Nhóm đến pháo đài để dành cả đêm chuẩn bị cho cuộc thám hiểm ngày hôm sau.
Thay vì ở trong pháo đài, họ cắm trại ở không gian trống trước pháo đài, vì nhiệm vụ cũng là một cơ hội đào tạo.
Mặc dù họ đã di chuyển bằng ngựa suốt quảng đường, khuôn mặt của học viên lộ ra sự mệt mỏi của họ.
Tuy nhiên, không ai lơ là.
Cũng dễ hiểu thôi.
Mặc dù chúng chỉ là những viên đá đối với pháo đài, không ai biết được những con quái vật độc ác đang ẩn náu trong rừng bao phủ trong bóng tối.
Tất nhiên, gần Đế Đô, không có quái vật mạnh mẽ nào tồn tại, nhưng mặc dù là vậy, sự sợ hãi chẳng phai mờ.
Mọi người đều hiểu rằng họ nên nghỉ ngơi một chút cho cuộc thám hiểm ngày mai, nhưng sự căng thẳng đã ngăn mắt họ nhắm lại.
- - -
Khi một số lều trại được dựng lên trong không gian trống, những người quen ngồi lại với nhau.
Thức ăn được cung cấp bởi pháo đài, và các học sinh hết lòng, và vui vẻ giết thời gian.
Đặc biệt ồn ào ở nơi quanh các hiệp sĩ tập sự nữ.
Trong một môi trường ảm đạm như vậy, đối với nam giới, họ trở nên phấn chấn hơn.
Nếu có nhiều chàng trai muốn trở thành hiệp sĩ, bất kể địa vị gia đình, thì cũng có nhiều cô gái đang hướng tới danh hiệu hiệp sĩ, mặc dù có địa vị thấp hơn.
Trong nhiều trường hợp, họ có thể là con gái của một gia đình hiệp sĩ.
Những cô con gái có thể giao tiếp với con của các quý tộc cấp cao, thậm chí còn có cơ hội để kết hôn vào gia đình giàu có, nên họ cũng tích cực xã hội hóa.
Tuy nhiên, trong hoạt động quân đội, họ sẽ đứng canh còn các hiệp sĩ tuần tra xung quanh, nên không có bầu không khí kỳ lạ.
Ngay cả Cornelia cũng được tiếp cận bởi một nam sinh, không như bình thường.
Thật không bình thường khi cô bị học sinh tiếp cận.
Vì cô ấy thậm chí còn tránh được bởi những người cùng giới, Wynn, người đã biết cô trong ít nhất một tháng, không nhớ là cô từng bị một người khác phái tán tỉnh.
Cornelia, Wynn và Locke tụ tập quanh một đống lửa, khi một hiệp sĩ tập sự tên là Regin đột nhiên tiến lại gần cô.
“Quả là một tuyệt sắc giai nhân. Dung nhan của nàng, được tô điểm bởi ánh lửa, tựa như vừa nâng góc ngọc bước ra từ bức tranh của nữ thần Anastasia-sama vậy. Được gặp nàng ở chốn này, phải chăng là sắp đặt của nữ thần. Nàng nghĩ sao? Liệu nàng có muốn trò chuyện cùng bọn ta ở đằng kia chứ?”(Claus: ợ, những dòng văn này, phải chăng là từ ngôn tình? Cái này là được tôi thêm bớt đấy, chứ bản eng hông có sến như rứa đâu, cỡ gần gần vậy thôi.)
“Xin lỗi,” cô ấy ngay lập tức trả lời.
Cornelia nhìn ánh sáng của lửa trại như thể bị cuốn hút, và từ chối mà chẳng nhìn vào mặt Regin, kẻ đã quỳ xuống và đưa tay ra tựa như đang diễn kịch.
“...Pu ... ahaha ....”
Locke co lại, và vai run lên, nhưng cậu ta không thể cưỡng lại tiếng cười.
“Ngừng cười đi!”
Hắn thậm chí còn không nghĩ mình sẽ bị từ chối.
Regin, kẻ lộ ra nét mặt ngớ ngẩn, hét vào mặt Locke.
“Xin lỗi.”
Locke ngừng cười trong giây lát và bắt chước giọng điệu Cornelia để xin lỗi Regin, và rồi, không thể nào chịu đựng được, cậu ta lại ôm vai và bật cười.
“Chết tiệt, bọn thường dân mà dám...”
Regin, đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào Locke, người đang cười, rồi chuyển sự chú ý của mình sang Wynn đang ngồi cạnh đó.
