0.
“Họ của những học sinh được chia ra dựa theo con giáp chính là chìa khóa để tìm ra ‘mục tiêu’.”
Địa điểm là chiếc bàn trong cùng của quán cà phê ‘Platte’ đông đúc này. Kết thúc kì nghỉ hè, tôi, cùng với Hirata và Karuizawa, có cả Horikita nữa, cùng với những thành viên này, ngồi xung quanh chiếc bàn ăn trưa.
Mục đích là để tổng kết lại bài thi đặc biệt trên tàu đã diễn ra ở giữa kì nghỉ hè. Chúng tôi đang tìm cách phát hiện ra ‘mục tiêu’ ở trong những nhóm hỗn độn được chia theo 12 con giáp.
“Mão là con giáp thứ tư. Ayanokouji-kun, Ichinose-san, Ibuki-san và Karuizawa-san. Rồi tiếp tục theo thứ tự đó.”
“Hiểu rồi. Nếu theo thứ tự đó thì mình là người thứ 4. Thế nên khi đó mình đã trở thành ‘mục tiêu.”
Như thể rất ấn tượng, Karuizawa gật đầu. Nhưng cho dù vậy, hai cô gái đây, nhìn là biết chẳng hợp nhau chút nào nhưng nhờ có sự hiện diện của Hirata mà vì lý do nào đó, sự bất đồng đó đã được xóa bỏ. Thật là kỳ lạ.
“Nhưng cậu biết đấy, quy luật này cực kì đơn giản. Gần như ai cũng có thể hiểu được. Có nghĩa là nhóm Thìn của Horikita-san và những người khác là con giáp thứ năm nên Kushida-san mới trở thành ‘mục tiêu’ phải không?”
Lắng nghe câu trả lời, Karuizawa cắm chiếc ống hút vào hộp và hút sữa.
“Phải rồi. Nếu cậu biết đáp án thì nó chắc chắn sẽ rất đơn giản. Tuy nhiên để tìm được đáp án này khi đang làm bài thi không phải là vấn đề đơn giản. Chỉ với ba ‘mục tiêu’ trong lớp của mình, cậu sẽ không thể tìm ra bằng chứng chứng tỏ quy luật xác định ‘mục tiêu’”.
Bao gồm cả chính họ, nếu biết tên của cả 3 ‘mục tiêu’ của một lớp, rồi cũng sẽ có một người bắt đầu nhìn ra được quy luật.
Và bên cạnh đó, cho dù nếu ta nhận ra rằng ‘mục tiêu’ xác định theo thứ tự họ tên trùng với thứ tự con giáp, vẫn không thể thay đổi sự thật rằng đáp án lần đầu tiên vẫn sẽ có rủi ro.
Bởi vì, có khả năng nếu đưa ra đáp án sai, ta sẽ phải gánh chịu thiệt hại không hề nhỏ. Tất nhiên nếu chời liều ăn nhiều, thì ta sẽ lật ngược ngược thế cờ trong một nước đi.
“Thứ tớ đang lo lắng chính là lớp C. Tớ nghĩ Ryuuen-kun đã tìm ra quy luật trong thời gian làm bài thi.”
Suy đoán của Hirata hoàn toàn chính xác. Nếu không phải vậy thì không bao giờ cậu ta có thể làm điều đó được.
“Nhưng mà chẳng phải hơi lạ sao? Nếu vậy tại sao cậu ta vẫn phạm phải một sai lầm nhỉ?”
“Tớ cũng đang băn khoăn về chuyện đó. Dù có kèm theo rủi ro lớn đi chẳng nữa, một khi cậu ta đã hiểu quy luật rồi thì việc cậu ta không tìm ra hết các ‘mục tiêu’ được mới lạ. Nói cách khác, đáng lẽ sẽ không có sai sót nào.”
Tuy nhiên, đánh giá từ tình hình hiện giờ, Lớp C đã đưa ra một đáp án sai. Rồi Horikita đưa ra lời kết luận của mình mà cô ấy đã đúc kết được từ một góc độ hơi khác.
“Cho dù bề ngoài thì Lớp C bị Ryuuen-kun thống trị, nhưng có lẽ đó chưa phải là tất cả? Có lẽ có một vài người không ưa chế độ độc tài của cậu ta.”
“Cũng đúng. Mọi học sinh đều có quyền đưa ra đáp án, thế nên học sinh không làm theo kế hoạch của Ryuuen-kun hoặc những người mà cậu ta không chỉ đạo cẩn thận đã phạm sai lầm. Đúng là không thể tránh khỏi việc có suy nghĩ như thế được. Nếu họ ăn may trả lời đúng, họ sẽ kiếm được một lượng điểm khổng lồ cơ mà”.
Phỏng đoán của Horikita và Hirata đang đi theo chiều hướng đúng đắn. Tuy nhiên, cũng có thứ mà ta không thể nói chắc được. Bởi vì nếu có một kẻ phản bội, Ryuuen sẽ tìm cho ra kẻ đó.
Dù cho họ có xóa tin nhắn và tránh được vụ đó, có lẽ cậu ta còn đi xa tới mức là kiểm tra điểm cá nhân của họ.
“Cậu nghĩ thế nào hả Ayanokouji-kun?”
Vì hành động đó của Horikita, cả Hirata và Karuizawa đều hướng mắt về phía tôi. Cuối cùng tôi lại vô thức khựng lại vì những ánh mắt chằm chằm chĩa vô mình.
“Tớ không biết nữa, vì tớ không có manh mối nào.”
Khi tôi nói vậy để gạt họ, có lẽ họ không còn để ý tới tôi nữa và quay phắt đi ngay.
Nhưng vì còn lại mỗi Karuizawa vẫn đang nhìn tôi, tôi đáp lại bằng ánh mắt và sau một chút ngập ngừng, cô ấy đã ngoảnh mặt đi.
“Dù thế nào thì ngay lúc này, ưu tiên hàng đầu của chính ta là thành lập mối quan hệ này. Tớ sẽ rất vui nếu được nói chuyện như thế này với Horikita-san và Ayanokouji-kun.”
Tới tận lúc này, Horikita vẫn không muốn tổ chức một buổi thảo luận mà Hirata hằng mong ước.
Tuy nhiên, sau khi bài thi đặc biệt kết thúc, có lẽ đã có thứ gì đó thay đổi trong suy nghĩ của Horikita. Bị dồn vào đường cùng, cô ấy bắt đầu nhận ra rằng mình không thể chiến đấu đơn độc.
“Cũng đành phải vậy thôi nhỉ? Bài thi con giáp là một bài thi đặc biệt mà một mình ta chắc chắn sẽ không vượt qua nổi. Nếu tình hình trong tương lai vẫn sẽ như vậy, sự kết nối sẽ trở nên cần thiết.”
Đó có lẽ chính là yếu tố lớn nhất ảnh hưởng đến suy nghĩ của Horikita. Tuy nhiên, điều đó cũng đúng. Chiến đấu đơn độc cũng có giới hạn của nó. Từ giờ trở đi nữa, ta có thể đoán được sẽ còn rất nhiều khó khăn trong xã hội mà ta không thể tự mình vượt qua.
“Nhưng dù là thế, cậu đã thoát khỏi sự chú ý của Ryuuen-kun.”
Không như nhóm Horikita, Karuizawa, mục tiêu của nhóm khác, đã vượt qua bài thi thành công rực rỡ mà danh tính của mình không bị lộ ra. Lợi ích gián tiếp dành cho Lớp D là không hề nhỏ.
“Mình cũng nghĩ vậy đó. Mình làm bộ mặt tỉnh táo tàu siêu đỉnh. Phải không Yousuke-kun?”
Bám lấy cánh tay của Hirata, Karuizawa mỉm cười tươi tắn. Đúng là không thể tin được mối quan hệ giữa hai họ đã một lần đổ vỡ. Mà tôi còn không biết rằng đó là thật hay là diễn nữa.
“Là vì trước Ryuuen có đáp án, ai đó đã trả lời sai mất rồi. Đều là nhờ nó.”
Nhưng từ khi nào cô ấy gọi Hirata bằng tên vậy?... Yousuke. Tôi cũng muốn gọi cậu ấy như vậy nhưng có lẽ là không được rồi. Hirata và Karuizawa, có lẽ một mối quan hệ mới được dựng lên nhờ tình hình phức tạp giữa hai người.
Hirata đáp lại nụ cười của Karuizawa, rồi quay về phía Horikita.
“Tớ có một đề xuất này, liệu có được không?”
Đáp lại đề xuất của Hirata, Horikita vẫn giữ im lặng mà không trả lời. Đó là thái độ mà khi cô muốn cậu ấy nói tiếp.
“Đầu tiên là, để cả lớp đoàn kết với nhau, tớ muốn Kushida-san cùng vào phe mình. Tớ nghĩ cô ấy sẽ có thể bổ sung những phần mà chúng ta còn đang thiếu sót. Bắt đầu từ Ike-kun và Yamauchi-kun, có rất ít người có khả năng kêu gọi những bạn nam đoàn kết lại, cậu biết mà.”
Đúng thật, người có khả năng làm mấy vụ đó không còn ai khác ngoài Kushida. Tuy nhiên, tôi không biết liệu Horikita sẽ bật đèn xanh đồng ý hay không.
Từ hồi nhập học tới giờ, mối quan hệ giữa họ khá là tệ.
“Không cần thiết. Tôi sẽ không phủ nhận rằng cô ta có khả năng kiểm soát họ, nhưng chúng ta có thể tự mình làm được. Về vụ đó, tôi sẽ giao phó cho cậu và Karuizawa-san. Nếu hai người mà góp sức, vấn đề này có thể giải quyết được. Còn nếu cậu lại tỏ ra bất hợp tác như ai đó thì lại là một chuyện khác.”
Cô ấy liếc xéo tôi. Đúng là một con người độc ác.
