Do trường hiệp sĩ Simurgh là một cung điện uy nga, trần cao, những bức tường và cột trụ tràn ngập không khí trang nghiêm.
Giảng đường từng là nơi được dùng cho các cuộc gặp của các quan chức đế quốc và lệnh hiệp sĩ. Bục được nâng lên, ghế và bàn làm việc được sắp xếp theo hình quạt, với những chỗ ngồi dần cao hơn vể phía sau.
Khi còn là cung điện, nhiều chiến thuật và chiến lược đã được thảo luận ở đó.
Bây giờ, thay vì các sĩ quan và ủy viên điều hành ở những chỗ đó, những học sinh đang ngồi để bổ sung kiến thức.
Ngày hôm đó, buổi giảng đầu tiên của năm học, đang thảo luận về nền tảng của phép thuật, được tổ chức.
Toàn là học sinh năm nhất, tuy nhiên, có nhiều học sinh lớp trên là hiệp sĩ tập sự.
Bởi vì chỗ ngồi đã được lấp đầy, có rất nhiều học sinh đang đứng.
Mục tiêu ánh nhìn của họ là cô gái trên bục giảng.
Tướng quân và sĩ quan từng đứng đó, nhưng như một trường học, đứng nơi đó là các giảng viên.
Người đang đứng đó là cô gái nổi tiếng nhất thế giới: Leticia.
Nàng đã yêu cầu các giảng viên để được đứng trên bục giảng.
“Điều quan trọng nhất khi dùng phép thuật, là dù ta có niệm nhanh tới đâu thì cũng phải có hình ảnh tưởng tượng rõ ràng trong đầu.”
Nàng nở một nụ cười nhẹ, và giọng nói dễ chịu của nàng vang khắp giảng đường.
“Tôi tin rằng hầu hết các bạn đã học phép thuật trước khi ghi danh, nhưng tôi muốn chứng minh và nhìn lại ở đây.”
Khi giảng viên ban đầu chịu trách nhiệm cho lớp gật đầu với nàng từ dưới lớp, Leticia giơ tay phải lên.
“Ta, kẻ đã thấu hiểu ngọn lửa, sáng lên!”
Một ngọn lửa nhỏ như ngọn nên xuất hiện trên ngón tay Leticia.
“Đây là một trong những phép thuật cơ bản nhất của phép thuật Hệ thống Vật lý, ‘Ánh sáng’. Phần thứ hai của câu thần chú: “... kẻ thấu hiểu ngọn lửa...” cho thấy người niệm có trong đầu hình ảnh của lửa ... bao gồm nhiệt, ánh sáng, màu sắc, hình dạng, vân vân. Đây là những từ phép thuật điển hình trong hầu hết các trường hợp cho phép thuật. Bây giờ, tôi sẽ tập trung pháp lực vào phép thuật.”
Ngọn lửa trên ngón trỏ của Leticia to lên như một quả bóng.
“...Wow...”
Ai đó trong các học sinh thốt lên câu đó.
Bắt đầu từ đó, tiếng thắc mắc và âm thanh của khen ngợi vang lên.
Ngọn lửa bốc lên càng lúc càng nhanh.
Nàng chứng tỏ khả năng kiểm soát pháp lực hoàn hảo của mình.
“Nếu bạn dùng ít pháp lực, thì hiệu quả của phép thuật của giảm.”
Trong một khoảnh khắc, ngọn lửa thu nhỏ lại từ kích thước quả bóng về kích thước đầu ngón tay Leticia.
“Sau đó, để kết thúc phép thuật, nếu bạn ngừng cung cấp pháp lực, phép thuật sẽ được ngưng.”
Vẫy tay, ngọn lửa biến mất.
“Như thế này, hiệu quả của phép thuật có thể được thay đổi bằng cách kiểm soát lượng pháp lực được sử dụng. Lượng pháp lực được quyết định từ khi sinh nên cũng đành chịu. Tuy nhiên, tốc độ triệu tập pháp lực có thể tăng lên nhơ luyện tập. Trận chiến phép thuật không chỉ được quyết định bởi khả năng của pháp lực. Hãy ghi nhớ rằng hiệu quả của phép thuật cũng bị ảnh hưởng rất lớn bởi tốc độ niệm.”
Những học sinh nghiêm túc lắng nghe và ghi vào vở.
“Giờ thì, chúng ta hãy chuyển sang giai đoạn tiếp theo- “Ta, kẻ thấu hiểu ngọn lửa, Hỏa Cầu!”
Lần này, một ngọn lửa hình cầu kích thước quả bóng xuất hiện trên lòng bàn tay của Leticia.
“Sự khác biệt lúc này nằm ở phần thứ ba của câu thần chú. Người niệm thay đổi hình ảnh, và phép thuật sẽ cụ thể hóa điều đó. Điều quan trọng ở đây là nếu người niệm không hoàn toàn hiểu được hình ảnh, phép thuật sẽ thất bại. Nếu người niệm không hiểu được hiện tượng này, ngay cả khi có tưởng tượng được, nó sẽ không thể hiện ra.”
