Tôi đã thành công ở lại nhà bạn gái cũ của mình một cách hoàn hảo. Lúc này, cái rìu của tôi đang được để ở chỗ đặt ô. Dù gì cũng chẳng có ai đến thăm, nên tôi chắc chắn nó sẽ không trở thành vấn đề.
“Riri-chan. Sáng rồi đó!”
Em ấy đã nói là mình dậy vào bảy giờ mỗi sáng. Nhưng đã mười phút trôi qua rồi, không động tĩnh.
Mất kiên nhẫn, tôi đi tới phòng của em và bắt đầu gõ cửa. Một tấm biển gỗ ghi “RIRI” treo trước cửa.
“Này~”
Tôi đã được bảo rằng không được phép vào đó. Nhưng sau đó tôi sẽ cảm thấy buồn cho em ấy nếu em ngủ quên và bỏ lỡ lịch tới trường mất. Tôi cảm thấy không còn lựa chọn nào khác.
“Được rồi, chị vào đây.”
Đó là một căn phòng giản đơn; đúng với những gì tôi mong đợi từ em ấy. Gần như không có đồ trang trí nào, với những cuốn sách giáo khoa xếp ngay ngắn trên bàn học. Cảm giác đúng chuẩn căn phòng của một học sinh cao trung gương mẫu, cần cù.
Riri đang nằm trên giường, tư thế ngủ đầy phóng đãng.
“Riri-chan, thức dậy và tỏa sáng đi nào.”
Tôi lay người em. Em ấy khẽ rên tiếng “Hmm”, nhưng vẫn không tỉnh giấc.
“Ta sẽ hôn nàng!”
Tôi di chuyển khuôn mặt của mình lại gần em hơn, nhưng tất cả những gì em ấy làm là cố gắng rúc sâu vào tấm chăn
“Hm~m, để chị kiểm tra điện thoại của em xem nào.”
Tôi nhấc chiếc điện thoại đang được cắm vào ổ điện. Tất nhiên là không thể truy cập, nhưng tôi vẫn có thể xem màn hình khóa. Ngay khi nhìn thấy một trong hai người trong tấm hình, tôi nín thở vì ngạc nhiên.
“C-Chị đang làm cái gì vậy?”
Riri, có vẻ bây giờ đã tỉnh dậy, nhoài người giật lại chiếc điện thoại của mình. Cả mái tóc và bộ đồ ngủ của em là một mớ luộm thuộm.
“Chị đang cố đánh thức em dậy.”
“Chị không thể cứ vào một cách tùy ý như vậy được.”
Riri vừa nói vừa chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch. Mái tóc rối bù của em đang nhảy múa xung quanh.
“Em ổn chứ? Tốt hơn em có thể đi sấy tóc?”
“Sao cũng được!! Ra ngoài ngay!”
Tôi tự hỏi không biết có phải như thế này không khi có một đứa con gái - người mà gần bằng tuổi của mình.
Tôi quay trở lại phòng khách và nhìn đống thức ăn đặt trên bàn. Hôm qua, khi tôi hỏi em ấy là em muốn ăn gì cho bữa sáng, em đã nói là theo kiểu Nhật, vì thế tôi đã làm hết sức trong khả năng của mình.
Tôi giỏi chuyện bếp núc. Nhưng từ khi sống một mình một quãng thời gian, tôi hoàn toàn quên mất cảm giác như thế nào khi làm nó cho một người khác. Tuy nhiên, Riri chắc chắn sẽ ăn hết, vì vậy điều đó là đáng giá.
Nhưng cuối cùng, em chỉ mặc đồng phục và hướng mình rời đi tới trường, chẳng hề đả động đến bữa sáng. Điều đó làm tôi thất vọng.
“Chờ đã, Riri-chan, em quên gì đó này?”
“Chuyện gì?!”
Em ấy rơi vào một cái bẫy rõ ràng như vậy, tôi nghĩ chắc là do em đang vội.
Ngay khi em quay người lại, tôi thoáng hôn vào má của em.
“Cái gì...!”
“Một ngày tốt lành!”
Riri, với khuôn mặt đỏ tới tận mang tai, xỏ đôi giày lười vào và chạy lao đi.
