Yuusha-sama No Oshishou-sama

chương 29: quý tộc và thường dân (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Náo động gì đây?”

Leticia nói với giọng rõ ràng.

Xung quanh im lặng.

Mặc một chiếc váy màu xanh nhạt lộ rõ hình dáng, cơ thể thon thả của Leticia dần dần tiến về phía nhóm của Wynn.

Không giống như chiếc váy cầu kỳ mà nàng mặc trong bữa tiệc, vì đang uống trà với bạn thân, trang phục nàng dùng được thêu bằng sợi bạc đơn giản. Cách nó lấp lánh long lanh xứng với mái tóc vàng của nàng.

Bộ váy mà nàng mặc như một tiểu thư quý tộc thật rực rỡ, nhưng vì đồ trang trí tối giản nên toát lên vẻ đẹp tự nhiên của Leticia.

Thêm vào đó, cung điện gợi lên bầu không khí trang nghiêm, như thể nàng là một nữ thần vừa hạ phàm.

Các quý tộc, và những người nhận thấy náo động, tất cả đều có bị hút vào Leticia.

Ngay cả những người đã quen nhìn một tiểu thư quý tộc xinh đẹp cũng nín thở.

Thậm chí Locke và Wynn thường gặp Leticia tại trường hiệp sĩ và tại Quán trọ Tổ Chim Di Trú, quên mất những quý tộc xung quanh họ, và nhìn chằm chằm vào nàng.

Như thể thời gian dừng lại, khu vực này im lặng.

Mọi người đều nín thở đứng nhìn Leticia từ từ đi về phía Wynn.

“Leti?”

Leticia nắm lấy cánh tay trái của Wynn.

Leticia mỉm cười khi nghe giọng bối rối của Wynn.

Tuy nhiên, nụ cười đã biến mất khi đôi mắt màu ngọc lục bảo của Leticia nhìn sàng Elstead với vẻ giận dữ lạnh giá.

...

“Lệnh của Điện Hạ, Cornelia, tôi rất vinh dự đưa Leticia-sama đi trước.”

Khi họ đến lâu đài và gặp cô hầu của Cornelia, Leticia được mời đi trước.

Mặc dù nàng lo lắng về việc để Wynn, người không quen mấy nơi thế này, một mình, Cornelia tin tưởng vào người bạn mới nhất của cô. Nếu cậu ở với Leticia, cậu sẽ không bị bắt giữ như một người đáng ngờ.

Mười người hầu gái đã dẫn nàng đi trước đó, bây giờ tiếp cận nàng với một bộ váy tuyệt đẹp.

Cornelia chuẩn bị trang phục đó, trong khi tính đến việc Leticia thích những bộ quần áo tiện di chuyển.

Trên thực tế, với tư cách là một tiểu thư quý tộc mang địa vị con gái Công tước, nàng không thiếu váy.

Giống như khi còn nhỏ, sau cuộc phiêu lưu trong vai trò Dũng Sĩ, nàng hiếm khi mặc một chiếc váy.

Tất nhiên, chúng có thể được thiết kế riêng như nàng muốn.

Nếu nàng ra lệnh cho một trong những thợ may của Công tước, họ sẽ điều chỉnh nó cho nàng.

Tuy nhiên, bản thân Leticia không thích ăn mặc trang nhã, nên đối với một cô con gái Công tước, tủ quần áo của nàng hầu như trống rỗng.

“Mình hiểu Leticia-san thích loại trang phục này, nhưng một vẻ ngoài nữ tính sẽ làm cho trái tim của Wynn-kun lỡ nhịp.”

Cornelia nói với một nụ cười tinh quái, và Leticia không thể không đồng ý.

Nàng bị phân tâm bởi từ ‘lỡ nhịp’.

Nàng nhanh chóng bị bao vây bởi hầu gái, và quần áo của nàng được thay trong nháy mắt.

“À, người trông thật đẹp!”

Những hầu gái, những người rõ ràng đã quen với mấy chuyện này, nhanh chóng thay trang phục cho Leticia, sau đó lên tiếng khen ngợi.

“Có thực là trông mình xinh đẹp không?”

Ngay cả Cornelia cũng đồng ý với một nụ cười, mặc dù Leticia không thường xáo trộn trang phục của mình thấy cũng không tệ.

“Mình sẽ đi gặp anh ấy đây.”

‘Có lẽ Onii-chan sẽ khen mình dễ thương?’

Chẳng bao lâu nàng đến nơi Wynn đang ở, muốn khoe diện mạo của mình với cậu càng sớm càng tốt.

Tim đập thình thịch, nàng nhận thấy Wynn-

Tâm trạng tốt của Leticia trở nên tồi tệ.

Không để ý đến những gì đang diễn ra trong trái tim của Leticia, Elstead lịch sự cúi chào.

“Thật vinh dự được gặp ngài, Quý cô Mavis. Ta là Royce van Elstead. Ta được ban cho danh hiệu Bá tước từ Bệ Hạ. Hân hạnh được làm quen với ngài.”

