Sau khi trở về nhà trọ, chúng tôi cùng đợi Mikage về. Đến khi mặt trời lặn, cô ấy mới trở về, do đó ba chúng tôi quyết định ra ngoài thành phố để ăn tối.
Tôi chọn một quán đồ ăn tương đối lạ mắt và bước vào. Mất công tới mấy nơi du lịch thế này, tội gì mà không thử mấy món ăn lạ miệng.
Lâu lắm rồi tôi mới có dịp ăn tối trong yên bình như thế này.
-Tình hình đại khái là vậy đó. Chúng ta sẽ còn gặp thêm nhiều rắc rối hơn nữa nếu tiếp tục ở lại Ulbarest này.
Sau khi thưởng thức xong bữa tối, tôi tổng kết lại những thông tin nhận được từ Reed cho Mikage và Kyune trong khi cả bốn nhâm nhi tách trà thơm.
-Ừm…đại khái thì em đã hiểu. Nhưng liệu chúng ta có thể dễ dàng tin vào câu chuyện của Reed như vậy không?
-Đúng là em không hề muốn dây dưa với hắn, thậm chí còn muốn đập cho hắn một trận nữa kìa. Nhưng em cũng không nghĩ hắn nói dối chúng ta thì sẽ được lợi lộc gì đó.
Nghe tôi kể xong, Mikage nhíu mày khó chịu, nhưng tôi hiểu rằng, cô ấy là kiểu người công tư rõ ràng.
-Theo lời Reed, thành phố này chỉ là một địa điểm du lịch, có rất nhiều người cả trong nước và nước ngoài đến rồi đi mỗi ngày. Nên chuyện người tốt kẻ xấu lẫn lộn ở đây đúng là khó tránh được.
-Ở Kinh đô cũng vậy thôi. Rời khỏi đại lộ một hai tuyến phố đã có rất nhiều kẻ kinh doanh trái phép, buôn hàng cấm bất hợp pháp hay nhà thổ không phép, các cửa hàng tiêu thụ đồ trộm cắp…
Nhận xét của Kyune rõ ràng là tới từ kinh nghiệm của một gái bán hoa trực tiếp sinh sống ở những nơi ấy. Aina thì tròn mắt ngạc nhiên, cũng không trách được, bởi cô ấy chỉ quản lý Kinh đô từ trên cao thôi mà.
-Nhưng dù có lộn xộn cỡ nào thì cũng phải có một số quy định của chính quyền điều chỉnh chúng. Các biện pháp trừng phạt sẽ được đặt ra cho những hành vi trái phép công khai.
-Nói vậy là ngay cả chính quyền thành phố này cũng đang bất lực trước tình trạng hiện tại?
-Đúng thế, nếu những gì Reed nói là đúng, Ulbarest hiện đang cực kì lộn xộn.
Cả bốn chúng tôi cùng đăm chiêu.
-Vậy chúng ta rời khỏi đây và trở về Kinh đô nhé?
-Em đồng ý, như vậy tốt hơn là ngồi đây chờ rắc rối tìm đến.
-Em cũng đồng ý. Mặc dù là tới đây du lịch và giải tỏa căng thẳng, nhưng tình trạng mất an toàn này sẽ chỉ càng khiến chúng ta căng thẳng hơn mà thôi.
-Dù sao thì em cũng đã có cơ hội được hẹn hò với Yukina-san, như vậy với em đã là quá đủ rồi.
Lần lượt tôi, Mikage, Kyune và Aina đưa ra ý kiến. Trùng hợp thay, tất cả đều đồng tình. Nói cách khác, dù có chút thất vọng, nhưng chuyến đi chơi Ulbarest của chúng tôi có lẽ sẽ phải kết thúc ở đây.
-Được rồi, nếu đã quyết định vậy thì mau chuẩn bị thôi nào.
Có một số việc cần phải làm, ví dụ như trả phòng trọ và đặt xe ngựa. Giờ trời đã tối hẳn, không còn chuyến xe ngựa nào đi từ đây về Kinh đô nữa. Nhưng nếu có thể, tôi vẫn muốn cả nhóm rời khỏi đây ngay ngày mai.
Chúng tôi rời khỏi quán ăn sau khi trả tiền. Dù ở đây còn rất nhiều địa danh để thăm quan và khám phá, nhưng tiếc là chúng tôi không còn thời gian nữa, phải nhanh chóng thu dọn thôi.
-Tiếc thật, cộng sự à, ta nghĩ là chúng ta sẽ chưa thể rời khỏi đây sớm như vậy đâu.
-Hm?
Ngay sau lời than phiền của Gran, Mikage đứng khựng lại, đôi tai ve vẩy nghe ngóng.
-Mọi người, cẩn thận…
Lời cảnh báo của Mikage khiến chúng tôi vội đảo mắt ra xung quanh và chợt nhận ra tình hình hiện tại.
Xung quanh im lặng như tờ. Dù là thời điểm chúng tôi tới du lịch là vắng khách nhất trong năm đi nữa, cũng không thể nào có chuyện đường phố không có lấy một bóng người vào giờ này và cả cái bầu không khí căng thẳng đến kì lạ này nữa.
Không, có một vài dấu hiệu của con người.