Leticia xoay lòng bàn tay phải lên, giữ nó trên đầu.
Đồng thời,
‘Bun!’, quả cầu lửa đã tăng gấp đôi kích cỡ.
“Giờ thì, cùng một lượng pháp lực được sử dụng để tăng phép ánh sáng được đưa vào hỏa cầu. Nếu 10 đơn vị phép thuật được sử dụng cho phép, và thêm 10 đơn vị nữa, hiệu quả sẽ tương đương với 20 đơn vị phép thuật. Nếu 20 đơn vị được sử dụng trong phép thuật, và 10 đơn vị
nữa được thêm vào, bạn sẽ kết thúc với hiệu quả của ba mươi đơn vị phép thuật có sẵn. Mọi người có hiểu không? Vì phép thuật tỉ lệ thuận với lượng pháp lực được đưa vào, điều quan trọng là phải chọn đúng phép. Đương nhiên, khi bạn sử dụng phép thuật với hiệu ứng lớn hơn, sẽ mất nhiều thời gian hơn để triệu tập pháp lực, do đó, người ta phải sử dụng phép thuật tùy theo tình hình. Những khái niệm này là nền tảng của phép thuật.”
Một lần nữa, Leticia dập tắt ngọn lửa, rồi cúi chào.
Tiếng vỗ tay vang lên, ngập cả giảng đường.
“Thật đáng kinh ngạc ~!”
“Kyaa, Leticia-samaaa!”
Tiếng vỗ tay và cổ vũ khiến giảng đường run lên.
Với một nụ cười nhẹ và cúi chào, nàng bức khỏi bục giảng.
Ánh nhìn của nàng rơi về phía cửa sổ giảng đường, nơi mà vườn được tái tạo lại thành một khu thực hành.
Ở đó, một lớp kỹ năng thực hành năm nhất đang diễn ra.
Mặc dù nàng không thể thấy rõ, nhưng Wynn hẳn đang tham gia lớp và vung kiếm.
Trong giây lát, đôi chân của nàng dừng lại, nhưng như thể không là gì, Leticia từ từ đi đến nơi xa nhất của giảng đường và ngồi xuống.
Khi Leticia rời khỏi bục giảng, giảng viên ban đầu trở lại nơi đó, đưa ra một lời giải thích bổ sung cho bài giảng của Leticia.
Do đó, giảng đường ồn ào trước đó trở lại im lặng.
Tuy nhiên, thay vì lời giải thích của giảng viên, các học sinh quan tâm đến Leticia đang ngồi ở phía sau hơn.
Trong khi đó, Leticia bỏ qua bài giảng của giảng viên, và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nàng nhìn về phía lớp kỹ năng thực hành, trong khi nghĩ đến Wynn, người nằm trong số những học sinh đó.
‘Xin lỗi, Leti ... Leticia ... -sama, Locke. Tớ sẽ đi trước.’
Sự rạn nứt đã mở ra từ bốn năm trước.
Trước đây, đó là khoảng cách vật lý, nhưng bây giờ, địa vị của Wynn và nàng thật xa cách.
Một tiếng thở dài vang lên.
‘Lúc trước, mình đâu phải lo lắng mấy chuyện như vầy...’
Khi còn nhỏ, Leticia sẽ dành cả ngày cho Wynn.
Là vì lời tiên trị, đột nhiên, môi trường xung quanh của nàng khiến nàng trở thành Dũng sĩ, và nàng đã bị kéo ra khỏi nơi thoải mái nhất của mình.
‘Leticia, con sẽ cho bọn ta thấy sức mạnh của mình chứ?’
Ngày mà Leticia được tuyên bố là Dũng sĩ, cha nàng, Công tước Mavis, yêu cầu nàng khoe ra cho ông sức mạnh của mình.
Sau khi bị cha mẹ, anh chị em ruột, và môi trường xung quanh phớt lờ, lần đầu tiên trong cuộc đời, họ mong chờ ở nàng.
Là một cô gái 10 tuổi ngây thơ, không ai có thể đổ lỗi cho nàng đã quá sôi nổi.
Nàng dùng phép thuật với cả sức mạnh của mình.
Hiệp sĩ kia đã cầm kiếm đối mặt với nàng. Nàng bước một bước và đối diện với anh ta.
Với tốc độ chớp nhoáng, nàng tấn công thanh gươm của hiệp sĩ.
Chỉ một đòn là kết thúc.
Leticia vung kiếm, và thanh kiếm của hiệp sĩ bay khỏi tay anh.
Khi thanh kiếm rơi xuống đất, đối thủ hiệp sĩ của Leticia cũng ngã.
