“Hai người làm gì trong đó... Mà lâu thấy sợ luôn vậy?”
Chằm chằm nhìn cả tôi lẫn bác Sennojou vừa mới bước từ trong phòng tắm ra, cô Makiri nói.
“Đàn ông nói chuyện chứ có gì đâu?”
Khịt mũi, bác Sennojou với đôi mắt đang đỏ ngoảnh mặt sang hướng khác.
Rồi ông quay sang nhìn cô Makiri đặng tiếp lời.
“Cả Chiaki nữa, lâu lâu mới về nhà thì vào tắm đi.”
“Không, con không cần.”
“Không cần phải ngại. Cứ để cậu Tomoki ở đây mua vui cho ta một tí cũng được. Vả lại, hôm nay hai đứa ở lại đây luôn đi.”
Cô Makiri thở dài một hơi đáp lại bác Sennojou, người đang tỏ ra hào hứng.
“Giờ cũng đã trễ rồi, con đưa Tomoki về nhà luôn đây. Con sẽ không để cha tự ý làm phiền Tomoki hơn thế này nữa đâu.”
Nghe cô Makiri nói thế, bác Sennojou tỏ ra tiếc nuối mà nói.
“...Đúng là vậy, Vì vẫn còn là học sinh, ta không nên giữ Tomoki ở lại lâu mới phải.”
Nghe những lời bác Sennojou vừa nói, cô Makiri đứng dậy.
Rồi cô nhẹ nhàng mỉm cười mà nói.
“Hôm nay, thật may vì con có thể nói chuyện phải trái với cha... Vậy thôi, con xin phép.”
“Ừm... Để ta tiễn.”
Cô Makiri mỉm cười mềm mỏng đáp lại câu nói của bác Sennojou.
Cả ba tiến ra hiên nhà, sau đó tôi và cô Makiri leo lên xe.
“Hai đứa cứ tới chơi bất cứ khi nào mình muốn... Lúc nào ta cũng chào đón hai con ở đây.”
“Cái đó... Để có dịp đã.”
Cô Makiri đảo mắt qua lại lúng túng trả lời, còn bác Sennojou thì mỉm cười đầy hứng khởi.
Chắc chắc bác vẫn còn đang hiểu nhầm.
“Với lại còn một chuyện nữa.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
Cô Makiri hỏi lại với tâm trạng như có phần mệt mỏi, bác Sennojou hướng một ánh nhìn dịu dàng về phía cô.
“... Chúc mừng con. Ta chắc chắn con đang đi đúng trên con đường để trở thành hình mẫu lí tưởng mà con hằng ao ước đấy.”
Với chất giọng ngọt ngào và dịu dàng đến lạ, bác nói với cô Makiri.
Không biết bác có ý gì nhỉ?
Nghĩ thế, tôi nhìn khuôn mặt của cô Makiri từ phía bên cạnh, trông cô có chút gì đó khó xử.
“...Cảm ơn cha.”
Rồi cô khẽ thì thầm.
“Vậy con đi đây. Gặp lại cha sau.”
“Ờ, đi đường cẩn thận nhé... Cả Yuuji nữa, gặp lại con sau.”
Trông thấy bác Sennojou đang nhẹ nhàng mỉm cười, tôi chỉ có thể cười khổ,
“Vâng.”
Rồi đáp lại ngắn gọn.
Cô Makiri nhanh chóng mở động cơ xe lên, chẳng mấy chốc tôi không còn thấy hình bóng ông bác nữa.
Ở trong xe, sự im lặng kéo dài.
Từ khi nghe những gì bác Sennojou nói hồi nãy, trông cô Makiri có vẻ gì đó lúng túng.
Cảm thấy tò mò nên tôi hỏi cô.
“Mới nãy... Chuyện hình mẫu mà cô muốn trở thành là sao thế ạ?”
Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, cô chỉ đáp lại.
“Cô ghé qua chỗ này một chút.”
Tôi chẳng nói gì mà chỉ gật đầu đáp lại.
Sau khi đi được thêm vài phút, đậu xe lại tại một công viên, cô Makiri bước ra bên ngoài.
Tôi cũng đi theo cô.
Vừa mới rời khỏi lồng xe mát lạnh và dễ chịu, cơn gió đêm hòa lẫn cái nóng vỗ vào má tôi.
Chẳng lâu sau, trên trán tôi, mồ hôi bắt đầu tụ lại.
