Yuusha no Furi mo Raku Janai -- Riyuu? Ore ga Kami Dakara --

chương 18

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kết cuộc và Việc Học hành của Lapisia

◇◆◇◆◇

Thủ đô hoàng gia lúc chạng vạng. Quang cảnh thành phố được nhuộn bởi ánh nắng đỏ rực.

Chúng tôi đang đứng trên tầng hai của tòa Tháp Thử thách.

.

Những khán giả lấp đầy cái quảng trường tựa như công viên công cộng kia đang cất cao giọng.

"Oy, nhìn kìa!"

"Anh chàng kia vẫn còn sống!"

"Cả ông chú nữa!"

"Tuyệt quá! Ta thắng lớn rồi!"

Họ rất phấn khích mặc dù đó chỉ là việc chúng tôi vượt qua thử thách mà thôi.

.

Celica bèn mỉm cười mà thì thầm vào tai của tôi qua đôi môi đỏ của mình.

"Giờ thì, Keika-sama. Làm ơn hãy đi lên phía trên đỉnh đi ạ."

"Yea."

Tôi liền leo lên cầu thang và đi ra phần mái của tòa tháp.

.

Một giám thị và bảy ứng cử viên anh hùng đang đứng tại đó.

Gaff trông như thể vừa mới trông thấy một con ma vậy, miệng hắn đang xù ra và khép lại y như một con cá vàng.

"A, m-mày..."

Tôi bèn nhìn vào Gaff trong khi đang bước đi về phía giám thị.

"Yo. Khuôn mặt của ngươi trông vẫn ngu ngốc như mọi khi đấy."

"Uu!... keh! Người vĩ đại như tao đây sẽ nghiền nát mày dễ dàng thôi!"

"Đang trông chờ vào nó đây."

Đầy tự mãn, tôi liền nở một nụ cười rùng rợn.

Hầu hết những gian khổ mà chúng tôi đã trải qua bên trong Tháp Thử thách đều là bởi vì gã này.

Tôi không hề có ý định sẽ tha thứ cho hắn đâu.

.

Giám thị liền nói.

"Còn lại ba phút. Rõ ràng là đã hoàn thành. Chúng tôi công nhận rằng Ứng cử viên Anh hùng Keika đã thành công vượt qua thử thách của 『Lòng Can đảm』."

OOOOO!

Vì lý do nào đó, chúng tôi bỗng được chúc mừng bởi một tràng những tiếng hét lớn đầy hân hoan. Song chỉ đến từ khoảng nửa số người mà thôi.

"Một gã được mến mộ thình lình đấy chứ."

"Quả là rất thú vị đấy!"

"Ta thắng lớn rồi!"

Tôi có thể nghe những giọng nói như vậy.

.

Và rồi mặt trời bèn lặn xuống đường chân trời phía tây.

Giám thị liền cất lời một cách mơ hồ.

"Chúng tôi sẽ công bố kết của thử thách về 『Lòng Can đảm』! Có tám người đã vượt qua. Giải đấu sẽ được bắt đầu trong vòng một tuần, các trận đấu sẽ là giữa số 1 và 8, số 2 và 7, số 3 và 6, số 4 và 5, người chiến thắng sẽ tiến tới trận kế tiếp. Đó là tất cả rồi, hãy gửi một tràng pháo tay dành cho những ứng cử viên anh hùng này đi nào!"

.

Một tràng pháo tay như sấm dậy và những tiếng la hét đầy hân hoan.

Đối thủ đấu tiên của tôi là số 1.

Nhìn qua nó, đó chính là Gaff.

.

Và rồi chúng tôi liền đi xuống một cầu thang khác trên bức tường ngoài của tòa tháp.

Tôi bỗng gặp một gã tay chân của Gaff khi đang định đi quay về chỗ Celica và những người khác.

.

Gã đàn ông với cây cung liền lẩm bẩm khi hắn băng qua tôi.

"Cảm ơn nhé."

"Hm?"

Tôi bèn quay lại song hắn đã ngoảnh đi mất.

.

Tôi liền đi xuống tòa tháp cùng với Celica và những người khác.

