Trên một vùng hoang mạc hung đỏ mênh mông trải dài đến tận chân trời, những cái hố to tướng như thể được tạo ra do thiên thạch rơi xuống, mặt đất như bị xuyên thủng, và chỉ cần một con mắt cũng có thể nhìn thấy mây bụi đang mịt mù đằng xa. Trong cái cảnh tượng khiến bạn nghĩ thiệt hại của chiến tranh chỉ đáng như một trò đùa, vì nó giống với tận thế hơn, có hai người đang đấu với nhau trong trận chiến một mất một còn.
Một chàng trai trẻ với mái tóc đen và vẻ ngoài bình thường.
Một gã trong thời kì hoàng kim với những múi cơ cuồn cuộn, làn da rám nắng để lộ thân hình.
Trận chiến của cả hai đã đạt đến mức độ bất chấp cả dòng chảy của thời gian. Kéo dài hết ngày này qua ngày khác, họ không màng tới thứ gì ngoại trừ đánh và đánh.
Anh thanh niên trẻ tuổi dùng mọi phương pháp chiến đấu mà anh ta có. Kiếm chém, thương đâm, phá nát bằng rìu, công kích chớp nhoáng bằng cung tên, hỏa lực siêu tốc từ súng, nhưng tất cả đều bị vô hiệu bởi đối phương của anh. Mà nó chỉ bằng một cái xua tay đơn thuần.
Và những đợt tấn công rồi phòng thủ cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi không ai có để ước định bao nhiêu giờ đồng hồ đã trôi qua. Một trận chiến như kéo dài đến vô tận.
“O… Oo… …”
Nhưng làm gì có thứ nào gọi là cuộc chiến vô tận, thanh kiếm của chàng trai cuối cùng cũng hạ gục đối phương với vết chém trên ngực gã. Không chỉ có thế, có vô số những vết sẹo và vết thương trên cơ thể lực lưỡng, và cả những vũ khí găm vào chi chít.
“Cuối cùng… Cuối cùng thời khắc này đã đến… Chàng trai trẻ Renya à… Cây vun trồng đã cho quả ngọt… Ta đã chờ đợi thời điểm này tới biết bao…”
Anh thanh niên người được gọi tên Renya không đáp lại lời của gã. Không, anh ấy thậm chí không thể trả lời cả khi anh ấy muốn. Anh đã chiến đấu với cả cơ thể lẫn trí óc cho đến giây cuối cùng. Với hơi thở hổn hển, anh chỉ có thể giữ cho mình nghe rõ những gì gã kia nói với anh. Sự thật là anh có nhiều thứ để nói cho gã biết, song đã kiệt sức đến nỗi chẳng còn tí năng lượng cho việc mở miệng.
“Một phàm nhân lại có thể… thật không ngờ nó lại đến mức này… Ta vẫn luôn nghi ngờ khi nghe con gái ta kể… nhưng…”
Thân hình gã dần mờ đi. Mặc dù phải hứng chịu vô số vết thương mà chỉ một trong số chúng có khả năng kết liễu nhân mạng người thường, hắn vẫn tiếp tục đứng vững cho đến lúc chết. Hình dáng đó, dù là một chút trong kí ức mơ hồ vẫn gợi cho Renya về câu chuyện người anh hùng tên Benkei.
“Như đã hứa… Sức mạnh của ta Chiến Thần [War God]… sẽ được trao cho cậu… Mạng sống ta đã tận… trước khi ta chìm đắm trong tội lỗi… Ta thật sự cảm kích cậu… Ta biết ơn cậu…”
Bắt đầu từ chân, cơ thể người đàn ông lực lưỡng dần tan biến thành những đốm sáng nhỏ rồi bay đi. Chầm chậm… chầm chậm như khi mi mắt con người khép lại trước cánh cửa dẫn tới cái chết.
“Cho đến cuối cùng ta biết ta cũng sẽ biến mất nhưng… Ta giao phó con gái của mình cho cậu… tạm biệt… con người, dù là cơ thể nhỏ bé, cậu lại sở hữu tiềm năng vô tận… Con gái yêu dấu của ta… có một người cha ngu ngốc như ta… Ta cầu mong sự tha thứ…”
Với ước nguyện cuối cùng, trong khi cố gắng giữ vững trên đôi chân mình, thánh chiến từ giã cõi đời. Chứng kiến dáng vẻ đó, Renya cúi đầu, nhắm mắt lại. Và nơi giữa hoang mạc với bao vết tích hủy diệt ấy, sau cuối, chỉ mình anh ở lại.
Biết bao cảm xúc lẫn lộn trong trái tim anh. Trận chiến đã đi qua, những xúc cảm sâu lắng còn đọng lại. Cũng có những thứ khác trộn lẫn vào. Thứ mà anh muốn hét lên thật to cho cảm xúc của anh được giải tỏa.
“THẾ BÂY GIỜ TÔI PHẢI LÀM CÁI QUÁI GÌ NỮA MẸ NÓÓÓÓÓÓÓÓÓ!!!”
Tại một nơi xa xôi hẻo lánh nào đó, tiếng thét tuyệt vọng vang lên.