“Chỗ cô muốn ghé qua... Là nơi này sao? Đây chỉ là một công viên bình thường thôi phải không ạ?”
“Ừ, đúng là vậy.”
Vừa nói, cô Makiri bắt đầu bước đi.
Tôi cũng cất bước ngay sau cô.
Đấy chỉ là một công viên nhỏ ở đâu cũng có, hoàn toàn chẳng có lấy một bóng người.
Tiếp tục tiến vào sâu trong góc công viên, có một hàng rào ở đó.
Có vẻ như công viên này nằm ở trên một ngọn đồi, bởi tôi có thể nhìn thấy quan cảnh thành phố từ đây.
“Lúc còn là học sinh, cô thường hay đến đây một mình.”
Tựa người vào hàng rào, cô Makiri nói với vẻ hoài niệm.
“...Cô đến đây ngắm cảnh ạ?”
Cô ấy nhẹ nhàng gật đầu đáp lời tôi.
“Ừ... Mặc dù cô chẳng thích cảnh ở đây cho lắm.”
“...Ể? Nếu không thích thì tại sao cô lại đến đây ngắm cảnh... Cơ chứ?”
Chẳng hiểu ẩn ý nằm trong những lời mà cô Makiri nói, tôi hỏi lại.
Cô vừa trưng ra vẻ mặt buồn rầu vừa nói.
“Ngắm nhìn quan cảnh thành phố từ công viên, trông thấy ánh sáng ấm áp từ những căn nhà, khiến cô lúc nào cũng... Cảm thấy mình thật cô đơn.”
Theo sau lời cô nói, tôi nhìn xuống khung cảnh đang trải rộng ở dưới kia.
Chắc chắn trong số đó có những gia đình đầm ấm.
“Tuy có một cuộc sống đầy đủ chẳng thiếu thốn, thế nhưng cô lại không có bạn... Cha thì lúc nào cũng về trễ, mẹ thì cũng không còn... Thế nên cô mới cảm thấy thật cô độc và tủi thân làm sao.”
Cô Makiri vừa nói vừa nheo mắt mình lại.
Chắc hẳn đôi mắt của cô có thể nhìn thấy rõ những ánh đèn điện đang tỏa sáng rực rỡ dưới khung cảnh kia.
“Đến giờ cô vẫn còn nhớ cái cảm giác cô độc và tủi thân đó. Chắc chắn cô không thể nào quên chúng đi được... Vậy nên, cô đã luôn muôn trở thành một người có thể chìa tay ra và giúp đỡ những đứa trẻ cũng phải chịu những cảm giác tủi thân và cô độc giống mình. Đó là lí do tại sao... Cô muốn trở thành một giáo viên.”
Rồi cô hướng ánh nhìn về phía tôi.
Với vẻ mặt như đang thực sự cảm thấy có lỗi, cô mỉm cười yếu ớt nhìn tôi.
“Tomoki, em đã từng nói rằng em được cô [Cứu vớt]. Thế nhưng cô nghĩ điều đó không hề đúng chút nào... Bởi lẽ, cô chỉ đang tự ý tỏ ra rằng mình là người lớn hơn rồi giúp đỡ em mà thôi... Những gì cô đã làm, chỉ đơn thuần là bản ngã của một đứa trẻ không hơn không kém. Bởi lẽ nếu làm như thế này, cô có cảm giác như chính mình đang được cứu rỗi vậy.”
“...Hả?”
“...Hẳn em thất vọng lắm, đúng không?”
Cô Makiri nói với vẻ như đang cảm thấy bất an.
Suy nghĩ ý nghĩa những lời cô vừa nói một hồi...
“Dù lí do có là gì đi nữa, thì sự thật rằng em đã được cô Makiri cứu rỗi là không thay đổi.”
Cô đột ngột đáp lại.
“...Ể?”
Trông cô Makiri có vẻ ngạc nhiên.
Nhìn cô như thế, tôi hít một hơi thật sâu rồi nói.
“Từ những gì em nghe vừa nãy thì ngay từ đầu, mong muốn giúp đỡ người khác của cô là vì không muốn những người đó phải chịu cảnh đau khổ giống mình. Quả nhiên cô Makiri đúng thật là một người hiền hậu... Một người tuyệt vời biết bao. Đó là những gì em nghĩ.”
Nghe những gì tôi vừa mới nói xong, trông sắc mặt cô đâu đó có chút như đang ngạc nhiên.
