Chọn thời điểm tệ quá đi mà.
Khi đang kiếm chỗ để selfie, tôi tình cờ được chứng kiến một vụ xô xát. Bầu không khí căng như dây đàn. Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu một lúc trước, khi một bên quy kết mấy chuyện tầm phào làm kích động đối phương và khiến y nhanh chóng lao vào thượng cẳng tay hạ cẳng chân.
Không chỉ dừng ở mức ẩu đả thông thường, gọi là “phang nhau” mới chính xác. Ba tên con trai nằm dài trên sàn, mình mẩy đầy thương tích. Một cậu trai tóc đỏ đứng đối diện chúng, nhìn xuống. Một cuộc chiến một chiều.
Tôi có thể thấy cả những vệt máu trên nắm đấm của cậu trai tóc đỏ nọ từ những vết thương của mấy người kia. Đó là lần đầu tiên tôi được thấy một trận đánh nhau thực sự. Ở cấp hai, tôi từng thấy lũ con trai xé áo nhau hay cào cấu đối phương, nhưng vừa rồi ở một cấp độ khác hẳn. Ngay cả tôi cũng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng.
Trong lúc còn đang hoảng loạn, tôi nhận ra mình đã vô thức chụp lại khung cảnh. Cửa chớp máy ảnh âm thầm đóng lại. Tôi tự nhủ, ⎾Mình đang làm gì thế này? ⏌, nhưng trong lúc bối rối, quả thật tôi không suy nghĩ được kĩ càng.
Tôi tìm cách rời khỏi đó nhanh nhất có thể. Nhưng não bộ tôi không thể hoạt động bình thường còn đôi chân thì không chịu làm theo lời tôi bảo. Như bị tê liệt, tôi không thể di chuyển tý nào.
⎾Hehe, mày nghĩ…chuyện sẽ kết thúc chỉ với thế này sao, Sudou?⏌
Cậu trai vừa mới có thể đứng dậy tuyệt vọng tìm cách che giấu nỗi sợ hãi.
⎾Mày định chọc cười tao đấy à? Xem lại tình trạng của ba đứa chúng mày đi. Muốn khiêu khích tao lần nữa á? Tao sẽ không nương tay đâu.⏌
Túm lấy cổ áo của người đã mất hết tinh thần chiến đấu, Sudou kéo mặt cậu ta lại gần mặt mình, chỉ cách có vài centimét nữa.
Trông cứ như sẽ bị ăn tươi nuốt sống bất cứ lúc nào, cậu trai vừa bị hạ đưa ánh mắt đi.
⎾Mày bất ngờ sao? Mày nghĩ mày có thể thắng chỉ bằng số lượng à?⏌
Cười phì, Sudou-kun thả tên kia xuống sàn rồi vớ lấy cặp cậu ta.
Có vẻ như đã hết hứng thú với nhóm ba nọ, Sudou-kun quay người rời đi.
Khoảnh khắc đó, nhịp tim tôi nhảy cẫng lên. Thì, cũng tự nhiên thôi. Xét cho cùng, Sudou-kun đang hướng tới chỗ tôi núp. Tôi không có nhiều cách rời khỏi tầng mái này. Theo lý thuyết tôi sẽ phải bước xuống cầu thang mà tôi dùng để lên. Đã để lỡ thời cơ trốn thoát, cơ thể tôi không thể di chuyển theo ý muốn. Khi ai đó vướng vào rắc rối, tôi nghe nói họ sẽ trở nên căng thẳng và cảm thấy hoang mang, và đó cũng chính là những gì tôi đang cảm thấy.
⎾Thật là vô nghĩa. Bắt tao tốn sức sau khi tập luyện mệt mỏi thế này, cho tao nghỉ ngơi đi.⏌
Khoảng cách giữa chúng tôi càng ngày càng ngắn lại. Cậu ta chỉ còn cách tôi có vài mét.
⎾…Người sẽ hối hận sau này chính là mày đấy, Sudou.⏌
Một cậu trai bật lại Sudou bằng giọng hơi gượng.
Cơ thể tôi từ từ không cứng đờ nữa, cứ như lời nguyền đang được gỡ bỏ.
⎾Chẳng có gì nhục nhã như mấy lời rên rỉ của lũ thất bại. Mày có cố bao nhiêu nữa thì cũng sẽ ăn hành ngập mồm thôi.⏌
Cậu ta không hề nói sai; hiển nhiên là cậu ta có đủ tự tin để phản pháo lại. Dù sao Sudou-kun đã một mình cân ba mà không hề hấn chi, mặc dù cậu ta trong tình thế bất lợi.
