Chạy hết quãng đường từ nhà đến đây, tôi tấp vào lề đường rồi đỗ xe ngay tại đó.
Rốt cuộc cũng an toàn đến được điểm dừng chân gần nhà mà mình đã định từ trước.
Hít một hơi sâu, tôi nhìn sang bên cậu ấy, người đang ngồi ở ghế phụ lái.
Hơi thở nhẹ nhàng khi đang ngủ, trông cậu ấy ngủ ngon thật.
Trông khuôn mặt khi ngủ của cậu dễ thương đến lạ, cứ như thế những thứ như thái độ chững chạc hay biểu cảm đáng sợ thường ngày không khác gì một trò đùa vậy.
Bỗng nhưng tôi có duy nghĩ muốn cậu ấy làm chồng mình.
... Sai quá sai rồi!
Ý mình không phải thế!
Tôi lắc đầu, rồi bình tĩnh suy xét lại lần nữa.
Đúng vậy, khuôn mặt khi ngủ của Tomoki dễ thương quá đi, mình chỉ không muốn ai đó khác ngoài mình nhìn thấy cảnh này!
...C- cái này cũng sai quá sai luôn rồi!
Ôm cái đầu chỉ biết nghĩ đến mấy chuyện kì lạ của mình, tôi cố gắng suy nghĩ đến cái gì đó khác.
Nhưng có một điều tôi chắc chắn sau vài lần liếc nhìn trộm phía bên khuôn mặt của Tomoki.
Đó là những cảm xúc trong lòng tôi lúc này.
Một lần nữa, tôi nhìn kĩ lưỡng lại khuôn mặt đang say giấc của Tomoki.
Dùng hai tay ấn chặt lại phần ngực đang bị cơn đau không ngớt hành hạ nãy giờ, những cảm xúc trong lòng cứ tuông ra như thác đổ, tôi thì thầm bằng một giọng yếu ớt.
“...Cô yêu em.”
Tôi biết rất rõ, một người đang say ngủ như cậu ấy không thể nghe thấy những lời này.
Thế nhưng, vì đã buộc miệng nói thành lời những suy nghĩ đã giấu kín tận sâu trong lòng bấy lâu nay, tôi nhận ra bản thân mình không còn có thể tự kềm chế cảm xúc của chính mình được nữa.
Mọi chuyện bắt đầu từ sau cái hôm tôi oang oang nói về những chuyện nhạy cảm của bản thân vì quá chén, cảm xúc mà tôi dành cho cậu ta, có lẽ cũng đã theo đó mà trở thành một thứ tình cảm đặc biệt.
Đến chính bản thân tôi cũng chẳng biết từ bao giờ, thứ tình cảm ấy đã thực sự trở thành tình yêu.
Thế nhưng...
Đã dịu dàng, chu đáo lại còn chín chắn.
Trên hết, cậu ấy còn là một người nghiêm túc và chăm chỉ.
Thật tốt khi có ai đó luôn quan tâm chăm sóc, bầu bạn tâm sự cũng như không bao giờ bỏ rơi mình.
Mình vui vì cậu ấy lúc nào cũng đến bên cạnh mình để giúp đỡ, còn vì mình mà nổi giận nữa.
Chính nhờ có cậu ấy tiếp thêm động lực mà mình mới có thể truyền tải những cảm xúc trong lòng với cha.
...Ở bên cạnh một người đàn ông tuyệt vời như thế, một đứa con gái tuổi đời bằng số năm không có bạn trai như mình, làm sao có thể không yêu cho được?
Thân là một giáo viên, thế mà tình yêu đầu của tôi lại là một học sinh kém hơn mình vài tuổi.
Vả lại, dù thế nào đi nữa... Thì mình cũng không thể bỏ rơi cậu ta được.
Dù phải gánh chịu những định kiến bất công từ phía bên ngoài, nhưng cậu ấy cũng không có ý trách móc những người xung quanh.
Ngược lại cậu ấy còn nhận phần lỗi là của mình, nhìn thấy sự ngây thơ ấy khiến mình thật sự lo lắng mà không thể bỏ mặc được.
Mình yêu tất cả mọi thứ của cậu ấy.
...Cái này, có phải mình trông giống như một thiếu nữ mới biết yêu đang phát cuồng vì cậu ta không nhỉ?
... Cô nói thật đấy, em cưới cô về làm dâu được không?
Dù nhận thấy khuôn mặt mình đang nóng ran lên, nhưng tôi vẫn không thể nào ngưng được những mộng tưởng như một đứa con nít mới biết yêu.
