Thành thật mà nói, tôi không phải là một con người đúng nghĩa.
Không cần ai nói điều đấy tôi cũng rõ. Kể từ khi bị mẹ tôi, một người làm trong giới giải trí bỏ rơi, tôi đã quyết định trở thành một con người mạnh mẽ và chững chạc.
Chiếc lưng của cha tôi thật nhỏ bé. Là một người gác cổng, ông ấy dành mỗi ngày trong cuộc đời chỉ để sống trong sự ủ rũ. Tôi cảm thấy chán ghét khi phải chứng kiến cảnh tượng ấy. Bản thân là một thằng ngốc, tôi từ bỏ việc học và dấn thân vào thế giới thể thao. Tôi cảm thấy hứng thú với những môn như quần vợt hay bóng bàn, nhưng lại không bao giờ có cơ hội với chúng. Tôi có thể bỏ hàng giờ để luyện tập chúng, nhưng việc tiến xa hơn nữa là bất khả thi. Cho đến khi tôi chạm vào trái bóng rổ lần đầu tiên trong đời.
Bình thường thì tôi rất ghét việc chơi bóng với nhửng người khác như một đội, nhưng kỳ diệu thay, bóng rổ là trường hợp ngoại lệ. Nhờ thế mà kỹ năng bóng rổ của tôi được cải thiện. Tôi còn được giới thiệu vào một trường cao trung có đội tuyển bóng rổ hạng nhất quốc gia.
Nhưng vì dính dáng đến bạo lực nên đơn xin học của tôi đã bị từ chối. Và khi đó tôi đã nhận ra điều ấy. Rằng tôi chỉ là một thằng cặn bã được sinh ra bởi những bậc cha mẹ cặn bã không kém. Do đó tôi đã chọn vào ngôi trường này. Một ngôi trường mà tôi không phải trả tiền học phí, và là một ngôi trường mơ ước mà tương lai của tôi có thể được đảm bảo…