Ngày mai là ngày đầu tiên của tháng Sáu; càng ngày thời tiết chuyển dần chuyển mùa hè.
Vẫn chưa rời khỏi chỗ núp của mình, mồ hôi bắt đầu đọng trên gáy tôi.
Không do dự, tôi quyết định im lặng rời khỏi chỗ đó.
Tôi chỉ việc tránh để bị nhìn thấy và bị kéo vào vụ này.
Nếu bị liên luỵ, những ngày tháng đen tối sẽ đón chờ cuộc sống học đường thanh bình và yên ả của tôi.
Tôi nhanh gọn rời khỏi đó, bỏ lại mọi chuyện sau lưng.
⎾Có ai ở đó hả…?⏌
Trong khi tôi vô thức chạy trốn, không gian nhẹ nhàng thay đổi. Cảm nhận được sự chuyển động của bầu không khí, Sudou ngó vào chỗ tôi mới đây còn đang trốn. Tuy nhiên, tôi đã thoát được trong đường tơ kẽ tóc.
Nếu tôi chỉ chậm một hai giây thôi, cậu ta hẳn đã có thể thấy được hình bóng tôi đang trốn thoát.
Phần 1
Buổi sáng ở lớp D luôn luôn náo nhiệt. Có lẽ do hầu hết học sinh đều không thuộc dạng thanh niên nghiêm túc.
Nhưng, hôm nay ồn ào hơn bình thường. Lí do thì chẳng cần nói ra thì ai cũng biết. Bởi vì hôm nay sẽ là chúng tôi lần đầu được thưởng thêm điểm kể từ khi nhập trường.
Trường tôi theo học, 【Cao trung Kudou Ikusei 】 , sử dụng một hệ thống mới lạ - S-System. Tôi sẽ giải thích một chút về nó.
Lấy điện thoại được trường phát ra, tôi mở ứng dụng đã được cài đặt sẵn, nhập ID và mật khẩu của tôi vào để đăng nhập. Liền đó tôi chọn khung 【 Số dư tài khoản 】.
Chỗ này cho phép bạn thực hiện ti tỉ công chuyện. Có thể kiểm tra điểm cá nhân và điểm lớp. Hơn nữa, còn có thể chuyển điểm cho học sinh khác nữa.
Có 2 loại điểm được liệt kê, cuối vài cái được kí hiệu với ⎾cl⏌. Có nghĩa là ⎾class⏌, và nó thống kê số điểm của cả lớp tôi. Nó không phải thứ mỗi cá nhân có, mà là điểm số chung của lớp học. Bên cạnh dòng chữ của lớp tôi, lớp D, là dòng
⎾ 0 cl ⏌kể từ tháng Sáu. Nói cách khác, chúng tôi không hề có điểm lớp nào. Một loại điểm khác là ⎾pr⏌ , viết tắt của ⎾Private⏌, và nó cho biết mỗi người có bao nhiêu điểm cá nhân.
Vào ngày đầu tháng, chúng tôi sẽ nhận được lượng điểm cá nhân bằng với 100 nhân với điểm lớp.
Điểm cá nhân dùng để mua nhu yếu phẩm, thực phẩm, thiết bị điện tử, hay mọi loại hàng hoá khá; chúng đóng vai trò như tiền thật và cực kì quan trọng.
Bởi vì tiền thật không được phép sử dụng trong ký túc xá, nếu ai đó hết điểm cá nhân, người đó suốt ngày sẽ phải sống trong tình trạng viêm màng túi.
Do đó, với lớp D đang có 0 điểm lớp, chúng tôi chắc chắn sẽ chẳng nhận được đồng nào. Thế nên, chúng tôi cần phải tiếp tục học mà không có xu dính túi.
Tuy nhiên, vào đầu năm, điểm lớp của chúng tôi là 1000.
Nếu chịu giữ điểm, chúng tôi có thể kiếm 100,000 yên mỗi tháng. Dù vậy, con số ấy giảm dần theo từng ngày. Bị điểm kém hay thì thầm trong giờ học ảnh hưởng lớn tới số điểm lớp. Cuối cùng, lớp D mất hết điểm lớp ngay khi vừa tới tháng Năm. Thật đau lòng, nhưng chuyện đó tiếp diễn tới tận hôm nay, mồng một tháng Sáu.
Không chỉ ảnh hưởng tới khoản trợ cấp mỗi tháng, điểm lớp còn là thước đo năng lực của mỗi lớp. Từ cao xuống thấp, các lớp được phân loại từ lớp A tới lớp D.
