Yuusha no Furi mo Raku Janai -- Riyuu? Ore ga Kami Dakara --

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ăn mừng cho Bài thi

◇◆◇◆◇

Thủ đô hoàng gia Chloe được đắm chìm trong màu đỏ nhuộm khi ngày tàn.

Tôi bèn quay trở về quán trọ sau khi vượt qua bài thi.

Và rồi tôi để ý thấy tấm bảng [Đã Đặt trước Hôm nay] được đặt ở phía trước.

Tôi nghĩ rằng nó thật là lạ lùng, khi tôi bước vào bên trong, nơi đây đã trở thành một địa điểm tiệc tùng rồi.

.

Những chiếc bàn được đặt tại trung tâm của quán rượu, ghép thành một chiếc lớn.

Nhiều món ăn bên trên những chiếc đĩa lớn được đặt ở trên chúng. Một con cá dài tới 1m, hải sản[note9534] nướng bơ, gà karage[note9535], những loại thịt chưa hề biết đến trên những chiếc xiên kèm với rau củ.

Hơi nước đầy hấp dẫn đang bốc lên từ mỗi món trong số chúng.

.

Ông chú chủ quán, người đi ra trong khi mang theo một chiếc đĩa lớn đầy những viên thịt được phủ bởi nước sốt ngọt, bèn cười một cách nồng nhiệt khi trông thấy tôi.

"Oh, cậu đã quay trở lại! Mọi người ơi, diễn viên chủ chốt đến rồi đây này!"

Celica liền mỉm cười.

"Mừng ngài đã về ạ, Keika-sama."

"Keika Onii-chan... mừng đã về."

Minya không biểu cảm gì cả, song tôi lại nghĩ rằng cô ấy đang đang mỉm cười trong lòng đấy.

.

Những vị khách khác cũng chúc mừng tôi. Một cặp nam nữ trông có vẻ giống mạo hiểm giả liền tiếp cận.

"Chúc mừng cậu nhé."

"Đạt tới vị trí thứ ba, cậu quả là tuyệt vời đấy."

"Rất cảm ơn hai người."

Vì lí do nào đó, được chúc mừng bởi những người chẳng hề biết sự thật có cảm giác ngượng ngùng thật đấy.

.

Celica đi tới bên cạnh tôi trong khi đung đưa mái tóc của mình. Một chiếc áo cánh màu trắng và váy màu đỏ. Bởi cô ấy đang không mặc áo giáp, bộ ngực của cô ấy liền lắc lư theo mỗi bước đi.

Cô ấy đặt tay ở trên bộ ngực lớn của mình và thở ra trong ngưỡng mộ.

"Keika-sama thực sự rất tuyệt vời khi đạt tới vị trí thứ ba trong bài thi viết đấy ạ."

Nụ cười của Celica đầy vẻ tôn trọng.

Dẫu rằng vị trí thứ ba là kết quả của một bài thi đã bị sửa, tôi nghĩ trong khi gãi đầu.

"Đó là nhờ sự trợ giúp của Celica đấy."

"Đâu phải như vậy, em chỉ mới giúp được một chút. Thời gian học thực tế chỉ có hai ngày thôi mà."

Tôi tự hỏi thứ hạng thật sự của mình là gì vậy nhỉ.

Khi nào có chút thời gian rảnh vào một ngày nào đó, tôi sẽ đe dọa ông già đầu hói đó phải nói với tôi.

.

Đôi mắt xanh lam đầy lấp lánh của Celica đang nhìn thẳng vào tôi.

"Hãy cứ tiếp tục như thế này nhé. Em sẽ cống hiến cho Keika-sama nhiều sức mạnh nhất có thể ạ."

"Cô đã trở nên khá là giúp ích rồi đấy. Cảm ơn nhé."

Cô ấy mỉm cười mà như thể sắp khóc, 'hauu', cả khuôn mặt của cô ấy cho tới tận mang tai đỏ bừng trong xấu hổ.

.

Ông chú liền cất cao giọng trong khi mỉm cười thật lớn.

"Giờ thì, ăn đi nào! Chúng ta vẫn còn nhiều món lắm! Muốn uống bao nhiêu cũng được luôn!"

WAAA ~, cả quán rượu đầy những tiếng la hét vui vẻ.

Ông chú đi ra đi vào nhà bếp một cách bận rộn. Tôi muốn nói chuyện với ông ta, nhưng xem ra ông ta không có khả năng rồi.

Tôi bèn gọi ông chú khi ông ta băng qua tôi một lần.

"Hãy nói chuyện sau đi."

"Rõ rồi."

Sau khi xác nhận vậy, ông chú lại tiến vào nhà bếp một lần nữa.

.

