Yuusha-sama No Oshishou-sama

chương 28: quý tộc và thường dân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Này, Wynn!”

Locke, người đã hoàn thành việc của mình với tư cách là một hiệp sĩ (việc thường dành cho các hiệp sĩ chính quy), đã gọi Wynn khi thấy cậu đứng trên thảm đỏ ở hành lang và không có gì để làm.

Wynn quay lại và vẫy tay chào khi nghe tiếng cậu ta.

Khi nhận ra Locke, vẻ nhẹ nhõm xuất hiện trên mặt cậu.

“Vậy cậu đã hoàn thành việc của mình rồi à?”

“Ờ, ủa? Leticia-sama không ở cùng cậu sao?”

“Cô hầu của Cornelia-sama đã đến, và cứ kéo em ấy đi. Hẳn sẽ có một người dẫn đường khác tới...”

“Vậy thì cậu nên đợi một chút. Ở đây, có những nơi mà các tầng lớp thấp không được vào.”

“Tất nhiên. Đây là lần đầu tiên tớ ở trong cung điện như thế này, tớ không thể bình tĩnh.”

Wynn lo lắng nhìn quanh.

Khi Leticia ở bên, cậu không cảm thấy bất lực như khi đợi một mình.

Điều không thể tránh khỏi là các hiệp sĩ cung điện đã đứng canh khắp nơi nhìn cậu chăm chăm.

Ai mà không bắt một người đáng ngờ chứ?

Ý nghĩ đó lóe qua đầu cậu.

Trong thực tế, họ biết rằng Wynn là Sư Phụ của Dũng Sĩ, và chỉ đơn thuần quan sát cậu, người được đồn đại đang đứng trước mặt họ.

“Cơ mà, cậu lại tới cung điện trong đồng phục hiệp sĩ, khi mà công chúa chỉ mời cậu uống trà.”

“Chỉ là tớ không có trang phục nào khác. Nếu có, tớ cũng đã mặc trong bữa tiệc kía rồi. Đây là bộ quần áo chính thức nhất mà tớ có.”

“Nếu thế, tại sao cậu không mượn một ít?”

“Nếu mặc, tớ sẽ không phù hợp với trang phục. Cậu có mặc đồng phục của một hiệp sĩ chính quy?”

“Đúng thế. Nhưng vì tớ là một hiệp sĩ tập sự, tớ không có huy hiệu. Là một hiệp sĩ tập sự, tớ phụ trách các công việc vặt vặt.”

“Thật tuyệt... tớ ghen tị đó...”

‘Cậu ta thằng ngốc à?’

Locke thực sự ngạc nhiên trước bạn mình.

‘Những thứ thật sự tuyệt không phải là những bộ trang phục hời hợt này, mà thực tế là một thường dân không có ảnh hưởng chính trị như cậu được vào cung điện đấy.’

Ngay cả những quý tộc được xếp hạng cao nhất cũng không được mời, hơn nhiều quý tộc khác.

‘Đồ ngốc! Chú ý đi!’

Đó là Locke, ghen tị với Wynn, còn tên kia thì nhìn vào trang phục của bản thân.

Locke mỉm cười nhăn nhó vì thực tế là bạn của mình không nắm bắt được sự kinh ngạc thực sự trong chuyện này.

“Tớ không quan tâm đến ánh mắt của hiệp sĩ cung điện, nhưng...”

"Nếu họ thực sự nghĩ cậu là một người đáng ngờ, thì chúng ta đã bị bắt rồi. Đừng bận tâm.”

“Hiệp sĩ cung điện à...”

Wynn nhìn Hiệp sĩ cung điện đang đứng gần cậu.

“Tớ ngưỡng mộ họ. Mặc dù không thể nào là một Vệ Binh Đế Quốc, tớ muốn trở thành một phần của các hiệp sĩ cung điện.”

“Mà, sẽ ổn thôi. Có lẽ cậu sẽ được thôi. Thay vào đó, cậu có lẽ sẽ đi tới Vệ Binh Hoàng Gia luôn ấy.”

“Vậy sao?”

“Với sự hỗ trợ của công chúa và con gái Công tước, cậu hầu như có thể làm bất cứ điều gì.”

Hoàng Tộc muốn buộc Dũng Sĩ Leticia vào đất nước này.

Thay vào đó, sẽ là thuận tiện nếu Wynn ở gần.

Cho đến bây giờ, rất khó để Leticia rời khỏi Wynn.

Vấn đề là, có thể có những quý tộc không thấy vui với sự sắp xếp này.

“Vậy tin đồn rằng họ sẽ bắt đầu chấp nhận những hiệp sĩ thường dân là đúng?”

“Tớ không nghĩ rằng đó là bởi vì họ gị rằng buộc. Tuy nhiên, vẫn còn khó khăn để được nhập vào Hoàng Gia Hiệp Sĩ Đoàn, hay Vệ Binh Đế Quốc.”

“Mới rồi, không phải cậu nói rằng nếu đó là tớ, thậm chí có thể trở thành một Vệ Binh Đế Quốc sao?”

“Wynn là đặc biệt. Cậu không nhớ rằng cậu là Sư Phụ của Dũng Sĩ sao?”