Nếu lớp D có nhiều điểm hơn lớp C, lớp D sẽ trở thành lớp C trong tháng tới. Cuối cùng, nếu chúng tôi leo được lên lớp A, nguyện vọng được học cao lên hay cơ hội xin việc đều có thể được đáp ứng.
Khi tôi nghe tới hệ thống này lần đầu, tôi cứ nghĩ chỉ cần giữ điểm lớp ở mức càng cao càng tốt là đủ. Điểm cá nhân giữ lại cũng không giúp được gì.
Nhưng mọi chuyện đã khác kể từ khi tôi mua điểm thi trong đợt kiểm tra giữa kì.
Vào bài kiểm tra lần trước, tôi đã mua một điểm cho Sudou, cậu ta chỉ kém điểm chuẩn có duy nhất một. Khi tôi nhận ra trường học sẵn lòng cho phép mua điểm, tôi hiểu rằng Chiyabashira-sensei nói câu này mà không mảy may lừa gạt.
⎾Ở nơi đây, mọi thứ đều có thể mua bằng điểm. ⏌
Cũng có nghĩa là, tích luỹ điểm cá nhân có thể biến tình hình trở nên thuận lợi hơn.
Nếu thế, có thể mua được nhiều thứ chứ không riêng gì điểm số của bài kiểm tra.
⎾ Chào buổi sáng. Anh chị trông có vẻ hiếu động hơn thường ngày ⏌
Ngay khi chuông vào lớp vang lên, Chiyabashira-sensei bước vào phòng học.
⎾Sae-chan-sensei! Tại sao chúng em lại vẫn chỉ có 0 điểm là thế nào!? Sáng nay khi em kiểm tra, em vẫn chưa có điểm nào hết ⏌
⎾Thế nên sáng nay các em mới hiếu động vậy à?⏌
⎾Tháng trước, bọn em đã phải cực khổ lắm rồi! Chúng em đã qua bài giữa kì… 0 điểm thì tàn nhẫn quá mà! Tụi em không đi học muộn, không bỏ tiết, và cũng không nói chuyện riêng trong giờ!⏌
⎾Đừng có quyết định theo ý mình. Để cô nói trước. Ike, chưa bao giờ cô thấy em cố gắng như vừa qua. Nhà trường công nhận chuyện đó. Cố nhiên, nhà trường cũng hiểu được cảm giác của em ⏌
Sau khi bị nhắc nhở, Ike ngưng nói và ngồi lại xuống.
⎾Vậy thì, đây là thống kê toàn bộ điểm lớp tháng này⏌
Danh sách bắt đầu từ lớp A ở trên tờ giấy được cô dán trên bảng.
Ngoại trừ lớp D, điểm số các lớp khác không thay đổi nhiều, và mỗi lớp có thêm khoảng 100 điểm.
Lớp A có 1004 điểm, hơn một chút so với số điểm ban đầu của mỗi lớp.
⎾Không tiến triển nhiều lắm. Lớp họ đã tìm ra cách tăng điểm đáng tin cậy rồi à?⏌
Cô bạn ngồi kế, Horikita Suzune, dường như chỉ quan tâm tới điểm số các lớp khác, nhưng Ike, và hầu hết học sinh trong lớp, chẳng quan tâm tới mấy lớp còn lại. Đối với họ, chuyện quan trọng hơn hết thảy là liệu chúng ta đã có điểm hay chưa?
Bên cạnh dòng chữ của lớp D là – 87 điểm.
⎾Hả? Có phải, 87…chúng ta đã thực sự được thêm điểm!? Woohoo⏌
Sau khi thấy bảng điểm, Ike nhảy lên nhảy xuống một cách phấn khích.
⎾ Đừng vội mừng. Các lớp khác cũng được thêm lượng điểm chẳng kém chúng ta đâu. Khoảng cách không hề được rút ngắn. Cái này giống như là quà cho việc vượt qua bài kiểm tra giữa kì hơn. Mọi lớp đều có thêm khoảng 100 điểm⏌
⎾Tôi hiểu rồi. Tôi thấy hơi ngạc nhiên rằng chúng ta có thêm điểm sớm thế⏌
Horikita, người đang nhắm tới lớp A, trông như chẳng hề vui vẻ với số điểm mới kiếm được, không hề cười.
