0
Hãy hỏi thần linh cho lời giải thích cặn kẽ hơn.
~~~~~~
Saijou Tamamo
《Ám Đao》
~~~~~~
1
Ba tiếng đồng hồ sau, khi mà bầu trời bên ngoài đã sẩm tối, Yurakiri Ichihime, Aikawa Jun và tôi vẫn ở trong văn phòng của Hiệu trưởng. Tôi đã quen dần với mùi hương của máu, với mùi hương của thịt, cùng với cảnh tượng kỳ dị trước mắt. Sau tất cả, quen thuộc với một thứ gì như thế cũng chẳng có gì là đáng gờm.
Còn về suy nghĩ của Hime-chan với tình hình hiện tại, cô bé cứ đung đưa ngón tay, đưa lên rồi lại hạ xuống như thường lệ. Trông thì có vẻ nó đang rỗi rãi, nhưng có lẽ nó đang suy tư chuyện gì cũng nên.
Aikawa-san vẫn là Aikawa-san, nên cô ta đang ngấu nghiến thứ gì đó cổ tìm được trên giá văn phòng. Lúc này, cô ta đang nhai tóp tép vài ba món đồ ngọt hảo hạng. Làm sao mà cổ có thể ăn một thứ như vậy tại đây, ngay lúc tình huống đang nguy cấp như vậy? Phải chăng cô ta có thần kinh thép, hay chỉ đơn giản là bị chập mạch?. Khó mà nói được.
“Jun-san, chị còn định ở đây đến bao giờ?”
“Hả? Cậu còn định hỏi câu đó bao nhiêu lần nữa vậy?" Đoạn đút miếng bánh quy vào miệng, Aikawa-san bò bằng cả bốn chi đến trước mặt tôi “Sao nào? Cậu đói hả? Hiểu mà, cậu trở nên gắt gỏng khi đói."
“Đó không phải là—“
“Nào nào, há to ra đi.”
Aikawa-san quăng miếng bánh quy đã ăn nửa thẳng vào miệng tôi.
Ngon tuyệt.
“- đó không phải là điều tôi muốn nói! Chúng ta không biết Shiogi-chan và đồng bọn đã tiến đến đâu rồi, vậy mà chúng ta vẫn ngồi đây - nếu ta vẫn lưu lại trước hiện trường vụ án, chẳng phải điều đó sẽ làm ta càng thêm đáng nghi sao?"
"Trời, chẳng hiểu nổi cậu nữa. Sao cậu cứ tiêu cực thế, lúc nào cũng khiếp cái này, khinh cái kia. Hoàng tử Bi quan đây chăng? Ichihime, em nói với cậu ta đi."
“Sư phụ. Điều tốt lành đến với những người bầu cử."
“Anh chẳng hiểu em đang nói cái đinh gì cả.”
Thôi nào, có phải cô bé cố tình làm vậy không?
“Chuyện là thế này, Ii-tan à. Dục tốc thì bất đạt. Án theo thuật ngữ shogi, chúng ta vừa bị “chiếu” đúng chứ? Tuy vẫn chưa phải chiếu bí nhưng tình huống lúc này rất cam go. Vậy nên chúng ta cần phải suy nghĩ thấu đáo.”
“Nhưng không phải một ý tưởng tồi thì còn tệ hơn cả ‘sao cũng được’ ư?”
“Đúng vậy. Thế nên hãy thong thả đi, đừng hoảng loạn.” Nói đoạn, cô ta nằm bẹp xuống sàn. Tất nhiên, cho đến thời điểm này thì nó đã khô ráo, nhưng với tôi, nằm ườn trên một tấm thảm sũng máu như vậy không phải là một quyết định sáng suốt chút nào.
“Chúng ta không thể để cho cảnh sát lo mọi chuyện sao?”
“Cảnh sát sẽ không đến đâu. Không một ai liên can đến chuyện này chỉn chu cả, hiển nhiên là cả bản thân ngôi trường này. Câu chuyện này không có có chỗ cho Sasaki tội nghiệp tỏa sáng đâu.”
“Không một ai? Nhưng mà tôi chỉ là một công dân bình thường thôi. Đừng kéo tôi vào chuyện này. Ít nhất thì trong chuyện lần này tôi chỉ là một kẻ ngoài cuộc. Cảnh sát sẽ lo mấy việc như này. Không thì tôi còn trả thuế làm gì?”
“Cậu trả? Cừ thật nha, dù cậu vẫn chỉ là thiếu niên thôi. Nhưng có lẽ cậu đã quên khuấy điều gì đó. Về cơ bản, cảnh sát chỉ là một công ty đại chúng. Họ là bạn với những công dân trả nhiều hơn.”
À. Phải rồi, bởi vì học viện này được hỗ trợ dưới danh nghĩa Origami và Luật, vậy nên hẳn đôi bên khá thân thiện với nhau... So sánh với chúng, đống thuế tôi trả chỉ như muối bỏ biển. Xét cho cùng, không có cơ hội nào để Sasaki và trợ lý của cổ có thể xuất hiện cả. Dù sao thì chuyện nãy cũng vượt quá khả năng của họ.
“Chị thuyết phục được tôi rồi đấy… nhưng điều đấy không trả lời cho câu hỏi của tôi: ta còn phải ở đây đến bao giờ?”
“Nghe này, tôi đã sửa cánh cửa nên nó sẽ đóng lại thôi; nơi này là an toàn
nhất với chúng ta rồi. Sau tất cả, đây là vùng an toàn của Cao trung Treo cổ: cách âm, tiệt khuẩn, chống đạn; còn đâu có thể an toàn hơn nữa?”
“Nói gì thì nói, Hiệu trưởng vẫn bị giết tại đây...”
Định nghĩa “an toàn” của Aikawa-san có vẻ bao hàm cả cảm giác tâm lý lẫn cảm giác vật lý.
Và điều đấy hoàn toàn đúng, kể cả Phật cũng không thể ngờ được kẻ đào tẩu Yukariki Ichihime và đồng bạn lại nghỉ ngơi tại trung tâm của ngôi trường, và hơn cả là tại văn phòng Hiệu trưởng ngay trên phòng giáo viên. Do vậy, kiên nhẫn chờ đợi trong căn phòng này có thể gọi là “ném đá giấu tay”.
Tuy nhiên, nếu như bạn hỏi tôi – đấy không phải là cách tôi sẽ gọi nó. Làm những điều bất ngờ, thực hiện những điều kỳ quặc một cách phô trương thì không thể nào gọi là ném đá giấu tay được. Đó chỉ đơn giản là đi vào điểm mù thôi. Và nếu bạn hấp tấp sà vào những “chỗ” như điểm mù, thực chất bạn sẽ không thể di chuyển nữa. Bạn sẽ kẹt trong chỗ náu của chính bạn. Tôi đã chiêm nghiệm trước kia, nên tôi biết mình đang nói cái gì. Dĩ nhiên, cũng không phải cô ta không thông hiểu dăm ba cái vấn đề này hơn tôi.
Vả lại, còn có một điều khiến tôi phân tâm – như là vụ án mạng phòng kín của Origami Noa.
“Bằng cách nào đó, chúng ta đã có thể dọn dep tất cả trước khi Zig Zag xuất hiện-“
Những lời Shiogi-chan lẩm bẩm – những lời lẩm bẩm nhỏ đã thốt ra trong tích tắc khi quên mất tôi đang ở gần; tôi cũng không biết đó là sự lơ đễnh hay cảm giác an toàn.
Zig Zag – đó không thể là một mẫu Mobile Suit mới. Dẫu sao, có vẻ có thứ gì đấy bên trong học viện này mà kể cả chiến thuật gia Shiogi-chan cũng muốn phong ấn.
“Nghe này, bạn tôi… Với một người thích giữ mọi thứ một cách mơ hồ, cậu vô cùng khao khát kết quả.”Aikawa san nói, một cách bực mình.
“Ý chị là gì? Kể cả có là chị thì tôi cũng không bỏ qua được đâu.”
