Trong nỗ lực cố gắng cắt đứt những suy nghĩ của mình về người đó, sau khi suy nghĩ kĩ, tôi quyết định sẽ đặt làm một thanh kiếm để trao cho Anh hùng, giống như một tín vật đính ước. Vì thế, tôi lại lên kế hoạch trốn khỏi lâu đài lần nữa để gặp được người thợ rèn mà bản thân tin rằng đủ khả năng tạo ra thanh kiếm đó.
Nhưng không biết chỉ là tình cờ hay số phận đã định…
…tôi lại gặp anh ấy.
Hoàn cảnh cũng y như lần đầu gặp mặt.
Tôi bị một đám người xấu vây quanh và anh ấy lại cứu tôi.
Anh ấy đã mạnh mẽ hơn lần trước rất nhiều. Có thể bình tĩnh chiến đấu mà không chút nao núng trước ba người nhìn có vẻ là Lính đánh thuê.
Dù chỉ là một chút và cảm giác rất mờ nhạt, nhưng tôi vẫn nhận ra rằng mình muốn gặp lại anh ấy.
Và trùng hợp làm sao, mọi thứ lại diễn ra chính xác y như lần đầu chúng tôi gặp mặt. Nó khiến tôi chợt thấy cảm xúc của mình dâng trào kì lạ.
Đồng thời, tôi cũng nhận ra rằng.
Hóa ra anh ấy không hề ghét tôi, thậm chí còn giống như có chung cảm xúc với tôi khi đó.
Nó khiến tâm trí tôi bị dằn vặt, bởi ham muốn nói ra mọi thứ và nỗi đau khi biết mình không thể làm được điều ấy.
Đó là lý do vì sao, một lần nữa tôi lại thay đổi ý định của mình.
Tôi quyết định rằng thanh kiếm này sẽ thuộc về anh ấy, chứ không phải anh hùng.
Được dẫn tới cửa hàng vũ khí, tôi gặp được người thợ rèn đã giúp đỡ Hoàng tộc hoàn thành vỏ của Thánh kiếm và bộ giáp cho Anh hùng. Tôi đã đề nghị ông ấy làm nó, và trao lại cho anh ấy mà không nói ra ý nghĩa của việc tặng kiếm.
Cơ thể này của tôi rồi sẽ thuộc về Anh hùng. Nhưng trái tim của tôi sẽ mãi mãi ở cạnh anh ấy. Tôi muốn anh ấy luôn giữ nó bên mình, dù chỉ như là một món vũ khí bình thường thôi cũng được, giống như tình cảm mà tôi để lại cho anh ấy vẫn sẽ còn ở đó.
Để hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ này, tôi đã nói thẳng rằng mình đã có hôn phu. Dù tôi biết chắc điều đó thật tàn nhẫn với những tình cảm mà anh ấy dành cho tôi.
Và rồi chúng tôi lại chia tay, mà vẫn giữ kín cảm xúc của mình đối với người kia.
Mỗi bước đi xa khỏi anh ấy, tim tội lại đau nhói lên. Nhưng biết sao được, giờ tôi chỉ có thể chấp nhận nó.
Rằng cơn đau này đến từ tình cảm của tôi dành cho anh ấy. Rằng cơn đau càng mạnh lên chứng tỏ tình cảm của tôi cũng ngày một lớn dần. Làm sao đây…làm sao để tôi có thể xóa bỏ nó hoàn toàn đây…
Tôi cũng hi vọng anh ấy cũng cảm thấy giống như tôi. Rằng hình bóng của tôi có thể ở đâu đó trong tim anh ấy.
Nhưng tôi đã nhầm…
Anh ấy đã có người mình yêu thương. Không chỉ một mà là hai…
Dù không biết tên hay gương mặt, nhưng tôi cảm thấy thật ghen tị với họ.
Liệu có cơ hội nào cho tôi được trở thành như họ không?
-Aina-sama? Aina-sama??
Bị gọi tên, luồng suy nghĩ của tôi bị đưa trở lại thực tại. Tôi nhận ra rằng mình đã vô thức nắm chặt sợi dây chuyền trong ngực áo.
Rõ ràng, tôi đã quên đi thực tại chỉ vì những suy nghĩ trong đầu.