“Nè, mi là Wynn, đúng chứ? Năm ngoái, ta đã đánh mi bầm dập, nhưng mi vẫn chưa bỏ cuộc sao?”
“À...”
Regin là học sinh top đầu của năm trước.
Trong kỳ thi, Wynn và Regin đã có một trận đấu, và hắn đã đánh bại Wynn.
“Hmm, Mặc dù chỉ là vô ích. Sao mi không nhanh chóng quay về nơi hợp với mình hơn?”
“Ngươi nói cái quái gì vậy? Kiếm thuật của Wynn thật thanh nhã. Ngươi rõ không phải là đối thủ của cậu ấy.”
Cười xong, với mặt đỏ, mắt nhòe nước Locke đáp trả.
“Đừng nói mấy câu ngốc nghếch như vậy. Hắn thua vì kiếm thuật của bản thân, đúng là kẻ bần hèn. Đó là giới hạn của kẻ thua cuộc.”
“Dù là thế, kia vẫn là sự thật.”
Tiếng cười mờ dần, Locke nói.
“Dù sao đi nữa, có vẻ như giám khảo bị mua chuộc bằng tiền và kiếm bị thay đổi. Còn nữa, sau khi kiểm tra, thanh kiếm mà Wynn sử dụng đã bị xử lý ngay để giấu đi bằng chứng.”
“Sao ta phải làm một chuyện như thế?”
“Không phải là để lấy lòng Jade sao?”
“Im đi.”
Ngạc nhiên, Regin lắc đầu, và liếc nhìn Jade, kẻ đang ngồi ở một nơi xa họ.
Jade không ngồi với các học sinh khác trong nhóm của mình, mà ngồi một mình.
Trong chuyến đi, thật kì lạ khi Jade không dẫn dắt các tay sai của mình.
Có phải đám tay sai của Jade không tham gia vào nhiệm vụ này?
“Gia tộc ta, gia tộc Reinhardt và gia tộc Cliffdorf là đối thủ chính trị. Ta không có lý do để làm vui lòng tên đó.”
“Gư...”
Locke im lặng.
Hắn đúng.
Gia tộc của Regin, gia tộc hầu tước Reinhardt, là đối thủ chính trị của gia tộc hầu tước Cliffdorf.
Cả hai gia đình này đều tạo ra nhiều chỉ huy quân đội, gây ra nhiều cuộc đấu tranh quyền lực trong giới quân sự.
Regin cũng bị vây bởi những tay sai của riêng mình.
Đặc biệt trong nhiệm vụ này, hắn có nhiều tay sai tham gia nhiệm vụ, không giống như Jade, kẻ có vẻ cô độc và cô lập.
Vì cả hai gia tộc có mối quan hệ như vậy, Jade van Cliffdorf sẽ không cần Regin van Reinhardt lấy lòng.
Khi Locke ép giảng viên, giảng viên đã gợi ý, nhưng sau đó ông bị đuổi đi.
“Thậm chí ngay cả sau đó, sau trận đấu, tính hợp lệ của ta với tư cách là học sinh top đầu không thay đổi.”
Điều này cũng đúng.
Ngay cả trong số những hiệp sĩ tập sự, kiếm thuật của Regin cũng có đẳng cấp cao, ngay cả khi hắn thi, khả năng của hắn cũng đã đảm bảo thành công.
Hắn không có lý do để giận lận để trở thành học sinh top đầu.
“Hiểu chưa? Nếu hiểu rồi, hãy bỏ ước mơ không thực tế, và quay lại nơi mình thuộc về đi.”
Ước mơ không thực tế.
Đôi mắt của Wynn cúi xuống thanh kiếm hiệp sĩ trên hông mình.
Nó được cho thuê bởi bộ phận thiết bị chỉ trong thời gian của nhiệm vụ, đó là một thứ dụng cụ cũ.
Ước mơ của cậu là được chính thức nhận thứ này.
Mặc dù chỉ là mượn, sau ba năm, cậu cuối cùng cũng cầm được nó,
Đó là bước đầu tiên hướng về ước mơ không thực tế này.
“Nhắc mới nhớ…”
Cornelia, người đã từ chối lời mời của Regin và sau đó im lặng, đã chuyển ánh nhìn từ ngọn lửa sang Wynn.
“Tại sao Wynn-kun không từ bỏ việc trở thành hiệp sĩ?”
Wynn nhìn xuống thanh kiếm ở eo của mình, bỏ qua cuộc cãi vã giữa Regin và Locke như thể đó là vấn đề của ai khác, câu hỏi của Cornelia đã trả cậu về với thực tế.
