Yuusha no Furi mo Raku Janai -- Riyuu? Ore ga Kami Dakara --

chương 19

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chuẩn bị cho Trận chiến

◇◆◇◆◇

Ngày kế tiếp sau bài thi thứ hai.

Tôi đi tới một cửa háng bán giáp trụ cùng với Celica.

Đúng như mong đợi về một cửa hàng tại thủ đô, bộ sưu tập quả là phong phú.

Celica liền cất lời trong khi nhìn vào nội thất của cửa hàng.

"Nhưng thế này quả là bất ngờ mà. Để nghĩ rằng Keika-sama đang mua giáp trụ."

"Đâu giống như ta là người sẽ sử dụng nó đâu."

"Eh?"

.

Giáp trụ là dành cho cái bẫy. Có nhiều bẫy thì sẽ tốt hơn.

"À thì, ta trông cậy vào cô với khoản thanh toán này vậy."

"E-em đã hiểu rồi ạ."

Những ngón tay duyên dáng của Celica liền nắm chặt lấy cái ví của cô ấy. Nó đã trở nên khá mỏng kể từ khi chúng tôi gặp nhau.

Tôi đã hoàn toàn trở thành một con đỉa ăn bám ngay bây giờ mất rồi.

Tôi sẽ khiến cho cuộc sống của cô ấy trở nên thật nhàn nhã một khi tôi trở thành anh hùng.

.

Một người bán hàng béo mập dường như là chủ tiệm liền tới nói chuyện với tôi.

"Ái chà chà, không phải là Keika-san đây sao. Cảm ơn cậu vì ngày hôm qua nhé."

"Hôm qua?"

"Tôi đã cược rằng cậu còn sống đấy."

"Tốt cho ông thôi. Cứ việc tiếp tục như vậy từ giờ trở đi đi nhé."

"Vậy thì, cậu đang tìm kiếm thứ gì vậy?"

"Một tấm khiên hoặc một cái mũ giáp, càng rẻ càng tốt."

"Cậu không phải đang tìm kiếm giáp trụ sao?"

Ông ta đang nhìn chằm chằm vào cơ thể của tôi, rằng đang mặc duy nhất một bộ Wakufu.

"Ta không cần chúng ngay bây giờ. Ta sẽ bảo trợ cho ông một khi ta trở thành anh hùng vậy."

"Mũ giáp và khiên giá rẻ phải không. Cái này thì sao?"

Người bán hàng liền lấy ra một cái mũ giáp bằng sắt. Nó là một chiếc mũ giáp tán đinh.

Tôi bèn nhìn chằm chằm vào món đồ.

.

【Mũ giáp Sắt Tán đinh】 Chiếc mũ giáp trông có vẻ chắc chắn vì nó được tán đinh, tuy nhiên bởi sử dụng khá ít sắt trong việc chế tạo, nó khá là dễ vỡ. Phòng thủ +15.

.

Tôi liền nhìn trừng trừng vào ông chú bán hàng.

"Phần sắt quá mỏng, nó khá là dễ vỡ. Ông thật sự đang làm kinh doanh với cái tư tưởng đó sao?"

"Eh, không... Ah, tôi đã mắc sai lầm mất rồi ahaha."

Người bán hàng bèn lau vội mồ hôi.

Ông ta bắt đầu tìm kiếm những sản phẩm khác.

.

Tôi liền gọi sau lưng ông ta.

"Ông có một cái mũ giáp nào với trang hoàng cầu kì hơn không vậy?"

"Túi của cậu còn bao nhiêu?"

"Rẻ hết mức có thể đi."

"Vậy cái mặt nạ này thì sao?"

Một chiếc mặt nạ sắt che kín toàn bộ khuôn mặt. Nó được cột bằng một sợi dây đeo. Phần trang trí tai trông khá là cầu kì.

.

【Mặt nạ Kanato】 Phần mặt nạ của chiếc mũ giáp được tạo ra bởi nghệ nhân nổi tiếng Kanato. Che khuất tầm nhìn. Phòng thủ +20 Nhanh nhẹn -5.