Từ chỗ của ông ta, Minya bước ra với chút trái cây và đi tới bên cạnh tôi.

Cô ấy liền tặng một trái màu đỏ trông giống như quả mận cho tôi.

"Thứ này... ngon lắm. Cho Onii-chan đấy."

"Cảm ơn nhé. -- Hm. Thứ này có ngọt không vậy?"

Minya liền gật đầu. Đôi tai của cô ấy đang dựng thẳng đứng lên, tập trung sự chú ý.

Tôi bèn cắn lấy một miếng. Nước trái cây liền ứa ra. Nó rất ngọt song hương thơm tựa như cam lan ra trong miệng lại làm thanh mát cổ họng của tôi.

"Nó thực sự rất ngon đấy."

"Nước trái cây màu đỏ, dính vào quần áo thì tệ lắm... cẩn thận nhé."

"Hiểu rồi. Nó có vị rất ngon, nhưng màu trông ghê thật đấy nhỉ."

Dựa theo Thấu Thị, thứ này xem ra là 【Trái Rubera】. Không hề có hiệu ứng đặc biệt nào cả. Ngoài khu vực sản xuất và giá thành, nó chỉ được viết là rất ngon và mọng nước mà thôi.

Tôi lại cắn thêm một lần nữa trong nhẹ nhõm. Trong khi đang cẩn thận với nước trái cây màu đỏ.

.

"... Keika Onii-chan."

"Hm? Có chuyện gì sao?"

Minya ngước lên nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt to tròn màu đen của mình trong khi đang im lặng. Đôi tai của cô ấy khẽ giật. Cái đuôi màu đen của cô ấy đang đung đưa tựa như nó đang lượn sóng vậy.

Và rồi cô ấy bèn cất lời.

"Trở thành một anh hùng, đánh bại, kẻ xấu."

"Đó là mong ước của em sao?"

"Un."

Đuôi của cô ấy dựng thẳng lên một cách linh hoạt. Như thể đang thể hiện sự quyết tâm của mình, nó đang khẽ run.

"Hiểu rồi. Bằng cái tên mình, ta sẽ chấp thuận mong ước của em."

"... Cảm ơn, Onii-chan."

Với đôi gò má ửng hồng, cô ấy bèn quay trở lại nhà bếp với cái đuôi của mình vẫn đang dựng đứng lên.

.

Và bữa tiệc buffet tiếp tục.

Những vị khách khác đang ăn uống trong khi tán ngẫu vui vẻ. Tôi đã lắng nghe được những câu chuyện hữu ích khác nhau về quái vật, mê cung và kì sát hạch anh hùng hết lần này đến lần khác từ những mạo hiểm giả.

.

Thứ rượu trái cây mà tôi uống thi thoảng nhẹ nhàng lan tỏa khắp cơ thể của tôi.

Celica vẫn tiếp tục đi theo tôi và siêng năng mang cho tôi rượu và những món ăn.

"Em đã mang ra chút Fido Nướng rồi đây ạ."

"Oh. Cảm ơn nhé... Om... yup, mùi vị hoài cổ này quả là tuyệt. -- Thay vào đó, Celica, cô sẽ không thể ăn được nếu cô cứ tiếp tục phục vụ ta đấy."

"Ổn thôi ạ, vẫn còn nhiều đồ ăn lắm, em có thể ăn sau mà..."

"Chỗ Takoyaki và Fido Nướng này sẽ không còn ngon nữa nếu chúng nguội đi đâu -- đây này."

"He?"

Tôi bèn đẩy miếng Fido nướng đã cắn dở ra trước mặt Celica.

Đôi mắt của cô ấy bị mở ra thật to.

"Sao vậy? Nhìn này, bên trong là phần ngon nhất đấy."

"Không, à thì... um."

Đôi lông mày thanh tú của cô ấy cau lại, cô ấy trông khá là bối rối.

Tôi liền đưa miếng Fido Nướng lại gần hơn cái miệng đáng yêu của cô ấy.

"Đây, aan."

"Au... A-aan."

Cô ấy bèn nhắm đôi mắt với hai hàng mi dài của mình lại.

Cô ấy mở đôi môi đỏ mọng của mình ra một cách thanh lịch và cắn lấy một miếng.

Và rồi, đôi mắt xanh lam ẩm ướt của cô ấy liền ngước lên nhìn tôi trong khi cái miệng nhỏ nhắn của cô ấy đang nhai.

Đôi gò má dốc thoải đượm màu đỏ như thể cô ấy vừa mới tắm ra vậy.

.

... Tôi tự hỏi tại sao vậy nhỉ.

Có cảm giác như thể tôi đang bắt nạt cô ấy vậy mặc dù tôi chỉ đang bón cho cô ấy ăn mà thôi.