Hít một hơi thật sâu, tôi lại nhìn cậu ấy lần nữa.
“...Quả nhiên, em đẹp trai thật.”
Nhìn khuôn mặt của Tomoki từ phía bên cạnh, tự nhiên tôi đưa đôi mắt mình sát lại gần bờ môi của cậu ấy.
Và rồi... Chưa bao giờ tôi có cảm giác tim mình đập nhanh đến thế.
Cứ như thế này, mình muốn đặt môi mình lên đôi môi cậu ấy trong lúc ngủ, đó là những gì tôi nghĩ.
...Dù Tôi biết chứ, rằng làm như thế này là không được.
Nhưng đôi môi hút hồn của cậu ấy khiến tôi không sao có thể suy nghĩ thấu đáo được.
Khom người mình xuống, tôi ghé sát vào khuôn mặt của Tomoki.
Cứ như thế, tôi...
“... Quả nhiên là không được mà.”
Tôi ngừng hành vi cố gắng hôn trộm lại.
Nếu có thể hôn được cậu ấy, tôi nhất định sẽ cảm thấy rất vui. Đó là niềm hạnh phúc lớn lao mà không gì có thể chối cãi.
Thế nhưng, tôi lại không biết liệu cậu ta có đang nghĩ giống mình hay không.
Lỡ đâu tôi lại lấy mất nụ hôn đầu của Tomoki, thứ lẽ ra phải dành cho mối tình đầu của cậu ấy.
Vì lẽ đó, tôi không có quyền chiếm lấy nụ hôn ấy làm của riêng, trước khi thổ lộ những cảm xúc trong lòng mình cho Tomoki biết.
Với lại... Đã là nụ hôn đầu rồi, tôi muốn được cậu ấy ngỏ lời cơ.
Thế nên tôi rời mắt mình khỏi bờ môi của cậu ấy.
“Nhiêu đây chắc là được nhỉ...?”
Lẩm bẩm như đang tự tìm lời bào chữa cho bản thân.
Vén phần tóc mái lên, tôi đặt một cái hôn trên trán cậu ta.
☆
Khẽ rên rỉ, cậu ấy dần mở mắt ra.
Say sưa ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của cậu ấy nãy giờ, nhưng tôi nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác và cố tỏ ra thản nhiên.
“...Mới vừa tới à cô?”
“...! Ơ, À. Ừ, ĐÚNG RỒI! Mới vừa tới thôi, cô đang định gọi em, nhưng em lại mở mắt ngay lúc đó khiến cô hơi bất ngờ chút thôi.”
Nếu bị phát hiện mình nhìn trộm khuôn mặt đang ngủ của cậu ấy nãy giờ thì xấu hổ phải biết, nên tôi phải nói thế.
May thay, trông cậu ấy chẳng nghi ngờ gì cả.
Cậu ấy bảo rằng sẽ xuống xe rồi cứ thế đi bộ về nhà.
Mình muốn cả hai ở cùng nhau thêm một chút nữa, nhưng nếu cứ bên nhau thế này... Mình sẽ chết vì xấu hổ mất.
Vừa dùng ngón tay chạm vào môi, tôi vừa nghĩ.
Rồi tôi và cậu ấy chào tạm biệt nhau...
“Mặt cô đỏ quá, cô có sao không?”
Cậu ấy hỏi tôi với vẻ lo lắng.
Hẳn Tomoki nhận ra là vì ánh đèn trong xe.
Nghĩ thế, tôi bất giác ngoảnh mặt đi.
“Hẳn vì phải lái xe nên cô mệt lắm đúng không? Cô có đang cố quá không?”
“Cô không sao hết, cảm ơn em... Em không cần phải quá lo lắng đâu, dù gì thì cô cũng biết lí do mà.”
Không hề nhận ra những cảm xúc của tôi, Tomoki hỏi với giọng dịu dàng.
Cảm thấy vui vì mình đang được quan tâm, tim tôi lại bắt đầu rộn ràng.
...Nhưng nói đi cũng phải nói lại.
Nếu những gì mình đang nghĩ trong đầu bị phát hiện ra thì đúng là khó xử thật, nhưng chỉ có mình mình hồi hộp đến như thế này thì quả thật không công bằng.
“...Vậy em về đây, xin phép cô. Cô cũng lái xe đi về cẩn thận nhé.”
Cậu ấy nói đặng quay về nhà.
Tôi cảm thấy như mình đang do dự.