“Chắc chắn rồi, nếu đó là Ayanoukouji-kun, có lẽ cậu ấy sẽ không làm theo lời chúng ta.”
Hai người họ, ngoại trừ Hirata, đều gật đầu đồng tính.
“Cậu nghĩ tớ là người không thích hợp tác thì cậu nhầm to rồi. Với mấy vấn đề dài dòng thế này, tớ chỉ là một người trong số đám đông sẽ ngoan ngoãn gió chiều nào theo chiều ấy. Cậu có thể nói tớ là một người dễ sai bảo cũng đúng. Nói cách khác, tớ là một con người với sự hiện diện nhỏ bé.”
“Những kẻ nói mình là người có sự hiện diện nhỏ bé thì sự hiện diện của họ không hề nhỏ bé chút nào. Câu trả lời là vậy đó.”
“Thế thì cậu có phải là người có sự hiện diện nhỏ bé không?”
“Tôi á? Làm gì có chuyện tôi là một người với sự hiện nhỏ bé cơ chứ? Cậu thôi nhạo báng tôi có được không?”
“…đ-được rồi.”
Lúc này, mọi chuyện trông có vẻ như một vở diễn hài kịch, nhưng xem ra Horikita không hề nói đùa tí nào.
Thật khó để biết cô ấy có đang giả vờ hay không, nhưng không phải nghi ngờ gì nữa, cô ấy chắc chắn đang rất nghiêm túc.
1.
Tiết học buổi chiều đã trở thành một tiết chủ nhiệm dài 2 tiếng. Khi giáo viên phụ trách Lớp D, Chabashira-sensei đến rồi bắt đầu giải thích với một thái độ vô cảm.
“Từ hôm nay tất cả tiết học sẽ trở lại bình thường. Nhưng trong học kì 2, từ tháng 9 đến đầu tháng 10, trước thềm lễ hội thể thao, sẽ có tăng cường các tiết thể dục. Hãy nhớ điều đó để tiện cho việc xếp thời khóa biểu. Và kèm theo thời khoá biếu, tờ giấy liên quan đến lễ hội thể thao cũng sẽ được phát ra. Những học sinh bàn đầu hãy chuyền cho các em ở bàn sau.”
Ngay khi nghe cụm từ “lễ hội thể thao”, những tiếng hét vang lên từ một góc nào đó của lớp học.
Đương nhiên là có những học sinh đang mong chờ sự kiện này, nhưng cũng có những người không thích một lễ hội chỉ tập trung vào thể thao.
“Một lần nữa, HP của nhà trường cũng sẽ ghi chi tiết như bản in. Nếu cần thiết, hãy dùng chúng để tham khảo.”
“Sensei, đây cũng là một bài kiểm tra đặc biệt?”
Sau khi giơ tay, Hirata hỏi câu đó với tư cách lớp trưởng.
‘Đương nhiên’ là câu trả lời mà mọi người đều nghĩ nhưng….
“Cứ hiểu theo cách mình muốn. Dù sao đi nữa, nó sẽ ảnh hưởng đáng kể tới từng lớp.”
Nói vậy, Chabashira-sensei đã chọn một câu trả lời mơ hồ không mang tính khẳng định lẫn phủ định. Những tiếng thét lại phát ra từ những học sinh không ưa vẫn động.
Nếu như đây là một ngôi trường bình thường, họ có thể giữ sức hay bỏ qua cái này theo ý thích, nhưng vì đây là một sự kiện sẽ quyết định số phận của cả lớp, dù cho có dở thể thao đi nữa, họ cũng không thể tránh chuyện đó.
“Sha!”
Mặt khác, một phần học sinh tự tin vào khả năng thể chất của mình như Sudou đang cao hứng như thể nói rẳng ‘đã tới lúc rồi’. Có thể nói là đối với họ, đây là bài kiểm tra đầu tiên mà mình có thể đóng góp cho lớp thay vì dùng não như mọi khi.
“Ayanokouji-kun, có---.”
Trong khung cảnh mà mọi người xung quanh đã trở nên không yên tay yên chân, Horikita, người đã đọc tờ giấy từng chữ một nãy giờ, đã để ý thấy điều gì đó và chỉ vào bản in.
Tôi cũng lật tờ giấy và kiểm tra chỗ đó. Và khi làm thế, ngạc nhiên thay, tôi thấy hệ thống kiểm tra được ghi tại đó. Chỉ trong một khắc, tôi cảm thấy như Chabashira-sensei đã nhìn mình.
“Chắc cũng đã có nhiều em đã để ý nhưng lễ hội thể thao lần này đã áp dụng phương pháp chia cả trường thành hai nhóm riêng biệt và để hai bên thi đấu với nhau. Các em ở lớp D đã được chỉ định vào đội Đỏ. Và lớp A cũng thế. Có nghĩa là trong thời gian của lễ hội thể thao này, lớp A sẽ là đồng minh của các em.”
Lớp B và C ở bên đội trắng và lễ hội lần này sẽ là Đội Đỏ vs. Đội Trắng.
“Thật sao? Có chuyện đó thật sao?!”
Ike có ngạc nhiên thì cũng chả trách được. Dù cho là bài kiểm tra trên giấy hay bài thi đặc biệt, phạm trù cơ bản ở đây là tất cả các lớp phải đấu với nhau. Cậu ấy chắc đã nghĩ rằng tình trạng đó sẽ không thay đổi.
À mà, một trận đấu đội là thế nào? Chắc hẳn nó phải khác so với kiểu hợp tác nửa vời hồi bài thi trên tàu.
Hơn nữa, đây sẽ là một trận đấu hợp tác liên khối. Cô nàng ngồi bên cạnh tôi đang cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong thâm tâm chắc cô ấy đang hoảng loạn.
Anh của cô ấy, Horikita Manabu, là học sinh lớp A năm 3. Theo tình hình hiện tại, chúng tôi có thể sẽ phải đối đấu với anh ta.
“Cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện với anh ta rồi à?”
“….đừng nói về chuyện đó ở đây.”
Động nhẹ có chút mà cô ấy đã xù lông rồi. Có vẻ như tôi đã nói điều không nên nói, kết quả là Horikita lườm tôi. Cái ngòi bút chì bóng loàng mà cô đang cầm trong tay trong đáng ngại quá, nên tôi muốn cô ấy ngừng lại đi.
“Trước tiên, hãy xem những kết quả khả thi của lễ hội thể thao này. Tôi không muốn giải thích lại nhiều lần đâu nên dỏng tai lên mà nghe này.”
Chabashira-sensei vừa chỉ tay vào tờ giấy vừa giải thích về các điểm quan trọng.
Trong khi đang nghe cô ấy nói, tôi đưa mắt mình nhìn xuống tờ giấy trên tay.
Nội dung của nó như sau.
---------------------------------------------------------------
(Luật lệ và Xếp nhóm của Lễ hội Thể thao)
Thể lệ thi đấu của lễ hội thể thao dựa trên việc chia tất cả học sinh các khối trong trường ra thành đội Đỏ và Trắng.
Lớp A và Lớp D sẽ là Đội Đỏ.
Đội Trắng sẽ bao gồm Lớp B và Lớp C.
Cách chia điểm cho tất cả các thí sinh trong những cuộc thi (Cuộc thi Cá nhân)
Tùy thuộc vào kết quả, hạng nhất sẽ được 15 điểm, hạng nhì 12 điểm, hạng ba 10 điểm, hạng tư 8 điểm. Mỗi người dưới hạng 5 sẽ được nhận 1 điểm. Trong trường hợp đấu đội, đội thắng sẽ được thưởng 500 điểm.
Cách chia điểm cho các thí sinh tham gia những cuộc thi được đề xuất
Dựa trên kết quả, hạng nhất sẽ được 50 điểm, hạng nhì 30 điểm, hạng ba 15 điểm, hạng tư 10 điểm. Những người dưới hạng 5 sẽ được 2 điểm (Cuộc thi cuối cùng sẽ thưởng gấp 3 lần số điểm)
Yếu tố ảnh hưởng tới kết quả của việc Đội Đỏ và Trắng
Dựa trên tổng điểm tất cả các khối thuộc đội thua cuộc sẽ bị trừ 100 điểm class point mỗi lớp.
Yếu tố ảnh hưởng tới thứ tự xếp hạng của các khối
Dựa trên tổng điểm, tổng class point lớp hạng nhất cộng 50 điểm.
Dựa trên tổng điểm, tổng class point lớp hạng hai không thay đổi.
Dựa trên tổng điểm, tổng class point lớp hạng ba bị trừ 50 điểm.
Dựa trên tổng điểm, tổng class point lớp hạng tư sẽ bị trừ 100 điểm.
--------------------------------------------------------------
“Rất đơn giản, có nghĩa là cần phải thi đấu hết sức mà không được phép lơ là. Bởi vì hình phạt cho đội thua không hề nhẹ đâu.”
Chắc chắn là việc bị trừ 100 điểm lớp là cả một vấn đề, nhưng tôi cũng còn thắc mắc về vài điều khác.
“Umm, sensei. Đội thắng cuộc sẽ được nhận bao nhiêu điểm vậy ạ? Có vẻ như chuyện đó không được nhắc đến.”
Đáp lại câu hỏi đơn giản của Hirata, Chabashira-sensei nói ra ba từ cực kì tàn nhẫn.
“Không gì cả. Chỉ là không bị trừ điểm thôi.”
“Ugh, thật ạ? Nghe chẳng hay tí nào cả.”
Hỗn loạn.
Cả lớp nháo nhào cả lên, mà cũng chẳng trách được. Đến tận bây giờ, cũng có những lợi thế khổng lồ để đền bù cho những rủi ro lớn.
Trong lễ hội thể thao này, chẳng thấy khuôn mẫu đó đâu nữa.
“Hãy nhớ rằng trong đó cũng có những điểm cho từng lớp nữa. Kể cả nếu lớp A ra tay gánh và Đội Đỏ chiến thắng, nếu như theo tổng điểm lớp D xếp hạng thấp nhất, các em vẫn sẽ phải ăn án phạt 100 điểm.”