Và rồi, Minya lách người qua đám đông và chạy tới đây với cái đuôi của mình đang dựng thẳng lên.

Cô ấy đang chạy về phía cha của mình, nhưng rồi cô ấy bỗng đổi hướng khi trông thấy tôi và nhảy lên.

"Keika-oniichan...!"

"Oy oy, có chuyện gì thế. Ta vẫn ổn mà, thấy không?"

.

Và rồi một nam khán giả liền nói với tôi.

"Luồng phát sóng của cậu đã bị ngắt giữa chừng đó."

"Thật sao!?"

"Chúng tôi còn tưởng rằng các cậu đều sẽ chết cơ đấy."

"Ta hiểu rồi. Thảo nào Minya lại rất lo lắng."

"Onii-chan... Giỏi quá."

Trong khi đang vỗ về cái đầu của Minya, người đang ôm lấy tôi thật chặt với cơ thể mảnh mai của mình, tôi bèn hỏi anh chàng kia.

"Nhân tiện, nó đã bị ngắt từ khi nào vậy?"

"Có lẽ là khoảng ở tầng thứ hai chăng? Và rồi mọi người bắt đầu cá cược xem liệu cậu còn sống hay đã chết, nó đã trở nên rất lớn đấy."

Tôi hiểu rồi. Như vậy, bởi chúng tôi rõ ràng đã hoàn thành, những người nào thắng cược liền tán dương đâu ra đấy luôn.

.

Ông chú bèn lên tiếng.

"Nhìn này, Minya. Keika hoàn toàn ổn mà, nhưng trong hoàn cảnh này, cha của con đang..."

"Cha, an toàn."

Ông chú, người đã bị chém vào bởi hai từ trên[note10005], liền chìm nghỉm.

.

Celica bèn tiến tới bên cạnh tôi. Chung tay với Lapisia, người hoàn toàn bị che kín dưới một chiếc áo choàng.

"Giờ thì, chúng ta hãy về và nghỉ một chút nhé."

"Được thôi. Việc ăn mừng có thể hoãn để ngày mai. Xét cho cùng thì ta cũng mệt mỏi rồi. Hãy ăn uống đâu đó rồi quay về thôi."

Đôi tai mèo của Minya liền dựng thẳng lên khi nghe thấy điều đó. Cô ấy bèn ngẩng khuôn mặt của mình lên trong khi vẫn đang ôm lấy tôi.

"Em đã chuẩn bị... bữa ăn rồi."

"Oh cảm ơn nhé. Vậy thì, chúng ta hãy quay về thôi nào."

"Vâng ạ."

Chúng tôi liền đi về quán trọ cùng với Minya.

.

Sự chúc mừng đến từ những người dân trong thành phố khiến tôi cảm thấy khá là ngượng.

"Cậu quả là tuyệt vời đấy!", "Tiếp tục phát huy vào nhé!", "Giúp ta thắng to vào lần tới nữa đi!"

Tôi bèn vẫy tay với họ trong khi mỉm cười gượng gạo.

.

Chúng tôi đã dùng một bữa tối giản dị tại quán trọ.

Súp và thịt gà xiên nướng mà Minya đã làm có hơi nguội một chút, song chúng đều rất ngon.

.

Sau đó tôi liền trở về căn phòng của mình.

Celica và Lapisia đang ở bên trong. Mái tóc xanh dương của Lapisia đủ dài đến mức chạm tới mặt sàn luôn, nhưng bởi cô nàng không muốn cắt nó đi, nó đã được tạo mẫu theo kiểu hai bím với dây cột.

Cô ấy đang xoay người trên mặt sàn như thể đang nhảy múa vậy. Xem ra cô nàng thấy rằng việc đung đưa mái tóc hai bím dài xung quanh khá là thú vị.

.

Tôi bèn cất lời với Celica, người đang ngồi kế bên tôi trên chiếc giường.

"Đầu tiên, Celica, hãy dạy cho Lapisia về cách nói chuyện đi."

"Vâng, em hiểu rồi ạ."

Tuy nhiên, Lapisia liền vung vẩy hai nắm tay của mình.