-Thành thực xin lỗi, hãy báo cáo tiếp đi.
-Vâng. Theo thông tin lại từ nhóm được cử đi xác minh những cột khói tín hiệu trong Kinh thành, có một số nhóm quái vật xuất hiện bên trong thành và còn phát hiện thêm một số vòng tròn ma thuật triệu hồi.
Nhận được báo cáo từ người lính đưa tin, tôi chống tay lên cằm.
-Lẽ nào…đám quái vật bên ngoài Kinh thành chỉ là mồi nhử?
-Con cũng nghĩ vậy sao?
-Dạ….dù với số lượng đó thì có lẽ không giống lắm.
Người bên cạnh tôi, đang ngồi trên ngai vàng trong phòng thiết triều, chính là cha tôi, Đức vua của vương quốc này.
Hiện tại, với việc Kinh đô đang bị tấn công và tình hình chiến sự vẫn chưa có dấu hiệu lắng xuống. Cha tôi đã triệu tập một cuộc họp bất thường với toàn bộ các quan chức cao cấp nhất của Vương quốc trên tháp chính của lâu đài.
Tôi ở đây chính là để hỗ trợ Nhà vua.
Hai người anh em của tôi hiện đang không ở trong lâu đài, họ đang trên đường đến các quốc gia khác vì mục đích ngoại giao và công việc chung. Không biết do trùng hợp ngẫu nhiên hay cố tình mà cuộc tấn công kia lại xảy ra ngay lúc này.
Sau khi đánh giá tình hình, tôi đã tham mưu cho Nhà vua về việc sắp xếp quân đội.
Theo đó, chúng tôi sẽ để lại một phần nhỏ của quân đội để bảo vệ Cung điện, phần còn lại sẽ
được điều động toàn bộ tập trung cho việc đánh chặn cuộc tấn công bên ngoài.
-Tình hình thiệt hại của nhóm đánh chặn quái vật trong Kinh thành thế nào?
-Báo cáo, số lượng quái vật xuất hiện chưa nhiều nên thiệt hại là chưa có gì đáng kể. Ngoài ra còn có báo cáo rằng họ đã phá hủy một số các vòng tròn ma thuật.
Nhờ có trinh sát báo về, chúng tôi đã nhanh chóng phát hiện ra lũ quái vật đang tấn công bên ngoài thành. Vì thế nhờ có tiếng chuông từ tháp canh lớn, chúng tôi có thể báo động cho mọi người chuẩn bị. Đột nhiên, một âm thanh rất lớn vang lên từ trong kinh thành, rồi tiếp theo đó là một cột khói bay thẳng lên trời.
Không thể ngó lơ chuyện đó trong lúc này, vì thế tôi lập tức yêu cầu một nhóm quân đội tiến hành điều tra. Và tình hình như báo cáo của người lính kia đã được mang về.
-Sao phía Hội đồng pháp sư không phát hiện ra chúng?
-Có lẽ, do vòng ma thuật này chỉ mới được dựng lên gần đây.
Một pháp sư già, người đứng đầu bộ phận nghiên cứu ma thuật triệu hồi của Hội đồng pháp sư hoàng gia, bình luận về những chiếc vòng ma thuật.
-Vậy có cách nào để giải quyết không?
-Nếu có một lượng lớn vòng ma thuật kiểu này cùng kích hoạt, thần có thể phát hiện được. Nhưng chúng chỉ được kích hoạt từng cái một nên rất khó phát hiện. Giải pháp duy nhất là sử dụng sức người, tìm kiếm và phá hủy từng chiếc để giảm thiểu tối đa thiệt hại trước khi đám quái thú xuất hiện.
-Nếu vậy, truyền lệnh của ta, yêu cầu các pháp sư trong Hội đồng pháp thuật Hoàng gia cùng tham gia tìm kiếm toàn bộ những vòng ma thuật được thiết lập trong Kinh thành. Nếu cần thiết, cho phép sử dụng mọi nhân lực có thể.
-Thần đã hiểu. Thần sẽ bắt đầu ngay.
Để lại câu nói đó, người đứng đầu Hội đồng rời khỏi phòng thiết triều.