Nói cách khác, dù cho chúng tôi có xõa hết mình và đội Đỏ vẫn thắng, thay vì kiếm lợi thì chúng tôi sẽ thua thiệt. Những thể lệ này là để nhấn mạnh ý nghĩa ‘chiến đấu bằng hết sức mình và không được lơ là’.
Nhưng nói gì thì nói, nếu như chỉ có mình lớp D hành động thì cũng như không. Dù theo từng khối, chúng tôi được hạng nhất và nhận 50 điểm mà nếu thua đội Trắng thì vẫn bị ăn mất 100 điểm.
Còn nếu như đã thua mà lại dính thêm hạng tư thì tổng cộng sẽ nhận án phạt 200 điểm. Giả sử đội Đỏ sẽ thắng, lớp D cũng phải góp công lớn vào chiến thắng đó. Theo cách này, có thể thấy là nó gắt hơn nhiều so với những bài kiểm tra khác nhưng ít nhất cũng có thể lấy được những phần thưởng phụ.
--------------------------------------------------------
Phần thưởng thi cá nhân (Có thể sẽ được dùng trong bài kiểm tra giữa kì kế tiếp)
Những học sinh đứng hạng nhất trong những cuộc thi cá nhân sẽ được thưởng 5000 private point hoặc 3 điểm trong một bài kiểm tra trên giấy (không chấp nhận trường hợp chuyển điểm cho người khác).
Những học sinh đứng hạng nhì trong những cuộc thi cá nhân sẽ nhận 3000 private point hoặc với 2 điểm trong một bài kiểm tra trên giấy. (không chấp nhận trường hợp chuyển điểm cho người khác).
Những học sinh đứng hạng ba trong những cuộc thi cá nhân sẽ có thêm 1000 điểm cá nhân hoặc với 1 điểm trong một bài kiểm tra trên giấy. (không chấp nhận trường hợp chuyển điểm cho người khác).
Những học sinh đứng hạng chót trong những cuộc thi cá nhân sẽ bị trừ 1000 điểm cá nhân. (Trong trường hợp học sinh sở hữu dưới 1000 ngàn điểm thì thay vào đó sẽ trừ 1 điểm trong bài kiểm tra trên giấy).
Về việc chơi gian lận
Hãy nhớ đọc kĩ và tuân thủ luật lệ của mỗi cuộc thi.
Những kẻ vi phạm sẽ được nhận hình phạt tương đương với bị tước quyền thi đấu.
Những người có mưu đồ bất chính cũng sẽ bị loại. Sẽ xem xét trừ hết điểm người đó đã kiếm được.
Phần thưởng cho học sinh xuất sắc nhất
Học sinh nhận được điểm tổng cao nhất trong tất cả phần thi sẽ được thưởng 100,000 private point.
Phần thưởng cho học sinh xuất sắc nhất cho từng lớp
3 học sinh của mỗi khối được điểm cao nhất trong tất cả phần thi sẽ được thưởng 10,000 private point.
---------------------------------------------------------
Dù cho điều kiện có khắc nghiệt hơn hẳn các bài kiểm tra trước giờ, đủ loại đặc quyền cũng đi kèm theo từ những cái khó lấy đến dễ lấy. Và thứ cần chú ý đến nhất là những điểm cộng và trừ của phần thưởng cho các phần thi cá nhân. Thông tin chúng tôi chưa được nghe đến tận giờ đã được bổ sung.
“S-Sensei! Những đặc quyền mình nhận được khi đạt hạng nhất và nhì! Được cộng điểm cho bài kiểm tra trên giấy là sao thế ạ!?”
Ngay lập tức, Ike yêu cầu lời giải thích từ Chabashira-sensei. Có lẽ điều đó hơi lạ, nhưng cô chỉ bật cười nhẹ.
“Chính xác là thứ em đang nghĩ đến đấy, Ike. Từ những phần thưởng các em lấy được từ lễ hội thể thao, các em có thể dùng chúng để cộng điểm cho các bài kiểm tra viết. Cụ thể hơn, em dở môn Anh và Toán, đúng chứ? Có nghĩa là em có thể dùng đống điểm mình kiếm được tùy ý mình thích, và cứ mỗi điểm như thế sẽ cực kì hữu dụng cho bài kiểm tra kế tiếp.”
Đối với những học sinh hay dùng cơ mà không dùng não, những tiếng cười hạnh phúc bắt đầu rộn lên.
Nếu như họ hăng hái trong lễ hội thể thao và kiếm được điểm, họ có thể dùng chúng để cộng vào điểm kiểm tra phòng khi họ bị dính điểm liệt sau này. Nói ngắn gọn là khả năng họ tránh được việc bị đuổi học đã tăng lên.
Nếu nhìn từ góc độ của những học sinh đang có nguy cơ dính điểm liệt cao, có thể nói đây là tình huống mà họ luôn mong chờ.
Trái lại, đây không phải là một phước lành gì lớn lao lắm đối với những học sinh gương mẫu như Hirata và vài người khác nhưng nhờ nó, dù cho không cần thiết, họ vẫn có thể tích trữ điểm cá nhân. Suy cho cùng, việc đây là một phần thưởng đáng biết ơn.
Ngoại trừ Bộ 3 Đại Ngốc, cũng có những học sinh cảm thấy lo lắng về lực học của mình. Bởi vì trong những bài kiểm tra trên giấy, án phạt nặng nhất chờ đợi cuối con đường là đuổi học, nên có vẻ như họ cũng không thể lơ là được.
Mà dù vậy, một câu chuyện cổ tích như thế này, luôn có một mặt trái ẩn giấu.
--------------------------------------------------------------------
Sau khi hoàn thành tất cả phần thi, trong mỗi khối, sẽ có đợt tính điểm để liệt ra 10 cá nhân có tổng điểm thấp nhất sẽ bị phạt.
-----------------------------------------------------------------------
Bởi vì án phạt sẽ thay đổi dựa trên khối của người đó, hãy nhớ xác nhận lại với giáo viên của mình.
Vài nội dung phiền phức cũng được ghi ở dưới cuối tờ giấy.
“Sensei, đây sẽ là loại hình phạt gì thế?”
“Đối với lũ năm nhất các em thì hình phạt sẽ là bị giảm điểm bài kiểm tra trên giấy. 10 học sinh đứng chót sẽ bị trừ 10 điểm nên hãy coi chừng đấy. Còn cách việc trừ điểm sẽ được thực hiện sẽ được giải thích lúc bài kiểm tra trên giấy tiếp theo sắp đến nên tôi sẽ không giải đáp thắc mắc về việc đó tại đây. Một lần nữa, việc công bố top 10 (từ dưới lên) sẽ được tiến hành một cách tương tự và sẽ được thông báo trong dịp đó luôn.”
“Geeeh?! Thật sao?!?!?”
Nói cách khác, nếu Ike đứng bét trong khối này thì trong bài kiểm tra viết tiếp theo, cậu ta sẽ bị trừ 10 điểm trong khi đã suýt soát ăn điểm liệt sẵn rồi. Có nghĩa là cậu ta chắc hẳn sẽ phải đối mắt với một bài kiểm tra khá gian nan.
Sau khi nhận được một lời giải thích ngắn gọn về vấn đề đó, tiếp theo là phần kiểm tra chi tiết của những phần thi sắp tới trong lễ hội thể thao.
Những sự kiện sẽ được tổ chức được chia ra thành hai loại là ‘Tham gia Toàn Thể’ và ‘Tham gia Tiến Cử’.
Tham gia Toàn Thể, như cái tên ám chỉ, là một sự kiện mà tất cả học sinh của một lớp góp mặt vào.
Cuộc thi chạy 100 mét cá nhân cũng nằm trong loại đó, cùng với kéo co và nhiều phần thi khác.
Mặt khác, Tham gia Tiến Cử là một cuộc thi mà chỉ những học sinh được chọn từ các lớp tham gia.
Nói là ‘tiến cử’ nhưng chỉ cần cả lớp thống nhất với nhau thì một người tự tiến cử bản thân cũng được. Thậm chí là nếu chỉ một cá nhân duy nhất tham gia vào nhiều phần thi Tham Gia Tiến Cử thì cũng chả sao.
Điểm chính ở đây là cái này là một sự kiện được định đoạt qua thảo luận. Loại hình thi này bao gồm cuộc săn đồ, thi chạy ba chân của hai giới và chạy tiếp sức 1200m.
Khả năng cao là những người nổi tiếng và tài năng nhất sẽ tham gia. Trong lễ hội thể thao này, vì sự tăng hay giảm điểm sẽ được định đoạt qua kết quả, điều đó cũng làm luật lệ đơn giản đến bất ngờ.
Dẫu vậy, bản chất hỗn tạp của việc thưởng điểm cho đấu đội và thi cá nhân thì lại rắc rối một cách bất thường. Trong khi cảnh giác kẻ thù, lớp B và C, cũng cần phải để mắt kĩ đến đồng minh của mình, lớp A cũng vậy nữa.
Về mặt lý thuyết thì bọn tôi sẽ giúp đỡ nhau, nhưng để vươn đến đỉnh cao trong tổng số điểm toàn khối, sẽ cần phải đảm bảo lớp của mình có thể nắm chắc vị trí hạng nhất trong nhiều phần thi nhất có thể.
Hồi ở đảo hoang và trên thuyền, bài thi cũng được cấu trúc để làm sao cho việc hoàn thành một cách đơn giản là bất khả thi.
“Những sự kiện sẽ được tổ chức trong lễ hội thể thao và chi tiết của chúng y hệt như những gì trên tờ giấy ghi. Sẽ không có thay đổi nào trong tương lai.”
“Ugege, cái này khó quá! Chẳng giống hồi cấp 2 gì cả!”