Từ một góc tối ven đường, những bóng đen lù lù xuất hiện. Chỉ sau vài giây, bốn chúng tôi đã hoàn toàn bị bao vây.
-Tình huống này là sao đây?
-Yukina-san…
-Ừ…em không phải nói gì đâu, Aina-chan.
Kyune hiểu những gì tôi muốn nói.
Về phần mình, tôi chỉ biết vỗ trán và thở dài thườn thượt vì chán nản. Dù biết số phận là không thể làm chủ, nhưng tại sao số phận của tôi lại luôn là dính vào rắc rối như vậy??
Đám người xung quanh tôi đây, nhìn qua ánh mắt đủ thấy chẳng có kẻ nào tốt lành cả. Có cảm giác như đó là một bầy hổ đói đang chờ nhảy vào xâu xé con mồi vậy.
Giữa lúc còn đang suy nghĩ, tôi chợt thấy một gã đàn ông bước qua vòng vây vào trong.
-Thằng khốn, vì mày mà kế hoạch của tụi tao bị phá hỏng.
-Kế hoạch? Chúng ta có quen nhau sao?
-Im mồm!!
Tôi thắc mắc, nhưng tên kia đã gầm lên.
-Không phải quá rõ ràng sao? Mấy ngày gần đây, mày liên tục phá đám công việc của tụi tao.
-Ấy bậy bậy, bậy rồi. Hình như ngươi nhận lầm người rồi thì phải.
-Khốn kiếp. Còn dám trả treo với tụi tao sao??
Hắn vừa nói vừa gầm gừ đe dọa, nhìn giống mấy con chó tôi từng thấy trong cửa hàng thú cưng.
Tất nhiên, tôi hoàn toàn hiểu hắn đang nói gì. “Kế hoạch” mà hắn nói chính là hai lần tôi phá ngang hai trò lừa bịp hôm qua và hôm nay. Và khỏi cần nói, lũ này tới là để trả đũa tôi.
-Mày còn là đồng bọn của thằng khốn đó. Tao sẽ xử mày trước rồi đi tìm nó sau.
-Ủa ngươi đang nói ai vậy? Bộ ta có kết thân với ai đó từ khi đến đây sao?
Theo bản năng, tôi thản nhiên trả lời, nhưng tay áo tôi chợt bị Aina kéo nhẹ.
-Cái đó, chắc là hắn muốn nói tới Reed, có lẽ hắn đã thấy chúng ta vào quán trà với hắn sáng nay.
-Hể? Chỉ có vậy thôi sao?
Mấy tên này thật là chẳng biết điều gì cả.
Trong lúc tôi còn đang nói chuyện với Aina, gã kia đã tiến tới gần hơn.
-Công việc của bọn tao đã gặp rất nhiều rắc rối vì thằng ranh đó, giờ lại có thêm tụi mày nữa. Chúng mày tính đền bù ra sao đây hả?
Mấy câu hắn nói thật khó hiểu và tôi cũng từ chối muốn hiểu. Chỉ là vì lý do nào đó, tôi cảm thấy như mình đang bị đổ oan vậy.
-Số lượng này, nếu chỉ có ta, cậu và Mikage thì dễ xử lý thôi, nhưng khổ cái là phải bảo vệ Aina và Kyune-chan nữa. Chúng ta cũng không thể tùy tiện dùng sức mạnh của mình trong thành phố.
Những món vũ khí như chùy hay gậy gỗ là những thứ đám người kia mang theo, nhưng chẳng có thứ gì thực sự đủ gây thương tích nặng cả.
Tuy nhiên, nếu chúng tôi đánh quá tay, rất có thể đám kia sẽ lăn ra chết, đến lúc đó bên bị nghi ngờ sẽ là chúng tôi.
Nếu dựa vào Mikage và tốc độ của cô ấy, chúng tôi có thể vô hiệu hóa chúng mà không cần giết, nhưng vẫn có tỉ lệ rủi ro.
Có lẽ tên kia cũng biết điều ấy, hoặc có thể là hắn chẳng thèm nghĩ tới, vì thế hắn tiếp tục tiến lại gần và lườm tôi chằm chằm.
Ngay khoảnh khắc đó, cái bóng đèn trong đầu tôi bật sáng.
-Các ngươi chắc hẳn không nghĩ tới việc bị bao vây vào lúc này, đúng chứ?
Chúng tôi đang bị dồn vào một tình huống khó xử, nếu làm không tốt thì rất có thể sẽ sinh ra càng nhiều rắc rối hơn.
-Giờ thì, nếu tụi bay chịu ngoan ngoãn tới gặp và xin lỗi ông chủ của tụi tao thì..
Chưa kịp cho hắn nói xong, tôi tóm lấy vai và vặn cổ tay hắn ra sau, đồng thời tay kia với lấy cây rìu treo trên thắt lưng rồi đưa lên dí vào cổ hắn.
-Heh?
Mặc kệ sự kinh ngạc của hắn, tôi hắng giọng, nói thật lớn để tất cả mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy.
-Tất cả các ngươi không được nhúc nhích. Chỉ cần tiến thêm nửa bước, ta không dám đảm bảo đầu hắn sẽ còn trên cổ đâu.
……..
-Quả nhiên vẫn là mấy trò này sao?