... Tôi hiểu rồi. Nó chỉ là một phần của toàn thể mà thôi. Có vẻ như tôi có thể sử dụng điều này để mặc cả một cách cứng răn đây.

.

Người bán hàng liền nặn ra một nụ cười gượng gạo.

"Đây là một vật phẩm từ tay một nghệ nhân nổi tiếng, cậu có thể mong đợi một sức mạnh phòng thủ đáng kể đấy."

"Có vẻ như khá là khó khăn để quan sát với nó, đừng nghĩ rằng ông có thể đưa ra những phán đoán trọng yếu kịp thời nếu như đeo nó vào."

"Quả không hổ danh Keika-san. Được thôi, tôi sẽ giảm giá xuống còn 3 đồng vàng lớn, thế nào?"

Trả 300000 yen cho một vật phẩm không toàn vẹn, đắt cắt cổ cũng phải có giới hạn thôi chứ.

Dù cho toàn bộ Mũ giáp Kanato dường như có giá trị tầm 500000 - 1000000 yên đấy.

.

"Mặc dù nó không phải là toàn bộ cái mũ giáp sao?"

"T-tại sao một lãng khách như cậu lại biết được điều đó...!"

"Ta thật thất vọng về ông. Ta đã từng nói rằng mình sẽ bảo trợ cho ông một khi ta trở thành anh hùng. Giờ thì điều đó chấm dứt."

"K-không thể nào! Tôi sẽ giảm một nửa giá. 1,5 đồng vàng lớn, được chứ?"

"3 đồng vàng nhỏ thôi."[note10193]

"Thế thì rẻ quá rồi! Việc kinh doanh của tôi sẽ --"

"Mặc dù ông đang bán những sản phẩm rác rưởi ngay từ đầu vốn đã không được phép bán sao?"

"Guh...!"

"Một khi trở thành anh hùng và gặp mặt đức vua, ta sẽ báo cáo về một cửa hiệu trên con đường chính của thủ đô hoàng gia đang bán những thứ rác rưởi. Từ những gì ta thấy, dường như còn có cả vũ khí của binh lính nữa, ông có giấy phép để làm kinh doanh chưa vậy?"

"C-cậu nói vậy thôi, nhưng cậu thực sự dứt khoát sẽ trở thành một anh hùng sao!?"

"Ông không cần phải bán nó cho ta nếu ông không định đặt cược ta sẽ trở thành một anh hùng đâu. Thứ này thì 2 đồng vàng nhỏ thôi nếu ông định bợ đỡ ta."

"Uwaaa! Tên này còn mặc cả xuống thậm chí thấp hơn nữa luôn! Cậu là ác quỷ à! -- ey, cứ lấy đi! Lấy nó bằng 2 đồng vàng nhỏ đi!"

Khuôn mặt người bán hàng liền méo mó đi và ông ta than khóc.

.

Tôi bèn bật cười.

"Được. Thỏa thuận xong. Celica, xin hãy trả cho ông ta đi."

"Em hiểu rồi... Um, thưa ngài... xin hãy nhận lấy tấm lòng thành này ạ."

"Uuu... Những lời nói thật là tử tế... Cô là đồng minh duy nhất của tôi đấy, quý cô trẻ."

Trong khi đang khóc, người bán hàng liền nhận khoản thanh toán từ Celica và cố nắm lấy tay của cô ấy.

Tôi bèn chộp lấy bờ vai mảnh mai của Celica và kéo cô ấy lại. Mái tóc vàng óng mượt mà liền xõa ra. Cô ấy ngả người vào tôi ngay cả trong khi đang đỏ mặt.

Ông ta đang cố chạm vào Celica trong lúc lộn xộn, như thể ta sẽ để đôi bàn tay dơ bẩn kia làm điều đó vậy.

.

"Không cần thiết phải thông cảm đâu Celica, ông ta có lẽ đã nghĩ, "Ta không thể bán được thứ nào mà không có toàn bộ các phần. Bởi ta đằng nào cũng luôn có được lợi nhuận tốt, ta sẽ nhận lấy nhiêu đây vậy" trong suốt quá trình giao dịch kiểu gì thì kiểu, ta hẳn đã có thể mua nó thậm chí với 1 đồng vàng nhỏ thôi đấy."