“Có phải cậu từng nói “tôi đã quen với việc chờ đợi” ? Phải, cậu rất bình tĩnh. Nếu chờ đợi là một trò chơi, tôi cá là cậu sẽ thắng dễ như trở bàn tay. Nhưng đấy là chỉ khi cậu đã biết trước kết quả. Khi cậu không biết điều gì sẽ xảy đến, cậu sẽ trở nên lo lắng. Kể cả khi chờ đợi là thế mạnh của cậu, cậu thực sự rất tệ trong việc chờ đợi một thứ mà cậu không biết.”
“Chị cứ nói như đúng rồi vậy.”
“Tôi chém gió đấy. ‘Nhẫn nhục’ và ‘thỏa hiệp’ là căn nguyên cho mọi hành động của cậu. Do vậy, trong tình huống như này, khi cậu không biết nên bỏ cuộc thứ gì hay thỏa mãn ai, nói một cách thẳng thừng, rất khó với cậu. Nhưng cậu biết đấy, ừ, thế đấy. Cậu phải cố gắng thôi, nỗ lực hết sức mình.”
Có vẻ như cổ đã nguôi ngoai cơn giận rồi, vì giờ cô ta đã trở nên lãnh đạm. Ý tôi là, chị có thể bảo tôi tất cả những gì chị muốn là tôi nỗ lực hết sức, song tôi vẫn chẳng tài nào hiểu mình phải nỗ lực cho cái gì cả.
“Jun-san, Sư phụ, chúng ta không được đánh nhau,” Hime-chan đứng ra hòa giải “Hãy làm lành với nhau nào. Bây giờ, ba chúng ta không thể lục đục nội bộ được.”
“Em nói đúng đấy. Tình bạn mới đẹp làm sao. Vậy, li-tan này, cứ rời khỏi đây nếu cậu muốn. Tôi không có ý định nhốt cậu lại hay ép buộc cậu. Mặc dầu, tôi đang cố ngăn cho những kẻ bên ngoài xâm nhập vào, song tôi không có ý định giam cầm ai cả. Nhưng trong trường hợp này, việc cậu rời đi là ý muốn cá nhân của cậu, vậy nên đừng mong chờ bất kỳ sự trợ giúp nào từ tôi nhé.”
“….”
“Nhưng nghe này, Ii-tan, nghe cho kỹ. Có lẽ tất cả những con người theo chủ nghĩa hòa bình khác trên đất nước này rất vô trách nhiệm, nhưng những con người tại học viện này đã quay lưng lại với con đường nhân tính và bước trên con đường hiểm nguy gấp bội phần, có lẽ bởi vì họ có mục đích, lòng tin mãnh liệt, hoặc họ không còn lựa chọn nào khác.”
“Quay lưng lại với con đường nhân tính?”
“Ii-tan này, có vẻ như cậu coi nơi này như một cơ sở huấn luyện hay một trại luyện lính, tuy điều đấy không hề sai, song nó vẫn còn một mặt khác nữa. Một mặt tất yếu
hơn: một mặt trận. Một mặt trận – nói cách khác, những học sinh hàng đầu ở đây cũng trực thuộc một chiến đoàn chiến thuật.”
Vậy… hãy quên về ngôi trường, chúng ta đang nói đến một trại lính đánh thuê tư nhân - một chiến đoàn chiến thuật được tập hợp từ các thiếu nữ. Không cần phải hỏi Bây giờ là năm bao nhiêu?. Bối cảnh hiển nhiên là hiện tại. Tuy nhiên, nó vẫn…
“Nếu như cậu đánh giá thấp họ chỉ vì họ là những thiếu nữ và họ trẻ tuổi hơn cậu thì cậu lầm to rồi. Chỉ cần cậu còn ở căn phòng này, tôi,
Aikawa Jun sẽ đảm bảo sự an toàn cho cậu, vậy nên ngồi xuống và ngậm miệng lại. Vui đùa thế là đủ rồi.”
“Em thì sao, Hime-chan?” Tôi chuyển hướng cuộc đối thoại sang Hime-chan
“Thế em có ý kiến… hay đề nghị nào không? Em hẳn phải biết địa thế nơi này chứ, dù gì em cũng đã ở đây một năm rồi mà.”
“Uuu, Hime-chan nghĩ rằng tốt nhất hãy để Jun-san lo mọi chuyện. Em chỉ là một kẻ thất bại, và em chả quan trọng gì đâu, vả lại Sư phụ cũng đâu có giỏi với mấy chuyện như này. Vậy nên em nghĩ tốt nhất chúng ta nên nghe theo chuyên gia.”
Nó khá hợp lý, hợp lý đến nỗi làm tôi phát ớn. Cố nhiên, tôi cũng chưa từng nghe một lý do có thể khiến tôi cảm thấy khá hơn bao giờ cả.
“Và em nghĩ rằng việc nói chỗ này an toàn là chuẩn không cần chỉnh. Anh có thể gọi căn phòng này như một nghĩa trang bí mật tọa lạc tại trung tâm của Cao trung Treo cổ vậy.”
“Ý em là căn cứ?[note17648] ” Kanji của chúng giống nhau, tôi đoán vậy. “Không quan trọng gì đâu, hử… nếu như em có thể tự đánh giá bản thân tốt như vậy thì anh nghĩ việc em tự hạ thấp mình là không cần thiết.”
“Em không có đánh giá thấp bản thân. Con người ta thường bị mất kiểm soát một cách khó hiểu nếu họ trở nên ‘mạnh mẽ’, và điều đó là không tốt chút nào. Hime-chan đã đạt tới mức cân bằng tuyệt vời.”
Mất kiểm soát – đúng vậy.
Họ mất kiểm soát, mất luôn quan điểm, để rồi cuối cùng mất đi sự sống của chính họ.”
Quả thực… Tôi biết vô số những người trở nên điên cuồng bởi chính sự “mạnh mẽ” hay năng lực thừa thãi của họ. Ví như, những nhiên tài nơi hòn đảo đó, hay Nhân Gian Bại Hoại, và nhiều không kể siết. Song, nói đến ai đó có sức mạnh có thể cân cả thế giới nhưng lại duy trì trạng thái cân bằng của cổ mà không bị thất bại – thì chỉ có độc một mình Aikawa-san thôi.
“Không phải em đang tự nổ đâu, nhưng Hime-chan nghĩ rằng điểm yếu là một thứ gì đó đáng tự hào.”
“Em là khủng bố chắc?”
Chắc ý em ý là tự đại. Dù sao cũng chẳng tai hại gì.
“Cân bằng-”
Vậy, tôi thì sao? Aikawa-san đã đúng: đầy tự tin mặc dù chẳng có chút gì – đầy sự kiêu ngạo mặc cho hoàn toàn trống rỗng – một “con người tràn đầy mâu thuẫn”. Đương nhiên, tôi thực sự rất thiếu cân bằng. Nhưng tôi không hề thần kinh. Không hề. Tôi nghĩ vậy. Tôi khá chắc về điều đó.
“Nói sao thì tôi cũng mong không phải vậy” Tôi lẩm bẩm, và rồi kết thúc với câu nói quen thuộc “Thật là vô nghĩa.”
2
Giả sử có một người dùng lời nói đùa có một lòng tin mãnh liệt rằng giết người là một điều xấu, vậy anh ta nên đáp trả thế nào khi được hỏi như này:
Giết người trên chiến trường thì có gì là sai?
Một tên sát nhân hàng loạt giết người có gì là sai?
Câu trả lời có thể sẽ như thế này: riêng sự tồn tại của chiến trường và sát nhân hàng loạt đã là sai trái. Vậy làm thế nào để đáp trả khi bị hỏi như này:
Một con chó cắn người tới chết có phải là một điều sai trái không?
Một cơn địa chấn tước đi sinh mạng của con người có phải là điều sai trái không?
Liệu anh ta có đáp lại rằng sự tồn tại của con chó, của cơn địa chấn là sai không? Tất nhiên là không, đó thuần túy chỉ là sự ngụy biện. Lý lẽ đến từ lòng tin và lòng tin đến từ lý lẽ là hai thứ hoàn toàn khác nhau.
Có một lẽ hiển nhiên và chắc chắn rằng những tình huống, những trường hợp khi một người phải giết có tồn tại. Đúng, lý do để giết một con người, luôn tồn tại một thứ như thế. Kể cả khi bạn không có lý do để không giết một con người, lý do để giết một con người vẫn luôn hiện hữu. Đó là lý do tại sao điều quan trọng là phải tránh có được một lý do, để tiếp tục trườn nhoài trong kiếp sống này - đi đến kết luận đó, tôi từ từ mở mắt ra.