------------------------------------------------------------
Những sự kiện Tham gia Toàn Thể
①Chạy nước rút 100m
②Chạy vượt rào
③Cướp cờ (Chỉ dành cho nam)
④Ném bóng (Chỉ dành cho nữ)
⑤Kéo co (Nam nữ thi riêng)
⑥Chạy vượt chướng ngại vật
⑦Chạy ba chân
⑧Kị mã chiến
⑨Chạy nước rút 200m
⑩Săn kho báu
Những sự kiện Tham Gia Tiến Cử
⑪Kéo co đa hướng
⑫Chạy ba chân cho cả nam và nữ
⑬Chạy tiếp sức 1200m liên khối
---------------------------------------------------------------
Một tổ hợp 13 phần thi cực kì hoành tráng. Những con số biểu thị thứ tự diễn ra của các phần thi. Có vẻ như sự khó chịu của mọi người là do có quá nhiều sự kiện Tham Gia Toàn Thể.
“Thường thì mỗi người chỉ cần tham gia 3 hay 4 cái thôi mà! Quan trọng hơn, làm sao mà làm xuể hết đống này trong một ngày nổi?”
“Sự quan tâm của em rất đáng khen ngợi nhưng phía nhà trường cũng đã suy tính chuyện này. Sẽ không có cổ vũ hay nhảy nhót hay aerobic gì cả. Cùng lắm là lễ hội thể thao sẽ chỉ thử thể lực và sức bền của các em thôi.
Sự phản kháng của những học sinh không giỏi phần thể chất không hề đem lại kết quả nào.
“Và điều tối quan trọng là việc có một thứ gọi là bảng tham gia ở đây. Bảng tham gia đã miêu tả tất cả sự kiện. Các em sẽ dùng cái này để quyết định thứ tự tham gia và ghi nó vào, rồi một người ngoài, tôi, sẽ nộp nó. Vì chưa hề có trường cấp 2 nào áp dụng hệ thống này, nên hãy cẩn thận kẻo mắc sai lầm đấy.”
“Tự quyết định thứ tự, chúng em tự quyết định được đến mức nào ạ…?”
Một câu hỏi hiển nhiên từ Hirata. Bởi vì nó quá hiển nhiên, Chabashira-sensei cũng đáp lại ngay tắp lự.
“Mọi thứ. Tất cả những phần thi diễn ra trong lễ hội thể thao, đến việc ai chạy trong nhóm nào, tất cả sẽ do các em quyết định. Sau hạn chót, bất kể lí do gì, những quyết định của các em sẽ không được thay đổi. Đó là luật sống còn của lễ hội thể thao. Thời hạn nộp là từ 1 tuần trước lễ hội thể thao và 5 giờ chiều của ngày ngay thềm lễ hội. Nếu như nộp trễ hạn, tất cả mọi thứ sẽ được quyết định một cách ngẫu nhiên nên nhớ thận trọng.”
Vậy có nghĩa là đây là một lễ hội thể thao mà bọn tôi phải tự nghĩ ra chiến lược, suy nghĩ và chiến thắng. Rõ ràng là khi nói đến lễ hội thể thao, sự tồn tại của cái bảng tham gia này sẽ là thứ định đoạt sự tồn vong của cả lớp.
“Em muốn hỏi một câu được không, Chabashira-sensei?”
Sau khi giữ im lặng đến giờ, Horikita giơ tay.
“Cứ hỏi tùy thích. Bây giờ cũng là cơ hội ngàn vàng mà.”
Thấy thế, Chabashira-sensei nhẹ bật cười. Cả Hirata và Horikita, đểu hiểu cơ chế của ngôi trường này đến một mức độ nào đó.
Bởi vì họ hiểu rằng hỏi tất cả mọi thứ trong khả năng của mình sẽ có ích cho tương lai về sau. Đặc biệt là ngay bây giờ, trong khi điểm vẫn còn chưa bị gì, tất cả những khúc mắc nên được giải đáp.
Bởi vì có khả năng vào ngày diễn ra lễ hội thể thao, nếu như chúng tôi hỏi này hỏi nọ, cô ấy sẽ không được phép trả lời nữa hoặc là lúc đó đã quá muộn rồi.
“Có chuyện một khi bảng tham gia đã được nộp và thông qua, sẽ không được phép thay đổi gì khác nhưng nếu như trong ngày đó có người vắng mặt thì sao? Nếu như là phần thi cá nhân thì theo như phần mô tả đã ghi, việc đó sẽ được xem như là vắng mặt nhưng còn các phần đấu đội…. cụ thể hơn là kị binh chiến và chạy ba chân, nếu như chỉ thiếu một người thì mất trọn phần thi đó luôn.”
“Đối với những phần thi Tham gia Toàn Thể, trong trường hợp các em thiếu người và có vắng mặt, các em sẽ được xem như là không đủ điều kiện tham gia và bị loại. Trong trận kị binh chiến mà em nói đến, có nghĩa là em sẽ không thể tạo ra một con ngựa. Kết quả là em sẽ phải chơi dưới điều kiện thiếu kị binh. Cuộc chạy đua ba chân cũng tương tự. Chọn một cộng sự khỏe mạnh đấy là khôn ngoan nhất.”
Cùng chung số phận. Việc chọn ra những người giỏi thể thao là tối quan trọng, cùng với việc đảm bảo là bạn chung đội với một người khỏe mạnh và không bị thương.
“Dù vậy, vẫn có những ngoại lệ để phòng hờ. Đối với phần chính của lễ hội, trong phần thi Tham Gia Tiến Cử, các em được phép chọn người thay thế. Nhưng nếu các em đi lung tung chọn bừa thì bản thân cái bảng tham gia sẽ trở nên vô nghĩa và trong những trường hợp tệ nhất, các em sẽ nói dối để chuẩn bị người dự bị. Vì thế, chúng tôi đã chuẩn bị những điều kiện đặc biệt. Đổi lại cho việc chọn người dự bị, các em sẽ phải trả điểm của mình như là phí đền bù.”
Vậy là họ sẽ bắt chúng tôi phải trả một cái giá để phòng chống gian lận.
“Một điều nữa em muốn hỏi là nếu sức khỏe của một người không ổn hay họ bị thương nặng, nếu như người nói trên muốn tiếp tục mà không thay người thì có được không? Hay là họ phải đi gặp bác sĩ?”
“Về cơ bản thì chúng tôi để học sinh tự quyết định việc đó. Bởi vì khả năng tự quản lí bản thân là không thể thiếu khi ra ngoài xã hội. Vào một ngày có hội nghị quan trọng, em không thể nghỉ một cái chỉ vì bị sốt. Có khi sẽ cần phải xoay xở làm sao cho giữ được cái mặt tỏ ra là mình đang ổn.”
Nói ngắn gọn thì điểm chính ở đây là cho dù chúng tôi có bị bệnh đi chăng nữa thì vẫn phải tham gia dưới danh nghĩa trách nhiệm.
“Mà nếu như tình trạng của em xuống tệ tới mức không làm khán giả được thì cũng hết cách luôn.”
“Em hiểu rồi. Vậy, để thay người thì cần bao nhiêu điểm?”
“100,000 điểm cá nhân cho mỗi phần thi. Rẻ hay đắt thì tùy quan điểm của em.”
“….Ra vậy. Cảm ơn cô.”
Không đến mức không trả nổi nhưng cũng không hề rẻ chút nào.
Dù vậy, chúng tôi vẫn phải suy xét đến tình huống buộc phải thay người.
“Nếu không còn câu hỏi nào nữa thì cuộc nói chuyện này sẽ kết thúc ở đây.”
Cô nhìn quanh lớp học. Một số học sinh nhìn với vẻ nghi hoặc và nhìn nhau, cùng với những học sinh đang nói chuyện nhỏ tiếng, nhưng có vẻ như họ không định hỏi Chabashira-sensei.
“Tiết tiếp theo sẽ được chuyển đến nhà thể dục thứ nhất và các em sẽ gặp những học sinh từ các lớp và khối khác. Thế thôi.”
Sau khi xem giờ, Chabashira-sensei nói rằng vẫn còn thời gian trong tiết chủ nhiệm.
“Còn 20 phút nữa, các em được phép tự do làm những gì mình thích. Cứ thoải mái tán gẫu hoặc là thảo luận nghiêm túc.”
Đặc quyền của giáo viên đã cho phép, nên sự im lặng bị dồn nén đã đồng loạt bùng nổ ngay lập tức. Mọi người tụ lại thành nhiều nhóm riêng biệt để bàn về lễ hội thể thao. Sudou, Ike và Yamauchi tụ tập lại chỗ Horikita.
“Horikita. Hãy bàn về cách vượt qua lễ hội thể thao nào.”
“Đồng ý, đồng ý. Hãy cùng nghĩ cách để giật hạng nhất nào ~.”
Horikita thở dài trong khi nhìn đám người xung quanh như thể không phải việc của mình.
“Tôi tự hỏi tại sao chỉ những loại người này đến chỗ mình…”
“Một thực tại tàn khốc nhỉ?”
‘Hoàn toàn chính xác’, dù nói thế nhưng có vẻ như cô ấy vẫn định động não một cách nghiêm túc vì đã dở cuốn vở của mình ra.
“Được thôi. Trước tiên, tôi sẽ lắng nghe ý kiến của các cậu.”
“Ok, ok!”
Người đầu tiên háo hức giơ tay lên là Ike. Horikita chỉ ngòi bút vào cậu ta và thúc giục cậu ta mở miệng.
“Tớ muốn ngồi chơi và chiến thắng.”
“Tôi không thể xem đó là một ý kiến. Cậu có thể bỏ bớt những ý kiến vô ích được không?”
Cô ấy phủ nhận một cách nhanh chóng. Mà, cũng chả trách được nếu hi vọng của Ike đã bị dập tắt.
“Có một cách để lớp D thắng.”
Người tự tin thốt lên câu đó là Sudou.