Người bán hàng liền há hốc mồm trong sốc. Có vẻ như ông ta không thể vặn vẹo lại thêm nữa rồi.

.

Trong khi vẫn đang được ôm, Celica liền ngẩng lên và hỏi thẳng tôi trong khi trông có vẻ như cô ấy thấy điều đó không thể tin được...

"... Để nhìn thấu đến vậy... Keika-sama có lẽ đã hoạt động kinh doanh tại nhà chăng?"

"Không, ta chỉ biết bằng cách nào đó mà thôi."

"Ngài thật là đáng kinh ngạc đấy ạ, Keika-sama."

"Gặp lại sau nhé ông chú, ta sẽ còn đến nữa đấy."

Tôi bèn đưa Celica ra ngoài cùng với mình.

.

Sau đó, chúng tôi liền quay trở về căn phòng của mình tại quán trọ.

Tôi ngay lập tức chuẩn bị một chiếc bút lông và vẽ lên cái mặt nạ. Tôi đang tạo ra một mẫu hình màu đen.

Trong khi đung đưa mái tóc hai bím của mình, Lapisia đang nhìn chằm chằm với đôi mắt hiếu kì vào tôi đang làm việc.

Đôi mắt xanh lam của Celica tròn lại khi cô ấy trông có vẻ bối rối.

"Keika-sama, ngài đang chế tạo thứ gì vậy ạ?"

"Nn, tôi đang nghĩ đến việc đặt một cái bẫy."

"Bẫy sao?"

"Phải, mẫu hình này hẳn sẽ làm điều đó."

.

Lapisia bỗng bị lấp đầy bởi niềm ghê tởm như thể cô ấy đang nhìn vào một con gián vậy. Nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ trong khi cau một nếp nhăn dễ thương trên trán của mình.

"ghét nó lắm!"

"Đúng như ta đã nghĩ, cô có hiểu được nhỉ Lapisia... Đừng bao giờ đeo nó vào, được chứ."

"un, rõ rồi!"

.

Tôi liền niệm một câu thần chú trước khi lớp màu khô lại.

"Nhân danh Keika Hiko-no-Mikoto. Hỡi nước đọng lại từ ý niệm ai oán. Hỡi gió lặng đi từ ý niệm đắng cay. Hãy bùng cháy và nổi điên lên với niềm oán hận cuồng nộ -- <>."

Mẫu hình trên chiếc mặt nạ sắt liền cử động hệt như một con rắn khi lời nguyền đang trói buộc lấy nó.

Chiếc mặt nạ giờ đây đang tỏa ra một luồng tà khí màu xanh lam.

Đặt lời nguyền vào trang bị là một vấn đề đơn giản bởi vì tôi là một Vị Thần.

【Mặt nạ Cuồng nộ】 Một chiếc mặt nạ với một lời nguyền được yểm vào bởi một Vị Thần của thế giới khác. Tăng mạnh toàn bộ thuộc tính. Tuy nhiên, chiếc mặt nạ không thể tháo bỏ được, và niềm thôi thúc hủy diệt sẽ không thể bị kiểm soát.

.

Lapisia, người đã trông thấy nó, liền hét lên, 'Hiii', và nhảy ngay lên trên trên giường.

"ghét lắm! ghét lời nguyền lắm!"

Cô ấy bèn trùm kín toàn bộ cơ thể của mình từ đầu đến chân bằng một cái chăn và run rẩy. Đôi mắt vàng kim đang liếc trộm từ xa liền ẩm ướt. Dường như nó đánh vào chấn thương tâm lý của cô ấy.

.

Tôi liền bọc lấy chiếc mặt nạ bằng vải và giấu nó đi.

Tôi đứng dậy và hướng ra ngoài căn phòng.

"Giờ thì, ta sẽ chuyển giao chiếc mặt nạ này trong một lát vậy."

"Đó sẽ là ai thế ạ?"

"Cô sẽ biết sớm thôi. Quan trọng hơn, Lapisia và Celica, hãy bảo vệ lẫn nhau đấy. Hiểu chưa?"

"Vâng ạ, Keika-sama."