"lapisia không muốn học đâu!"

"Ta đã được yêu cầu bởi mẹ của cô rằng sẽ chăm sóc cho cô lần này, cho nên ta chính xác không thể để cô bỏ việc học hành được. Xét cho cùng thì việc một Vị Thần mà lại ngu ngốc là không thể chấp nhận được đâu."

"không thể nào."

"Ta hiểu rồi. Vậy thì cô có thể dừng."

Lapisia trông có vẻ ngây người bối rối.

"ta có thể sao?"

"Phải, dĩ nhiên rồi. Song khi mẹ của cô tỉnh dậy, cô ấy có lẽ sẽ lại biến thành một linh hồn thù hận lần nữa bởi vì thất vọng mất."

"KHÔÔÔÔNG! lapisia sẽ học mà!"

Đôi mắt màu vàng kim to tròn của Lapisia liền ẩm ướt bởi nước mắt, cô ấy đã bắt đầu run rẩy.

-- Tôi đã làm điều gì đó hơi tệ một chút rồi. Có vẻ như nó là một chấn thương tâm lý kha khá đối với cô ấy đấy.

.

Và rồi Celica liền vươn tay tới và vỗ về cái đầu đang run lên của Lapisia.

"Lapisia-chan, em sẽ không thích nó nếu nghĩ về nó như là việc học hành đâu."

"thật sao?"

"Học cách cư xử, cách kiểm soát bản thân, và tiếp thu kiến thức để trở thành một quý cô tuyệt hảo. Và rồi mọi người sẽ tán dương em. Mẹ của em sẽ rất hạnh phúc khi em gặp cô ấy. Chẳng phải em muốn được khen bởi mẹ của mình hay sao?"

"ta muốn... keika có yêu một quý cô tuyệt hảo không?"

"Yea, dĩ nhiên là có rồi. Đó là tại sao tôi lại yêu(quý) Celica đấy."

Khuôn mặt của Celica liền hóa đỏ bừng như thể bị bắt lửa vậy.

"T-thế thì, em sẽ là một quý cô tuyệt hảo vậy."

"lapisia cũng sẽ vậy! vượt qua celica luôn!"

"Hãy nỗ lực hết mình nhé."

Cả hai liền bắt đầu học về ngôn ngữ tại chiếc bàn.

.

Ôi trời.

Xét cho đến cùng, Celia là một cựu công chúa mà. Cô ấy có lẽ chính là sự lựa chọn hoàn hảo về một quý cô tuyệt mĩ đấy.

Thực ra, có rất nhiều lần khi mà tôi thán phục dáng đi và lối nói chuyện của cô ấy.

Tôi thực sự nghĩ rằng để việc này cho cô ấy hẳn sẽ ổn thôi.

.

"Vậy thì ta sẽ đi gặp ông chú một lát nhé."

"Vâng ạ, tạm biệt ngài."

"tạm biệt, nano."

Tôi bèn rời khỏi căn phòng và đi xuống tầng trệt.

.

Hôm nay tạm thời đóng cửa.

Ông chú đang ngồi tại quầy, nhâm nhi chút rượu.

"Muốn uống không nào?"

"Ta sẽ để nó sau vậy. Ta vẫn còn chút việc bận nữa."

"Là vậy à. Thế còn công việc của cậu với tôi thì sao?"

"Ta muốn phải để mắt đến Lapisia. Mọi người sẽ thấy đáng ngờ nếu đột nhiên có một đứa trẻ ở cùng với chúng ta. Ta muốn cô ấy được thu xếp làm một người họ hàng của ông chú mà ta chịu trách nhiệm bảo hộ."

"Dễ thôi. Mọi thứ đều sẽ ổn thỏa cho cậu mà, Keika."

"Làm phiền ông về việc đó rồi. Ta rất biết ơn đấy."

"Ou, cứ để đấy cho tôi."

"Vậy thì ta sẽ đi xử lý thêm một việc bận khác đây."

"Không biết nó là gì, song hãy cẩn thận đấy."

Tôi liền rời khỏi quầy và đi ra ngoài.

.

Đêm đã muộn.