Không lẽ mình nói chưa rõ ý hay sao?
Nghĩ thế, tôi tiếp lời.
“Nói cho dễ hiểu thì... Cô Makiri, có cô làm giáo viên của mình khiến em rất đỗi tự hào. Đó là những gì em muốn nói, em nghĩ thế đó.”
Phải thẳng thắn thật lòng nói những gì mình nghĩ ra sao mà ngược quá đi...
Dù thế đi nữa thì tôi cũng đã trung thực bày tỏ những suy nghĩ trong lòng mình cho cô Makiri- người đã đi xa đến việc tiết lộ quá khứ của mình cho tôi.
Những lời tôi nói chẳng biết có khiến cô cảm thấy vui lên được hay không, dù thế đi nữa...
Tôi muốn cô tự tin hơn, tự hào hơn về chính bản thân mình.
Tôi quan sát biểu cảm của cô Makiri.
Chết trân vì ngạc nhiên, đôi bờ vai nhẹ nhàng run rẩy, rồi cô hướng ánh nhìn xuống...
“...Cảm ơn em, Tomoki.”
Khẽ thì thầm như thế, rồi hai bên khóe mắt cô... Những giọt lệ bắt đầu chảy xuống.
“...Sao cô lại khóc thế này?”
Nghe tôi hỏi trong sự hoảng hốt, lúc ấy cô mới tự nhận ra rằng nước mắt mình đang rơi.
“Ể?... Ủa?”
Phản ứng của cô, cứ như thể cô không hề tin rằng chính mình đang khóc vậy. Và rồi, trông cô còn xúc động hơn thêS nữa.
“Ủa?... Sao lại thế này?”
Đến khi nhận ra, cô đã không còn có thể cản cho nước mắt mình ngừng rơi nữa rồi.
Từ đôi mắt của cô Makiri, những dòng lệ cứ thế tuôn ra không ngừng.
Rồi đột nhiên, cô đặt trán mình lên lồng ngực tôi.
“K- cô làm gì thế ạ?”
Nghe tôi hỏi, đôi bờ vai mỏng manh của cô run rẩy trong khi trả lời.
“Xin lỗi em, Tomoki... Chỉ một chút thôi, cứ giữ nguyên như thế này đi.”
Sau đó, cô cất tiếng khóc.
...Hẳn cô không muốn tôi nhìn thấy khuôn mặt mình lúc đang khóc.
“Vâng.”
Tôi đáp lại ngắn gọn.
Tôi không biết cô đang cảm thấy như thế nào lúc này.
Nhưng có một điều tôi chắc chắn, rằng những giọt nước mắt này... Không phải những giọt nước mắt của sự đau buồn.
Nghĩ vậy, tôi tiếp tục để cho cô khóc trong lòng mình như thế...
☆
“...Xin lỗi em, Tomoki. Mới vừa bảo rằng cô là giáo viên mà em tự hào xong, thế mà cô chỉ biết làm nũng em như thế này hoài.”
Đã khóc được một lúc, giờ chắc đã phần nào bình tĩnh lại, thế nhưng cô vẫn cứ áp trán mình vào ngực tôi như thế rồi run giọng nói.
“Không sao hết. Chính em bảo rằng cô nên dựa dẫm vào em nhiều hơn cơ mà.”
Tôi trả lời.
Cô Makiri hít một hơi thật sâu rồi nói với tôi, giọng cô vẫn còn hơi run.
“Những lời Tomoki vừa nói khiến cô thật sự cảm thấy rất vui. Giờ thì cô đã tự tin hơn rằng mình không hề làm gì sai trái.”
Rồi cô ngẩng mặt lên.
Đôi mắt sưng lên vì vừa mới khóc, đôi gò má hây hây thoáng sắc hồng.
Sau đó, cô hướng mắt lên nhìn tôi tiếp lời.
“Cảm ơn em, Tomoki.”
Nhìn nụ cười vô tư hồn nhiên ấy, đoán rằng những lời mình nói đã chạm được đến cô, bất giác tôi cảm thấy có chút vui.
☆
Và rồi, để công viên ở lại phía sau, cả hai chúng tôi cùng trở ra xe.
Vừa lên xe ổn định xong là xuất phát ngay... Thế nhưng lại một lần nữa, bầu không khí trong xe có một thoáng im lặng.
Vừa nãy cả hai chúng tôi có chút chuyện, giờ tự dưng thấy ngượng nghịu quá đi.