“Tôi không mong đợi gì nhiều nhưng nói đi.”
“Tham gia Toàn Thể thì không nói nhưng mà cậu biết đấy, tôi sẽ tham dự tất cả phần thi được tiến cử. Nếu thế thì chúng ta sẽ thắng.”
Sudou, tự tin về khả năng thể chất và trình thể thao của mình hơn ai khác, nói thế.
“Mức độ đóng góp của ý kiến này cũng tương tự như của Ike-kun nhưng dù đơn giản, nó khá chắc chắn. Kể cả trong lớp, thành tích thể thao của cậu cũng rất nổi bật. Để cậu tham gia tất cả phần thi tiến cử cũng không phải là ý tồi. Dù một người có tham gia nhiều lần đi nữa, theo như luật đã ghi thì không có vấn đề gì.”
Tôi cũng đồng ý, nhưng Ike và Yamauchi không thỏa mãn với việc đó và lên tiếng phản đối.
“Bọn tớ cũng muốn có cơ hội nữa. Ý tớ là, nếu như chúng ta ở trong top 3 thì có thể hốt điểm theo cách đó.”
“Và cậu đang nói là sẽ làm việc đó dù cho sẽ giảm tỉ lệ thành công?”
“Không, ý tớ đúng là thế nhưng… tụi tớ cũng muốn có nhiều cơ hội, nói thế nào nhỉ….”
“Khi nói đến những phần thi tiến cử, thường thì những người giỏi thể thao sẽ tham gia. Bất khả thi đối với cậu rồi, Kanji.”
“Ai biết chắc được chứ? Có thể xảy ra trùng hợp mà, cậu biết đấy. Mọi chuyện nên công bằng một tí.”
“Từ bây giờ, tôi nghĩ là việc thảo luận với cả lớp là không cần thiết nữa rồi…”
Dù cho có thể làm Ike mất lòng, nhưng Horikita nói thế vì đoán được rằng vẫn sẽ có thêm nhiều học sinh trong lớp nghĩ như cậu ta.
Nhưng lần này, có vẻ như ý kiến đó đã làm Sudou hăng máu lên.
“Những người giỏi thể thao sẽ tham gia bao nhiêu lần mình muốn. Đó là ưu tiên lớn nhất, phải chứ? Cậu đang ngây thơ quá đấy, Suzune.”
Tôi hiểu rõ điều Sudou muốn nói. Kể cả Horikita cũng không bác bỏ điều đó. Thậm chí là từ góc nhìn của những học sinh gương mẫu chỉ giỏi học, một người như Sudou ra tay trong lễ hội thể thao khá là lí tưởng.
Nếu một học sinh như Sudou, suốt ngày có nguy cơ bị dính điểm liệt xoay sở để có thêm điểm thưởng thì sẽ không có vấn đề gì.
Dẫu vậy, việc cả lớp có đồng thuận với chuyện đó hay không không đơn giản đến thế. Bởi vì đặc quyền của những giải thưởng đem lại cũng sẽ thu hút những học sinh học dở chẳng kém cạnh gì.
Đối với những học sinh liên tục đứng trên bờ vực bị đuổi học, họ sẽ thèm chúng nhiều đến mức những bàn tay sẽ thò ra từ cổ họng của họ.
“Tôi định ủng hộ mong muốn tham gia tất cả phần thi của cậu. Mặt khác, điều đó không có nghĩa là tôi ủng hộ chiến thắng của cậu trong tất cả phần thi.”
“Ý cậu là sao?”
“Sức bền không phải là một nguồn tài nguyên vô tận. Nếu như tham gia liên tục thì theo lẽ thường cậu sẽ bị kiệt sức. Chiến thắng liên tục không phải dễ đâu.”
“Nhưng thế thì vẫn tốt hơn là để cho những đứa dở thể thao làm, đúng chứ? Dù cho có mệt đi chăng nữa thì tôi vẫn có thể chơi tốt hơn bọn chúng.”
Trong khi liếc qua những chàng trai, bao gồm cả tôi, Sudou cười khinh một cái. Ike và những người khác trông có vẻ chán nản nhưng họ không thể cãi lại.
“Dù cho có tiếp tục nói chuyện thì cũng chẳng cho ra được câu trả lời nào đâu. Hãy quyết định trong tiết chủ nhiệm tiếp theo.”
Horikita, sau khi quyết định rằng có thảo luận thêm cũng không tiến triển được gì, nói thế rồi nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.
2.
Trong suốt tiết chủ nhiệm thứ hai, nhà trường đã yêu cầu học sinh các khối tập trung lại. Khoảng trên 400 người, bao gồm cả giáo viên giảng dạy và học sinh, tập trung trong phòng thể dục. Mọi học sinh từ năm nhất tới năm ba đều được chia thành Đội Đỏ và Đội Trắng.
Horikita nhìn xung quanh với vẻ bồn chồn. Cô ấy chắc đang tìm anh trai của mình, Horikita Manabu, người đang đảm nhiệm chức vụ Hội trưởng Hội học sinh.
Tuy nhiên, vị trí khá là bất lợi. Nếu có nhiều người ở đây, dù cô ấy biết anh ta ở lớp nào thì cũng khó mà tìm thấy được anh ta.
Và ngoài ra, có lẽ cô ấy đang lo rằng mình sẽ làm phiền tới anh trai mình, cô chỉ lén đưa mắt nhìn và khiến cho tầm nhìn của cô bị hẹp lại.
Nếu cô yêu anh trai mình đến vậy, tôi nghĩ tốt hơn cô ấy nên hành động bạo dạn hơn chứ. Nhưng với Horikita, đây là một nhiệm vụ còn khó khăn và bất khả thi nhất.
Giờ nghĩ lại, cô ấy chưa từng đi gặp anh trai mình một lần nào. Tất cả lần gặp mặt của họ đều do anh ta chủ động.
Khi một đám học sinh tụ tập gây ầm ĩ, một vài học sinh bước đến. Mọi người đều ngước nhìn.
“Tôi là Fujimaki của Lớp A năm 3. Tôi sẽ phụ trách Đội Đỏ trong sự kiện này.”
Có vẻ như anh trai Horikita không phụ trách bên đây. Tôi đã nghĩ anh ta sẽ phụ trách mọi thứ vì là hội trường hội học sinh, nhưng xem ra không phải rồi.
Nhưng dù là vậy, thứ khiến tôi tò mò là anh ta chính xác đang làm gì.
“Trước tiên là, tôi sẽ cho những học sinh năm nhất một lời khuyên. Có lẽ nó không cần thiết đối với số phận các cậu, nhưng tôi muốn các cậu phải biết rằng lễ hội thể thao này quan trọng thế nào. Kinh nghiệm các cậu kiếm được trong lễ hội thể thao nhất định sẽ dùng tới trong một dịp khác nữa. Bài thi trong tương lai nữa, sẽ có lúc các cậu cảm thấy chúng như một trò chơi. Tuy nhiên, mỗi bài thi đều là một trận chiến mà các cậu cược cả ghế ngồi của mình trong ngôi trường này.
Những lời nói mơ hồ nhưng rất sâu sắc từ một đàn anh.
“Vì các cậu chưa cảm nhận được nên hiện giờ các cậu chưa có động lực. Nhưng dù sao chúng ta cũng phải chiến thắng, hãy ghi nhớ điều đó. Chính điều đó là thứ mọi người nên khắc ghi vào đầu.”
Sau một bài phát ngôn hùng hồn, Fujimaki nhìn quanh Đội Đỏ một lần trước khi tiếp tục.
“Sự kiện duy nhất mà mọi học sinh các khối đều tham gia chính là chạy tiếp sức 1200 mét vào cuối lễ hội. Còn lại, mọi sự kiện khác sẽ chia học sinh các khối ra. Sau đây, các cô cậu hãy tập trung lại theo từng khối và thảo luận chiến lược của các cậu sau này đi.”
Theo lời Fujimaki, Lớp A dẫn đầu bởi Katsuragi bắt đầu tập trung là thành một đám người. Lớp D hình như còn hơi do dự. Họ đang hoang mang trước tập hợp những kẻ ưu tú này.
Trong học kì 1 cũng vậy, điểm của Lớp A quá vượt trội và không ai có thể tới gần họ.
“Xem ra chúng ta sẽ thành lập liên minh theo một cách khá dị nhưng hãy cư xử tốt với nhau nhé. Nếu được, tôi nghĩ chúng ta có thể tham gia cuộc thi mà không hề có bất đồng giữa những thành viên trong đội.”
“Tớ cũng nghĩ vậy nữa, Katsuragi-kun. Hòa thuận nhé.”
Đứng gần nhau, Katsuragi và Hirata đều bày tỏ ý định hợp tác với nhau.
Nhìn từ góc độ của Lớp A, lập nhóm với lớp thấp nhất, Lớp D thì chẳng có ích lợi gì. Tuy nhiên, nếu không hợp tác với nhau, các thành viên trong nhóm cuối cùng chỉ làm vướng chân nhau mà thôi.
Ngoài tin tưởng nhau như anh em ruột thịt, đúng hơn là một hiệp ước lập nên để ngăn chặn bất đồng.
“Này, bạn nữ kia bị làm sao vậy…?”
Đừng cạnh tôi, Ike khẽ thì thầm. Nhưng không phải là tôi không hiểu lý do cậu ta nói vậy. Tôi cũng cảm thấy như cậu ấy, và Horikita cũng vậy. Một học sinh Lớp A nổi bật giữa đám đông.
Nhưng không ai dám nói ra. Vì cảm giác như không nên làm vậy vào lúc này.
“Tôi nghĩ mỗi lớp đều có chiến thuật của riêng mình, nhưng mà—“
Dù không biết cậu ta có nhận ra những ánh nhìn và cảm giác bí ẩn từ Lớp A hay không, Katsuragi cứ tiếp tục nói và bên trong phòng thể dục lại một lần nữa náo loạn.