"T-t-tạm biệt, nano!"

Lapisia, người đã nói lời tạm biệt ngay cả trong khi đang hoảng sợ, quả là quá dễ thương, đôi gò má của tôi đành nới lỏng.

.

Một vài ngày sau.

Tôi nhìn xuống thị trấn ban đêm.

Quang cảnh thị trấn bên trong màn đêm.

Tôi theo dõi một quán rượu phía bên dưới thật kĩ lưỡng.

Tôi liền kích hoạt <> và <<Đại Nhĩ thực>>.

.

Gaff và lũ tay chân của hắn đang có một cuộc thảo luận ở một góc của quán rượu.

"Vậy chúng ta đã theo dõi bọn chúng được vài ngày cho đến giờ rồi, Minya hay Celica, ai sẽ thích hợp để làm con tin đây?"

"Nên là Minya bởi con bé hay đi ra ngoài một mình, đúng chứ."

Một trong số những gã tay chân bèn trả lời, song Majiria, người đã trở thành tay trong của tôi, liền phản đối.

"Nhưng anh biết đấy aniki[note10194], sẽ không trở thành con tin được nếu chúng không gần gũi, anh thấy chứ? Ý tôi là, đối với hắn, con bé có lẽ chẳng là gì ngoài một đứa con gái quán trọ đâu, đúng chứ?"

"Mày nói đúng đấy. Đoán rằng sẽ là con bé tóc vàng..."

"Nhưng cô ta thường xuyên ở cùng với ai đó, phải không? Là gã đàn ông đó hoặc con bé lùn với mái tóc xanh kia."

"Con nhóc Lapisia hay gì gì đó huh. Chúng nói rằng con bé là họ hàng của thằng già kia, song con bé có trực giác khá là sắc bén và sẽ rất nhanh chóng la lên đấy."

Majiria liền cất lời.

"Chẳng phải con bé tóc vàng sẽ ở một mình trong suốt giải đấu hay sao? Trẻ con sẽ không tới đâu."

"Thậm chí nếu có ai đó, thì chắc cũng chỉ là lão già quán trọ ngu ngốc đó mà thôi... huh... Chúng ta còn có hai người ở đây mà, cứ tấn công chúng ở hàng ghế khán giả đi."

"Chúng ta cũng có thể đưa nó ra để uy hiếp tên đó nữa."

"Và rồi, aniki sẽ chỉ việc phải đánh bại hắn ta nát như tương khi mà hắn ta chẳng thể làm gì cả."

Gaff liền cười tự mãn.

"Kukuku, có vẻ như điều đó là hiệu quả nhất. Song à thì, hắn ta sẽ không ở bên cạnh con bé suốt cả ngày đâu, cho nên chúng ta có thể tấn công con bé ngay tại quán trọ nếu con bé ở đó."

"Chúng ta sẽ thưởng thức con đàm bà đó luôn, aniki thật tuyệt vời!"

"Chúng ta còn có được cái thứ đặc biệt đó nữa mà, chẳng có gì mà aniki phải sợ bây giờ nữa đâu!"

Gahaha, bọn cướp liền bật cười thật lớn tiếng.

.

Tôi bèn rời khỏi cái mái.

-- Xem ra Majiria đã thành công thúc giục bọn chúng nhắm vào Celica.

Tiếp theo là địa điểm và biện pháp đối phó.

.

Đấu trường vào ban đêm.

Hàng ghế khán giả với những cầu thang xung quanh đấu trường hình elip.

Chẳng hề có ai ở đây cả.

Tôi liền xác nhận lối vào của đấu trường và hoàng ghế trong khi đang bước đi một cách cẩn thận.

Và rồi tôi đã chọn ra địa điểm nơi mà Celica sẽ bị tấn công.

.

Có một hàng ghế VIP cao 3 tầng tại trung tâm của hình elip. Nó trông tựa như một ngọn tháp vậy. Đức vua và những quý tộc có lẽ sẽ quan sát từ đây.

Vì nó được làm bằng đá và cột trụ, những ghế ngồi ngay bên dưới nó khá là chật hẹp. Hơn nữa, nó dễ dàng trở thành một điểm mù đối với những khán giả khác.