Do dự, không phải là vì mình có nên thổ lộ hay không.
“Nè Tomoki, từ nay về sau cô sẽ lại còn nhờ đến em nữa, thế nên là...”
Đối với mình, người con trai tên Tomoki là đối tượng để yêu.
Thế nên mình muốn dựa dẫm nhiều hơn vào cậu ấy, cũng như muốn được cậu ấy nuông chiều.
Mình cũng muốn thổ lộ những cảm xúc trong lòng này ra, cũng như muốn được cậu ấy chấp nhận.
Mình cũng muốn cậu ấy yêu mình, cũng như cái cách mà mình yêu cậu ấy.
...Nhưng trước hết.
Mình là người lớn, là giáo viên.
Cậu ấy là trẻ vị thành niên, là học sinh.
“Cả em nữa, nếu có gặp chuyện gì rắc rối, cứ đến tâm sự với cô bất kể lí do gì... Nghe rõ chưa?”
Tôi không muốn mình thổ lộ thiếu suy nghĩ, để rồi phải khiến cậu ấy cảm thấy khó xử hay thất vọng.
Cậu ấy bảo rằng cảm thấy tự hào vì có một giáo viên như tôi.
Dù kì thực tôi chỉ là một người vô dụng và đáng thất vọng như thế này.
Chính cậu ấy đã trao cho tôi cơ hội trở thành hình mẫu mà mình mong ước.
Đó là lí do khiến tôi cảm thấy vui, hạnh phúc đến nỗi nước mắt tuông ra không ngừng.
Xung quanh cậu ấy trước giờ chẳng có ai đáng tin cậy.
Thế nhưng cậu ấy lại tin tưởng tôi từ tận đáy lòng, bởi người lớn đầu tiên dám tiếp cận và làm thân với cậu ấy, không ai khác ngoài tôi.
Chắc chắn cậu ấy muốn tôi ở bên cạnh mình, với tư cách là một người trưởng thành đánh tin.
Vậy nên, trong khoảng thời gian cậu ấy còn là học sinh...
Dù phải ấp ủ che giấu những cảm xúc này đi nữa, mình vẫn sẽ tiếp tục đóng vai một người giáo viên mà cậu ấy có thể tự hào.
“Vâng... Em đã luôn trông cậy ở cô rồi, từ nay về sau vẫn mong cô tiếp tục giúp đỡ em.”
Nghe tôi nói thế, sắc mặt của Tomoki trông có phần tươi tỉnh hẳn lên.
Nếu cứ bị đôi mắt dịu dàng đó nhìn mãi như thế này, mình sẽ ngượng chết mất thôi.
Tôi nhanh trí hất mặt sang hướng khác rồi chào tạm biệt nhau lần cuối.
“Chào em, cô cũng về đây. Chúc ngủ ngon... Và hãy mơ một giấc mơ thật đẹp nhé, Tomoki.”
Mình muốn được gặp cậu ấy, dù cả trong mơ.
Nhưng tự dưng nói mấy câu kiểu như cô sẽ lại gặp em trong mơ, thì đáng sợ phải biết.
Đưa mắt tiễn theo Tomoki, tôi lái xe rời khỏi nơi đó.
Mặc dù Tomoki không còn ngồi bên ghế phụ lái, nhưng con tim tôi vẫn cứ réo lên hồi chuông inh ỏi không ngừng.
Điều chỉnh nhịp thở bằng động tác hít thở sâu liên tục đến khi con tim bình tĩnh lại, tôi bắt đầu sắp xếp lại cảm xúc của mình.
...Trở thành giáo viên của cậu ấy là do mình quyết định.
Thế nhưng mình cũng không muốn phải từ bỏ những xúc cảm trong lòng ngay lúc này.
Bởi lẽ, mình chưa từng yêu ai đó sâu đậm đến thế này trong đời cả.
Thế nên một khi cậu ấy không còn là học sinh, nhất định...
Gì chứ, bỗng dưng nhận ra mình bắt đầu chuyển dòng suy nghĩ theo hướng đó, tôi bất giác tự cười vào mặt mình.
Mới vừa nãy mình đã nói rằng muốn trở thành một giáo viên đáng tự hào của cậu ấy.
Thế mà bây giờ, tại sao mình lại mong chờ cái ngày cậu ấy tốt nghiệp như thế này cơ chứ?
Rốt cuộc thì mình chẳng đáng mặt làm người lớn chút nào...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Xong vol 3 rồi nhé.