“Vậy là cậu đang nói rằng mình không có ý định hợp tác sao?”
Từ một phía hơi xa, giọng của một cô gái vang dội trong phòng thể dục. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô để xem chuyện gì đang xảy ra. Giọng nói đó thuộc về Ichinose Honami, học sinh Lớp B năm nhất.
Trong tầm nhìn của cô ấy, một lớp đang định rời khỏi phòng thể dục. Trong số họ, chỉ có một người, đang xỏ tay túi quần, quay lại. Đó là Ryuuen Kakeru của Lớp C.
“Cô biết là tôi không có thiện chí đúng không? Cho dù tôi đưa ra lời mời hợp tác thì các người đâu có tin tôi mà. Cuối cùng nó lại thành ra một cuộc thẩm vấn chi tiết thôi nhỉ? Nếu là vậy thì khỏi, chỉ tổ phí thời gian.”
“Mình hiểu. Vậy là cậu giúp tụi mình đỡ phí thời gian. Mình hiểu rồi.”
“Chuẩn không phải chỉnh. Cô phải biết ơn đó.”
Bật cười, Ryuuen rời khỏi cùng với tất cả các học sinh Lớp C nối đuôi nhau bước đi.
Cảnh tượng đó xác nhận với chúng tôi rằng không có ai chống lại chế độ độc tài của Lớp C.
“Này, Ryuuen-kun. Cậu tự tin rằng lần này mình có thể thắng mà không cần hợp tác sao?”
Một cái kết cay đắng, có vẻ Ichinose đang định hợp tác với Ryuuen, vì cô đang cố gắng níu kéo cậu ta.
Nhưng Ryuuen không hề dừng lại.
“Kuku. Biết đâu đó.”
Cười khẽ, toàn bộ học sinh Lớp C đều rời đi dưới mệnh lệnh của cậu ta. Lớp C không làm gì ngoài đứng nhìn từ xa, nhưng chỉ là một khoảnh khắc thôi, biểu cảm của Karuizawa đã héo lại. Cũng đành vậy thôi.
Ở bài thi trên tàu trong kì nghỉ hè, cô ấy đã cãi nhau với đám con gái Lớp C, Manabe và băng của cô ta. Vì thế mà quá khứ ‘bị bắt nạt’ của cô đã bị lộ.
Nhưng người duy nhất biết vụ cãi vã đó là tôi và Yukimra. Và vì những gì Yukimura biết được chưa động tới quá khứ bị bắt của cô ấy ấy, thế nên tôi cũng chẳng phải để tâm làm gì.
Nhưng chỉ là một khoảng khắc ngắn thôi, Manabe hướng mắt về Lớp D và nhìn Karuizawa. Nhưng chỉ được một tích tắc ngắn, cô ngay lập tức ngoảnh mắt đi như thể không có chuyện gì xảy ra và rồi theo Ryuuen.
“Có vẻ họ cũng có vấn đề của riêng họ. Họ phải hợp tác với Lớp C.”
Không giống như Lớp D chỉ có thể bị mấy việc này chi phối, nhưng vẫn đỡ hơn Lớp C, tôi cho rằng là vậy. Ryuuen nắm trong tay quyền quyết định của cả lớp cậu ta. Chứng kiến cảnh đó, Katsuragi đưa cho Horikita một lời khuyên.
“Vì chúng tôi đang đồng minh với các cậu, nên lần này tôi sẽ cảnh báo trước. Đừng đánh giá thấp Ryuuen. Cậu ta có thể cười khi đang vờn cậu và tấn công vụt cái mà không hề nói trước. Cậu sẽ phải gánh chịu hậu quả nếu cậu lơ là cảnh giác.”
“Tôi rất biết ơn vì lời cảnh báo của cậu, nhưng nghe cách nói của cậu, tôi tự hỏi đó có phải là do cậu đã từng trải hay không.”
“… Tôi chỉ cảnh cáo trước thôi.”
Không đào sâu chuyện đó nữa, Katsuragi quay về vị trí ban đầu của mình.
“Có nghĩa là cậu ta đã ra tay sớm vậy rồi sao.”
Một học sinh bên đội tôi, người đang chăm chăm nhìn Lớp B và Lớp C, nói thầm vậy. Đó là cô gái nổi bật ở đây mà ban nãy tôi tò mò.
Đó là một cô gái ngồi một mình lẻ loi với đôi mắt hướng xuống. Cô đang nắm trong tay chiếc gậy dài. Nhìn là biết cô ấy gặp rắc rối với việc đi lại của mình.
“Cô ấy là Sakayanagi Arisu. Vì cô ấy bị tật nên cô ấy phải dùng một chiếc ghế, mong các cậu hiểu.”
Người đưa ra một lời giải thích không phải là cô ấy, mà là Katsuragi.
“Vậy ra đó là Sakayanagi…”
Đó là một thủ lĩnh khác của Lớp A, theo lời đồn thì sĩ số Lớp A chia đều hai phe cô ấy và Katsuragi.
Người cô ấy mảnh khảnh đến nỗi người ta có thể hiểu được vì sao cô ấy không xuất hiện trong chuyến đi tới đảo hoang, và vì chân cô không được tốt nên cô phải ngồi trên một chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn.
Cho dù ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía cô, cô vẫn không thèm để tâm tới đám ngưới đó.
Mà hình như mái tóc của cô nhuộm thì phải? Nó màu bạch kim. Nó trở thành một nét nổi bật của cô. Làn da trắng mịn. Có vẻ tên cô là Arisu, và đúng là cảm giác như cô đến từ Thế giới Thần kì.
“Cô ấy dễ thương thật…”
Đám đực rựa Lớp D náo loạn cũng phải thôi. Một vẻ đáng yêu khác với Kushida và Sakura, một mĩ nhân khác. Dáng vẻ yếu đuối ấy khiến ta có cảm giác muốn che chở.
Nhưng đám con trai không dám làm gì để tiếp cận cô ấy.
Có lẽ là vì sức mạnh trong đôi mắt cô ấy, không hề yếu ớt chút nào, biểu lộ ý chí sắt đá trong cô. Họ có lẽ đã nhận ra rằng, nếu họ bén mảng tới gần cô, chuyện không hay sẽ xảy ra. Nhận ra mình đang được mọi người chú ý, Sakayanagi nhẹ nhàng mỉm cười.
“Không may là tớ không có ích nhiều với các cậu. Tớ sẽ vắng mặt trong mọi cuộc thi.”
Một ý chí yếu ớt, nhưng lại rất mạnh mẽ.
Cô ấy xin lỗi vì điểm yếu của cơ thể mình.
“Cuối cùng rồi tớ cũng sẽ gây phiền phức cho cả lớp mình và Lớp D. Vì vậy, lời đầu tiên, hãy cho phép tớ được gửi lời xin lỗi tới mọi người.”
“Tớ nghĩ là không có gì phải xin lỗi đâu. Không ai sẽ chọn cậu làm mục tiêu đâu mà.”
Dù là Hirata hay là Sudou, không ai kêu ca phàn nàn về cô gái này cả. Ai lại tấn công cô gái này cơ chứ.
“Ngôi trường này khắt khe thật. Ngay từ đầu, nếu cơ thể cô ấy không chịu được thì phải bỏ qua cho cô ấy chứ.”
“Đúng rồi, đừng để ý tới chuyện đó nữa.”
“Tớ rất biết ơn vì lòng tốt của các cậu.”
Trái ngược với lời đồn, Sakayanagi có vẻ lịch sự và chín chắn hơn nhiều. Cô còn không hề tạo ra cảm giác là kiểu người năng nổ như lời đồn.
Trái lại, đối diện với cô, Katsutagi, chỉ im lặng liếc nhìn Sakayanagi. Tuy nhiên, nguyên nhân học sinh tên Sakayanagi này có vẻ ngoài mạnh mẽ không phải là do chiếc gậy hay chiếc ghế của cô.
Từ góc độ của Ike và những người không biết gì, trông có vẻ như Lớp A và Lớp D đang ngồi cách nhau. Tuy nhiên theo góc độ của tôi, nhìn thoáng qua là thấy rõ. Học sinh lớp A rõ ràng đang ngồi theo một ranh giới giữa Katsuragi và Sakayanagi.
Đó là bằng chứng cho vụ chia bè phái trong Lớp A. Phe Katsuragi, đầu tiên, có vẻ cũng không hơn kém gì phe kia, nhưng giờ nhìn lướt qua là thấy ngay.
Đó là vì vài học sinh nam và nữ, tính cả Yahiko, đứng cạnh Katsuragi trong khi gần như mọi học sinh khác bên phe Sakayanagi. Nó khiến tôi nghĩ rằng cô ấy cố tình dựng lên cảnh này để thể hiện uy quyền của mình.
Chính Sakayanagi cũng không tham gia vào bài thi trên đảo hoang hay bài thi trên tàu. Không ai nói gì nhưng có khả năng cao cô ấy bị phạt vì vắng mặt trong bài thi đặc biệt trên tàu.
Nói cách khác, cô tạo ra một tình huống mà đồng minh của cô cứ tăng dần lên mà cô không phải nhúng tay vào.
Không liên quan tới việc vẻ ngoài của cô dễ thương hay không. Rất có thể là, dù chúng ta không biết, Sakayanagi chắc đã gặt hái được nhiều thành công và gây dựng lòng tin của mọi người.
Bên cạnh đó, thất bại của Katsuragi cũng ít nhiều tác động tới chuyện này. Không phải là tôi biết rõ tình hình các lớp khác nhưng về cơ bản, Katsuragi là người làm theo các chiến lược vững chắc. Cậu ta không phải là kiểu người cứ liên tiếp mắc lỗi sai đơn giản, nhưng có lẽ cô gái này có liên quan tới thất bại của cậu ta.