Nhưng, bởi tôi muốn cô ấy ăn chúng trước khi chúng nguội đi, tôi bèn đưa thêm một món khác sau khi đã nếm qua một lần. Cô ấy rên rỉ, ''Uu'', như thể sắp khóc vậy.

.

Chúng tôi cùng nhau ăn một miếng Fido Nướng luân phiên.

Tuy nhiên, cô ấy đã khước từ lần cắn cuối cùng trong khi lắc đầu và cúi mình xuống sàn nhà. Mái tóc vàng óng của cô ấy lõa lên tấm lưng mảnh mai của cô.

"Mou, em không thể tin tưởng ngài được mà Keika-sama."

"Gì cơ?"

Tôi liền kích hoạt <> trong vội vã và nhìn vào lòng bàn tay của mình.

--------------------

【Trạng thái】

Tên: Keika Hiko-no-Mikoto

Giới: Nam

Tuổi: ?

Chủng tộc: Thần Thuần huyết

Nghề: Thần Linh

Lớp: Kiếm sĩ Bậc thầy - Sư Thần

Thuộc tính:【Phong Thần】 【Thánh Thủy】 【Thiểu Quang】

【Chỉ số】

Sức mạnh: 51110(+1110)

Nhanh nhẹn: 718100(+1810)

Ma thuật: 92010(+2010)

Trí tuệ: 21310(+1310)

Tín đồ: 3

--------------------

Tốt quá, lượng tín đồ của tôi chưa giảm đi... đừng đùa tôi chứ.

Thay vào đó, nó đã tăng lên sao!?

1110 Sức mạnh, 1000 là từ một thánh nữ trong trắng, Celica, và đối với 110 còn lại, 100 là từ một cô gái trong trắng không có quang thuộc tính Minya, và ông chú kia cho 10.

Umu, cứ làm vậy đi. Kính trọng ta hơn nữa đi.

.

Bây giờ, tôi sẽ xin lỗi Celica bởi cô ấy trông khá là bối rối.

Tôi rất thích nụ cười của Celica. Tôi sẽ rối bời nếu không thể bảo vệ được nó nữa.

Tôi đành vỗ về đầu của cô ấy khi mà cô ấy cúi mình xuống.

"Ta xin lỗi, Celica. Ta sẽ không làm vậy lần nữa đâu."

"Ngài tệ thật đấy... Khi nào chỉ còn mỗi hai ta... Nữa đi --"

Phần cuối câu nói của cô ấy quá nhỏ khiến tôi chẳng thể nào nghe thấy.

Và rồi cô ấy lại cúi xuống với một khuôn mặt đỏ bừng. Khuôn mặt của cô ấy bị che phủ bởi mái tóc vàng óng của cô.

Tôi thực sự chẳng hiểu được những gì đang xảy ra, song bởi cô ấy trông khá là ổn bây giờ, tôi đành để yên như thế.

.

Dẫu vậy, khuôn mặt của Celica có xu hướng đang trở nên đỏ dần, cô ấy bị mắc hội chứng đỏ mặt à? Hay nó là một căn bệnh chăng?

Sẽ khá là rắc rối nếu cô ấy suy sụp đấy.

Tôi nên phải sử dụng ma thuật <> về sau mới được.

.

Bữa tiệc tiếp tục cho tới tận nửa đêm, càng lúc càng có nhiều người quay về phòng của mình.

Bởi Celica trông cũng có vẻ buồn ngủ, tôi đã yêu cầu cô ấy quay về.

.

Chỉ có tôi và ông chú chủ quán trọ còn ở lại mà thôi.

Bên trong quán rượu vắng tanh. Căn phòng sau khi bữa tiệc kết thúc có vẻ cô đơn phần nào.

Chẳng hề có người đi bộ, nó quả là rất yên tĩnh.

Làn gió thi thoảng lại khẽ làm những cánh cửa sổ kêu lạch cạch.

.

Ông chú và tôi đang ngồi bên cạnh nhau tại quầy.

Thưởng thức đồ uống trong khi nhâm nhi món Fido Nướng đã nguội lạnh.

.

Tôi liền hỏi ông ta một câu hỏi mà mình đã có sẵn trong đầu.

"Dẫu vậy, ông chú. Chẳng phải thế này là quá khoa trương đối với việc chỉ vượt qua bài thi thôi hay sao?"

"Bản thân việc là một trong số 32 người đó đã là huy hoàng rồi đấy... Đây còn là một lời xin lỗi nữa, cậu thấy đấy."

Những lời nói về sau của ông ta nhỏ tiếng hơn.

Xin lỗi à... Nói cách khác, ông ta đã không thể tập hợp được những thành viên tổ đội huh.