“Thật sao? Thậm chí vậy, tớ có thể là một tên phụ việc hay gì đó...”

“Xin phép. Xin thứ lỗi cho tôi vì đã trễ. Locke Marine-sama, Wynn Byrd-sama.”

Họ nghe thấy một giọng nữ mang chút nghịch ngợm, là cô hầu gái.

“Tôi đã được Công Chúa Điện Hạ yêu cầu để hướng dẫn hai ngài. Mời đi lối này.”

Cả hai liếc sang, rồi theo sau cô hầu.

Cung điện là một nơi hoàn toàn xa vời với một thường dân.

Không giống những người chỉ tạm thời làm việc ở đó, mọi người đều địa vị cao hơn cả hai người.

Tuy nhiên, Locke đã quen tương tác với các quý tộc xuất sắc trong giới thượng lưu, nhưng đối với Wynn không có kinh nghiệm, cậu cảm thấy rằng môi trường này là ngột ngạt ..

Trong tâm trạng nghiêm trang này, hai người âm thầm đi theo cô hầu.

Sau một vài phút đi quanh cung điện khổng lồ, họ nghe thấy tiếng cười của nhiều người và trò chuyện.

Hẳn là quý tộc.

Họ không mặc quần áo của những người hầu.

Các quý tộc trẻ tuổi mặc những bộ trang phục lộng lẫy rực rỡ.

Cô hầu bước qua bên cạnh hành lang.

Wynn và Locke cũng bị gạt sang một bên.

Thay vì đi ngang qua họ như người ta mong đợi, một trong những quý tộc đã dừng lại trước mặt ba người họ.

“Này, trước đây ta chưa từng thấy mặt họ. Cô Hầu, những người này là ai? Người hầu mới?”

“Không, họ là khách của Công chúa Cornelia-sama, Locke Marine-sama và Wynn Byrd-sama.”

“Là thường dân sao?”

Khi nghe họ tên, vị quý tộc trẻ cau mày.

“Lũ thường dân? Tại sao Công chúa Điện hạ mời gọi thường dân?”

Nghe giọng tên quý tộc trẻ, các quý tộc khác cũng nhảy vào.

Locke lặng lẽ tặc lưỡi.

‘Một chuyện rắc rối đang xảy tới.’

“Đợi tí. không phải là Gia tộc Marine là thương gia sao?”

Có một gã biết cậu ta.

Locked bước tới, cúi đầu thật sâu.

“Vâng. Tôi là con trai thứ của Nhà Marine, Locke. Cảm ơn ngài đã bảo trợ chúng tôi.”

“Ồ, người cha đáng quý của bạn thậm chí còn giúp bên này mà.”

Quý tộc khoảng hai mươi, có thân hình đầy mỡ như một con cóc và đầu cũng khô cằn như sa mạc, giơ tay ra, là một đối tác kinh doanh của nhà Marine.

“Bá tước Elstead, rất vui khi được gặp cậu.”

‘Èo, tay ổng toàn mồ hôi... Hừ...’

Ngay cả khi nghĩ tiêu cực, Locke chỉ đơn giản thể hiện một nụ cười giả tạo, được luyện từ khi còn trẻ, và bắt tay.

Cậu ta thực sự là một thương gia đến tận cốt lõi.

Mặc dù không kế thừa trong kinh doanh gia đình, cậu ta vẫn được đào tạo về nghề.

“Đây là con trai của Nhà Marine, Locke-dono. Cha của cậu ta đã giúp gia tộc của chúng tôi ra nhiều lần.”

"Mặc dù tôi có thể không có kinh nghiệm, rất hân hạnh được làm quen với ngài.”

Locke đặt tay lên ngực, cùng lúc cúi đầu theo nghi lễ.

Đáp lại, các quý tộc vui vẻ gật đầu.

Có vẻ như Bá tước Elstead, một con cóc mập, béo, có địa vị cao nhất trong đám quý tộc trẻ.

Những người bạn của hắn là Tử tước hoặc Nam tước, hoặc họ giữ địa vị tương đương với một Nam tước, do không phải là người thừa kế.

Theo trí nhớ mơ hồ của Locke, Bá tước Elstead có một vị trí cao trong triều, nhưng không liên kết với bất kỳ phe phái chính nào.

Sự kiêu hãnh của hắn là về tài sản rực rỡ trong lãnh thổ của mình.

Tin đồn cho rằng hắn rất thích tổ chức các bữa tiệc tại quê hương của ông.

Có nhiều tin đồn về việc những thói hư tật xấu khiến hắn trở nên nghèo nàn, nên hắn chỉ có thể mặc cùng một bộ quần áo sang trọng.

Tin mình là trung tâm của thế giới, họ khinh miệt những người ở dưới họ, và khinh kẻ yếu đuối.

Dự kiến, một trong số họ quay sang Wynn.

“Này, và ngươi? Nói cho ta tên ngươi.”

“Tôi là một học sinh trường hiệp sĩ, tên là Wynn Byrd.”

Cố gắng bắt chước Locke, cậu cúi đầu một cách lúng túng.

“Gì? Một thường dân à.”

