Vài ngày sau hôm cô Makiri đồng ý đưa tôi về nhà.
Trên chiếc xe của mình, cô đưa tôi về nhà mình như đã hẹn.
Sắp phải gặp phụ huynh của cô, thế mà bây giờ tôi lại cảm thấy lo lắng.
“...Tự nhiên nói lúc này có hơi kì, nhưng bộ đồ đó trông hình như không ổn thì phải.”
Từ bên ghế lái, cô Makiri liếc sang nhìn tôi rồi lẩm bẩm.
“Ể? Chẳng phải cô là người đã chọn bộ này hay sao?”
Hiện tôi đang vận một bộ sơ mi có cổ đi kèm áo khoác và quần tây, hay còn có tên gọi khác là phong cách áo khoác quần tây.
“Ừ thì, nếu mặc đồng phục đến đây, chắc chắn cha sẽ bị ngoại hình của em làm cho bất ngờ. Còn nếu ăn mặc quá xuề xòa thì ông cũng sẽ không hài lòng và có ấn tượng không tốt về em mất. Vậy nên cô nghĩ ăn mặc như thế này là hợp nhất...”
Dừng xe ngay tại cây đèn đỏ, cô Makiri nhìn sang phía tôi rồi thì thầm lẩm bẩm.
“Còn nếu ăn mặc giống người trưởng thành quá cũng không ổn. Nếu bị hỏi thăm mấy câu khó trả lời, e rằng em sẽ bị khó xử mất...”
Cô nói với vẻ lo lắng trên mặt.
“Mấy câu khó trả lời, tức là sao ạ?”
Chẳng có bất kì một gợi ý nào để có thể đoán ra được những gì cô định nói nên tôi hỏi lại.
Nghe câu hỏi của tôi, cô chỉ chằm chằm một ánh nhìn khó hiểu về phía này rồi quay lại phía trước.
Cùng lúc đó, cột đèn giao thông chuyển sang màu xanh.
“Không có gì hết.”
Lẩm bẩm như đang cảm thấy không khó chịu, cô đạp ga để tăng tốc.
Rốt cuộc là sao thế nhỉ?
Dù đang nghĩ như thế trong đầu, nhưng cô đang lái xe và trông cũng chẳng có ý định sẽ trả lời, vì vậy tốt nhất là không hỏi gì cả. Nghĩ thế, tôi ngừng đào sâu hơn vấn đề này.
☆
Khoảng 2 tiếng trôi qua sau đó, rốt cuộc cũng đã về đến nhà cô.
... Đấy là một căn biệt thự với cổng vào cực kì tráng lệ.
Choáng váng trước qui mô căn nhà của cô Makiri, tôi hỏi.
“Cha của cô Makiri hiện đang làm nghề gì thế ạ?”
“Cha đang làm bên hành chính tư pháp. Hiện ông là giám đốc một ở một cơ quan khá có tiếng tăm.”
Cô Makiri nói nhẹ như không.
Nếu làm bên hành chính tư pháp, có thể cha cô là kế toán, luật sư hoặc người soạn công văn,... Nói chung việc nhà cô khá giả là hiển nhiên.
Cô Makiri mô tả mình giống như một tiểu thư đài cát, nhưng tôi có ngờ nhà cô lại trông giống quý tộc đến thế này đâu?
“Đừng có láo liên như thế giúp cô được không?”
“À, em xin lỗi.”
Cô Makiri thở dài thì thầm “thiệt tình”...
Sau đó, tôi đứng cạnh bên cô rồi bấm vào cái chuông trước cổng.
Rồi không lâu sau, cánh cửa mở ra.
“Ôi chà, ra là Chiaki. Mừng con về nhà.”
Một người phụ nữ trạc tuổi tứ tuần, khuôn trang đầy đặn ra đón chúng tôi.
...Tôi có nghe cô Makiri bảo rằng mẹ cô đã mất từ sớm, nếu vậy thì người phụ nữ này là ai?
“Ô-Ôi chà... Vị khách nam đang bên cạnh con là ai vậy?”
Nhìn thấy mặt tôi khiến người phụ nữ run rẩy trông thấy, cô Makiri vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười dịu dàng đáp lại.
Mở to mắt vì ngạc nhiên, người phụ nữ khẽ thì thầm [Ôi dào...]
... Phần nào đoán được người kia đang nghĩ gì trong đầu, nhưng tôi chẳng biết nên đáp lại thế nào cho phải.
“Vậy thì, cha con đang chờ trong hòa thất, tí nữa để dì mang trà lên sau nhé.”
Nói rồi người phụ nữ quay gót rồi lui vào trong.
Chờ đến khi người phụ nữ ấy khuất bóng, tôi mới cất tiếng hỏi.
“Người mới vừa nãy là ai vậy ạ?”
“Đó là dì giúp việc Takuma. Hồi còn ở đây, tất cả những việc trong nhà đều do cô quán xuyến. Còn bây giờ thì mỗi tuần dì đều đến vài lần để phụ giúp việc nhà.”
Giống kiểu nữ quản gia ấy à?
