi phải nói, sự 'phản bội' của tôi ý nghĩa hơn là đạt được vài ba thông tin. Là một chiến thuật gia, cô ắt phải hiểu mà. Buồn cười thay, đó lại là thứ cô tự mình thốt ra ‘Màu Đỏ Tất Sát rất mềm yếu với bạn bè’. Chuẩn đấy, Aikawa-san đã không đuổi theo cô lần trước, đúng chứ?
Vậy mềm yếu với bạn bè thì cũng đồng nghĩa với việc yếu đuối trước bạn bè – tôi có sai không?”
“Giả sử nếu tôi đả thương anh,” Shiogi-chan nói, như thể đang xác nhận điều gì đó. “Aikawa Jun sẽ giải phóng cơn thịnh nổ lên chúng tôi, nhưng nếu như anh phản bội-“
Niềm tin thật đáng buồn. Đó chính xác là lý do tại sao sự phản bội lại đớn đau.
“Điều đấy sẽ tạo cho chiến thuật gia như cô một lỗ hổng để tận dụng.”
“..Vậy. Trong lần phối hợp này, ngoài không bị tổn thương tức thời ra thì anh còn nhận được gì nữa?
“Thành thật thì tôi không quan tâm. Không, thực sự, đến tận bây giờ tôi thực sự dự định để Hime-chan trốn thoát và đối phó với cô. Cơ mà, nghĩ lại thì tôi không có ghét cô đến vậy. Kẻ vô nhân tính không nghĩ về con người như con người – giờ tôi là thế đấy.”
“…!”
Trước lời lẽ của tôi, không hiểu sao Shigi-chan lại cảm thấy ngạc nhiên và lùi lại.
Điều này hơi ngoài dự đoán, bởi tôi khá chắc cổ sẽ có lời phản luận logic, song không thể bỏ lỡ cơ hội này chỉ vì tôi không chắc hoàn toàn về điều gì đang diễn ra, tôi tiếp tục.
“Tôi có thể là một Kẻ Lười tầm thường, nhưng cô cũng có khác mấy đâu; cô còn chẳng hành động vì lợi ích của bản thân mình. Không ai trong trong hai chúng ta chọn mục tiêu cho riêng mình. Hẳn là chúng ta có những khác biệt, nhưng cũng có những điểm tương đồng. Chúng ta đều chung chí hướng. Nghe này, Shiogi-chan.
Tôi yêu những ai liêm khiết, vô dục, đức hạnh. – và tôi không muốn thù địch với người mình ưa thích… Thực chất, tôi muốn trở nên thân thiện nhiều nhất có thể.”
“Có phải anh đang nói rằng,”
Shiogi-chan chững lại một hơi trong sự bối rối đến lạ thường, rồi tiếp tục, “rằng anh có tình cảm cá nhân dành cho tôi, cho Hagihara Shiogi?”
“…”
Có gì đó sai sai… hoặc đúng hơn, tất cả đều đã sai… nhưng thế nào cũng được. Có lẽ đó chỉ là mưu lược của Shiogi-chan như một chiến thuật gia thôi . Vậy thì tôi cũng nên xuyên thấu kế hoạch của mình. Không, không chỉ là xuyên thấu, Mà là xuyên thủng cô ta với nó.
“Cô muốn hiểu thế nào thì hiểu. Và vốn dĩ, sự ‘phản bội’ này… hoặc như cô nói, ‘phối hợp’? Sao cũng được. Dù sao, đây là một trận đấu giữa chiến thuật gia và kẻ lừa đảo, sự tiếp diễn của một trấn đấu mà sẽ không có gì sẽ được ký kết. Cho cô hay, đây chỉ là một phần của sự lừa đảo của tôi thôi. Nếu cô không đủ tự tin để đánh bại tôi với ‘chiến thuật’ của mình – thế cô không phải chấp nhận đâu. Cứ thế mà bẻ tay hay bẻ chân tôi đi. Tôi không chống cự đâu.”
“…”
Trong một khắc, Shiogi-chan đã giả vờ như đang suy nghĩ về việc đó – lần này, hành vi của cô ta hoàn toàn rõ ràng, và điều đấy thực rất lạ. Rồi sau một lúc, cổ nhìn tôi chòng chọc vẻ suy tư. Cuối cùng, cô ta nói, “Được rồi – nếu anh nghĩ mình có thể đánh lừa tôi, Quý ngài Lừa đảo, thì cứ đánh lừa tôi di,” và chìa tay trái ra.
“Cô không cần phải nhắc tôi đến hai lần đâu. Đánh lừa và bị đánh lừa đều là sở trường của tôi. Nhất là với loại con gái tôi thích.” Tôi chìa tay phải ra.
“…” “Hehehe.”
Hagihara Shiogi cười, như thể một nữ sinh cao trung.