Một tiếng đồng hồ nữa lại trôi qua - Hime-chan vẫn đang đu đưa ngón tay của cô bé (điều đó vui sao?), và Aikawa-san thì đã say giấc nồng - và tôi đứng dậy.
“Hử? Sư phụ, anh định đi đâu vậy?”
“...vệ sinh.”
“Được rồi, em sẽ đi cùng anh.”
Đừng có đùa.
Vừa ngăn không cho Hime-chan đứng dậy, tôi vừa phân trần: “Nếu em không phiền thì anh định tách ra và hành động độc lập.”
“Hành động độc lập?”
“Đúng vậy, anh xin lỗi, nhưng anh chán trò chơi thám tử này lắm rồi.” Tôi hơi nhún vai một tẹo, rồi gỡ phần băng mà Aikawa-san đã quấn cho tôi, giải phóng cho cái vai đang bị thương tật của mình. “Như Aikawa-san đã nói, có vẻ anh không thể đương đầu với những tình huống ‘khi anh không biết điều gì sẽ xảy đến’. Đó là một khám phá mới mẻ với anh. Shiogi-chan đã nói gì đó như bất định sinh bất an, hoặc... cũng có thể là một thứ gì đó tương tự. Anh không ngại sự mơ hồ nhưng anh không thích sự bất định... Anh đoán mình khá là hẹp hòi. Nói gì thì nói, anh không thể chịu được nữa rồi, không thể cứ ở đây mãi được.”
“Nhưng...” Hime-chan phồng má lên và nhìn tôi với vẻ chống đối. “Bớt samurai (võ sĩ) đi, Sư phụ!”
Có phải cô bé đang bảo tôi nên mổ bụng tự sát, bởi vì tôi đã chạy trốn khỏi chiến trường?
Không... có lẽ ý nó là bớt sồn sồn đi.
“Điều đấy thật vô nghĩa! Anh không hiểu rằng chỉ cần ở bên Jun-san thì anh tuyệt đối sẽ an toàn sao? Kể cả việc thoát ra khỏi học viện này cũng dễ như ăn bánh thôi nếu ta để cho chị ý lo mọi thứ. Giờ đây khi ta đã làm cho họ rơi vào trong bế tặc, sao anh cứ phải hành động nông nổi vậy?”
“Anh không thích tranh luận về vấn đề này.”
“Quá tệ, anh hãy dỏng tai lên mà nghe những điều em phải nói đây này. Nếu anh rời đi và hành động bừa bãi, Sư phụ, nó sẽ gây nguy hiểm đến Hime-chan và Jun-san. Chỉ cần khi chúng ta còn là một đội thì nhất cử nhất động của anh đều ảnh hướng trực tiếp đến khả năng thành công của chúng ta.”
Đó là một khoảnh khắc nghiêm túc, nên tôi không ngần ngại chỉnh con bé.
“Anh đã nghĩ đến đấy rồi, Hime-chan. Thực sự thì trong tình huống như này tốt nhất là anh không ở đây. Em nói rất đúng: em là một kẻ vô dụng – nhưng anh còn tệ hơn vậy, anh hoàn toàn là một tên gà mờ. Quyết định sáng suốt nhất là loại bỏ đi gánh nặng.”
“Điều đó thật-“
“Có điều này anh chắc chắn” Tôi tiếp tục, cắt ngang lời bắt bẻ của Hime-chan. ”Điều này có thể chẳng là gì với Aikawa-san. Cân nặng của anh sẽ chẳng có nghĩa lý gì với Aikawa-san. Nhưng – anh nghĩ như này này. Không, anh nhận ra – không, không, anh thấu được rằng ở bên Aikawa-san rất an toàn. Không chỉ vậy, điều đấy còn làm cho anh bắt đầu cảm thấy hơi tự phụ. Cái suy nghĩ được kề bên Nhân Loại Vô Song làm anh hứng lắm - nhưng như vậy là sai. Anh không muốn chạy trốn khỏi chiến trường chỉ vì một lý do cỏn con như thế.”
Một căn phòng đẫm máu. Ngập trong máu đông. Những bộ phận đã được gom lại của Origami Noa. Nhân Loại Vô Song đang ngủ ngon lành trên sàn nhà mà không gây ra chút tiếng động nào. Trong một môi trường như thế, một kẻ thất bại 19 tuổi và một kẻ chạy trốn 17 tuổi đang có một cuộc tranh luận trẻ con. Làm sao mà bạn có thể gọi sự lố bịch này là không lố bịch, và bạn định nghĩa thế nào là trò hế nếu như thế này còn không phải?
“Rồi - điều đó sẽ khiến anh trở thành một tên trộm đáng kinh tởm, thứ cặn bã chỉ biết bò lê lết dưới đất để kiếm sống. ‘Aikawa-san rất mạnh mẽ nên san sẻ chuyện này cho cô ta thì không có vấn đề gì đâu’ – anh là một tên ký sinh nhỏ bé bẩn thỉu như thế đấy, không cảm thấy tội lỗi hay cần trừng phạt chút nào. Có nhiều chuyện đã xảy đến với anh gần đây, vậy nên anh đã quên khuấy đi về nó.
Anh đã chọn cho mình một lối sống như nào.”
Anh sẽ không trao bất cứ thứ gì cho ai.
Nên, anh cũng sẽ không nhận lại bất cứ thứ gì từ ai.
Anh sẽ từ chối tất cả. Đó… là một chút nhân phẩm mà anh còn sót lại.
“Trong chuyện này, công việc của Aikawa-san là giải cứu em… và nó chẳng liên quan gì đến anh cả. Đây tuyệt đối, hoàn toàn, rõ ràng là vấn đề của người khác và anh chỉ đang ngáng chân thôi.
Và như thế không tốt chút nào cả. Anh... không muốn lấy oán báo ân.”
Có lẽ tôi thiếu mạnh mẽ và mục đích.
Nhưng tôi có một lòng kiêu hãnh lớn lao.
“Nhưng, Sư phụ-“
“Ngừng gọi anh bằng cái biệt danh đó đi. Anh không bao giờ làm bạn được với một người như Aikawa-san, nên cũng không có lý do gì để em gọi anh bằng biệt danh đó.”
Tôi gạt Hime-chan sang một bên, người mà trong một khoảnh khắc đã trở nên đau đớn, và tiến thẳng tới cánh cửa. Rất dễ dàng để mở cánh cửa từ bên trong, nhưng vì bảng mạch đã bị phá, nên tôi phải mở cánh cửa ra với sức mạnh thuần túy.
Được bảo vệ bởi Aikawa-san, nhưng không trở thành gánh nặng cho cổ; bảo vệ Hime-chan, khát khao bảo vệ em ấy, trở nên hài lòng, và tay trong tay với nhau, thân thiện, đoàn kết.
Quả thực là một mối quan hệ đẹp như mơ.
Nhưng đó chỉ đơn giản là một giấc mơ.
Giấc mơ, sau tất cả, vẫn là mơ.
“Nhưng, um… Sư phụ.”
“Tao đã bảo là đừng có gọi tao như vậy… Học cách ứng xử đi con ranh.” Tôi quay phắt lại, đặt một tay lên vai Hime-chan rồi ấn nhẹ xuống, bày tỏ sự bất mãn. “Đừng tưởng là tao tốt, đừng có cố biến tao thành bạn mày. Chúng khiến cho tao – bực mình.”
“-Á”
Hime-chan hoàn toàn ngỡ ngàng trước lời lẽ của tôi.
Thật đơn giản làm sao.
Quá đơn giản để khiến cho niềm tin tan vỡ.
Thiện chí mong manh sụp đổ thật dễ dàng,
Và thêm lần nữa, tôi lại cô độc.
“Tao chán ngấy với việc giả làm bạn với mày rồi. Đây là cuộc tẩu thoát của tao, Hime-chan, tương tự như của mày vậy. Cố nhiên, điều này sẽ khiến kẻ thù bối rối - vậy nên trong khoảng thời gian đó, thích làm gì thì cứ làm nhé, đó là phụ thuộc vào Hime-chan và Aikawa-san.”