...Cứ như có một người như thế trong nhà là chuyện bình thường, đúng là rén quá đi.
“...Vậy giờ đi gặp cha thôi.”
Cô Makiri nói với vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt.
Tôi gật đầu trong im lặng rồi đi theo sau cô.
Sau đó chúng tôi dừng chân trước cửa một căn phòng, đứng từ bên ngoài hành lang, cô cất tiếng gọi vào trong.
“Cha ơi, con về rồi.”
“Chiaki à... Vào đi.”
Tôi nghe thấy một giọng trầm phát ra từ bên trong.
Sau khi đáp lại một tiếng [Vâng], cô Makiri kéo cánh cửa giấy ra rồi bước vào trong.
Tôi cũng theo sau cô.
Trong căn hòa thất có một người tuổi tầm trên dưới 50 với mái tóc muối tiêu xen lẫn được chải chuốt cẩn thận đang ngồi xếp bằng trên tấm đệm bằng bông.
Ắt hẳn đây là cha cô Makiri.
Với những đường nét cũng khá giống cô Makiri, dù lúc còn trẻ hay đã ngũ tuần thì trông người này vẫn thật lịch lãm, đó là những gì tôi nghĩ.
Người đó nhìn cô Makiri bước vào trong phòng, sau lại chuyển ánh mắt sang phía tôi.
Rồi ông trưng ra vẻ mặt thắc mắc.
“...Vị này là?”
Với ánh mắt sắc nét vẫn hướng về phía tôi, ông hỏi cô Makiri.
Cô trầm ngâm một hồi rồi nói như đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
“Cậu này... Là Tomoki, học sinh của con.”
Nghe cô nói thế, ánh mắt ấy trông còn sắc nét hơn, ông trừng mắt nhìn tôi mà hỏi.
“Những gì Chiaki vừa nói có phải sự thật không, cậu Tomoki?
Trông ông hoàn toàn không ngại gương mặt của tôi mà hỏi.
“Quả đúng như thế, con là học trò của cô Makiri.”
Nghe câu trả lời của tôi, ông trút một hơi thở nặng nhọc rồi dùng ngón tay vê lên phần da giữa đôi chân mày của mình.
Rồi ông từ từ đứng lên, chống hông ngay trước mặt tôi và cô Makiri.
Sau đó, nhìn chúng tôi với vẻ nghiêm khắc,
“...Có vẻ như con thất bại với tư cách của một giáo viên rồi.”
Với vẻ tức giận từ trong ra ngoài, ông trừng mắt nhìn cô Makiri mà nói.
Dù giọng điệu không hề gay gắt. Tuy nhiên, dù không làm thế nhưng áp lực quả nhiên là có.
Trước ánh nhìn đó, bờ vai khẽ run lên, cô Makiri nhìn xuống.
Thế nhưng cô mím chặt môi mình, rồi ngẩn đầu lên mà nói.
“Cha hiểu lầm rồi. Không lí nào con lại làm mấy việc mà cha đang nghĩ đâu.”
Song, đáp lại lời nói chắc nịch của cô Makiri...
“ĐỪNG CÓ ĐÙA VỚI TA!”
Ông la lớn lên.
Chẳng một chút kháng cự, cô Makiri chẳng thể nói thêm gì nữa.
“...Ra là vậy, ta hiểu rồi. Lý do con một mực cự tuyệt vụ mai mối. Cả lý do con cố gắng đến thế chỉ để trở thành giáo viên... Ta thất vọng về con!”
“Đã nói là con...”
“Đừng biện minh... Giáo viên cao trung dẫn một học sinh còn chưa đủ tuổi vị thành niên về nhà, còn đâu là phép tắc gia giáo nữa hả?”
Rồi ông hít một hơi thật sâu.
Bằng chất giọng lạnh lùng đầy áp lực, ông nói tiếp.
“Từ khi mẹ con mất, ta đã nuông chiều con quá rồi. Xin con hãy tha thứ cho người cha vô trách nhiệm này. Từ giờ phút này, ta sẽ dại con lại từ đầu...!”
Nói rồi, ông vung tay lên.
Tuy đã nhìn thấy, nhưng vì quá hoảng sợ nên cô Makiri nhắm kịt mắt lại.
Bàn tay người cha hướng về phía gò má người con đang cúi gằm mặt của mình, cô Makiri.
“...Em đang định làm gì thế?”
Tôi giữ tay ông lại.
Nãy giờ, phải tránh nói những điều thừa thãi nên tôi đã giữ im lặng, thế nhưng khi thấy cảnh bạo lực này sắp sửa xảy ra ngay trước mắt, thì tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa.
Với vẻ bất an, cô Makiri nhìn về phía tôi mà hỏi.
Thế nhưng trước khi đáp lại cô, có chuyện tôi cần phải nói với người cha này.
“Cô Makiri đến đây gặp bác để nói chuyện... Thế nên, trước khi vội vàng quyết định chuyện gì, mong bác có thể nghe cô trình bày trước được không?”
Nghe thế, ánh mắt nãy giờ trừng trừng nhìn tôi của ông lại càng lúc càng sắc bén hơn.