Một sự im lặng đáng ngại bao trùm, do tất cả mọi người bị sốc với sức mạnh áp đảo nàng lộ ra, cho tới khi họ lấy lại được giác quan.
‘O ... Ồ. Tuyệt vời, Leticia. Con là niềm tự hào của Gia tộc Mavis.’
‘Mẹ cũng rất vui.’
Bằng cách nào đó ép ra tiếng, cha mẹ nàng nói.
Leticia quay lại với một nụ cười nồng nàn.
Tuy nhiên, trái với lời nói của họ, đám đông có biểu hiện e sợ.
Ngay cả cha mẹ nàng. Tương tự như vậy, anh chị em nàng, những người hầu, đám Lệnh hiệp sĩ, và linh mục đã mỉm cười và ca ngợi sức mạnh của nàng, nhưng đôi mắt họ lại phản bội, lộ ra sự sợ hãi của họ.
Đối thủ của nàng, một sĩ quan hiệp sĩ nổi tiếng trong Lệnh Hiệp Sĩ, nằm trên mặt đất, đổ mồ hôi nhiều, mắt anh nhìn Leticia với nỗi sợ hãi.(Claus: Và Leticia vào thời điểm này lại không thể đánh thắng Wynn, còn ai bảo anh phế? Là do thời thế không cho anh thể hiện thôi.)
Ngày hôm đó, môi trường của Leticia thay đổi mạnh mẽ, và nàng sẽ trải nghiệm những thay đổi nhiều lần.
Nàng hiểu điều đó.
Cho dù nàng có cứu được bao nhiêu người, cho dù có bao nhiêu thị trấn và thành phố mà nàng cứu được, cho dù có bao nhiêu quốc gia nàng giúp đỡ, mọi người sẽ không bao giờ chấp nhận sự tồn tại quá mức dị thường của nàng.
Do đó, Wynn, người đã chăm sóc nàng rất nhiều, đã trở thành một sự tồn tại không thể thiếu với nàng.
Kể từ khi còn nhỏ, cậu là người duy nhất chấp nhận nàng là chính nàng.
Wynn có thể không nhận thấy.
Cậu không chơi với những đứa trẻ khác.
Nhưng liệu người ta có ghen tị với những người có nhiều tài năng hơn họ, hay ngược lại, từ chối sự thật?
Nhiều người nàng đã gặp trên hành trình của mình đều như thế.
Trong số đó, chỉ có cậu không ghen tị với nàng, và cũng không tránh nàng.
‘Leti thật tuyệt. Em sẽ trở thành một hiệp sĩ tuyệt vời!’
Ngay cả trước khi trở thành Dũng sĩ, sau khi thể hiện tài năng cao hơn cậu nhiều, thay vì ghen tị, cậu nhìn nàng bằng một ánh mắt khen ngợi chân thành.
Điều đó thật tuyệt vời đối với nàng.
Nàng nhận ra điều đó sau khi trở thành Dũng sĩ.
Nàng nghĩ mình không xứng với cậu ấy.
Do đó, Leticia bị sốc.
Nàng, là ‘Dũng sĩ’ và là ‘Con gái thứ ba của Công tước’, với địa vị nàng không muốn, chưa từng nghĩa rằng cậu sẽ tránh xa nàng-
Có lẽ cậu nghĩ rằng mình không xứng bước cùng Leticia, ý nghĩ đó chưa bao giờ có trong tim nàng.
Không phải là ‘Dũng sĩ’, không phải là ‘Con gái Công tước’, không phải là công cụ, không phải là kẻ thù, mặc kệ tất cả mọi người trên thế giới, chỉ riêng đối Wynn là nàng muốn cậu xem nàng là một con người.
Nàng không thể chia lìa với người đó.
‘Ngay cả khi phần còn lại của thế giới không tin rằng chàng xứng đáng với em, em vẫn sẽ chấp nhận chàng.’
Mặc dù không ở trong trường đủ lâu, nhưng cậu đã bị đặt vào một môi trường độc ác, thù địch.
Nhiều học sinh sẽ nói xấu cậu, khinh miệt cậu.
Nàng nghe từ Locke rằng cậu ta cảm thấy các kỳ thi có gì đó không công bằng.
‘Nếu những gì anh ta nói là đúng thì...’
Leticia từ từ nhắm mắt lại, giấu mặt mình khỏi môi trường xung quanh, và mỉm cười.
‘Họ sẽ hối hận vì đã biến mình thành kẻ địch.’
---
Claus: Hà~ ngồi vi vu Face tới giờ mới nhớ chưa đăng truyện, haha. Dạo này lười dịch bộ này quá trời, cũng tại đang dịch tới mấy cha nào đó với mấy vụ âm mưu hậu trường, chán kinh khủng. Mà, than vậy thôi chứ tôi vẫn đang dịch đều, chưa có ý định drop, an tâm.