“Đó là vì sao trong khoảng thời gian sắp tới anh sẽ dành thời gian cho những kế hoạch trong tương lai cũng như nhìn lại bản thân.”
“Vậy chẳng phải lúc này khá là lí tưởng còn gì?”
Sau khi giải phóng hết mọi sự căng thẳng tích tụ lâu ngày, chàng trai trẻ tóc đen, Toujou Renya giờ đang trò chuyện với một thiếu nữ với mái tóc bạch kim dài óng mượt tại một căn phòng quen thuộc.
Đây không phải khu vực hoang mạc được nhắc đến trước đó. Sự thật là vùng đất này dường như trải dài đến vô tận mà không có điểm dừng. Bất kì ai chiêm ngưỡng cũng phải thừa nhận nơi đây là một vùng đất an cư trong mơ với thảo nguyên bát ngát trải dài cùng hoa, với dòng sông chảy quanh và hồ nước trong lành.
Ở trung tâm vùng đất thơ mộng ấy, có một căn nhà nhỏ nơi Renya và cô gái sống. Một ngôi nhà giản đơn hai tầng, phòng ngủ ở tầng trên, còn lại là nhà bếp, phòng khách và phòng tập ở tầng dưới.
“Nhưng Renya thật sự rất tuyệt đúng như em nghĩ. Anh đã đánh bại cha chỉ trong vòng có 138 năm và 11 tháng 21 ngày lẻ chiểu theo thời gian ở thế giới của Renya.”
“Kể cả vậy anh thực sự cảm thấy chẳng có gì là tuyệt vời hết!”
“Là bởi vì Renya đã làm điều đó nhanh hơn những gì em dự tính lúc đầu. Em thậm chí đã cho rằng nó có thể mất gấp đôi thời gian lận anh biết không? Thực lòng, em chưa hề xem nhẹ khả năng của nhân loại vì đôi khi họ tạo ra phép màu.”
“Nhưng nếu em bảo anh làm lại hết cả thảy mấy thứ đó lần nữa, chắc anh chỉ còn nước chết trong tuyệt vọng em biết không?”
“Đến thế ư? Em tin Renya sẽ luôn đánh bại được cha đến vô hạn lần nếu như anh ấy buộc phải làm thế.”
“Cảm ơn em vì lời khen. Dù sao, không phải đã khá lâu từ lúc em mang tôi tới đây sao, Floria? Khoảng thời gian phải ở đây biến anh thành thằng đần mất.
“Đó là bởi vì anh chỉ có chăm chăm vào tất cả những việc đó. Anh thức dậy, tập luyện, rèn vũ khí, nghiên cứu và sau tất cả là đi thách đấu với cha để rồi thất bại và cứ lặp lại quá trình đó hết lần này đến lần khác.”
“Người Nhật Bản rất giỏi với khả năng làm việc liền tù tì em biết không? Và anh cũng chỉ thích nỗ lực hết mình vào nơi anh có thể thấy kết quả rõ ràng thôi.”
“Phải phải đúng là như vậy. Bởi vì Renya là một người như thế, nên mọi cố gắng của em để bắt cóc anh đến đây không trở thành lãng phí.”
“Bắt cóc” theo đúng nghĩa đen của nó. Vào một ngày nghỉ đẹp trời, khi mà Renya dự định ra ngoài dùng bữa, ngay khi anh mở cửa ra, ánh sáng chói lóa bao bọc lấy Renya. Ô kìa mặt trời hôm nay rạng rỡ đến thế à? Đó là Renya đã nghĩ. Nhưng khi anh mở mắt trong những giây phút tiếp theo, anh đã đứng ở một thảo nguyên xa lạ.
Cái quái gì vừa xảy ra vậy?
Renya choáng váng đứng ngây người, lẩm bẩm theo phản xạ.
“Và sau đó em đột nhiên nói dù cho anh làm bất cứ điều gì và với bất kì sự cố gắng nào, anh cũng sẽ toi sau 3 ngày, rồi thì anh hồi sinh làm một con chó ở kiếp sau. Nếu anh không muốn trở thành chó, anh phải đến cái Vùng Đất Thánh Thần [God Realm] này nơi anh rèn luyện kĩ năng mà không bị già đi, và cuối là chiến thắng một vị thần để thừa hưởng sức mạnh của ông ta. Sau đó em hỏi tiếp “Vậy lựa chọn của anh là gì? Làm một con chó? Hay trở thành một vị thần?”… Với cái điều kiện ấy của em, chẳng có ma nào lại đi chọn cái thứ nhất em biết chứ!?”
“Ahaha, đúng là như vậy nhỉ.
Bản mặt của Renya lúc đó méo xệch đi trông thật buồn cười.”
“Thôi đê, trên hết là vì em yêu cầu anh, một phàm nhân, đánh thắng một vị thần, ban đầu anh chỉ nghĩ là một vị thần yếu thế hay đại loại vậy, nhưng mẹ kiếp đấy lại là một Chiến Thần với cơ thể lực lưỡng dồi dào steroid và bộ vũ khí đậm chất hủy diệt cứ như trong phim. Mặt anh tự nhiên trông cứ như Diêu Minh lúc đó em biết không hả?”