“Tại sao… Tại sao anh lại tỏ ra xa cách như vậy, như thể chúng ta chỉ là người dưng?”
“Vì chúng ta là người dưng.”
‘’Nhưng, Jun-san.”
“Tôi không muốn ngáng chân Aikawa Jun. Cho dù tôi chẳng thể ngáng được chị ta là bao.”
Thành thật thì tôi đã tỏ ra đôi chút khắc kỷ, nhưng đó lại chỉ là lòng kiêu hãnh của tôi khát khao kết thúc sự xung khắc giữa nhẫn nhục và thỏa hiệp mà thôi.
Em có không biết tôi đang nói gì không?
Em có không biết tôi đến từ đâu không?
Em có hiểu tôi không?
Hime-chan.
Điều đó thật sự tuyệt vời.
Tất nhiên, trong cuộc tranh luận này, người đúng là Hime-chan. Tôi đã sai. Việc tôi sai là mười mươi rõ ràng. Song, tôi đã đến giới hạn của chính mình. Đây là giới hạn cho cái tôi sai làm điều đúng đắn. Tôi không thể buông ra những lời biện hộ cho việc phá vỡ làn ranh giới hạn, và tôi cũng không có dự định làm việc đó.
Phải, đó chính là lời giải thích cho mọi chuyện.
Người dùng lời nói đùa cự tuyệt việc kết bạn, kể cả với Aikawa-san.
“Nhưng...nhưng-“
“Vậy nhé, tạm biệt.”
Tôi đóng cửa lại trước khi Hime-chan kịp nói tiếp. Không kể đến Aikwa-san, với cánh tay mảnh khảnh và thân hình mảnh mai của Hime-chan, việc mở cánh cửa là một điều không tưởng. Giả như Aikawa-san có thức dậy, tôi không nghĩ rằng cô ta sẽ sẽ đến cứu tôi nếu tôi quyết định tách ra hành động đâu. Ý tôi là, ai biết được có khi cô ta còn chẳng ngủ. Cô ấy có thể chỉ giả vờ ngủ, sau tất cả, Aikawa-san rất giỏi đánh lừa người khác.
Giống như cách mà cô ấy đem tôi đến đây vậy.
“Ngạc nhiên là nó không làm tôi ghét cô ta thêm chút nào cả”
Có lẽ đó là do tôi mến Aikawa-san từ sâu thẳm trong trái tim. Dù tôi mến cô ta, nhưng so với thích thì khác lắm.
“...”
Tuy nhiên, tôi không có dễ dại đến độ vẫn vô tư và thoải mái khi giờ tôi đã phát hiện ra cổ đã lừa tôi đâu.
Còn về Hime-chan. Yukariki Ichihime.
Khi tôi nhận ra rằng nếu không cẩn thận, tôi có thể làm cho cô bé bị bắt – hành động của tôi liền có một chút ý nghĩa. Khi tôi nghĩ về điều này, đồng thời tôi cũng phá lên cười. Tôi cười rằng mình đã dành cho cô gái mới gặp vài tiếng đồng hồ trước quá nhiều sự thương cảm. Liệu có phải chỉ do tôi đã hợp nhất Hime-chan với “cô ấy”? Tôi không muốn nghĩ như vậy. Nhưng dù sao, tôi không thể kéo một người ngoài cuộc vào trò chơi hối lỗi của chính mình nữa.
“...vậy, đây chính là cái kết cho lời nói đùa.”
Tôi khá chắc Aikawa-san đã nói rằng phòng giáo viên ở ngay bên dưới, cho nên tôi cố gắng không tạo tiếng động nhiều nhất có thể, và hướng tới cầu thang thoát hiểm mà chúng tôi đã dùng để đi lên. May thay, có vẻ không có ai ở gần đây cả, và tôi tức tốc thực hiện cuộc tẩu thoát khỏi Khu Giám hiệu của mình. Giờ thì, đây là đâu nhỉ? Những gì tôi làm chỉ đơn giản là đi theo Aikawa-san mà không hề để tâm đến kiến trúc của chỗ này. Tôi không hề biết vị trí của mọi thứ ở đâu, cũng như lối mà chúng tôi đã dùng để đến đây.
“… Mà thôi, sao cũng được”
Tôi quyết định sẽ đi loanh quanh... và nếu như may mắn, tôi hy vọng mình sẽ bắt gặp Hagihara Shiogi-chan. Shiogi-chan, theo như Aikawa-san nói, thì cô ta tương đồng với tôi. Tôi không hề ghét gặp những người như vậy - những người tương đồng với chính mình. Tại sao ư? Tôi không biết. Liệu có phải tôi có lòng tin tuyệt vời rằng mình có thể thân thiết với nhưng ai tương đồng, với những ai thấu hiểu được tôi chăng?
Tầm nhìn thực sự rất tệ. Trông có vẻ không có thiết bị chiếu sáng nào được lắp đặt – và điều này hoàn toàn hợp lý, bởi lẽ mục đích chính của trường học không phải là cho hoạt động về đêm. Dường như
Học viện Sumiyuri – không, đến lúc này rồi thì không cần phải gọi nó bằng cái tên trang nhã nhường vậy nữa – Cao trung Treo cổ có lẽ không có tiết học về đêm. Hoặc có thể việc phân biệt giữa ngày với đêm là không cần thiết thôi.
“Nghiêm túc hả, thật sự chẳng có ai quanh đây cả…”
Mặc dù Aikawa-san đã đuổi mọi người đi, nhưng họ đâu có giống những người dễ dàng bỏ cuộc. Và tôi khó mà tin rằng giờ giới nghiêm có tồn tại ở đây… vả lại, tôi không chắc “giáo viên” sẽ án binh bất động mãi đâu.
Ngay lúc đó – tôi chợt nhận ra.
Lúc quái nào mà cái người chịu trách nhiệm cho việc giết Hiệu trưởng, Origami Noa – bỏ qua một bên việc bạn có thể gọi người như vậy là “con người” hay không – đã thực hiện tội ác? Từ những gì Aikawa-san và Hime-chan nói, chừng như tình trạng khẩn cấp này được chính Hiệu trưởng thông báo. Nếu là vậy, bạn có thể suy luận ra rằng hiệu trưởng đã bị giết ngay sau khi đưa ra chỉ thị. Hơn nữa, mùi màu và độ tươi của thịt vẫn còn mới, vậy nên thời gian không thể vượt quá một ngày được.
Động cơ – cho việc này, thứ như thế là nhiều không xuể. Sở thích của Orgami Noa bị ai đó ghét; bị người đời khinh thường; bị mọi người đố kỵ; bị nguyền rủa bởi thiên hạ... Một con mụ thần kinh, đó là những gì bạn nghĩ khi nhìn vào bà ta.
“Vậy, một cuộc tranh giành quyền lực – là hợp lý nhất.”
Đổ tội lên đầu kẻ chạy trốn và đồng bọn là một nước đi xuất sắc. Từ đó, nhuệ khí của học viên sẽ tăng lên để loại bỏ kẻ thù. Nếu như chúng tôi còn bất kỳ hy vọng nào, thì đó là việc cái chết của hiệu trưởng vẫn chưa được lan truyền rộng rãi.
Ahhh, vậy đó là lý do tại sao Aikawa-san lại chui lủi ở đấy. Ngay lúc tôi muộn màng nhận
ra điều này, một tòa nhà quen thuộc đã hiện ra trước mắt tôi. Đây là – phải, nơi Lớp A Năm 2 tọa lạc và cũng là nơi tôi gặp Hime-chan lần đầu. Mới đó thôi mà tưởng như đã lâu lắm rồi vậy.
“Ồ, đúng rồi. Bức ảnh…”
Tôi đã không cần quan tâm tới bản đồ nữa, nhưng tôi nhận ra mình cũng đã đánh rơi tấm ảnh của Hime-chan trong lúc chạy. Tôi có nên tìm nó không? Nó cũng chẳng quan trọng gì đâu – nhưng tôi cũng chẳng biết làm gì hơn cả. Tôi chỉ có thể nhớ mang máng làm thế nào để đi từ cánh cổng đến chỗ này, nhưng tôi không có vô tư đến mức nghĩ rằng không có cái bẫy nào ở đó. Và tôi cũng chẳng có ý định rời khỏi cái học viện này, tôi chỉ đơn giản muốn rồi khỏi căn phòng đó – khỏi căn phòng ngột ngạt đó.