---
Giờ còn lại một mình khi Riri đã đi khỏi, tôi ngồi sụp xuống trước cửa ra vào.
Tấm ảnh màn hình khóa trên điện thoại của Riri tái hiện lại trong đầu tôi. Tôi đã xóa bỏ mọi bức hình về Ruru mình có, vì thế đã lâu rồi, kể từ lần cuối tôi nhìn thấy cô ấy, dưới mọi hình thức.
Tôi đã luôn nghĩ rằng bản thân muốn giết cổ.
Tôi nhẹ nhàng miết tay trên lưỡi cây rìu. Nếu thế giới sắp đi đến hồi kết, tôi sẽ không để cô “tại ngoại” đâu. Ngay cả khi pháp luật không trừng phạt cô, dù Chúa có tha thứ cho cô, thì tôi, tôi sẽ giữ lấy mối hận này đối đầu với cô. Đó là những gì tôi suy nghĩ.
“Nhưng giờ đây, mình lại không chắc...”
Riri ắt hẳn rất yêu mến chị gái của mình. Ruru, thích thú với việc khoác lên mình những bộ đồ lộng lẫy hơn, không phải kiểu người đi đến trường. Cô ấy thậm chí còn không cần làm vậy, những gì cô có là vô số đàn ông đàn bà vây quanh chăm sóc mỗi khi cô cần.
Khi tôi trông thấy bức hình đó, không hiểu sao tôi lại chết sững.
Tôi gần như đã quên mất Ruru như thế nào.
Tuy nhiên, không quan trọng; cô ta đang ở biệt thự của mình, sống một cách tự do.
Tận thế đang tới gần, tôi chỉ muốn làm duy nhất điều này thôi. Giết Ruru. Tôi chưa hề có một mối tình nào khác từ khi cô ta “đá” tôi. Tôi chẳng có ai để dành thời gian cùng khi thế giới kết thúc.Tôi đứng dậy, đi tới cái bàn bếp, và gói đống thức ăn đã bị bỏ lại không động đến.
Tôi chắc chắn Ruru sẽ không quay trở lại. Rồi thế giới sẽ tan vỡ, như thế này sao.
Dù thế nào mọi thứ cũng thật vô nghĩa, vậy tại sao tôi lại đang làm những việc này?
Những suy nghĩ không lời giải cứ quanh quẩn trong tâm trí tôi, tôi nằm xuống bàn, và nhắm mắt.
---
Tôi thức dậy trong tiếng ding ding của lò vi sống.
“Ah.”
Riri nhìn tôi, khuôn mặt như thể vừa bị bắt quả tang đã làm điều sai trái vậy.
“Chào...”
Tôi nhận ra là mình đã ngủ một quãng thời gian dài.
“Mừng trở lại...?”
Sự thật Riri ở đây có nghĩa là trời đã tối. Em ấy vẫn mặc đồng phục, và vẫn đeo túi xách trên vai. Có vẻ em vừa mới về.
“Có chuyện gì thế?”
“Chị không phiền em ăn cái này đâu nhỉ?”
Thức ăn Riri đang hâm nóng trong lò vi ba hóa ra chính là bữa sáng mà tôi đã làm.
“Ngay bây giờ?”
“Ừm, em đang chết đói rồi này!”
Em nói, nghe hơi có vẻ xấu hổ. Tôi đã ngủ suốt quãng thời gian mà đáng lẽ phải dành cho việc làm đồ ăn nhẹ hôm nay. Riri hảo ngọt, và với sự phàm ăn của một thiếu nữ đang lớn, ba bữa một ngày có lẽ chưa đủ để giúp em ấy vượt qua một ngày.
Thế giới đang đi dần tới điểm cuối, vì vậy có lẽ thật vô nghĩa khi quan tâm đến sự phát triển của em ấy. Nhưng cho dù vậy, được nhìn thấy em trở về từ trường, tôi ước mình có thể làm điều đó cho em.
“Trồng cây táo của mình, hử...”
“Cái gì? Em đang ăn cái này, được chứ?”
Nói xong, em ngồi vào bàn và tự mình dùng bữa. Tôi lơ đãng nhìn em làm việc suốt khoảng thời gian ấy.