“Vậy ra ngươi là tên nhóc sẽ đánh bại ta?!” là những gì Chiến Thần nói với Renya lần đầu họ gặp mặt. Hồi tưởng lại những điều đã qua, Renya vẫn còn nhớ cái áp lực kinh khủng tỏa ra từ giọng nói của ông ta, chỉ cần nghe thôi là anh run cầm cập trong sợ hãi. Uy danh Chiến Thần không phải là thứ chỉ để làm cảnh. Mặc cho điều đó, sau khi biết được bản thân sẽ không bị cản bước bởi thời gian (tuổi thọ), anh không thể già đi như các cụ, và anh có thể tùy ý sử dụng bất kể thứ gì bằng bất kì cách thức nào trong chiến đấu, Renya đã tuyên bố “Tôi có thể làm được nếu tôi có đủ thời gian.” Điều mà chẳng một con người bình thường nào dám nghĩ tới. Có ai đó hẳn sẽ nghĩ họ rất hợp nhau trong cái cách suy nghĩ quái dị này.
Và sau sự vụ đó anh bắt đầu sống chung với thiếu nữ xinh tươi, chân thật này, nữ thần sắc đẹp Floria người anh gặp đầu tiên khi đặt chân đến nơi này.
Floria đã trợ giúp Renya rất nhiều trong hành trình vượt qua những thử thách. Khi mà anh cần bổ sung thêm tri thức, tìm ra cách thức hay là nhu cầu thiết yếu hàng ngày, cô hỗ trợ cậu bằng cả tấm lòng của mình. Sự tận tụy ấy đã làm Renya tự vấn bản thân anh thật nhiều vì sau cùng, Renya sẽ là người lấy mạng cha cô ấy. Vậy tại sao cô ấy đã hỗ trợ anh bằng hết khả năng của mình? Anh không thể cứ im lặng với câu hỏi khó hiểu ấy mà thắc mắc với Floria.
“Dù là ông ấy nắm trong tay sức mạnh kinh người, nhưng nhờ Renya, đến phút cuối cha mới có thể đạt được ước nguyện của ông ấy – sự kết thúc.” (Floria)
“Cha ở đỉnh cao của sức mạnh, không ai có thể đánh bại ông, kể từ lúc đó, cha bắt đầu lạc lối và bế tắc trong việc tìm thấy một cái chết vinh quang. Thực sự là mỉa mai theo một phương diện nào đó.” (Floria)
“Ông ấy có lẽ nên đi tìm những thú vui khác… nhưng suy cho cùng thì chúng ta cũng đang nói về cha mà.” (Floria)
Một vị thần không được phép tự kết liễu mạng sống của bản thân. Mặt khác, Chiến Thần cũng cảm thấy không hề ổn tí nào khi mà để đứa con gái cưng của ông phải gánh vác trách nhiệm đó. Mặc dù cô là một nữ thần, ông ta không hề muốn cô luôn phải chịu đựng sự dày vò trong tâm can vì tội nghiệt sát hại cha.
Kể cho là thế, dành cả quãng đời còn lại của mình trong yên bình không khác gì dùng cực hình đối với ông. Và thế là những cảm xúc tiêu cực từ đó dần tích tụ, ông ta biết sẽ có ngày thứ cảm xúc đó sẽ điều khiển tâm trí và thể xác ông, khiến ông sa đọa và trở thành một con quỷ cuồng chiến mang đến sự hủy diệt.
Ông ta không thể cản nổi bản thân mình. Đó là tại sao đặt niềm tin vào ai đó có thể lãnh trách nhiệm khó khăn này là lựa chọn duy nhất. Và Renya đã được lựa chọn trong số vô vàn các lựa chọn khác nhau để đảm đương trách nhiệm nặng nề ấy.
“Ông ta rất nghiêm túc những lúc đấm đá, thực sự thế. Cái kiểu suy nghĩ đặt dấu chấm hết cho cuộc đời mình bằng một trận chiến nảy lửa là điều dễ hiểu thôi vì cái danh hiệu Chiến Thần của ông ta kìa. Cơ mà kể cả khi gặp ác mộng, anh cũng không bao giờ ngờ được em sẽ chọn một con người để làm cái chuyện kinh khủng đến thế.”
“Đừng khiêm tốn thế mà Renya, chẳng phải thế giới của anh có truyền thuyết về những huyền thoại từ một con người bình thường đạt được sức mạnh và trở thành tiểu thần đó sao? Mà, bình thường thì anh sẽ bị già đi và tàn phế trước khi anh trở thành một vị thần vậy nên đó là điều không thể. Thế nhưng nếu anh có thể duy trì kiếm tìm sức mạnh mà không bị giới hạn nào cản trở đơn cử như tuổi tác chẳng hạn? Thậm chí là con người cũng sẽ lĩnh hội được sức mạnh sánh ngang với các vị thần thôi.”
“Sánh ngang với các vị thần, anh không phủ nhận ý kiến đó.”
“Và hầu hết những người có thể chạm tới cảnh giới đó thực ra là những bán thần ngay từ đầu.”