Tôi đã nói rất nhiều với Hime-chan… nhưng dường như sự thật chỉ là ở gần Aikawa-san quá bí bức mà thôi. Chỉ vẻn vẹn là một lòng kiêu hãnh nhàm chán thôi. Mà, lòng kiêu hãnh lúc nào chẳng nhàm chán.
“Hmm… việc tôi bị người khác tác động nhiều nhường này... thật hiếm lạ.”
Có chăng là do Aikawa-san đặc biệt? Không, tôi cảm thấy không phải như vậy. Chỉ có một người đặc biệt với tôi – và người đó không ở đây. Người ở đây chỉ đơn giản là giống thôi.
Tôi rảo bước vào tòa nhà, ngó quanh nhằm tìm cầu thang, rồi trèo lên. Đèn đã tắt, ánh sáng thì mập mờ nhưng tôi cảm thấy tầm nhìn của mình tốt hơn so với khi ở bên ngoài. Dù sao thì, Lớp A Năm 2 ở đâu nhỉ? Có vẻ tôi sẽ tìm thấy tấm ảnh nếu chọn nơi đó làm khởi điểm. Hoặc có lẽ có ai khác đã lấy nó rồi?
Trong khi đang tìm kiếm bức ảnh, tôi lại nghĩ về văn phòng khóa kín của Hiệu trưởng lần nữa. Có hai ô cửa sổ ở bên cánh cửa, nhưng chúng đều đã bị khóa. Chúng được khóa đôi, và việc mở chúng từ bên ngoài là bất khả thi. Còn về một chỗ để trốn… hm, Aikawa-san chắc chắn đã kiểm tra ngay từ lúc bắt đầu.
Và nó lại gợi cho tôi rằng có gì đó rất lạ. Aikawa-san đã đúng, việc căn phòng bị khóa kín có một ý nghia. Điều đấy có nghĩa rằng chúng tôi đã bị buộc tội. Dù gì, còn một việc khác… Còn về việc Hiệu trưởng đã bị phanh thây thì sao? Và việc cái đầu bị treo lủng lẳng lên trần nhà một cách lố bịch có ý nghĩa gì không?
Dùng cưa để phanh thây con người ta thì chưa chắc đã tốn nhiều thời gian đến vậy… song, sao lại phải rắc rối như thế? Phải chăng thi thể bị phanh thây là vì có uẩn ức gì, hay chăng làm như vậy là cần thiết? Chắc chắn sẽ không đơn giản như Vì nó được gọi là Cao trung Treo cổ nên tôi đã treo cái đầu lên cao cả.
“Phanh thây,” sao? Giải phẫu, phẫu tích, công nghệ sinh học, sinh thái học. “…Nó làm tôi nhớ tôi đến sensei.”
Không phải là tôi muốn nhớ đến hay gì.
Ngay khi tôi bắt đầu chìm vào trong những ký ức đen tối lúc tôi còn là học sinh của Chương trình ER.
“ ... Lllllắắắcccc lllưưư...”
Một cái bóng bất chợt xuất hiện trước mặt tôi.
“ ... Lllllắắắcccc lllưưư...”
Không, đó là một cách diễn đạt sai. Cô ta đã ở trước mặt tôi, vậy nên gọi thứ đó là bóng là hoàn toàn không chính xác. Tôi nên đính chính lại là một con người. Dù vậy, tôi không thể thấy rõ cô ta; lắc lư trong bóng đêm ảm đạm, vừa rất rừng rợn mà lại rất bí hiểm.
Bóng hình cô ta thật mơ hồ. Chừng như cổ tồn tài trong một chiều không gian khác, hay có một lớp màn ngăng cách giữa tôi và cổ.
“- Dừng lại.”
Và rồi cô ta đứng im.
Cô ấy mặc một bộ đồng phục thủy thủ màu đen, trông rất hợp với kiểu tóc đơ mi của cổ. Trên đồng phục của cổ là lỗ chỗ những vết cắt, như thể cô ta mới đánh nhau với bọn côn đồ, nhưng trông có vẻ như đó là gu thời trang của cô ta. Và trên đôi bàn tay duỗi ra từ tay áo của bộ đồng phục đó -
“Này. Cho phép tôi tự giới thiệu – Tôi là Saijou Tamamo, học sinh năm nhất.”
Là Eliminator 00 trên tay phải, và Griffon Hard Custom trên tay trái.
Tamamo-chan đang cầm chúng, những lưỡi dao sắc bén, nguy hiểm, quá khổ so với bàn tay của một thiếu nữ trong tư thế sẵn sàng. Cô ta nắm ngược chúng đồng thời đứng nhìn tôi chằm chằm một cách cứng nhắc và bất động, như thể đấy là dáng đứng tự nhiên của cổ. Một ánh nhìn trống rỗng, mù mờ, thẫn thờ.
Hình như tôi hơi nôn nóng rồi.
Tôi hoàn toàn không ngờ được dao lại xuất hiện, cũng như không ngờ được mọi việc lại bất thường đến mức này…. Hòn đạo nơi hội tụ thiên tài và tên sát nhân hàng loạt đều đơn giản hơn nhiều so với việc này. Rồi ai sẽ lại bất thình lịnh xuất hiện nữa đây?
Ý tôi là, trên thân con bé này rặt những nét nực cười, từ quần áo đến trang bị của nó, nhưng bắt đầu từ đâu đây?
“Trường học đóng cửa rồi nhóc.”
“Anh chỉ có thế thôi à?” Con bé cãi lại lời nhạo báng của tôi.
Ít nhất chúng tôi có thể giao tiếp được với nhau; Tamamo-chan nheo mắt lại và mỉm cười. Rồi cô bé lắc đầu nhẹ và lẩm bẩm “Lllllắắắcccc lllưưư… Lllllắắắcccc lllưưư…”. Trông có vẻ nó bị mắc chứng đau nửa đầu, tựa như con bé đang đấu tranh chống chịu cơn đau. Hoặc có lẽ nó chỉ bị huyết áp thấp. Con bé trông cũng mơ ngủ nữa. Như thể nhận ra ánh nhìn đăm chiêu của tôi, con bé trấn tĩnh lại và kêu lên “a”.
“Hmm? À, mấy con dao này cho vui thôi… Anh không cần lo đâu.”
“Ồ, ổn thôi...”
Tôi đã phát hiện một con mắm xạo ke.
“Xem nào... phải rồi. Tôi đang tìm bọn anh đấy... đúng vậy. Ơ mà, không phải ba người bọn anh... ở cạnh nhau à? Hay là do tôi không thể thấy họ? Kỳ ghê. Kính đâu rồi, kính...”
“...”
Con bé này làm sao thế? Tôi thành thực muốn biết, đến mức câu trả lời cho câu hỏi đó liên quan trực tiếp đến sinh mạng của tôi. Con bé là loại gì? Cá tính hay hippy, hay là cái kiểu con gái có thể mọc được cánh trên lưng.
“Ahh. Ummm...” nó lại lắc đầu. “Tốt thôi, tôi sẽ đâm anh hai hay ba nhát gì đó rồi nghĩ về nó sau.”
“Em đang sai lầm đấy, cô bé.”
Lờ đi lời cảnh báo ân cần từ đàn anh, Tamamo-chan vắt ngang hai con dao trước bộ ngực khiêm tốn của nhỏ.
“Shing!...eheheh”
Con bé khẽ cười toe toét; má con bé ửng đỏ. Chừng như nó đang cảm thấy e thẹn. Song, nụ cười e thẹn đó khi được phản chiếu trên đôi dao của nhỏ chẳng khác gì ác mộng cả.
