“Mừng em trở về nhà, Riri-chan! Đây, có chút đồ ăn vặt nè.”
“Ưm... Sao chị lại ở đây?”
Tôi cuối cùng đã xoay sở chui vào nhà thành công. Sáng nay, khi đến giờ đổ rác, Riri đã rời khỏi nhà mà quên khóa cửa. Tôi bèn nhân cơ hội đột nhập và trốn tới khi Riri đi đến trường, sau đó chuẩn bị đồ ăn vặt trong lúc em ấy đi vắng.
“Ý tôi là, chị thật sự đáng sợ ở đây đó! Tôi sẽ báo cáo chị vì tội xâm nhập bất hợp pháp.”
Riri nói, gương mặt nhăn lại vì ghê tởm, đôi chân dừng ngay ở lối ra vào. Thật phi thường, em ấy vẫn đi học mặc dù thế giới sắp sửa tận thế.
“Nhưng chúng ta đâu còn là người lạ nữa, phải hơm? Chị nghĩ sẽ tốt cho cả hai ta nếu chị ở lại đây thay vì bắt tàu điện mỗi ngày.”
“Cái đó trăm phần trăm chỉ tiện nghi cho chị thôi!”
“Thôi nào, chị sẽ nấu cơm cho em mà. À, chị cũng đã dọn dẹp phòng tắm rồi đó. Em biết đấy, cái đó là vô cùng quan trọng. Phải giữ gìn sạch sẽ ở bất cứ nơi nào có nước chảy ra.”
Phòng tắm từng khá bừa bộn. Riri có vẻ cũng nhận thức được chuyện đó, nên em ấy im lặng.
“Em nghe qua chưa nhỉ? Rằng mọi chuyện sẽ thuận lợi một cách đáng ngạc nhiên khi em có một người khác ở bên cạnh đấy.”
Trở lại thời điểm tôi thấy đầy bụi lơ lửng ở lối ra vào, tôi ngay lập tức có thể nói được là Riri không giỏi việc nhà. Cũng giống với trường hợp cái cách ẻm dễ dàng bị dụ khị bằng đồ ăn hôm qua. Từ những gì tôi thấy bên trong thùng rác của nhà bếp, em ấy đã lay lắt sống qua ngày với mì cốc ramen và bento ở cửa hàng tiện lợi.
“Cho và nhận. Đôi bên cùng có lợi. Được chứ?”
Tôi chỉ vào bản thân và em ấy để nhấn mạnh quan điểm của mình. May mắn là ngôi nhà này sở hữu một lượng thực phẩm tuyệt vời. Riri hẳn đã tự nấu nướng, hoặc dùng đồ do bố mẹ em để lại. Dù bằng cách nào, thì các nguyên liệu bắt đầu xấu đi rồi, nên tôi có thể nói rằng chúng không hề được động vào trong một khoảng thời gian.
“Chị đã sử dụng rau củ nếu không thì sẽ bị lãng phí mất. Một ít rau xào cho bữa tối. À, chị cũng đã thêm một chút thịt heo nữa.”
“... Dù chị có làm gì, thì xin đừng bước vào phòng của tôi.”
“Gì zợ, một lời mời à?”
“Chị bị sao vậy hả?”
“Thôi nào, đừng để ý đến chuyện đó. Ăn đi ăn đi.”
Đã lâu rồi kể từ lần cuối tôi làm pound cake. Ngôi nhà hiện giờ tràn ngập mùi hương thơm ngọt từ khi tôi hoàn thành.
Khi làm bánh kẹo, cũng như khi ăn chúng, hương vị thật tuyệt. Cho dù thế giới có kết thúc, thì chúng vẫn sẽ luôn ngọt, và những thứ ngọt ngào luôn luôn mang đến sự hạnh phúc.
“Em thích đồ ngọt à?”
Riri không trả lời. Tuy vậy, tôi đã hình dung được khi nhìn thấy vô số túi snack trong thùng rác.
“Chị sẽ pha cho em thứ gì đó để uống. Trà đen thế nào?”
Tôi lấy một ít lá trà từ một trong các tủ bếp, tôi biết chúng ở đâu nhờ vào những lần rình mò xung quanh trước đó.
“Chị đã từng tới đây à, hồi chị hẹn hò cùng chị gái tôi ấy?”