-- Nó đây rồi.

.

Tôi liền quay trở về quán trọ.

Quầy rượu đã được đóng cửa rồi.

Minya đang khéo léo di chuyển đôi tay mảnh mai của mình bên trong nhà bếp, làm gì đó. Tôi tự hỏi liệu đó có phải là một sự rèn luyện cho ngày mai không nhỉ.

"Minya, ta muốn hỏi em một việc đây."

"Gì vậy... Keika."

"Em có thể mua vài trái Rubera được không?"

"Nn, được mà."

Đôi mắt to đen láy của cô ấy đang nhìn vào tôi. Cô ấy vẫn vô cảm như thường lệ, nhưng cái đuôi của cô ấy đang ve vẩy.

Có vẻ như cô ấy muốn nói điều gì đó.

.

Tôi bèn cất lời trong khi tiến vào nhà bếp.

"Có bất cứ điều gì mà ta có thể giúp không vậy?"

"Ổn mà... quan trọng hơn."

"Hm?"

"Một khi Keika trở thành anh hùng... rời đi?"

"Ta sẽ làm vậy."

"Em hiểu rồi..."

Minya bèn trở lại với bài luyện tập của mình lần nữa. Song cái đuôi của cô ấy đã bị hạ xuống.

.

Nhưng rồi, đôi tai của cô ấy bỗng đột nhiên cử động.

"Chuyến hành trình dài... Ai sẽ làm cho anh bữa ăn?"

Nếu chúng tôi đang đi trên một chuyến hành trình dài, sẽ có tôi, Celica, và Lapisia.

Tôi trả lời với cặp lông mày cau lại.

"Sẽ là ta hoặc Celica."

"Em hiểu rồi."

Cô ấy đang làm việc một cách vô cảm.

Tuy nhiên, cái đuôi đen bóng lại đang xoắn vào chân của cô ấy một cách hạnh phúc.

.

Tôi thực sự không hiểu lắm, nhưng miễn rằng cô ấy vui vẻ là được.

"Vậy thì ta sẽ đi ngủ đây. Chúc ngủ ngon nhé."

"Chúc ngủ ngon."

Tôi liền quay trở lại căn phòng của mình sau khi chia tay với Minya.

.

Tôi bỗng va đụng vào một khối trắng toát ngay khoảnh khắc bước vào căn phòng.

Mái tóc hai bím màu xanh dương liền lắc thật mạnh.

"Keika! Mừng trở lại nha! Yêu lắm!"

"Cái gì thế này, Lapisia. Cô vẫn chưa ngủ à."

"Ngủ cùng nhau cơ!"

Cô ấy liền ôm lấy tôi thật chặt. Hình dáng tay chân mảnh mai của cô được truyền qua từ bộ đầm mỏng manh. Nó khiến tôi nghĩ rằng nhiệt độ cơ thể của một đứa trẻ chắc hẳn khá là cao.

Việc giao tiếp của cô đã trở nên tốt hơn chỉ trong vòng một vài ngày. Sẽ là hoàn hảo một khi cách nói chuyện trẻ con của cô ấy biến mất.

.

Celica, người đã thay đồ thành một bộ cánh đêm mỏng manh, liền thở dài mệt mỏi.

"Cô ấy cứ phàn nàn rằng mình không thể ngủ mà không thấy Keika-sama trước..."

"Ta đã phải đi ra ngoài hôm nay... Không trách được nhỉ, hãy đi ngủ thôi nào."

"Un! Tạo trẻ con thôi!"[note10195]

"Ngốc này. Bản thân cô cũng là một đứa trẻ đấy."

"Buu."

Đôi má phồng ra của Lapisia thậm chí còn phồng lên hơn nữa.

Tôi bèn bế Lapisia người đang ôm lấy tôi, và chúng tôi liền trèo lên trên chiếc giường để ngủ cùng nhau.

Và rồi, vì lý do nào đó mà Celica bỗng xích lại gần với bộ ngực của mình ấn vào lưng của tôi.

Cảm giác tròn tròn mềm mại và tiếng tim đập thình thịch được truyền tới qua bộ đồ mỏng manh của cô ấy.