Hai tay hai dao – riêng điều đó thôi thì không có gì là nguy hiểm cả. Làm như vậy sẽ hạn chế lại các cử động cánh tay và đòn đánh của nhỏ, và phòng thủ của nó sẽ bị cản trở. Trong kendo cũng vậy, trừ khi bạn thực sự là bậc thầy, còn không thì đừng tơ tưởng đến đấu song kiếm. Tuy nhiên, nếu bạn là một bậc thầy – thì bạn có thể sử dụng hai vũ khí một lúc một cách dễ dàng.
Nói cách khác, mọi thứ phụ thuộc vào việc – liệu cô bé là một tay mơ hay một bậc thầy? Và tại Cao trung Treo cổ, không có học sinh nào là tay mơ cả.
“Chờ chút nào, nhóc-“
“Quên việc cầu xin được sống đi nhé, tôi không muốn nghe nó – umm, quá phiền phức.”Tamamo-chan lảo đảo bước lại gần. “Và làm ơn đừng gọi tôi là ‘nhóc’ khi ta mới gặp mặt, thật xúc xiếm... Tôi sẽ băm anh ra thành từng mảnh.”
Băm – thành từng mảnh.
Như hiệu trưởng?
Như hiệu trưởng – bởi Zig Zag?
“Đợi đã – tôi có một câu hỏi. Đây có phải kế hoạch của Shiogi-chan, có phải cô ta đã phái em đến?”
“Sai rồi… có vẻ như Shiogi-senpai đang trù tính việc gì đó… nhưng tôi tệ khoản đó lắm, nên tôi đã tự truy tìm anh.”
Heh, Tamamo-chan cười má lúm đồng tiền. Thật tốt khi con bé có một nụ cười đáng yêu nhường vậy, song tôi vẫn muốn con bé tuân theo kế hoạch của nhóm nó thì hơn. Họ không dạy cách hợp tác trong cái học viện này à? Em phải học cách hợp tác với mọi người đi Tamamo-chan, trường học là thế mà.
“Sẵn sàng đi, Tamamo-o-o đến đấy... Lllllắắắcccc lllưưư-ư-ư!”
Đoạn cô bé phi thẳng vào tôi, chuyển động của nó khác hoàn toàn so với sự uể oải lúc trước; hai con dao vắt chéo của nhỏ hướng thẳng tới họng tôi.
Chết tiệt, con bé thật sự nghiêm túc.
Tất nhiên, tôi không thể đối đầu với nhỏ, vậy nên tôi quay đầu lại rồi chạy nhanh nhất có thể.
“Này... anh không được chạy.” Tamamo-chan lẩm bẩm, vẫn nắm dao ngược, rồi đuổi theo tôi. Tôi nghĩ mình có thể cắt đuôi con bé vì nó nhỏ con hơn tôi – nhưng thế là lạc quan quá mức rồi. Tôi không hề chậm, chỉ là Tamamo-chan quá nhanh. Tôi cảm giác như đang bị rượt bởi Kuchisake-Onna hay Hijiko-san vậy. Chết tiệt, chẳng nhẽ việc tôi thành công chạy trốn với Hime-chan là do những kẻ truy lùng quá chậm sao? Vậy ra, tôi đã lên cấp trong trò chơi này sao? Tamamo-chan nhanh chóng thu hẹp khoảng cách, và đột ngột ném thanh Griffon thẳng hướng đầu tôi.
“Wa-woah!”
Tôi chỉ vừa khéo tránh được nó bằng cách nhào xuống sàn. Đây không phải là một trò đùa. Con dao đó không được thiết kế để ném vậy mà con nhỏ đó lại ném cứ như thể nó là shuriken vậy. Rột cuộc thì lực tay của nó lớn đến mức nào?
Chà, riêng việc cánh tay mảnh khảnh đó có thể cầm những con dao bự chảng như vậy đã là một điều bất thường rồi. Ngôi trường này cũng chối bỏ quy tắc vật lý sao?
Rồi Tamamo-chan nhảy bổ vào lưng tôi; nơi tôi đã ngã sấp mặt và ôm trọn lấy nền sàn hành lang, rồi dí con dao còn lại - thanh Eliminator, đến sát họng tôi. Chỉ cần con bé dịch cổ tay sang bên thôi, động mạch cảnh của tôi sẽ đi tong trong tích tắc.
“... Chúng ta nói gì trong tình huống như này nhỉ... chiếu tướng? Nah, không phải. Nhìn anh đâu có giống Vua? Vậy... phi mã là thức ăn cho quân tốt?” [note17652]
Tôi là một quân mã?
Thật là một lựa chọn miễn cưỡng.
“Vậy, giờ tôi sẽ hỏi anh vài câu... hãy trả lời chúng một cách thành thật, làm ơn. Tôi không thực sự quan tâm đâu, nhưng càng thành thật thì anh càng sống lâu, vậy đó.” Tamamo-chan trông có vẻ rất mết mỏi khi con bé nói. Tựa như con bé chỉ làm cho có, như thể không chỉ đối thoại mà sống thôi cũng khiến cho nó kiệt quệ rồi.
“Um... llllắắắcccc lllưư. Màu đỏ Tất Sát và Yukakiri-senpai... họ đâu rồi? Chúng tôi thực sự muốn thấy họ.”
“... đầu tiên, một câu hỏi từ tôi.”
“Saoooo? Đó không phải là cách nó hoạt động. Tôi mới là người hỏi ở đây.” Tamamo-chan phồng má lên. “Nhưng ổn thôi. Chỉ lần này thôi. Nói không thì rắc rối lắm.”
Có vẻ Tamamo-chan không thích nói cho lắm. Dường như con bé là kiểu muốn mọi thứ dễ dàng và ậm ừ cho qua bất cứ khi nào cuộc tranh luận có thể diễn ra. Ba phải chính xác không phải đức tính tôi mong đợi ở một thiếu nữa, song lúc này thế là tiện nhất.
“Em là Zigzag à?”
“Gì cơơơơơ?” Anh đang nói về cái gì thế, không thể nào.” Tamamo-chan lắc đầu như thế điều đó là không tưởng. “Đây chỉ là một cuộc tập kích trong bóng tối, nhưng tôi đoán anh thực sự không biết chuyện gì đang diễn ra nhỉ? Phải chăng anh bị kéo vào chuyện này bởi Cơn Ác Mộng Đỏ mà không biết tí ti gì về tình hình nơi này? Anh còn không biết về Zigzag... Anh không tìm hiểu bất cứ điều gì trước, hay thậm chí-“
Chừng như cảm thấy mệt mỏi, Tamamo-chan dừng nói chuyện.
Rồi, lầm bẩm llllắắắcccc lllưư, con bé dứt điểm: “-hỏi ai đó?”
“Không may, nguyên tắc của tôi là không dây mơ rễ má vớ mấy điều nguy hiểm.”
“Được rồi. Vậy, để tôi hỏi anh câu này... Mục tiêu của anh là gì?”
Tôi cứ chắc cú là nó sẽ hỏi tôi về Hime-chan và Aikawa-san lần nữa, song thay vào đó tôi lại có câu hỏi bất ngờ này đây.
“Mục tiêu của tôi... là-“
“Nó không phải là để cứu Yukakiri-senpai đúng không? Và nó cũng không phải là để trợ giúp Màu Đỏ Tất Sát. ... Này nhé, cả tôi và Hagihara-senpai đều có một lý do để ở đây, làm những điều chúng tôi đang làm.”
“...”
“Nhưng anh có một lý do gì giống như vậy không? Liệu anh có một lý do có thể chống lại lý do của tất cả chúng tôi cho việc ở đây, làm những điều chúng tôi đang làm không? Nếu anh có, làm ơn, hãy cho tôi biết đi.”
“... Tamamo-chan.”
“Cứ lờ nó đi, cho rằng nó bất thường hay không thực tế, thật đê hèn. Anh đừng có vội mà phán xét thế chứ.” Cô bé nói với giọng dửng dưng. “Hay là, anh đã quá gắn bó với cái hệ thống giá trị và quan niệm về cái bình thường của bản thân rồi?”
Sao nhỉ, nếu em hỏi tôi.
Cái học viện này thật kỳ quặc – nhưng quyền đâu mà tôi phán xét nó? Không phải tôi cũng kỳ quặc sao?
“Ahhh, sao cũng được, phiền phức quá.” Tamamo-chan nắm lại con dao theo chiều thuận. “Giờ tử đã điểm.”
