“Bỏ tay ra.”
Ông bác nói tôi với vẻ kiêu sa.
“Nếu bác chấp nhận lắng nghe cô Makiri, cháu sẽ thả ra.”
Nghe tôi nói thế, ông bác khịt mũi một cái rồi đáp lại.
“Đã là bậc cha mẹ thì phải có trách nhiệm nuôi nấng con mình. Vì lẽ đó, Chiaki con ta trở nên hư hỏng như thế này, nguyên nhân không gì khác ngoài cách dạy dỗ sai lệch. Đã sai thì phải sửa ngay, ấy là đạo lí.”
“Chưa gì đã vội kết luận là sai như thế, rõ ràng là có vấn đề đấy ạ.”
Ông bác nhìn đầy thương hại, đáp lại những gì tôi vừa nói.
“Tuổi trẻ... Bồng bột, đúng là dại dột mà. Dù thế nào đi nữa thì ta cũng không thể du di cho hai đứa được.”
Người vừa nãy còn không thèm để ý đến lời của con gái mình, những gì tôi nói ông cũng không thèm nghe.
Ông cứ tiếp tục hiểu nhầm tai hại như thế.
“Để người ngoài như cậu bị liên lụy thế này cũng không hay... Giờ cậu hãy về đi. Ta sẽ gọi taxi đến đón. Phí đi lại dĩ nhiên ta sẽ bỏ ra.”
Trước những lời như hoàn toàn phớt lờ tâm ý của cả cô Makiri lẫn mình, tôi há hốc mồm bàng hoàng.
“Cậu có nghĩ sao về Chiaki đi nữa thì cũng chẳng liên quan. Ta sẽ chính thức xin lỗi vào lần tới. Thế nên đừng có...”
Người cha vẫn tỏ ra mạnh mẽ mặc dù cánh tay của mình đang bị tôi giữ lại, ông lặng lẽ nói.
“Đừng có xía mũi vào chuyện gia đình nhà người khác giúp tôi được không?”
Người cha vẫn nói với thái độ không thèm nghe chúng tôi thanh minh.
Nếu suy nghĩ kĩ, có thể nói rằng cũng khó có thể trách được.
Tin vào những gì mình đánh giá là đúng, nghĩ rằng con gái của mình đang đi sai đường.
Thế nên việc ông cố chấp chẳng mảy may nghe chúng tôi giãi bày hoàn toàn không sai.
Hay nói cách khác, trong tình cảm như thế này mà không suy nghĩ theo hướng đó, ngược lại còn khó hơn.
...Tôi chậm rãi buông bỏ bàn tay của người cha ra.
Người cha thở một hơi dài rồi tặc lưỡi thành tiếng... Rồi cả cô Makiri đang hướng mắt về phía này với sự cảm thông lộ rõ.
Thật sự, tôi không hề hối hận vì mình đã dấn thân đi xa đến mức này.
Thế nhưng, tôi lại tự dằn vặt mình vì cái sự bất lực của bản thân, song...
Phải chấp nhận và đối diện, đó là những gì tôi nghĩ.
Tôi biết cái ánh nhìn ấy.
Tôi hiểu những cảm xúc ấy.
Cũng giống như bản thân lúc mới vừa nhập học vào cao trung, trước khi tôi có cơ hội được gặp Ike và cô Makiri...
Tôi đã từng từ bỏ việc khiến người khác thấu hiểu mình...
Chấp nhận để cho chính bản thân mình bị hiểu lầm.
Lúc này, cô Makiri cũng không khác gì bản thân tôi lúc ấy.
...Đó chính là lí do tại sao.
Để cô Makiri có thể đối diện được với người cha của mình, tôi không thể chỉ đứng bên cạnh cô mãi như thế này được.
Siết chặt hai tay mình lại, ngẩng đầu lên, tôi nhìn thẳng vào người cha.
“Không muốn, con sẽ nói, bác phải cho con được nói.”
Tôi nghe rõ riếng lẩm bẩm như thể ngạc nhiên của cô Makiri trước những gì mình vừa nói.
Không giấu đi sự khó chịu của mình, người cha gằng giọng.
“Để chuyện phải đến mức này, thì ta không thể tha thứ cho cái tư duy nửa vời của cậu được! Những thứ đã qua rồi thì không nói làm gì, nhưng ta tuyệt đối không cho phép chuyện này tiếp tục tái diễn. Cậu... Không chỉ riêng gì cậu, ta không chấp nhận nhắm mắt làm ngơ những hành vi khiến người khác liên lụy để rồi cả hai phải chịu khổ.”