Một quang cảnh thành phố nơi những ánh đèn từ những căn nhà đã tắt ngóm. Thậm chí còn chẳng có đến một bóng đen trên mặt đường lát đá.

Ánh đèn đường đang chuyển từ cái này sang cái khác.

.

Tôi bèn ngoảnh về phía khoảng tối và nói lớn.

"Bước ra đi. Ngươi đã ở đây từ một lúc trước, đúng chứ."

"Vậy ra là ngài đã để ý... Quả không hổ danh."

Người đã xuất hiện từ khoảng tối là một nam đạo tặc còn trẻ.

Một trong những gã tay chân của Gaff. Hắn ta cầm một cây cung và những mũi tên trong tay.

.

Tôi bèn cất lời với tay đặt lên thanh Tachi trên hông của mình.

"Bởi các ngươi không có cơ hội chiến thắng tại giải đấu, ngươi đang nghĩ đến việc thực hiện một đòn tấn công bất ngờ từ trong bóng tối sao?"

"Không đâu. Tôi đã đến đây bởi ý định của chính mình. Tôi muốn được nói chuyện với ngài."

"Ta chẳng có gì để nói chuyện với ngươi cả."

"Đầu tiên, tôi muốn gửi tới lòng biết ơn của mình. Cảm ơn ngài vì đã cứu em gái của tôi."

"Em gái?"

.

Người đàn ông liền rung mình khi tôi hỏi vậy.

Fwoosh, đôi cánh trong suốt bỗng xuất hiện trên lưng của hắn.

"Ngài hẳn phải quen thuộc với thứ này rồi nhỉ."

"... Nàng tiên đó huh?"

"Tôi biết rằng em ấy đã bị nhốt bên trong Tháp Thử thách, cho nên tôi đã tìm kiếm con bé. Song, tôi chưa bao giờ có thể gặp được em ấy."

"Ta hiểu rồi. Đó là tại sao ngươi lại thách thức nó rất nhiều lần."

.

Hắn ta bèn cất đôi cánh đi.

"Em gái của tôi đã ra sao rồi?"

"Ah, cô ấy đã mong ước sự yên bình của thế giới cho đến giây phút cuối cùng. Và rồi cô ấy đã đầu thai."

"Tôi hiểu rồi... rất cảm ơn ngài."

Người đàn ông liền cúi đầu.

.

"Đó là lý do duy nhất khiến ngươi muốn gặp ta sao?"

"Không đâu. Hãy gọi tên tôi nếu ngài có bất cứ việc gì có liên quan đến tiên tộc. Tôi sẽ hợp tác với ngài ngay cả khi cần phải đánh đổi mạng sống của mình. Tên của tôi là Majiria. Nếu ngài có Tinh linh Ban phước, thì hãy gọi tên tôi thông qua kỹ năng đó."

"Ta đã rõ rồi. Còn gì khác nữa không?"

"... Gaff sẽ sử dụng một thủ đoạn nham hiểm. Hắn ta có lẽ sẽ bắt lấy một con tin đấy."

"Ta hiểu rồi. Có vẻ phù hợp với những gì mà hắn sẽ nghĩ nhỉ."

"Ngài tốt hơn là nên để phụ nữ và trẻ em tại một nơi an toàn đấy."

.

Tôi bèn cất lời trong khi đang vuốt cằm.

"Không... Thay vào đó, hãy dụ chúng bắt Celica làm con tin tại hàng ghế khán giả đi."

"... Chẳng phải cô ấy ủng hộ ngài hay sao?"

"Chính xác là bởi vậy đấy."

Sẽ khá là rắc rối nếu tôi bỏ lỡ cơ hội này.

Một khi đã trở thành anh hùng, tôi sẽ được phép thực hiện theo ý mình, song hiện giờ thì chưa phải là vậy.

Đó là tại sao tôi sẽ dàn xếp một tình huống khi mà nó là một hành vi tự vệ chính đáng.

.

Người đàn ông bèn thở dài trong khi lắc đầu.

"Tôi không biết những gì mà ngài đang nghĩ, song tôi sẽ hợp tác -- vậy thì, tôi sẽ đi đây."