.

"... Celica."

"Có chuyện gì vậy Keika-sama."

"Chẳng phải cô đã trở nên bạo dạn một cách lạ kì suốt từ khi Lapisia đến hay sao?"

"Feh... Đ-điều đó không đúng đâu! Em vốn luôn luôn như thế này mà!"

Trong khi nói vậy, cô ấy liền ôm lấy tôi thậm chí còn mạnh hơn từ phía sau. Hơi thở ngọt ngào của cô ấy khiến cổ của tôi thấy hơi nhột nhột.

Lapisia, người đang ôm lấy tôi, bèn ngẩng mặt lên trong khi đang đung đưa mái tóc xanh dương của mình.

"Nói dối! Nói dối kìa!"

"Hey, cô đang nói cái gì vậy!"

Lapisia liền lè ra cái lưỡi nhỏ của mình vào Celica đang bối rối.

.

Tôi đành di chuyển cơ thể của mình trong khi thở dài.

Tôi liền ôm lấy cả Celica và Lapisia bằng cả hai tay.

"Chẳng phải ta đã nói với hai người rồi hay sao, hai người phải hòa thuận chứ."

"Vâng, em rất xin lỗi... Nhưng em không muốn thua cuộc đâu."

"Lapisia sẽ đánh bại onee-chan!"

"Ha... đây, đây."

Tôi chẳng thể làm gì ngoài thở dài và vỗ về cái đầu của họ để trấn tĩnh họ lại.

Thật lòng mà nói, Lapisia, người mà hoàn toàn dính sát vào tôi, có cảm giác khá là nóng.

Sự mềm mại của Celica có cảm giác dễ chịu hơn đối với tôi.

.

Tôi bèn cất lời với Celica, người mà đôi mắt màu xanh lam có vẻ buồn bã.

"Oh phải rồi, trước đó. Celica."

"V-vâng ạ."

"Cô sẽ tới để xem giải đấu, phải không?"

"Vâng, em sẽ đi ạ."

"Cô có thể đi một mình được không? Tại trung tâm hình elip của đấu trường, bên dưới hàng ghế VIP."

"Dạ? Em không ngại đâu ạ."

"Cô sẽ bị tấn công ở đó, đừng có chống cự nhé."

"Ehh? Cái gì --"

.

Và rồi Lapisia bỗng hờn dỗi.

"Lapisia cũng sẽ đi nữa!"

"Ta muốn yêu cầu Lapisia làm những việc khác."

"U? Cái gì nào?"

"Minya có lẽ sẽ bị tấn công vào ngày diễn ra giải đấu, đó là tại sao xin hãy ở bên cạnh và bảo vệ cô ấy nhé."

-- Đó là sự chuẩn bị cho tình huống tệ nhất khi chúng sẽ thay đổi mục tiêu làm con tin.

.

Đôi lông mày của Lapisia liền nhíu lại một cách đáng yêu.

"Mwuu..."

"Hay là cô không thích Minya?"

"Lapisia thích Minya lắm!"

Đôi mắt màu vàng kim của Lapisia liền rạng rỡ lên khi cô ấy mỉm cười.

"Là vậy sao. Thế thì hãy bảo vệ cô ấy nhé. Nhưng cô không được đánh kẻ xấu với toàn bộ sức mạnh của mình đâu đấy, được chứ."

Bởi vì nó sẽ là một cú đánh chắc chắn dẫn tới cái chết với sức mạnh của Lapisia.

.

"Rõ rồi! Sẽ kiềm chế mà!"

Tôi liền vỗ về và xoa xoa mái tóc xanh dương của cô ấy.

"Un, ngoan lắm. Celica, ta sẽ giải thích về nó về sau. Nó sẽ diễn ra tốt đẹp thôi, tin ta đi."

"Em hiểu rồi Keika-sama. Em tin tưởng ngài bằng cả trái tim của mình ạ."

Celica bèn xích lại gần khi cô ấy nói vậy.

Có vẻ như đêm nay sẽ lại là một đêm không ngủ khác bởi nóng rồi.

Truyện Chữ Hay