Lưỡi dao bắt đầu cọ sát vào da tôi.
“----!”
Chết.
Tôi cảm thấy bình tĩnh kinh khủng, bĩnh tĩnh một cách kinh khủng. Tôi thấy nản lòng, thất vọng. Tôi sẽ chết ở đây sao, cứ như vậy? Những tưởng ai đó sẽ giết tôi trong một thảm kịch khủng khiếp, nhưng bị giết một cách như vậy, như là một diễn viên quần chúng bị đè bẹp dưới tòa nhà đổ nát – không.
Có lẽ đây là kết thúc duy nhất thích hợp cho tôi, cho loài sâu rệp tầm thường như tôi. Trong khoảnh khắc, tôi đã chắc mẩm cuộc đời ít ỏi nhàm chán của mình sẽ xẹt qua tâm trí tôi, nhưng ý nghĩ đó cũng chóng phai đi tựa làn sương mai-
Kunagisa Tomo. Chỉ có Kunagisa Tomo còn đọng lại trong tâm trí tôi.
Ahh, Tomo, tôi muốn gặp lại em...
Tomo, tôi muốn xin lỗi em.
“----“
Ngay lúc đó, bất chợt trên dọc hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Tiếng bước chân nhanh ngày một sát gần chúng tôi.
“...- Sư phụ - ... Sư phụ-!”
Cùng với tiếng la đó.
Tamamo-chan giật bắn mình và nhín hướng tiếng la vọng lại.
“Yukakiri, senpa-“
Và nới lỏng tay cầm dao.
Không thèm đợi để xác nhận xem đó có phải là Hime-chan hay không, ngay lập tức, tôi đẩy Tamamo-chan xuống với lực lưng và tay của tôi, rồi quay phắt lại và thoi vào bụng [note20997] con bé bằng khuỷu tay trái. Con gái, trẻ hơn tôi, tôi không đủ bình tĩnh để có thể nghĩ về những việc đó.
Tamamo-chan bay thẳng vào tường hành lang – và bất tỉnh. Không, cho dù cô bé có tỉnh táo đi chăng thì nó vẫn sẽ trông như bất tỉnh thôi, nên có lẽ đó là cách diễn đạt sai, song nói sao thì nó đã bất động.
Khi tôi đặt tay lên cổ mình – nó đang chảy máu.
Chính xác hơn, một lớp biểu bì đã bị cắt.
“Sư phụ!” Từ đằng sau, lời thoại đó. “Em cuối cùng cũng đuổi kịp anh!”
“… Hime-chan.” Tôi quay lại, và rồi cuối cùng, thấy Hime-chan. “Sao em lại ở đây?”
“Xin lỗi,” Hime-chan đáp lại khi đang thở hổn hển. “Hime-chan không thể mở cánh cửa đó ra được, vậy nên em đến hơi muộn. Cuối cùng, em đã thoát ra ngoài qua ống thông gió. Trên trần nhà có một cái quát hút khí có thể dỡ được từ bên trong căn phòng đó. Hehehe, anh không tài nào làm được đâu, Sư phụ, nhưng Hime-chan nhỏ con, nên em đã thành công thoát ra theo đường đó.”
Tôi không có hỏi để nghe con bé kể lể nó cực nhọc thế nào. Hóa ra trên trần nhà có quạt hút khí sao? Chẳng nhẽ tôi không nhận thấy nó do dư chấn từ cái đầu lủng lẳng quá lớn? Thật bất cẩn. Nhưng quan trọng hơn.
“Aikawa-san đâu? Chị ta có đi cùng em không?”
“Uhh,” Hime-chan rên rỉ như một con thú. “Em đã đánh thức Jun-san ngay sau đó, nhưng ‘Hãy để những con người thích làm theo ý mình được làm theo ý mình’ chị ấy nói vậy và từ chối giúp đỡ. Chị ấy còn chẳng mở cửa cho em. Không còn cách nào khác, em đành đến đây một mình.”
“Đến đây một mình, nhưng Hime-chan…”
“Sư phụ sai rồi.” Em ấy nói một cách dứt khoát.
Em ấy nói một cách dứt khoát và nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Anh đã cãi thắng em lúc trước, nhưng anh sai rồi. Anh không thể ở bên bởi vì anh không muốn ngáng đường
thì chỉ là hèn nhát.”
“Tàn nhẫn đấy, nhưng anh sẽ không phủ nhận điều đó. Anh ổn với việc làm một con rùa rụt cổ. Tốt hơn so với việc kết thúc với một kết quả mù mờ rất nhiều. Lành mạnh hơn nhiều. Anh đã nói điều này cả trăm nghìn lần nhưng chạy trốn là tất cả những gì anh nghĩ đến. Khỏi kẻ thù, khỏi bạn bè.”
Thật mỉa mai. Tôi đã thể hiện sự thù hắn với mụ thầy bói độc địa là thế, vậy mà trong tất cả mọi người tôi lại là kẻ khao khát một viễn cảnh rõ ràng cho tương lai hơn cả.
“Đó là bằng chứng cho thấy anh có dư thời gian để nghĩ về ‘tương lai’!” Vì lý do nào đó, và tôi chẳng biết được lý do đó là gì, song vì lý do nào đó mà Hime-chan thực sự trách mắng tôi. “Nếu như anh đang sống mỗi ngày như những ngày cuối cùng trên cõi đời, vậy thì anh chẳng có thời gian mà nghĩ về việc đó! Sư phụ, nghe em nói đây: Không phải anh chỉ đang lười sao?”
“Cảm ơn nhé, Hime-chan.”
Tôi có thể thấy mình đang lên giọng.
“Em - em thì hiểu cái quái gì về anh chứ? Em thì hiểu gì về một con người mà phải lười biếng?”
“Ít nhất thì, em hiểu rằng anh là một người dùng Lời nói đùa luôn biện hộ. Sư phụ, anh có nói sao thì rốt cuộc anh cũng chỉ sợ ở cạnh Jun-san thôi,” Hime-chan nói với giọng đặc biệt thách thức, kèm với chút chất mỉa mai hiểm ác. “Chỉ là anh cảm thấy nghẹt thở thôi, vì ở gần một tồn tại ‘vĩ đại’ như Jun-san khiến anh cảm thấy mình thấp bé nhường nào.”
“Này – dừng lại. Không ai nói chuyện với anh kiểu thế cả. Anh-“
Con bé đã xát muối vào vết thương của tôi, vậy nên tôi gần như muốn nổi đóa lên với nó. Không giống với tôi chút nào. Tôi chỉ miễn cưỡng kiềm chế được bản thân thôi. Nếu như Hime-chan không tương đồng với cô ấy, thì không ai và không có thứ gí đã có thể cản được tôi rồi.
Không phải Ranh Giới Sinh Tử Màu Lam (Tử Tuyến Chi Lam) bất biến, bất diệt, bất khuất. Không phải bảy Ngu Nhân, những kẻ gần nhất trong việc giải mã bí ẩn của thế giới. Không phải người họa sỹ gieo rắc sự phân biệt và khinh bỉ. Không phải con người siêu việt chỉ thấy rặt những gì không nên thấy.
Kể cả – Nhân Loại Vô Song Khế Ước Nhân.
“- Có gì sai với điều đó vậy?”
Một ngày, bị coi như đồ vô dụng.
Đâu đó, bị coi như là thứ yếu kém.
Và rồi bị ruồng bỏ - có gì sai khi sợ bị như vậy?
Có gì sai khi sợ bị phản bội?
“Niềm tin thật đáng buồn. Niềm tin thật sự đáng buồn. Con người ta đều cô độc. Càng tin tưởng bao nhiêu, sự phản bội càng lớn lao bấy nhiêu. Niềm tin tan vỡ ; nó vỡ vụn, và không bao giờ quay trở lại.”
“Nhưng ở một mình rất cô đơn.”
“Cũng chẳng thay đổi được sự thật rằng chúng ta cô độc. Nếu như em không thể sống một mình, thì em nên chết đi thì hơn. Nếu như em cho rằng con người ta tụ tập lại vì cô đơn, vậy họ càng tin được vào nhiều người, họ càng trở nên cô đơn. Những con người cô độc thật đáng thương, khốn khổ, nghèo khổ, khó coi, thảm thương, lẻ loi – và hơn hết, đáng quý.”