"Ah, còn một điều nữa. Tại sao ngươi lại trở thành một đạo tặc vậy?"

"Cây cung này vốn thuộc về tiên tộc. Tôi không thể lấy lại nó một mình, cho nên tôi đã gia nhập vào một nhóm và chờ đợi cơ hội của mình. Đó là tất cả. Tôi muốn nói với ngài một điều, tôi chưa bao giờ giết chết bất kỳ ai suốt từ khi trở thành một đạo tặc đâu."

"Đúng vậy sao. Mà dù sao thì ta cũng chẳng quan tâm đâu -- Tạm biệt."

"Aa, mong gặp lại ngài. Hãy nỗ lực hết mình nhé."

Tôi bèn chia tay với Majiria và quay trở về quán trọ.

.

Khi tôi bước vào căn phòng, Lapisia đang ngủ trên chiếc giường lớn rồi. Cô ấy đang nằm ườn ra với tay chân dang rộng. Ngủ thật là ngon lành.

Tôi liền nhìn chằm chằm vào Celica bằng một ánh nhìn khiển trách.

"Thế còn việc học hành thì sao nào?"

"N-nó không phải như những gì ngài nghĩ đâu, chúng em đã xong với phần học của hôm nay rồi ạ."

"Ha?"

"Lapisia-chan rất thông minh, cô ấy đã nhanh chóng học được chúng, ngài thấy đấy."

"Hou."

Bất kể tôi có nhìn nhận thế nào đi chăng nữa, không đời nào cô ấy lại thông minh đến thế... Tôi liền ngoảnh sang Lapisia trong khi đang nghĩ vậy.

Mà ngẫm lại thì tôi chưa nhìn cô ấy với <> nhỉ.

Bảng trạng thái của Lapisia liền hiện ra.

--------------------

【Trạng thái】

Tên: Lapisia

Giới: Nữ

Tuổi: 257[note10006]

Chủng tộc: Bán Thần

Chức nghiệp: Thần Đất Mẹ Lv 1

Lớp: Hồi Phục sư - Người Sử dụng Thần Kĩ

Thuộc tính: 【Thượng Sinh】 【Thánh Thổ】 【Linh Địa】

【Chỉ số】

Sức mạnh: 30000 (+0) Giới hạn Tăng trưởng ∞

Nhanh nhẹn: 20000 (+0) Giới hạn Tăng trưởng ∞

Ma thuật: 100000 (+0) Giới hạn Tăng trưởng ∞

Trí tuệ: 40000 (+0) Giới hạn Tăng trưởng ∞

May mắn: 999 (+0) Giới hạn Tăng trưởng ∞

Tín đồ: 0

Sức sống: 250000

Ma lực: 70000

Công kích: 30000

Phòng ngự: 30000

Ma Công: 100000

Ma Kháng: 40000

【Trang bị】

Vũ khí: Không

Giáp Phòng vệ:

【Bộ Đầm Bạc】: Một bộ đầm chất chứa tình yêu của người mẹ. Phòng ngự x1.5, 【Hủy bỏ Tất cả Trạng thái Bất thường】, 【Hồi phục Theo Thời gian】

Phụ kiện: Chiếc Nhẫn Đất

--------------------

Cái gì thế này!

Cô ấy yếu hơn tôi nhưng... Tại sao một Vị Thần lại có cấp độ cơ chứ?

Ý rằng đây là sự kết hợp giữa các giá trị thuộc tính cơ bản của một Vị Thần và sự lên cấp của con người chăng.

.

Cô ấy đã nhanh chóng hoàn thành việc học của mình bởi trí tuệ của cô ấy là 40000.

Nếu việc này tiếp tục, cô ấy sẽ mạnh hơn cả tôi luôn... tohoho.

.

Tôi đã định hạ đôi vai của mình xuống nhưng rồi thứ gì đó bỗng đập vào tôi.

... Hm? Nhưng bởi cô ấy là bán nhân, có lẽ nào...?

.

Tôi bèn nhìn vào lòng bàn tay của mình.