Người cha trừng mắt nhìn tôi mà nói.
Những lời ông vừa nói chắc chắn là vì cô Makiri, ông thực sự lo lắng cho cô.
Vì lẽ đó, nên ông không thể giữ được bình tĩnh nữa.
Đối diện với một người như thế này, xoay chuyển tình thế một cách bất ngờ ngay tại đây, giải quyết mọi sự một cách êm thấm...
Mấy thứ đó thì một thằng còn chẳng phải nhân vật chính giống Ike như tôi, không lí nào có thể làm được.
“...Vừa nãy, bác nói dù con có nghĩ như thế nào đi nữa về cô Makiri thì cũng chẳng liên quan đúng không?”
“Đúng, không liên quan.”
“Không liên quan... Làm sao có chuyện đó được!”
Vậy nên, cũng như cái cách mà Ike và cô Makiri đã giúp đỡ mình, lần này tôi sẽ là người đỡ cô từ phía sau.
“Cô Makiri là người lớn đầu tiên con hết mực tôn kính. Chỉ nhìn vẻ ngoài mà đánh giá, gắn cái mác du thủ du thực lên đầu người khác. Ai ai cũng trông mặt mà bắt hình dong, cho rằng những gì mình đang thấy là đúng. Người người lớn khác xung quanh con đều như thế cả.”
Người cha nhìn tôi với đôi mắt như thể dò xét.
“Thế nhưng, dù thế đi nữa thì cô Makiri vẫn đến bên con. Tuy lời lẽ thiếu tinh tế, đôi khi lại vụng về. Dù con có bị người đời xa lánh và ghẻ lạnh, nhưng cô cũng không nhìn mặt mà phán xét, chính cô đã cứu vớt con, rồi thúc đẩy con tiến về phía trước. Vậy nên đối với con, cô Makiri là ơn sư đầu tiên... Là một người rất quan trọng.”
Vì lẽ đó.
Nếu cô Makiri không được người khác thấu hiểu...
Thì tôi muốn đến bên cạnh cô, đặng cổ vũ để cô bước tiếp.
“Bây giờ thì con đã có bạn bè, có những đàn em trông cậy vào mình. Những chuyện phiền não, dĩ nhiên lúc này vẫn còn. Thế nhưng người giúp con có thể vui vẻ mỗi ngày, giúp con hòa đồng được với những người bạn xung quanh... Đều là nhờ ơn cô Makiri cả.”
“Tomoki...”
Giọng thì thầm run rẩy của cô Makiri truyền đến tai tôi.
“Vì lẽ đó nên con... Cũng muốn nhìn thấy cô Makiri mỉm cười.”
Nói rồi, tôi nhìn thẳng vào cô Makiri.
Cặp cửa sổ tâm hồn của cô chứa chan đầy nước mắt.
Nhưng khi bị tôi nhìn thấy dáng vẻ đó, dùng ngón tay mình lau chúng đi, cô đáp lại tôi bằng một ánh nhìn mạnh mẽ mà gật đầu.
“Cảm ơn em. Nhiêu đó là đã đủ rồi, Tomoki”
Cô nói với tôi.
Nhìn biểu cảm của cô, rồi nghe những gì cô nói.
Khiến tôi cảm thấy an tâm hơn hẳn.
Rằng những lời tôi nói dù chẳng có chút trọng lượng nào đi nữa, chí ít cô có thể dùng chúng làm động lực để tiến lên.
“Cha. Con hiểu là cha đang lo lắng thế nên mới quyết định sắp đặt cuộc hôn nhân này, nhưng cho con xin lỗi.”
Cô đối diện thẳng thắn với người cha của mình mà nói.
Chẳng hề tỏ ra một chút do dự hay sợ hãi, thái độ thật sự bình tĩnh và quyết đoán.
“Con sẽ không đi xem mắt đâu.”
Nhìn hình ảnh cô đáp lại bằng lời lẽ thẳng thừng như thế, vẻ đẹp đó khiến trong vô thức tôi như bị mê hoặc.
“...Nếu như con tìm thấy một người bạn đời được định mệnh sắp đặt, có thể cùng con đi trên cuộc hành trình đến hết kiếp này...”
Với một nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt...
“Thì con muốn thử cùng người đó nếm trải hương vị của tình yêu thật sự.”
...Trông cô thật quyến rũ, cứ như một thiếu nữ đang yêu vậy.