Như người con gái đã thắt cổ tự vẫn.
“Bôi nhọ nó với từ “cô đơn” là báng bổ.”
“Vậy Sư phụ, anh không cô đơn sao?” Hime-chan hỏi. “Có phải anh cô độc vì anh không cô đơn?”
“…”
“Hime-chan luôn luôn cô đơn.”
Ahh – thôi nào.
Đừng nhìn anh với ánh mắt như vậy.
Chân thành. Thuần khiết. Tự nhiên. Đáng yêu. Quan tâm. Thành thật.
Không phải bây giờ - với tôi. Đối với tôi.
Không có thứ gì như chuộc lỗi cả, em hiểu không?
Anh muốn bỏ trốn. Anh muốn bỏ trốn. Anh muốn bỏ trốn.
Đào tẩu. Bỏ chạy. Trốn tránh. Chạy trốn.
Phải, như lần đó -
“Tôi còn phải lặp lại điều này với bản thân bao nhiêu lần nữa đây.”
Lời nói đùa quá trớn
– làm tôi muốn bật cười. Trong khi tôi còn chẳng biết cách cười.
Đúng rồi... hẳn là như vậy.
Hime-chan không giống với cô ấy.
Em ấy giống với cô ấy khi xưa.
Đó là lý do tại sao tôi bị rung động bởi em ấy.
Đó là lý do tại sao tôi lại muốn rời khỏi phòng hiệu trưởng đến như vậy.
“Thật... vô nghĩa.”
Song. Tôi đoán mình vẫn là một con người, không giẫm lên vết xe đổ đến hai lần.
“Huh... – Sư phụ?”
“Quên đi. Ý anh là em đúng rồi đấy. Phải, em đã đúng, Hime-chan. Dù sao, giờ không phải là lúc để ích kỷ. Lỗi của anh. Em thắng rồi... Aikawa-san vẫn ở trong văn phòng Hiệu trưởng chứ?”
“A, v-vâng!”
Thấy được sự nhượng bộ của tôi, Hime-chan trông rạng rỡ hơn hẳn. Cứ như em ấy đang thật sự hạnh phúc vậy, nhìn nụ cười của em ấy mà xem. Một nụ cười vô tư khiến cho bất cứ ai nhìn vào phải bối rối. Chết tiết – cảm giác tội lỗi của tôi đã tiêu biến từ rất lâu, và tôi cứ ngờ mình đã thoát khỏi nó.
Nhưng nếu tôi đã thoát khỏi, vậy tại sao…
Tại sao tôi không thể cứ buông xuôi? Nếu tôi thực sự biết rằng chối bỏ mọi thứ sẽ khiến mình hạnh phúc hơn.
Nếu tôi có thể tự tử, đó sẽ là điều tốt nhất.
“A, nhưng anh biết tính chị ấy rồi đấy, Jun-san có thể đã giận và bỏ chúng ta lại rồi…”
“Ừ… nghe có lý đấy.”
“Quan trọng hơn, chúng ta làm gì với em ấy đây?”
Hime-chan cẩn thận tiến lại gần Tamamo-chan đang bất tỉnh.
“Hỏi hay đấy. Con bé thực sự khó nhằn. À, mà anh chưa cảm ơn đúng không? Nhờ em đuổi theo anh mà anh mới có cơ hội đấy.”
“Không có chi” cô bé vừa nói vừa lục soát đồng phục của Tamamo-chan. Cô bé đang làm gì vậy? Miễn sao đó không phải là mấy cái sở thích biến thái của nó. “À há. Đây rồi, biết ngay con bé sẽ mang theo bộ đàm mà.”
Nó tương tự như… như một cái điện thoại, nhưng có ít nút bấm hơn. Dường như nó là một chiếc radio vô tuyến để trao đổi trong nhóm. Dễ dùng và cỡ lòng bàn tay bạn… nhưng như thế thì sao?
“Vậy trước khi bất tỉnh, Saijou-chan có thể đã thông tin với ai đó… có lẽ là Hagihara-san.”
“Điều này thật tệ…”
Nói cách khác, chỗ này không còn an toàn nữa. Dù vậy, cũng quá nguy hiểm nếu như chúng tôi tiếp tục xuống dưới. Chúng tôi có thể sẽ bị họ bắt gắp. Chúng tôi gần như bị dồn vào chân tường rồi… tuy chúng tôi chưa phải ba ba trong rọ, nhưng chúng tôi cũng đang bị dồn vào rồi.
Hime-chan bắt đầu trầm tư, “Hmmm”; rồi sau một lúc con bé mở cái túi treo trên vai ra và nói, “Không còn lựa chọn nào nữa, đến lúc dùng vũ khí bí mật rồi.”
“Anh thắc mắc về cái túi đấy được lúc rồi. Thế bên trong có gì thế?”
“Đủ thứ đồ luôn. Họ gọi nó là Dao Đa Năng Thụy Sĩ của Cao trung Treo cổ. Nhưng không có nghĩa nó là dao hay là đồ Thụy Sĩ đâu.”
Vừa vung tay, Hime-chan vừa móc từ chiếc túi ra cơ số các trục quay. Chúng có hơi lớn cho may vá, song chắc chắn chúng không được dùng để cau cá. Quấn quanh chúng là những sợi dậy chỉ. Không… bạn có thể gọi chúng là chỉ được không…?
“Cái gì đấy?”
“Chỉ. Anh cũng có thể gọi nó là cước hay dây.” Hime-chan vừa nói vừa nói vừa lần lượt lấy từng trục quay ra khỏi cái túi. “Dây bạc và dây titan. Cả hai đều đã được xử lý hóa học nhằm tăng cường độ bền kéo. Đa dạng lắm. Nào là Kevlar, aramid rồi cacbon đủ loại.”
Tôi chỉ mới nghe về Kevlar. Khá chắc chúng là nguyên liệu cho áo chống đạn. Dù có phải chỉ hay không, thì khi nói đến độ bền, không gì có thể so bì với nó được.
“Nó được dùng ở mọi nơi, trong khám phá vũ trụ này, sản xuất quân đội này.” Vừa nói, Hime-chan vừa mở cửa sổ hành lang, rồi mở cửa sổ phòng học đối diện, và bắt đầu buộc những sợi dây ở nhiều chỗ. Tuy khi được cuộn lại nhìn chúng có vẻ khá dày, nhưng thực chất mỗi sợi lại cực kỳ mỏng, và bởi vì tầm nhìn hạn chế nên tôi không thể thấy rõ chúng nếu không tập trung hết sức. Chúng như tơ nhện vậy, cảm giác chỉ cần chạm nhẹ cái thôi là chúng sẽ đứt ngay. Khi tôi định chứng minh giả thuyết này, Hime-chan đã cản tôi lại, “Á à a, cấm chạm nhé. Không cẩn thận là ngón tay anh sẽ bị cắt lìa đấy.”
Dường như tôi mới là kẻ bị cắt đứt.
“Hmm… đây là dây đàn piano nhỉ? Thực sự có rất nhiều loại ha… Vậy, Hime-chan, em định làm gì với chúng vậy?”
“Em đang làm một cái dây thừng. Khung cửa sỗ không thể chống đỡ cho cả hai chúng ta đâu, vậy nên em đang làm vài phép tính để phân bố trọng lượng của chúng ta một cách phù hợp.”
“Khoan đã. Ý em là…” Tôi dừng lại giữa chừng. “Em muốn tụt xuống tầng trệt bằng cuộn dây thừng này?”
“Phải, phải, đúng đó.”
“… Đùa à?”
“Nó ổnnnnn thôiiiii!” em ấy kèo dài gấp ba lần so với mức cần thiết, và ưỡn ngực lên. “Sư phụ, cứ làm như anh đã bị lừa bởi Hime-chan và bỏ cuộc đi!”
“Chỉ là bị lừa thôi…”
Tôi nói một lần.
“Chỉ là bị lừa thôi!”
Tôi nói hai lần.
Phần nào trong tôi không ngừng nghĩ:
Lẽ ra mình nên chạy quách đi cho rồi.