.

"Không thể khác được mà. Không như những năm bình thường, họ đã đẩy nhanh thời hạn.''

"Tôi thật lấy làm xấu hổ. Tôi còn không thể liên hệ được một nửa trong số họ, và những người còn lại đã được thuê bằng một khoản tiền lớn mất rồi."

"À thì, ta có lẽ sẽ có thể vượt qua nó một mình[note9536] thôi mà..."

Tôi tự hỏi liệu mình có thể thoát khỏi cái bẫy gây đột tử trong khi bảo vệ Celica được không nhỉ.

.

Hơn nữa, tôi không thể sử dụng được Senrigan bởi nó sẽ khiến tôi nhìn thấy bên trong cỗ quan tài đá. Việc không thể đi thẳng tới lối ra của mê cung sẽ gây khó khăn rất nhiều.

Tuy nhiên, bởi tôi có thể sử dụng Thấu Thị, tôi có thể dò ra tất cả những cái bẫy, cửa ẩn và rương báu.

... Tôi cảm thấy rằng như thế này là đủ cheat rồi đấy.

.

Ông chú liền nốc cạn cốc rượu trong một hơi.

"Tuy nhiên, lời hứa là lời hứa. Sẽ là một niềm hổ thẹn đối với một một người đàn ông nếu hắn không thể giữ được lời hứa của mình. Bên cạnh đó, cậu sẽ có một khoảng thời gian khó khăn bên trong tòa Tháp Thử thách nếu không có bất cứ ai với kỹ năng Đạo tặc đấy."

"Ông đã có ai trong đầu rồi à?"

Ông chú bèn chỉ tay vào chính mình.

"Hãy đưa tôi đi cùng đi."

"Cái! Chính là ông sao?"

"Tôi đã từng là một thủ lĩnh băng cướp trong quá khứ, cậu biết đấy.''

"Hou."

"Rất nhiều chuyện đã xảy ra... Tôi đã bắt đầu việc kinh doanh tại đây 13 năm về trước."

"Có vẻ như nó có liên quan đến Minya nhỉ."

Minya cũng đang 13 tuổi.

.

Đôi mắt của ông chú liền méo mó đi trong đau đớn.

"... Đó chính là nguyện vọng cuối cùng của vợ tôi. Hãy nuôi dạy đứa trẻ này tại nơi nào đó thật đoan chính, cô ấy đã yêu cầu như thế đấy."

"Ra là như vậy -- đừng nói với ta, là lũ cướp đó ư.''

Một khuôn mặt bẩn thỉu không cạo râu mà tôi vừa mới nhìn thấy gần đây chợt lóe lên bên trong tâm trí của tôi.

Ông chú bèn nốc một ngụm rượu và thở dài.

"Đó là tại sao mà tôi lại không thể khước từ tên Gaff đó. Hắn ta đã đe dọa sẽ phơi bày quá khứ của tôi."

"Ta hiểu rồi. Ta đoán là ông không thể làm bất cứ điều gì về chuyện đó nhỉ."

Ông chú liền khẽ lắc đầu khi tôi động viên ông ta. Mái tóc ngắn của ông ta lay động, và ông ta lại nốc hết cốc rượu trong một hơi. Ông ta bèn quăng chiếc cốc lên trên quầy.

.

"Điều đó quả là sai lầm, Keika! Tôi đã rất ngạc nhiên bởi những gì cậu đã nói! Tôi đã nhận ra lỗi lầm của bản thân khi cậu nói với tôi『Vậy mà ông vẫn còn tự gọi bản thân mình là một người cha hay sao?』! Đúng vậy, tôi đã là cha của Minya trước khi làm chủ quán trọ này! Tôi không nên e sợ mất đi việc kinh doanh, tôi nên chiến đấu để bảo vệ đứa con gái của mình mới phải! Nó thực sự đã khai sáng đôi mắt của tôi rồi. Trong cả thập kỷ qua, tôi đã quên mất đi thứ quan trọng nhất do bản thân còn đang tuyệt vọng cố gắng vận hành cửa hàng này."

"Ta hiểu mà... Ta mừng cho ông đấy."

Khi tôi đồng ý với ông ta, ông chú liền nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt hơi lâng lâng.

''Đó là tại sao hãy đưa tôi đi cùng đi. Tôi chắc chắn sẽ gỡ bỏ được những cái bẫy thôi."

"-- Hiểu rồi. Ta đặt niềm tin vào ông đấy.''

"Ou yo."

Ông chú bèn đổ đầy rượu vào hai chiếc cốc.

Chúng tôi liền nâng cốc mà chẳng bận tâm bên nào mới là người bắt đầu.

Truyện Chữ Hay