Cậu nhớ lại thời điểm mình nhận được câu hỏi đó từ trước.
Đó là vào lúc cậu đoàn tụ với Leticia.
‘Sau khi tham dự trong bốn năm, làm sao anh vẫn có thể hy vọng trở thành hiệp sĩ?’
Wynn nghĩ rằng đó chỉ là câu hỏi của một kouhai/đàn em đi lạc, nên cậu đã trả lời:
‘Anh đã thề với chính mình rằng anh sẽ trở thành hiệp sĩ.’
Thậm chí nếu đó là một con đường dài vô tận, cậu chắc chắn sẽ đến nếu không bỏ cuộc.
Wynn vung kiếm mỗi ngày với niềm tin đó.
‘Hơn nữa, một người bạn thân từ quá khứ vẫn đang cố gắng hết sức mình, cô đơn, ở một nơi xa xôi. Ngay cả khi không trở thành một hiệp sĩ, anh muốn tự hào nói rằng anh đã làm hết sức mình...’
Do sự việc chỉ cách đây một tháng, giờ nghĩ về những ngày đó, Leticia cảm thấy xa vời hơn so với lúc đó.
Tuy nhiên-
“Khi tôi còn nhỏ, tôi đã ngưỡng mộ các hiệp sĩ. Đối với tôi, các hiệp sĩ là người mạnh nhất, thông minh nhất, lưỡi kiếm phán quyết không thể phá vỡ. Người bảo vệ kẻ yếu, và lá chắn cuối cùng của chủ nhân mình. Hình tượng lý tưởng như thế.”
Giống như trước, niềm tin của Wynn về hiệp sĩ không thay đổi.
Leticia đã ở một mình ở một vùng đất xa xôi, cố hết sức mình.
Nàng, người mà cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ được gặp lại, vượt hơn những ước mơ hoang dã nhất của cậu, trở lại với tư cách ‘Dũng sĩ’.
Sau khi đánh bại Ma Vương, nàng đã hoàn thành điều mà không ai khác có thể làm được.
Mặt khác, cậu...
Không có khả năng trở thành một hiệp sĩ tập sự, Wynn vẫn tiếp tục đấu tranh tiến tới ước mơ của mình.
“Trở thành một hiệp sĩ, không có tài năng, không phép thuật, không có quyền lực chính trị, không có tiền. Không có gì cả. Ngoại trừ, không từ bỏ ước mơ của mình.”
Cậu chỉ đơn giản là tiếp tục đấu tranh.
Bởi vì cậu chỉ có điều này.
Wynn tránh mắt khỏi Cornelia, hướng về tia lửa bay lên từ đống lửa trại.
Leticia không hề thay đổi so với lúc nhỏ
và khi quay trở lại. Ngay cả bây giờ, nàng vẫn thương mến Wynn.
Leticia đã leo tới một nơi cao hơn cậu nhiều, còn cậu vẫn tin rằng mình sẽ tới được đó.
Thế giới mà nàng đứng chia tách cậu bởi một con đường dài vô tận, không cách nào lây chuyển, Wynn không thể tưởng tượng mình sẽ đến được đó, nhưng cậu vẫn tự hào.
Leticia chứa chan thiện chí đối với cậu.
Là một cô gái, nàng chỉ nhìn vào một người duy nhất, Wynn.
Mặc dù cậu đã nhận thấy, Wynn không thể đáp lại những cảm xúc đó.
Môi trường xung quanh của cậu sẽ không bao giờ cho phép.
Thậm chí thế, cậu cũng ít nhất đảm bảo vị trí của mình như một người bạn thân.
Bên cạnh đó, cho đến khi lời thề trở thành một hiệp sĩ được hoàn thành, cậu thậm chí không thể gọi mình là bạn thân của nàng.
“Ngay cả khi tôi tiếp tục hy vọng, tôi đã trượt bài kiểm tra ba lần. Nhưng, tôi tin rằng quyết tâm của tôi sẽ không thua ai cả.”
“Chắc chắn rồi, quyết tâm của cậu hẳn là số một trong đế quốc.”
Giấu đi cảm xúc của mình bằng một giọng nói đùa, Locke lên tiếng trong khi vỗ vai Wynn với một nụ cười.
“Hmm, đấy một giấc mơ đầy tham vọng đối với một thường dân hèn mọ đó.”
Regin nhạo báng.
Trong số họ, chỉ Cornelia không mỉm cười, bất động nhìn chằm chằm vào nụ cười buồn của Wynn.
Ánh mắt cậu, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa khi nói, đó là ánh sáng của sự quyết tâm.