Riri nhìn vào tôi từ đằng sau trong khi tôi làm việc của mình.
“Tất nhiên là có rồi. Thực ra, trên chiếc sô pha đó...”
“Tôi sẽ giết chị nếu chị cứ tiếp tục nói những điều kì cục đó!”
Khi Riri nói vậy, em ấy đặt túi xách xuống và ngồi vào bàn. Rốt cuộc em ấy trông cũng đang đói. Tôi đã nói, đó là một trong những đặc quyền của tuổi trẻ. Ngây thơ, tình dục, thèm ăn, và sự tò mò. Tất cả những thứ đó, chúng quá chói lọi với tôi bây giờ.
“Ừm, thế tên của chị, là gì vậy?”
“Em có thể gọi ta là onee-san!”
“Bà ngoại.”
Mùi hương dịu nhẹ của trà thoang thoảng trong không trung. Tôi mỉm cười, nghĩ về hành động của em ấy đúng theo kiểu học sinh trung học, rồi nói,
“Yune. Yu cho bạn bè, và Ne cho tiếng vang.”
“... Yune-san. Chị thích gì ở chị gái của em?”
“Hừm, em biết đấy, chị không thể thu hẹp nó xuống duy nhất một điều được.”
Tôi cầm lấy tách trà và đem tới chiếc bàn nơi Riri đang chờ đợi.
“Có phải là về chuyện phụ nữ có nhiều vấn đề xảy ra không?”
“Không hẳn là phụ nữ, mà giống như tất cả mọi chuyện là về mối quan hệ giữa con người hơn. Rất nhiều thứ đã xảy ra. Chà, chị đoán chuyện đó cũng tương tự với những cặp đôi động vật.”
“Chị yêu chị ấy đến nỗi muốn giết người đó?”
Riri đang nhìn chằm chằm vào tôi phía sau cặp kính. Đôi mắt của em ấy cực kỳ thẳng thắn, không vòng vo. Tôi nhận ra đó chính là sự phản chiếu trong tâm trí của em, thuần khiết như tuyết.
“... Chị tự hỏi có phải vậy không.”
Tôi nở một nụ cười chua chát.
“Chị đã hình dung rằng chị sẽ giết cô ấy nếu như thế giới này sắp kết thúc. Luôn nghĩ về nó trước đây.”
Giờ, sự chuẩn bị của tôi đã hoàn tất cho một buổi tiệc trà ngẫu hứng. Tôi ngồi xuống theo đường chéo đối diện với Riri, và giơ nĩa lên.
“Được rồi, ăn thôi.”
Tôi thật sự yêu người phụ nữ đó, tôi nghĩ. Nhưng cô ta đã xem nhẹ tôi. Tôi tự hỏi, trong khi điên cuồng và oán hận như này, liệu tôi có còn yêu cô ấy như đã từng nữa không. Tôi không biết.
Người phụ nữ đó đã vứt bỏ tôi. Kể từ đó, tôi vẫn luôn cô đơn.
“Thật ngon.”
Riri thì thầm, như thể em không có ý định làm vậy. “Còn nhiều lắm!” Tôi nói với em ấy. Nhưng em không còn nhìn tôi nữa, mà đang cắt cái bánh một cách háo hức.
“Chị gái chưa bao giờ làm thứ gì cho em à?”
“Tất nhiên chị ấy không bao giờ làm thế.”
Tôi đoán là em ấy có lý. Không đời nào người phụ nữ đó, với sự bảo bọc cao đến như vậy, lại vật lộn thân mình với bột mì. Cái kiểu người mà sẽ nói rằng nếu bạn muốn ăn bánh, thì hãy bảo người khác nướng một cái cho bạn.
Nhưng bỏ qua Ruru sang một bên, bố mẹ cô ta hẳn cũng ở đây. Mặc dù Ruru hiếm khi kể với tôi bất cứ điều gì về họ.
“Chà, chị làm bánh rất ngon đúng hơm. Đôi bên cùng có lợi, nhỉ?”
Nhìn chăm chú vào Riri, tôi cố tình nói theo cách khiến bản thân trông thật ngớ ngẩn. Mặc dù Riri chau mày đáp lại, em ấy vẫn không ngừng ăn.
Đó là cách tôi xâm nhập thành công vào nhà bạn gái cũ của mình một cách an toàn.