"Rất vui được gặp ông, Bá tước Elstead. Thế, náo động gì đây?”

“Có gì đâu, ta chỉ dạy cho tên thường dân này biết rằng hắn đã đi quá giới hạn của mình, tình cờ lại ở trong cung điện thế này. Ta đã bảo hắn rời đi.”

Trong khi cúi chào, Bá tước Elstead nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của Leticia, nắm tay trái của Wynn.

Khuôn mặt của bọn bợ đỡ có dấu hiệu bất an.

Những lời đó, Leticia hít một hơi thật sâu.

Nàng cố ngăn cơn cuồng nộ đang tích tụ trong lòng.

“Bá tước Elstead.”

Mặc dù vậy, nàng vẫn không thể giữ được giai điệu lạnh giá từ giọng mình.

“Vị đây là sư phụ của ta, Wynn Byrd-sama. Thậm chí nếu Người có là người không rõ huyết thống, với tư cách Sư phụ của ta, Người vẫn là người quen của Hoàng Đế Bệ Hạ.”

“Gì!?”

“Sư phụ của Dũng sĩ?”

“Nhân tiện, tôi đã nghe thấy một tin đồn về một tên thường dân...”

Họ cùng nhau hét lên ngạc nhiên trước những lời của Leticia.

Các quý tộc tham gia bữa tiệc kỷ niệm ngày kết thúc cuộc đảo chính là những người có uy quyền cao, các phe phái quý tộc và những người có thành tích.

Là một người quý tộc yếu, Bá tước Elstead không nhận được lời mời.

Mặt hắn hóa nhạt.

Người được Hoàng Đế công nhận là ‘Sư phụ của Dũng sĩ’.

Anh ta có thể là người có ảnh hưởng nhất của đế quốc.

Nghiêm túc, họ nhớ lại lời của người hầu gái.

‘Những người này là những người bạn tốt của Công chúa Điện hạ, được ngài ấy mời.’

Như chính bản thân Dũng sĩ, và như một quý tộc, hành động của Leticia cho thấy rằng mối quan hệ của họ thân mật hơn so với giữa sư phụ và đệ tử.

Cuối cùng chúng dường như nhận ra rằng những lời nhận xét và thái độ của mình trước đây có thể được coi là những hành động đã bị chứng kiến bởi một tên tội nghiệp có sự hậu thuẫn từ quyền lực áp đảo của Hoàng gia và Công tước.

“Nói mới nhớ, Sư phụ của Dũng sĩ hình như là bạn học của Công chúa.”

Tuy nhiên, trong khi lũ bợ đỡ kêu lên ngạc nhiên, và hối hận trước thái độ của mình, họ nhút nhát so sánh Leticia và Wynn, và chỉ có Bá tước Elstead tiếp tục nói, vẻ mặt không thay đổi.

‘Ồ, không hổ là người đứng đầu của một phe nhỏ.’

Locke trong lòng đánh giá lại Count Elstead.

Mặc dù phải đối mặt với ánh mắt tàn bạo của Leticia một lúc lâu, hắn vẫn thẳng thắng chịu đựng.

Mặc dù nàng có dáng vẻ của một cô gái trẻ xinh đẹp, cơ thể nàng ẩn giấu sức mạnh có thể chống lại cả một quốc gia, và nàng thậm chí còn giữ được vị trí cao trong triều.

Trong mắt nàng, lũ bợ đỡ không có chút giá trị.

Tuy nhiên, mặc dù thế, hắn vẫn khá dũng cảm.

‘Có phải hắn đánh giá qua vẻ ngoài của cổ không?’

Locke nghĩ, trong khi kiểm tra chặt chẽ Bá tước Elstead.

“Hôm nay, Sư phụ và ta được Điện hạ Cornelia mời. Không có vấn đề gì khi ở đây, đúng không?”

“Nhưng còn cái thứ trên hông thì sao? Khi gặp hoàng gia, chúng ta có thể cho phép một vũ khí nguy hiểm như thế sao?”

“Ý ông là thanh kiếm ngắn đó.”

Wynn đeo một thanh kiếm ngắn ở eo của mình.

Theo ngón tay của Bá tước Elstead, Leticia cố tình mỉm cười.

Rồi, sau khi buông tay Wynn, nàng quay lại, và, không để ý đến việc chiếc váy của mình nhăn lại, nàng cúi quỳ xuống, và từ từ kéo thanh kiếm ngắn ra.

Xung quanh lẩm bẩm, là Dũng sĩ, và con gái Công tước, thể hiện sự tôn trọng tràn ngập đối với một thường dân như Wynn; nhưng một khuấy lớn hơn đã được tạo ra với những từ tiếp theo của nàng.

“Đây là món mà ta đã trao tặng cho Sư phụ.”

Nàng để Bá tước Elstead thấy những từ khắc trên lưỡi kiếm.

Đó là Quốc Huy của Vương Quốc này- biểu tượng của Hoàng Gia.