“...Hôm nay em đã mệt rồi đúng không? Cứ nằm chợp mắt trên đường về đi.”
“Không, em sẽ thức cùng cô luôn.”
“...Đã nói là cứ ngủ đi mà.”
...Trông như cô Makiri, người vừa nãy để tôi thấy mình khóc rõ ràng đang cảm thấy xấu hổ hơn.
Nghe cô Makiri hối thúc mình nên chợp mắt như thế, tôi gật đầu đáp lại.
“Vậy em xin phép cô.”
“Ừ, đến nơi cô sẽ gọi em dậy. Thế nên đến lúc đó... Cứ thoải mái mà nghỉ ngơi.”
Vừa mới chợp mắt, giọng nói dịu dàng của cô truyền đến tai tôi,
Có vẻ như cơ thể này đang cảm thấy đuối sức hơn những gì mình nghĩ, thế nên tôi nhanh chóng thiếp đi.
☆
Mình đã ngủ được bao lâu rồi?
Tôi nhanh chóng mở mắt ra.
Hình ảnh cô Makiri hoảng hốt quay đi lọt vào tầm mắt tôi.
Nhìn khung cảnh ở ngoài cửa sổ, trông như cô đang đỗ xe trên con đường gần căn hộ của mình.
“...Mới vừa tới à cô?”
“...! Ơ, À. Ừ, ĐÚNG RỒI! Mới vừa tới thôi, cô đang định gọi em, nhưng em lại mở mắt ngay lúc đó khiến cô hơi bất ngờ chút thôi.”
Cô Makiri đáp lại câu hỏi của tôi với vẻ hốt hoảng. Rồi cô nói tiếp.
“Giờ cô đưa em về nhà luôn, em chỉ đường cho cô được không?”
“Không ạ, đến đây là được rồi. Từ đây về nhà em đi bộ có mấy phút thôi.”
Nói rồi tôi gỡ dây an toàn ra rồi nhảy xuống xe.
“V-vậy à. Thế thì chào em, đi đường cẩn thận nhé.”
Nhìn cô Makiri trông có chút tiếc nuối, bỗng nhiên tôi nhận ra.
Mới nãy có hơi tối nên tôi không để ý kĩ, nhưng khuôn mặt của cô Makiri hiện ra dưới ánh đèn trong xe đang đỏ lét.
“Mặt cô đỏ quá, cô có sao không?”
Tôi vừa hỏi thế xong thì cô Makiri vội vàng quay mặt đi.
“C-cô không sao hết.”
“Hẳn vì phải lái xe nên cô mệt lắm đúng không? Cô có đang cố quá không?”
“Cô không sao hết, cảm ơn em... Em không cần phải quá lo lắng đâu, dù gì thì cô cũng biết lí do mà.”
Chẳng hiểu sao cô Makiri lại nhìn tôi với ánh mắt khó chịu rồi nói.
Dù vẫn chưa rõ lí do là gì, nhưng quả thật trông cô vẫn ổn.
“...Vậy em về đây, xin phép cô. Cô cũng lái xe đi về cẩn thận nhé.”
Tôi nói với cô Makiri, người đang ngồi ở bên ghế lái. Sau một hồi trầm ngâm, cô nói với tôi.
“Nè Tomoki, từ nay về sau cô sẽ lại còn nhờ đến em nữa, thế nên là...”
Với dáng vẻ như vừa mới quyết định gì đó, cô nói tiếp.
“Cả em nữa, nếu có gặp chuyện gì rắc rối, cứ đến tâm sự với cô bất kể lí do gì... Nghe rõ chưa?”
“Vâng... Em đã luôn trông cậy ở cô rồi, từ nay về sau vẫn mong cô tiếp tục giúp đỡ em.”
Nghe tôi nói thế, trông như đang ngượng ngùng đâu đó, cô Makiri hất mặt sang hướng khác.
Tuy có hơi vô lễ, nhưng nhìn cái vẻ trẻ con ấy, chẳng hiểu sao tôi lại thấy cô dễ thương...
“Chào em, cô cũng về đây. Chúc ngủ ngon... Và hãy mơ một giấc mơ thật đẹp nhé, Tomoki.”
Nở một nụ cười duyên dáng đầy vẻ trưởng thành, cộng thêm giọng nói dịu dàng như tô điểm thêm cái vẻ ngoài ấy của cô, nhìn thấy cảnh đó, bất giác tim tôi như đánh rơi một nhịp.