Cô đã vung kiếm với cậu nhiều lần trong suốt quá trình tập luyện, và mỗi lần như thế cô không bao giờ nghĩ cậu sẽ thua chỉ với việc bị đánh nhiều lần.
Lúc đầu, Cornelia không còn lựa chọn nào khác ngoài hợp tác với cậu bởi vì cả hai không có đối tác đào tạo. Tuy nhiên, khi nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt Wynn, hơn cả những vấn đề riêng của mình, cô muốn biết thêm về cậu.
- Nó trở thành vấn đề.
Mặc dù vậy, Cornelia không thể ngăn sự tò mò đối với Wynn đang khuấy trong lòng cô.
Giống như Cornelia, ở một nơi khác, có một người khác đang quan sát Wynn.
Đó là Aldo.
Ông ngạc nhiên khi biết rằng Wynn được tham gia vào nhiệm vụ.
Điểm pháp thuật thực tế của cậu khá tệ.
Không chỉ vậy, chính quyền cũng có thể xem thường cậu vì là một thường dân.
Do đó, ông đã đánh giá rằng Wynn sẽ không bao giờ được bổ nhiệm cho nhiệm vụ này.
“Cậu để ý học sinh nào?”
Cạnh Aldo, người đang quan sát lưng của Wynn, một hiệp sĩ từ pháo đài kêu lên.
Giống như Aldo, ông đã từng là một hiệp sĩ ở tiền tuyến, ông là người quen cũ của Aldo.
“Đó là ... Cadet Wynn? Là chàng trai mà Aldo quan tâm sao?”
“Có vẻ như các hiệp sĩ là lý tưởng của cậu ấy. Mạnh nhất, khôn ngoan nhất, và một lưỡi kiếm phán quyết không thể phá vỡ...”
Aldo nhắm mắt lại để suy ngẫm những lời của Wynn.
“Một giấc mơ thời thơ ấu, phải không? Một hiệp sĩ bước ra từ câu chuyện cổ tích.”
Tuy nhiên, ngay cả ông, người đã có ấn tượng đó, cũng không cười.
Đúng là loại hiệp sĩ đó chỉ xuất phát từ truyện cổ tích.
Thực tế chẳng tốt vậy.
Tuy nhiên, không phải là hiệp sĩ mà cậu ấy mô tả là hiệp sĩ mà mọi người mong muốn sao?
Mặc dù lý tưởng và thực tế là khác nhau, họ phải lựa chọn.
“Cậu ta có lẽ phải trở thành hiệp sĩ từ rất lâu trước rồi.”
“Eh? Phải chăng cậu ta là người thất bại phải học lại bốn lần?”
“Đúng vậy, mặc dù chỉ có phần đó của cậu ấy nổi tiếng.”
Ông rời mắt khỏi Wynn, và từ từ bước đi.
Mặc dù họ ở gần pháo đài, không có gì bảo đảm rằng quái vật sẽ không xuất hiện.
Đối với kế hoạch, cần thiết cho công việc ông đã được giao được thực hiện hoàn hảo.
“Dù chỉ một lần, nếu có ai nhìn thấy kiếm thuật của cậu ấy, họ cũng sẽ có cùng quan điểm với tôi.”
“Hee, thật thú vị. Một thần đồng mà Aldo thừa nhận?”
“Ờ, cậu ta hẳn là một thần đồng ...”
Với tiếng ảm đạm của Aldo, hiệp sĩ kia cũng im lặng.
Mặc dù bản thân người đó không hề hay biết, nhưng cậu ta là người mà ‘Dũng sĩ Leticia yêu thương, sư phụ của nàng.
Sự hiện diện của cậu sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch như thế nào?
Nếu trong một trong hàng triệu cơ hội mà Wynn mất mạng, người đó sẽ xuất hiện, ‘Sự hiện hữu gần Thần linh nhất’, rồi họ và đế chế sẽ bùng cháy trên mặt đất.
Tuy nhiên, một khi kế hoạch bắt đầu, sẽ không thể quay đầu.
‘Liệu sự nổi trội của cậu ấy có thể kiềm chế Dũng sĩ?’
Họ trao đổi một tách trà rồi gửi cho nhau với một nụ cười. Khi nhớ lại khuôn mặt sếp của mình, Aldo thở dài.
Cho dù kế hoạch có thành công hay thất bại, ông sẽ không bao giờ gặp lại vị tướng cũ đó.
Không có thêm thời gian cho người đó.
Vì lý do này, kế hoạch buộc phải thành công.
Với quyết tâm cay đắng, Aldo quay mắt sang phía Đế Đô Simurgh.