Mikage trưng ra ánh mắt khó hiểu, nhưng khi nhìn vào gương mặt tôi, cô ấy dường như đã hiểu ra gì đó và không hỏi thêm câu nào nữa rồi nhanh chóng cúi đầu chào tôi trước khi chạy theo một nhóm Lính đánh thuê khác tham gia mặt trận đánh chặn ngoài thành.
Tôi chỉ đứng đó, im lặng nhìn bóng lưng cô ấy xa dần. Những người kia hình như cũng nghe thấy những lời tôi nói với Mikage, họ quay lại nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm lắm.
Một lát sau, hầu hết Lính đánh thuê đều đã rời đi, chỉ còn lại mình tôi giữa một khoảng không yên tĩnh trước cửa trụ sở Hiệp hội.
-…..thế, giờ cậu định làm gì đây? Cộng sự?
Giọng của Gram cũng cho thấy rõ sự khó hiểu trước quyết định của tôi.
-Vì cậu là cộng sự của ta, nên hẳn là quyết định này không phải do cậu đang sợ hãi đúng không?
-….
Tôi không đáp lời của Gram, hai chân cứ thế bước đi trên những con đường vắng người của Kinh đô.
Hầu như chẳng còn ai trên đường phố, dân thường đều đã trốn kĩ trong nhà, Quân đội và Lính đánh thuê đều đã được huy động cho công cuộc phòng thủ.
Tôi đi thẳng về hướng phòng khám của Kyune.
-Ara, Yukina-kun?
Ngay khi tôi vừa bước vào,Kyune với một chiếc túi đầy thuốc và dụng cụ y tế trên vai cũng đang chuẩn bị bước ra. Cô ấy nhìn tôi một cách bất ngờ.
-Em đi đâu thế Kyune?
-Ừm, phía Quân đội đã xây dựng một bệnh viện dã chiến gần cổng thành để chữa trị gấp cho những người bị thương. Em sẽ tới đó để giúp.
Với kĩ năng của mình, Kyune chắc chắn sẽ là một nhân lực quan trọng cho bệnh viện dã chiến. Danh dự nghề y của cô ấy chắc chắn cũng không cho phép từ chối đề nghị này.
-Yukina-kun, Mikage đâu rồi? Và tiếng chuông ban nãy là gì?
-Ừm…Mikage đã tham gia chiến tuyến đối đầu với đám quái vật. Còn anh…vẫn ở lại đây.
Nghe xong câu trả lời của tôi, Kyune cũng trưng ra vẻ mặt kinh ngạc y như Mikage.
Nhưng chỉ sau đó một khoảnh khắc, cô ấy mỉm cười.
-Em hiểu rồi…
Kyune nói vậy rồi nhẹ nhàng bước tới ôm lấy tôi.
-Nếu đó là quyết định của Yukina-kun, em sẽ không bao giờ phản đối.
-Anh xin lỗi…đáng nhẽ anh nên ở ngoài kia, nhưng giờ lại đang ở đây….Em phải cẩn thận đó nhé…
-Um, Yukina-kun, em biết mà…
Nói rồi, tôi tiễn Kyune lên đường.
-Cả hai người họ đều là những cô gái tốt nhỉ? Kyune-chan và Mikage-chan ấy.
-Ừ…tôi cảm thấy mình thật không xứng với họ.
Hẳn là họ có rất nhiều điều muốn nói với tôi, nhưng trên hết, cả hai đều hiểu và tin tưởng vào một quyết định dường như chẳng có chút cơ sở nào của tôi. Tôi thực sự biết ơn họ về điều ấy.
Trở lại ngoài phố, tôi tiếp tục đi theo những con đường lớn vắng vẻ.
-…cậu định làm gì thế? Có thể giải thích cho ta hiểu được không?
-Ừm…thực ra tôi cũng không chắc lắm về việc mình đang làm….
Lý do tôi ở lại đây, trong Kinh đô vắng vẻ này, chỉ là vì một suy nghĩ có thể chẳng có chút cơ sở nào.
-Cơ mà, chẳng phải làm mấy chuyện giống y hệt như mọi người chẳng phải rất chán sao.
Vừa trò chuyện với Gram, tôi tiếp tục đi dọc theo những con đường quen thuộc.
Lắng tai nghe kĩ, tôi có thể nhận ra âm thanh ồn ào của trận chiến bên ngoài thành. Hẳn là ở đó cuộc chiến đang diễn ra vô cùng khốc liệt.