“Nếu đã là thế thì loại thử thách này đâu có hợp với anh Floria. Anh chỉ một con người bình thường, mang trong người sức mạnh bình thường, được sinh ra và lớn lên tại một nơi rất bình thường, anh cũng không có nổi một tài năng đặc biệt nào cả, em không biết à?”
“Ừ thì đúng là cả dòng dõi, môi trường sống, sức mạnh và thậm chí là ngoại hình của Renya không có gì là đặc biệt cả. Tuy vậy có một điểm sáng trong con người anh khiến em đưa ra lựa chọn của mình.”
“Òi, đừng có mỉa mai anh với khuôn mặt tỉnh bơ thế chứ.”
“Ý chí của anh thực sự rất tuyệt vời đó anh biết không? Nếu anh vượt ra khỏi giới hạn của một người thường, anh sẽ có được quyền năng vô hạn theo đúng nghĩa đen đó. Mà, không hẳn là nó sẽ có ích trong cuộc sống ở thế giới trước của anh…”
“Em đã mưu tính từ trước rồi cơ à Floria?” [note20982]
Floria dễ thương lè lưỡi cười (tehehe). Renya chỉ còn biết thở dài trước cô quỷ nhỏ nhắn đáng yêu kia thôi. Mỗi lần chọc tức Renya, nữ thần may mắn xinh đẹp này trông thật hạnh phúc. Anh nghĩ rằng cái cách cô cười trừ chỉ để trốn tránh câu hỏi cũng như tạo thiện cảm với anh mà thôi. Renya không bao giờ trách móc cô, cũng chẳng bao giờ phát khùng lên chỉ vì điều đó. Anh biết đó là cách cô hay trêu đùa anh. Thứ đáng quan tâm là ngoại hình thiếu nữ của cô cũng chỉ trạc tuổi Renya, anh cảm thấy nếu cứ như thế anh không thể kiềm chế nổi bản thân mình nữa. [note20983]
“Kể cho em có nói như thế, anh chắc rằng bây giờ mình cũng chỉ là một ông thần hàng Fake. Dù sao thì mục tiêu cũng đã đạt được rồi, giờ chúng ta nên phải làm gì trong tình huống khẩn cấp này đây?”
“Khẩn cấp?”
“Là khẩn cấp đấy. Anh không thể cứ ngày ngày ngồi không trong cái Thánh Địa nhàm chán này mãi được. Anh đã thừa hưởng quyền năng của Chiến Thần đúng chứ?”
“Ồ không thành vấn đề. Đúng là ở đây khá tẻ nhạt phải không?”
Floria, ngoài việc giúp Renya trong việc chế tạo vũ khí và tìm tài liệu tham khảo về kĩ thuật cho những trận chiến hoang tàn của anh, cô cũng hết mình để hiểu hơn về thế giới mà Renya từng sống, đặc biệt hơn cả là văn hóa Nhật Bản. Biết về những điều lí thú của thế giới bên ngoài, cô đã nhận ra sự buồn tẻ nơi Thánh Địa mình sống, dù cho nó yên bình, nó chẳng có gì thú vị.
“Nếu anh quay trở về thế giới của mình, với sức mạnh này thì có hơi…”
“Anh tính chinh phục thế giới đấy ư?”
“Xời ạ nó chán ngắt và cũng chỉ đem lại cả mớ rắc rối thay vì những trò vui. Tại sao mấy con boss trong game cứ thích làm bá chủ thế giới nhỉ?”
“Vì như thế chúng sẽ làm được những gì chúng muốn?”
“Có những người mang trong mình thứ sức mạnh không tưởng vẫn làm được những điều họ muốn mà chẳng cần phải chinh phục thế giới này nọ. Sao phải tự ném mình vào mấy thứ phiền toái như là làm kẻ thù của toàn nhân loại? Anh không thể hiểu nổi luôn, thật đấy.”
Renya hẳn là nghĩ rằng không làm kẻ thù của ai đó thì vẫn có thể làm được những điều mình thích mà không đụng chạm vào đời tư của người khác. Nữa là Renya không thể chịu nổi việc phải nghĩ về mức tiêu chuẩn của những câu chuyện giả tưởng trong thế giới cũ của mình.
“Tóm lại là, Floria, hãy cùng đến thế giới khác nào!”
“Ok! Cứ giao việc cỏn con đó cho em!”
“Phải rồi! Với khả năng tìm ra tôi từ vô vàn thế giới và các chiều không gian, cô chắc sẽ tìm được một nơi phù hợp cho chúng ta đó!”
“Ok! Cùng làm thôi nào!”
Floria từ tốn đan hai tay vào nhau, vô số quả cầu ánh sáng dần xuất hiện xung quanh cô. Có to có nhỏ và nhiều hình dạng khác nhau, hằng hà sa số hình ảnh các thế giới tràn ngập bao quanh hai người.
Vầy thì, thế giới nào đang chờ đợi hai người? Với sự hồi hộp lẫn tò mò trong lồng ngực mình, anh bắt đầu liếc nhìn vào trong từng quả cầu sáng lung linh.