Dù sao thì Sakayanagi đã xin lỗi vì nhược điểm của cơ thể mình và không còn định nói gì thêm nữa. Đúng ra là cô ấy đang quan sát hành động và thái độ của Katsuragi, Hirata và những người khác.
Hay có lẽ tôi nghĩ quá rồi? Có lẽ chỉ là cô ấy giữ im lặng sau khi hiểu được rằng mình sẽ không có ích trong lễ hội thể thao.
Tất cả những gì tôi biết quá ít, có nghĩ cũng chẳng tìm được câu trả lời. Katsuragi có lẽ chưa nhận ra, vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện với Hirata để xác nhận chiến thuật của mỗi lớp.
“Nhân tiện, về mối quan hệ hợp tác của chúng ta, tôi nghĩ đó là là một mối quan hệ mà chúng ta không can thiệp vào nhau là được. Cậu không phiền chứ?”
“Nói cách khác, ý cậu là cậu sẽ không chia sẻ chi tiết thông tin về cuộc thi mà các cậu tham gia sao?”
“Đúng rồi đó. Nếu chúng tôi chia sẻ thông tin mà để sơ hở sẽ dẫn đến những chuyện không đáng xảy ra. Nếu thông tin mà bị Lớp C hay Lớp B biết được sẽ làm dấy lên nghi ngờ về Lớp D và cuối cùng mối quan hệ hợp tác sẽ đổ vỡ. Ngoài ra, năng lực của đồng minh Lớp D sẽ khiến bên tôi thêm vất cả. Tốt nhất, chúng ta sẽ chỉ hợp tác và chiến đấu cùng nhau. Theo tôi đây là phương án tối ưu nhất.”
“… có lẽ là vậy. Tớ biết rõ đây là một ngôi trường mà khó có thể thiết lập mối quan hệ xây dựng bằng niềm tin, Katsuragi-kun. Với cả dù chúng ta là đồng minh theo kiểu là một nhóm, không thể thay đổi sự thật rằng sau này chúng ta vẫn sẽ cạnh tranh với nhau.”
Rồi Hirata xác nhận với những người còn lại trong lớp xem có ai phản đối không. Không ai phản đối cả. Cả hai lớp không thể đột nhiên tin tưởng nhau và tiết lộ con bài cho nhau được.
Nếu là vậy, giữ một khoảng cách thích hợp là an toàn nhất. Dường như Horikita cũng bị thuyết phục vì cô ấy không nói gì.
“Thế rồi chúng ta sẽ tổ chức một cuộc một cuộc họp trước một cuộc thi nhóm. Về vấn đề đó, trong tương lai tôi cũng muốn làm vậy, cậu không phiền chứ?”
“Không, tớ nghĩ là được. Tớ sẽ có một cuộc thảo luận với mọi người nữa.”
“Vậy tôi sẽ trông cậy vào cậu.”
Cuộc trò chuyện giữa hai người này đi thẳng vào vấn đề mà không lãng phí chút thời gian nào. Có vẻ mọi chuyện đều suôn sẻ.
“Ayanokouji-kun. Dùng cách thức gì thì mới có thể giành chiến thắng trong bài thi đặc biệt này?”
Ngược lại, Horikita đang cố gắng tự mình tìm ra một con đường dẫn tới chiến thắng trong lễ hội thể thao.
“Lần này là lễ hội thể thao. Mọi trường đều muốn kiểm tra năng luực thể chất của học sinh… cậu không nghĩ vậy sao?”
“Theo lý thuyết thì là vậy. Tôi biết đây là một cuộc thi dựa trên năng lực. Nếu có một yếu tố khác ngoài thể chất ảnh hưởng đến kết quả, chẳng phải nó sẽ là may mắn sao?”
“May mắn ấy à?”
Nghe như một lời nhận xét không đúng ý tôi nhưng chắc cũng có chỗ đúng.
“Không như học hành, đối phương chúng ta sẽ thi đấu được chọn ngẫu nhiên mà. May mắn đóng vai trò rất lớn.”
Thì chả thế, có một mặt khác trong lễ hội thể thao này là may mắn của bạn và đội bạn có thể ảnh hưởng tới kết quả.
Bình thường, đến cả Horikita, người có thể đánh bại 80% đối phương ở đây, sẽ thua nếu cô ấy gặp phải 20% những đối phương ghê gớm còn lại. Và trái lại, một người chân yếu tay mềm chỉ có thể đánh bại 10% trong số những đối phương ở đây, nếu họ đọ sức với người còn yếu hơn cả họ, có thể vẫn sẽ chiến thắng.
“Nhưng thứ tôi đang tìm kiếm ở đây không phải một thứ mơ hồ như thế. Tôi muốn một thứ chắc chắn hơn. Dùng thể chất làm cơ sở, một cách mà không chỉ dựa vào mỗi may mắn. Có nhiều lần tôi nghĩ vậy trong bài thi đặc biệt trên đảo hoang và trên tàu. Nhưng lần này cũng vậy, chắc chắn---“
Từ những lần sai lầm và thất bại trong quá khứ, Horikita dường như ngày càng bị ám ảnh phải chiến thẳng.
“Này, cậu có thấy điểm khác biệt đáng kể trong lần này với bài thi trên đảo hoang và trên thuyền không?”
“… khác biệt à? Tôi nghĩ chúng đều là bài thi đặc biệt mà.”
“Đúng là tôi không phủ nhận rằng chúng giống nhau. Tuy nhiên phía bên trường sẽ không thừa nhận nó cũng giống như vậy.”
“Tôi không hiểu cậu định nói gì. Vì mối quan hệ hợp tác với Lớp A sao? Nhưng dù trong bài thi trên thuyền, các nhóm được tạo nên từ học sinh các lớp khác nhau và một cuộc chiến giữa các đội cũng vậy …”
“Không phải vậy. Ngay từ đầu, những thứ cơ bản ở trên đã khác hẳn rồi.”
Nghe cách nói bí hiểm của tôi, Horikita tỏ ra bối rối và tôi nói cho cô ấy những gì tôi đã nhận ra.
“Về lễ hội thể thao này, phía bên nhà trường chưa một lần nào nói đây là một ‘bài thi đặc biệt’. Có mỗi học sinh năm nhất chúng ta gọi như vậy nhưng cả Chabashira-sensei nữa, những giáo viên khác chỉ nhắc tới nó như một lễ hội thể thao. Fujimaki năm ba cũng vậy. Đến cả tờ giấy thông báo chúng tôi nhận được, cụm từ ‘bài thi đặc biệt’ không hề tồn tại.”
Horikita đã không nhận ra, hoặc đúng hơn, cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới.
“Dù là vậy thì có sao? Cơ chế cộng trừ điểm cũng chẳng khác mấy bài thi đặc biệt.”
“Có lẽ là vậy. Không có nhiều điểm khác biệt trong nội dung của chúng. Nhưng bản chất thì lại khác. Ví dụ, trong một bài thi trên giấy, bỏ qua vụ mua bán điểm bí mật, phần lớn là để kiểm tra năng lực của cậu. Lễ hội thể thảo này cũng vậy, về cơ bản xem nó như là bài kiểm tra năng lực và khả năng thể chất. Chỉ bằng một chút gian lận vụng về cũng không ảnh hưởng nhiều đến nó. Không phải, nó đã được cấu trúc để chuyện đó không thể xảy ra. Tớ nghĩ lớp nào mà đường đường chính chính thi đấu thì mới xứng đáng chiến thắng.”
Mà tất nhiên không có nghĩa là gian lận không thể xảy ra hay vô dụng. Nhưng nếu một khi lễ hội thể thao đã bắt đầu thì thay đổi tình hình chung là một việc bất khả thi. Giống như kiểu những việc bạn có thể làm trước và sau giờ thi không bị giới hạn bằng những việc bạn có thể làm trong giờ thi.
“Bản chất lễ hội thể thao này là chuẩn bị kĩ càng trước sự kiện chính. Và mặc kệ kết quả trong sự kiện chính, chỉ có vậy thôi. Simple is best.”
“Thứ tôi muốn nói cũng là chuẩn bị trước sự kiện. Tôi muốn Lớp D nhất định phải chiến thắng.”
“Sai rồi. Thứ cậu đang toan làm không phải là chuẩn bị. Cậu đang cố gắng chế ngự nó và tìm ra sơ hở.”
“Sự khác biệt giữa chúng… tôi không hiểu.”
“Chuẩn bị là, ví dụ nhé, người nào sẽ tham gia cuộc thi với thứ tự nào, hay là người nào trong lớp khác có thể chất hay kém thể chất, hãy nghiên cứu. Biết họ sẽ tham gia theo thứ tự nào. Và chắc chắn rằng thông tin của chúng ta không bị lộ. Vân vân và vân vân. Cố gắng khắc chế nó và tìm sơ hở là bắt ai đó phải vắng mặt trước cuộc đấu hay bắt họ phải nghỉ giữa chừng, vân vân. Nói cách khác, cậu đang nói cậu định chơi bằng vũ lực phải không?”
Horikita, người luôn muốn tấn công chính diện từ nãy giờ, sẽ nghĩ như vậy âu cũng phải. Muốn làm gì đó để đám bảo rằng bạn sẽ không bị đối phương bắt kịp trong lễ hội thể thao này là lẽ thường tình.
Nhưng dù vậy, nếu dễ đến thế thì ai mà chả làm được.
“Nói cách khác, cậu đang nói rằng chúng ta nên thi đấu đường đường chính chính và chiến thắng sao?”
Dù Horikita chọn câu trả lời nào đi nữa, tôi không có ý định xác nhận hay phủ nhận nó. Vì sao ư? Vì chiến lược để chiến thắng có nhiều nhưng luôn bao gồm hai mặt.
Dù là trên đảo hoang hay trên thuyền hay lễ hội thể thao. Đều có thể dùng ‘tấn công chính diện’ hoặc ‘du kích’. Quan trọng là chọn một kiểu đấu phù hợp với ta.