Mikage và Kyune có lẽ cũng đang cố gắng hết khả năng của mình ở đó.
Tôi đáng ra cũng nên ở đó để giúp họ, nhưng cái cảm giác bất an kì lạ đang loanh quanh trong đầu tôi lúc này khiến tôi đành phải đi ngược lại hướng của họ.
-Đợt tấn công của đám quái vật có vẻ nguy hiểm đấy, nhưng
chắc là mọi người ngoài đó sẽ ổn thôi.
-Ta chẳng hiểu cậu đang nghĩ cái gì nữa….làm ơn nói cho rõ được không?
Thường thì tôi là người đặt mấy câu hỏi khó chịu kiểu đó, nhưng lần này Gram mới là người đang sắp phát khùng lên vì sự thần bí trong mấy lời nói của tôi. Cảm giác thật là kì lạ và hài hước.
Dù không có cơ sở, cũng chẳng có căn cứ nào.
Cảm giác đó chỉ mơ hồ xuất hiện khi tôi lắng nghe toàn bộ tình hình lúc này.
Khi mà ánh mắt của tất cả mọi người đều đang hướng ra phía ngoài Kinh đô, nhìn vào lũ quái vật ngoài kia…..
-Có gì khó hiểu đâu. Ông cứ thử tưởng tượng xem, nếu ngay lúc này kẻ địch thực sự lại xuất hiện ở bên trong chứ không phải bên ngoài thì sao…
-Ooooohhhh….
Nói theo cách nào đó, tôi đang đặt mọi thứ mình có vào một ván cược với tỉ lệ thua rất cao.
-Tôi nhớ là ông mới nói. Đàn quái vật bên ngoài rất có thể được tạo ra từ ma thuật triệu hồi, đúng chứ? Đó là một hiện tượng nhân tạo. Và kẻ tạo ra nó chắc chắn là cố tình vì hắn đang cần dùng chúng cho một mục đích nào đó….
Tôi đột nhiên dừng chân lại.
Trước mắt tôi là quảng trường thành phố, nơi hội tụ của rất nhiều tuyến phố lớn.
Tuy là một ván cược có tỉ lệ thua rất cao.
Nếu trúng thì phần thưởng nhận được cũng rất cao.
Vì chẳng có ai khác đặt cược vào đó cả.
Trong trường hợp này, thứ tôi đã ném vào ô cược chính là thanh danh của một Lính đánh thuê.
Nếu thất bại, có lẽ tôi sẽ trở thành kẻ thù của tất cả mọi người, cuộc đời tôi sẽ xuống dốc không phanh.
Nhưng mặc kệ điều đó. Dù có ngu ngốc, dù tỉ lệ thất bại cao cỡ nào, chỉ cần có thể giúp tôi xóa bỏ cái cảm giác khó chịu không yên nảy sinh trong tâm trí này, tôi đã cảm thấy mình có lãi lắm rồi.
Vì đã đặt cược tất cả, tôi cần gỡ được nhiều nhất có thể.
Lúc ấy, tôi không thể ngờ rằng, mình sắp thắng lớn.
Ở giữa quảng trường trống trải trước mắt.
Không có gì khác ngoài những gian hàng được dựng sẵn của những thương nhân bỏ lại….
Và một vòng ma thuật khổng lồ đang được triển khai ở đó.
Giữa trung tâm vòng tròn, một bóng người mặc áo choàng đang đứng. Thứ quần áo hắn mặc có cả mũ trùm đầu, nên tôi không nhìn rõ gương mặt, tuy nhiên bầu không khí mà cảnh tượng kia tạo ra thực sự vô cùng bất thường.
-Oi, cộng sự, đó là…một vòng ma thuật triệu hồi!?
Gram lên tiếng cảnh báo tôi.
-Khốn nạn thật…
Tôi cảm thấy thực sự khó chịu vì cái linh cảm bất thường kia lại đang có nguy cơ trở thành hiện thực. Nhưng giờ không phải lúc để than thở.
Rút cây thương trên lưng ra, tôi bắt đầu lao tới.
Bóng người mặc áo choàng quay lại như thể cũng vừa nhận ra sự hiện diện của tôi.
Nhưng đó cũng là lúc, ngọn thương đen của tôi găm thẳng vào não hắn.