Elstead tặc lưỡi và cau mày.

Hắn không thể chấp nhận thực tế là thường dân có thể trở thành hiệp sĩ.

Hắn rất tự hào về tầng lớp xã hội của mình.

Locke lạnh lùng nhìn ở Elstead.

Lớn lên trong một gia đình thương gia, cậu đang đánh giá Elstead và các quý tộc của hắn.

Do chúng được đúc kết địa vị từ lúc chào đời, như một thường dân hay quý tộc, với khả năng đó, tiếp tục giao tiếp với cậu ta thì chỉ có lợi.

Locke chỉ cần nói một lời với cha, và những giao dịch này sẽ chấm dứt.

Mặc dù họ chỉ đơn thuần là một nhà thương gia, Nhà Marine có nhiều quyền lực.

Là một người không phải là người kế nhiệm Nhà Marine, cậu muốn tránh đối phó với những người bất lợi, vì triển vọng việc làm của mình.

“Đối với một thường dân để trở thành một hiệp sĩ tập sự... thật buồn là thế giới đã sa sút tới thế. Ngươi biết rằng đây là cung điện, phải không? Đây không phải là nơi dành cho thường dân, cũng không đối với hiệp sĩ tập sự. Biến đi.”

“Làm ơn, đợi một phút, Bá tước Elstead. Những người này là những người bạn tốt của Công chúa Điện hạ, được ngài ấy mời.”

“Công chúa?”

Các quý tộc tất cả cau mày khi nghe thấy cô hầu gái đỡ lời cho Wynn.

“Điện Hạ nghĩ gì thế? Người ta phải mời gọi những người thuộc dòng truyền thừa vững chắc đến cung điện. Ngài ấy sẽ làm gì nếu có chuyện xảy ra?”

“Đó là vì Điện Hạ đã dành rất nhiều thời gian bên ngoài. Nếu gia sư không luôn bên cạnh người, tôi sẽ lo lắng.”

“Này, tên kia, Wynn hay gì cũng được.”

Làm đại diện của họ, Bá tước Elstead đứng trước Wynn.

“Mặc dù ngươi đã được mời bởi công chúa, và có thể ghé thăm cung điện bất chấp việc là một thường dân, đừng có vượt quá giới hạn. Ngươi không thể tìm ra lý do để từ chối?”

‘Nè, nè, không phải là bất lịch sự khi một thường dân từ chối lời mời của công chúa sao?’

Trong khi vẫn duy trì nụ cười giả tạo của mình, Locke bắt bẽ trong đầu.

“Nhưng, vì đó là lời mời của Công chúa Điện hạ, không phải là bất lịch sự sao?”

Wynn trả lời theo cách tương tự như phản ứng của Locke.

Tuy nhiên, Elstead vẫn không thể chấp nhận.

Khuôn mặt hắn đỏ lên.

“Chỉ cần nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngươi bất cẩn với hoàng tộc. Ngươi sẽ bị trừng phạt vì tội phạm thượng , thằng khốn-”

Hắn chỉ vào thanh kiếm ngắn đang treo ở hông của Wynn,

“Những người duy nhất được phép mang vũ khí vào trong cung điện là những quý tộc và Vệ Binh Đế Quốc! Ít nhất ngươi phải hiểu thế!”

“Không, đây là…”

“Thanh kiếm đó không thành vấn đề, vì chúng tôi đã kiểm tra, và Điện Hạ cũng đã cho phép.”

“Việc đó không quan trọng! Người hầu thì nên im lặng!”

“Chúng ta sẽ làm gì, nếu có chuyện gì đó xảy ra vì chúng ta để cho một người nào đó không rõ mang theo một vũ khí?”

“Có lẽ, cô hầu cũng là...”

“Không phải tốt hơn là báo cho Vệ Binh Đế Quốc?”

Các quý tộc chèn ép cô hầu, người đang bảo vệ Wynn.

Mọi người bắt đầu nhận thấy sự náo động xảy ra.

Một số Vệ Binh cũng nhận thấy sự hỗn loạn, và đang tiến về phía họ.

Thực sự phiền phức.

Locke tặc lưỡi.

‘Nếu tới mức này, thì nên gọi Cornelia-sama và Leticia-sama.’

Khi Locke nghĩ nên yêu cầu ai đó gọi hai người đó -

“Sự hỗn loạn này là gì?”

Ở đó có Leticia, một trong những người mà Locke sắp gọi, và trên mặt nàng, có một nụ cười mang chút tức giận.

---

Claus: Được rồi, thẳng thắng với nhau nhá, do ngưng dịch lâu quá cho nên bây giờ tôi mất hứng dịch rồi, thành thật mà nói thì tôi... lười vkl rồi, chỉ muốn ăn và ngủ thôi. Cho nên là tiến độ mấy bộ tôi dịch sẽ bị lang mang một chút cho tới khi tôi lấy lại bản thân mình ngày xưa. Nếu mấy chú nào không thích vậy và muốn ôm bộ này thay tôi thì bá vào, tôi giao hết, chả thiết giữ nữa, lười quá rồi. Thế nhé.

Truyện Chữ Hay