Ngay lúc này cô ấy chẳng phải đầu cũng chẳng phải đuôi. Cô đang ở giai đoạn sắp trở thành một trong số chúng thôi.
Nếu ta nói Katsuragi và Ichinose là đầu, Ryuuen và tôi là đuôi, tôi tự hỏi cô ấy sẽ chọn cái gì. Tôi hiểu cảm giác muốn dùng ‘đuôi’ sau khi áp dụng tất cả các cách của cô ấy.
Nhưng mà, chính xác là vì dùng ‘đuôi’ trong lễ hội thể thao này rất khó nên tôi mới cảnh cáo cô ấy.
“Cậu nghĩ thế nào hả Horikita, cậu nghĩ lợi thế của Lớp D lúc này là gì?”
“… có vẻ như bất hòa giữa Lớp B và Lớp C sẽ giúp chúng ta có lợi thế, có lẽ vậy.”
Trong một khoảnh khắc ngắn thôi, tôi đã nghĩ tới chuyện phớt lờ cô ấy nhưng tôi đã thay đổi ý định. Vì Horikita Suzune sống cô đơn lẻ loi, cách nhìn nhận vấn đề của cô ấy cực kì hạn hẹp.
“Cậu đang cố gắng nâng cao hiểu biết để chiến thắng nhưng tầm nhìn của cậu vẫn quá hạn hẹp nhỉ?”
“Cậu đang nói về chuyện tôi phớt lờ Ryuuen-kun người đã từ chối hợp tác với Lớp B sao? Vì cậu ta từ chối một mối quan hệ như vậy nên tôi nghĩ chắc hẳn chúng ta sẽ có lợi.”
“Cậu nghĩ thật vậy sao?”
“… sau này Ryuuen-kun và Ichinose-san sẽ giảng hòa và hợp tác, cũng có khả năng ấy lắm chứ. Tuy Ichinose không ưa gì Ryuuen-kun nhưng nếu là vì chiến thắng, cô ấy có lẽ sẽ vứt bỏ tình cảm riêng tư và hợp tác. Vì thế bây giờ mà ăn mừng luôn có sai không? Chúng ta lấy được lợi thế tốt quá rồi còn gì?”
“Thế nên tớ mới nói cậu đúng là tầm nhìn hạn hẹp.”
“Tôi hơi bực rồi đó nhé. Vậy thì cậu nghĩ thế nào?”
“Tới tận bây giờ, cậu có để ý Ryuuen không? Cậu ta không ngừng nghĩ về chiến thắng. Dù là khi luôn mồm nói, cậu ta luôn ngấm ngầm xây dựng chiến lược để chiến thắng. Nhưng tại sao cậu ta đột ngột từ chối hợp tác với Lớp B vào lúc đó? Cậu có nghĩ cậu ta thực sự bỏ qua cơ hội hợp tác mà không hề suy nghĩ sao?”
“Lý do để từ chối…? Lẽ nào cậu đang nói rằng Lớp B và Lớp C đã bí mật liên kết với nhau?”
Cũng cần phải nghĩ như vậy nhưng thứ quan trọng thực sự lại không phải vậy.
“Thứ chúng ta chú ý ngay lúc này không phải là mối quan hệ của cậu ta với Lớp B. Sự thật là có khả năng cao cậu ta đã nghĩ ra một chiến lược để chiến thắng. Nếu không, từ chối hợp tác chẳng có ích lợi gì. Khả năng lúc đó cậu ta nói dối để được thảo luận với Lớp B để thu hoạch được nhiều kết quả hơn.”
“Cái đó---tôi nghĩ khả năng đó rất thấp.”
“Nếu khả năng một trận động đất hoặc hỏa hoạn xảy ra thấp, cậu có nói rằng ta không cần phải chuẩn bị trước không? Hình như cậu không hiểu tầm quan trọng của việc chuẩn bị cho một trường hợp khẩn cấp.”
“Cái đó…”
Phải chi đừng có từ “nhỡ như” thì tốt biết bao. Nhưng mà nếu ngay từ đầu không chuẩn bị, đến lúc nó xảy ra thật thì không biết đường nào mà lần.
“Chí ít tớ nghĩ hiện giờ Ryuuen có nhiều hơn một chiến lược để chiến thắng.”
“Nhưng… nếu là vậy thì không bình thường chút nào. Chúng ta mới chỉ biết về lễ hội thể thao. Để chiến thắng hay gì đó…”
“Thế nên ta mới cần phải hiểu cái bất thường đó. Tấn công trực diện là gì, du kích là gì? Và liệu chúng ta có cách nào để ‘đề phòng’ chuyện đó? Tại sao chúng ta vắt óc ra để suy nghĩ? Để leo lên Lớp A, những thứ đó rất cần thiết phải không?”
Nếu chúng ta nghĩ xem liệu cậu ta có chiến lược chiến thắng trong tay hay chưa, chúng ta sẽ biện pháp đề phòng.
Tất nhiên, có thứ tôi bắt đầu thấy được sau khi đọc được chiến lược và suy nghĩ của Ryuuen từ vụ ẩu đả của Sudou tới bài thi trên tàu. Hiện tại, Horikita vẫn chưa thấy gì sao?
“Thôi thì thử nhiều cách cũng chẳng sao. Hãy chuẩn bị để chí ít chúng ta có thể tránh được thất bại.”
“Phiền cậu đừng có mặc định là chúng ta sẽ thua được không?”
Giờ tôi hơi mong chờ xem liệu Horikita có thể suy nghĩ tới mức nào.
3.
Ngay sau khi tiết học hôm nay kết thúc, tôi ở lại một mình trong lớp. Bên ngoài cửa sổ, tôi có thể nghe thấy âm thanh của những học sinh đang bận rộn với hoạt động câu lạc bộ của mình.
Cho dù lễ hội thể thao đang tới gần, mọi người ai ai cũng đang rất hưng phần và không hề nghỉ ngơi trong buổi huấn luyện hàng ngày của họ. Cắm chiếc tai nghe vào điện thoại, tôi mở tệp tôi vừa được nhận ban nãy và kiểm tra tình hình.
“Hiểu rồi…”
Giờ thì ít nhiều tôi cũng nắm được tình hình hiện giờ.
Nếu cần thiết, tôi đã nghĩ mình sẽ cần phải đặt tầm hai đến ba cái bẫy từ giờ trở đi, nhưng xem ra không cần nữa rồi. Thoả mãn với chuỗi sự kiện tuyệt vời này, tôi quyết định qua lại ký túc xá.
“Hôm nay cậu ở lại muộn hơn mọi khi thì phải, Ayanoukouji.”
Trên đường tới lối ra chính, tôi chạm mặt Chabashira-sensei, người đang cầm chiếc vòi tưới cây.
“Có lẽ là vậy. Cô đang trực nhật ạ?”
“Có thể gọi là vậy. Chính xác hơn, khu vực quanh đây là vị trí làm việc của tôi, thế thôi.”
Nói vậy, và trông như thể đang quen với chuyện này rồi, cô tiếp tục tưới nước.
“Không giống như con nít, con người trong xã hội bận rộn với nhiều công chuyện. Đặc biệt là khi lễ hội thể thao sắp tới. Nhưng mà, hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu lén lút sau giờ học.”
“Cô nói hơi quá rồi thì phải?”
“Cậu đã hoàn thành công tác chuẩn bị cho lễ hội thể thao chưa?”
“Em cảm giác mình đã thông suốt được phần nào nhờ tiết chủ nhiệm vừa nãy rồi. Không phải vậy sao?”
Hirata, Horikita và cả Sudou nữa, mọi chiến lược và kế hoạch của họ đều được Chabashira-sensei nghe rồi.
“Nếu là cậu, tôi nghĩ cậu sẽ ra vài ý tưởng hay chiến lược kì dị nhỉ?”
“Không đến nỗi thế đâu ạ.”
“Không đến nỗi đó sao? Tôi chắc là cậu đã hiểu, nhưng---“
Nói vậy, Chabashira-sensei định lôi chủ đề nào đó nói với tôi nhưng khi chạm mắt tôi, cô ấy dừng lại. Cho dù chúng tôi nói những thứ thừa thãi ở một nơi như thế này, có thể có người sẽ kiếm được chút thông tin gì đó.
“Em chưa quên những gì cô vừa nói đâu sensei. Nhưng làm gì là quyết định của em.”
“Chắc là vậy rồi. Tôi không nên can thiệp vào. Tuy nhiên, sẽ không còn phải vậy nữa nếu cậu cứ tiếp tục ung dung như thế. Nếu tôi mất lý do để bảo vệ cậu, tôi sẽ mặc kệ cậu. Vì đứng lên chống lại áp lực đó với một giáo viên bình thường là nhiệm vụ không hề đơn giản. Nếu cậu không làm gì đó để được bảo vệ thì sẽ rất rắc rối.”
Tôi không quan tâm tới những kỳ vọng ích kỉ đó. Cảm giác bực mình vì những chuỗi ngày bình yên đang bị xâm phạm, tôi quyết định rời khỏi chỗ này. Giá như cô giáo này không lôi ra cái chủ đề thừa thãi như thế, tôi có thể lướt qua mà không bị vướng vào cái tình huống rối ren này.
Không… có lẽ đây là vẫn đề thời gian thôi, sớm muộn gì nó cũng sẽ đến.
“Vậy em xin phép ạ.”
“Được, đi về cẩn thận.”
Bỏ lại cô ấy sau vài trăm mét, tôi quay về ký túc xá.
=======================================
Trans:
Zennomi: 0. 2. 3.
Tre: 1.
Edit:
Zennomi
Thông báo: Tôi mới lập một fanpage chủ yếu để up những đoạn dịch mà tôi lười chưa edit quăng lên luôn cho dân chúng đỡ thèm thuốc :v hoặc là spoil vol mới nhất và thông tin về bộ này :v. *lười thì xuống bình luận phía dưới click vô link luôn đỡ phải copy*