--------------------

【Trạng thái】

Tên: Keika Hiko-no-Mikoto

Giới: Nam

Tuổi: ?

Chủng tộc: Vạn Thần

Chức nghiệp: Thần Linh

Lớp: Kiếm sĩ Bậc thầy - Sư Thần

Thuộc tính: 【Phong Thần】 【Thánh Thủy】 【Thiểu Quang】

【Chỉ số】

Sức mạnh: 81210 (+31210)

Nhanh nhẹn: 91910 (+21910)

Ma thuật: 192110 (+102110)

Trí tuệ: 61410 (+41410)

Tín đồ: 5

--------------------

Woo!! Giá trị thuộc tính của Lapisia được cộng sơ vào của tôi rồi!!

À thì, thông thường Thần Linh sẽ không tin tưởng vào những Vị Thần khác ngay cả khi họ ở cùng nhau đâu.

.

Nói cách khác, nếu Lapisia phát triển, tôi cũng sẽ trở nên mạnh hơn.

Các thông số của cô ấy có vẻ như sẽ tăng lên 10000 - 20000 mỗi lần lên cấp.

... Nhưng đây là lần đầu tôi trông thấy Lv tại Chức nghiệp thay vì Class, tôi tự hỏi tốc độ phát triển sẽ là như thế nào nhỉ.

À thì, chúng ta hãy tiếp tục về nó một cách vững chắc đi.

.

Celica liền lo lắng gọi tôi, người đang cười tự mãn trong khi nhìn vào lòng bàn tay của mình.

"Umm, Keika-sama...? Ngài có phiền nếu chúng ta đi đi nghỉ bây giờ không ạ?"

"Được thôi, đợi đã, cái giường đã bị chiếm rồi. Chúng ta có nên ngủ trong một phòng khác không nhỉ?"

"Hyaa... Nhưng em chắc chắn rằng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu ạ. Em không bận tâm chỗ chúng ta sẽ ngủ đâu."

"Là vậy sao. Thế thì hãy ở lại trong căn phòng này đi."

Tôi liền tiến gần cái giường và đặt Lapisia đang nằm ườn ra ngủ sang một bên.

Và rồi tôi tạo ra khoảng trống dành cho hai người.

Tôi bèn nằm vào giữa.

.

"Hãy ngủ thôi nào."

"Uu... Nó gần hơn so với mọi khi."

"Chẳng khác được đâu. Lapisia hoàn toàn ngủ say mất rồi."

"V-vâng ạ."

Celica đang bồn chồn, nhưng rồi cô ấy liền tiến tới bên cạnh tôi sau khi cởi bộ giáp và cái áo váy của mình ra.

Hơn nữa, thực sự đúng là gần thật.

Khi khuôn mặt của chúng tôi gặp nhau, hơi thở của chúng tôi hòa lẫn. Nhìn vào đôi mắt xanh lam của cô ấy gần thế này, đôi hàng mi của cô ấy thật sự rất dài.

.

"Vậy thì, chúc ngủ ngon nhé."

"Chúc ngủ ngon, Keika-sama."

Sau khi nói vậy, cô ấy liền ép khuôn mặt của mình lên cơ thể của tôi. Tôi có thể ngửi thấy hương thơm nước hoa đến từ mái tóc vàng óng của cô ấy.

"Celica?"

"Zzzzz."

"Đừng có phát ra âm thanh lớn tiếng đó chứ."

"Fuhn, zzzz."

Một chất giọng giận dữ và hư hỏng. Bởi nó phần nào đáng yêu, tôi liền ôm lấy cơ thể của cô ấy thật chặt. Cảm giác của bộ ngực mềm mại đang ép vào.

Và rồi, cơ thể của Celica bỗng giật nảy trong bất ngờ.

"Hyaa."

Ngay sau khi cô ấy hét lên, cơ thể cô ấy lại trở về lờ đờ.

Tôi thực sự không hiểu lắm, nhưng xem ra cô ấy vẫn đang ngủ.

Bởi tôi cũng đã chất đống mệt mỏi hôm nay rồi, tôi đành đi ngủ trong tình trạng này luôn.

Truyện Chữ Hay