Và mặt kia là Gia Huy của Gia tộc Mavis.

“Đây, đây là ...!”

Thậm chí Bá tước Elstead, ít nhất là ở vẻ ngoài, cho thấy cảm xúc không dao động, đã mở to mắt khi nhìn thấy hình trên lưỡi kiếm.

“Thanh kiếm này đã được Bệ Hạ trao cho tôi, khi tôi chào đời. Đó là bằng chứng về quyền được lên ngôi.”

(Claus giải thích chút: đây là theo tôi hiểu, Bậc Công tước là bậc quý tộc cao nhất, thường được trao cho người có dòng dõi hoàng tộc hoặc những người có công cực kỳ lớn, cơ bản là chỉ đứng sau hoàng gia, nếu hoàng gia có chuyện gì hay bị tuyệt diệt thì Công tước sẽ là người kế vị ngai vàng.)

Thất vọng, Bá tước Elstead im lặng.

‘Mình đã được cho một thứ quá quan trọng!’

Mặt khác, thậm chí Wynn cũng không nói nên lời.

Mặc dù không có một vết xước nào, nó đã được sử dụng như một vũ khí đơn giản, dùng để chống lại vụ nổ từ một đòn phép công kích.

Mặc dù cậu đã cẩn thận lau chùi, theo một nghĩa nào đó, cậu nhận ra rằng mình đã đối xử một thứ có giá trị như một kho báu quốc gia thiếu tôn trọng.

‘Mình có phải chịu thánh phạt không?’

Locke thường đi cùng Wynn trong những bài học ném dao, ném cho Wynn, người đang đổ mồ hôi hột, một ánh nhìn thông cảm.

“Đây là bằng chứng về lòng tin của ta cho Người.”

Leticia đưa thanh kiếm ngắn ra trong khi mỉm cười.

Wynn nhìn chằm chằm vào cánh tay đưa ra.

Cho đến lúc đó, cậu tình cờ đeo một kho báu quốc gia trên eo của mình.

Cậu do dự chạm vào nó.

Tuy nhiên, Leticia chỉ đơn giản mỉm cười dịu dàng, đôi mắt của nàng thúc giục Wynn cầm lấy.

Miễn cưỡng, Wynn, cẩn thận hơn trước, chấp nhận thanh kiếm và đặt nó vào vỏ.

Thanh kiếm ngắn đó là một trong những biện pháp đối phó của Wynn đối với phép thuật.

Bây giờ không thể sử dụng nó như trước, và cậu nhất định không thể sử dụng nó để luyện tập. Cậu thề sẽ cẩn thận hơn nhiều khi lau chùi.

“... Nếu đúng như vậy, ta không còn cách nào khác ngoài thừa nhận.”

“Vậy thì, chúng tôi đã để Điện Hạ phải chờ.”

Cô hầu gật đầu, cúi đầu và chăm chú vào Bà tước Elstead, trước khi đi tiếp.

Wynn cảm thấy lo lắng trước đám đông đang nhìn cậu, và khi thấy thế, Leticia lại nắm lấy tay và kéo cậu đi.

Wynn chỉ cúi đầu chào họ.

“Này, đau đấy, và ngực em đang chạm vào anh kìa.”

“Im lặng! Onii-chan nên lặng lẽ theo em!”

Wynn bị kéo mạnh, đi theo Leticia.

Khúc khích cười đằng sau cặp, Locke cúi đầu chào Bá tước Elstead và những người khác, sau đó đuổi theo họ-

“Họ vẫn là trẻ con. Đó có phải là điểm yếu của họ?”

Bất chợt quay lại, Elstead và lũ bợ đỡ của hắn đi theo hướng đối diện, vẻ mặt không thấy được.

“Gì thế? Locke, bọn này sẽ bỏ cậu lại đấy, biết chứ?”

“À, tới ngay đây.”

Tất nhiên, là khách của công chúa, cô hầu không thực sự bỏ lại Locke phía sau, nhưng cậu vẫn trả lời.

Khi đi nhanh đến Wynn và Leticia, cậu ta một lần nữa nhìn lại Bá tước Elstead, cảm thấy không ổn, nhưng họ đã rẽ sang hướng khác, không thể thấy họ nữa.

Khi trở về nhà, cậu ta sẽ hỏi thông tin từ cha và anh trai.

Người bạn tốt nhất của cậu ta, và cô bạn thanh mai của người đó, sẽ không bị cản trở bởi những trở ngại không thể tránh khỏi.

Bá tước Elstead đã cho thấy sự can đảm đáng kinh ngạc khi đối mặt trực diện với Leticia.

Tăng tốc để đi theo họ, Locke, là một người hiểu được sự nguy hiểm khi trông mặt mà bắt hình dong, khắc tên Royce van Elstead vào ký ức của mình.

---

Claus: Chưa hết bệnh lười, thôi cứ tà tà đi ha, cũng đâu cần vội gì.

Truyện Chữ Hay