⎾Cậu đang thất vọng sao, Horikita? Bởi vì khoảng cách đã được nới rộng ra một khoảng nhỏ⏌
⎾Không hẳn thế. Xét cho cùng, tôi cũng đã thu hoạch được vài điều ⏌
⎾Ý cậu là gì, cậu thu hoạch được vài điều?⏌
Ike đứng lên hỏi lại Horikita. Thu hút sự chú ý từ những bạn học khác, Horikita chìm vào im lặng. Hirata Yousuke, nhận thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi, đứng lên trả lời thay cô ấy.
⎾Điểm trừ của chúng ta từ tháng Tư và Năm… Nói cách khác, kể từ khi chúng ta xuống 0 điểm, những điểm trừ nói chuyện riêng hay đi học muộn từ tháng trước không bị tính vào tháng này. Đó là những gì tớ nghĩ Horikita đang nhắc tới⏌
Hirata nhanh trí trả lời mà không mắc chỗ nào. Quả là ấn tượng đấy. Chuẩn không cần chỉnh luôn.
⎾À, ra là thế. Nếu bị trừ bù những lỗi từ tháng trước, gần 100 điểm của chúng ta cũng sẽ còn 0 thôi⏌
Sau khi được thông não nhờ lời giải thích dễ hiểu của Hirata, Ike giơ tay cậu ta lên trong sự hân hoan.
⎾Hả? Thế tại sao bọn em chưa nhận được điểm nào?⏌
Quay lại với câu hỏi ban đầu, Ike hướng ánh nhìn tới Chiyabashira-sensei.
Nếu chúng tôi vẫn chưa nhận được 8700 điểm, thì quả là lạ kì.
⎾Đợt này, có một số rắc rối. Điểm số của năm nhất bị chậm. Xin lỗi, nhưng các em sẽ phải chờ một chút nữa rồi⏌
⎾Ể, thật sao? Bởi vì vấn đề bắt nguồn từ phía trường học, liệu bọn em có được thêm chút quà không?⏌
Ai ai cũng càu nhàu bất mãn. Nhưng bởi mọi người đều đã được chắc chắn rằng mình sẽ nhận được điểm, ai cũng đều thay đổi thái độ. Có 87 điểm và có 0 điểm khác nhau một trời một vực.
⎾Đừng có càu nhàu. Nhà trường quyết định, không phải cô. Một khi vấn đề được giải quyết, các cậu sẽ nhận được điểm thôi. Nếu như còn, tất nhiên⏌
Lời của Chiyabashira-sensei vang vọng trong phòng.
Phần 2
Bắt đầu giờ ăn trưa, mỗi người đều có cách riêng để thưởng thức bữa ăn của mình.
Tuy nhiên, gần đây, tôi đã bắt đầu nghĩ rằng đi cùng bạn bè vào khoảng thời gian này là công việc khó khăn nhất trong cuộc sống học đường của mình. Lấy Kushida Kikyou làm ví dụ. Cô ấy kết bạn với rất nhiều bạn nam lẫn nữ, và siêu nổi tiếng, thế nên lúc nào cũng thế, cổ không những được mời đi ăn trong những cuộc tán gẫu, mà còn thông qua email hay điện thoại. Cho dù cô nàng đôi khi cũng phải từ chối, có vẻ như đi ăn cùng với rất nhiều bạn bè là hoạt động thường nhật của nhỏ.
Mặt khác, mấy thằng không nổi tiếng với bọn con gái như Ike và Yamauchi dường như luôn đi ăn cùng với nhóm bạn thân thiết của mình. Sudou và Hondou cũng nằm trong số đó.
Tóm lại, tôi muốn nói rằng mình chẳng thuộc về nhóm nào cả.
Tôi vừa là bạn của Kushida, vừa là bạn của Ike và Yamauchi. Cho dù tôi có ăn trưa cùng họ, nhưng cũng chẳng được mấy khi. Nói chung, quan hệ giữa chúng tôi là dạng đối phương sẽ đôi khi sẽ hỏi, ⎾Muốn ăn trưa cùng tụi này không?⏌ hay ⎾ Cậu có rảnh sau khi tan học chứ?⏌
Tôi không chú ý tới chuyện này vào đầu năm học. Bởi lúc đó tôi chưa có bạn, thế nên hiển nhiên tôi phải đi ăn một mình vì chẳng có ai tôi quen biết cả.
Nhưng giờ, tôi đang gặp hiện tượng kì quặc ⎾Cô đơn dù có bạn⏌.
Cái vấn đề này…quả là trải nghiệm khó khăn. Nếu tôi lỡ nghỉ học trong ngày chọn nhóm cho chuyến đi dã ngoài của trường, rất có khả năng sau đó tôi sẽ chẳng được ai mời cả. Bạn có nghĩ họ coi tôi là bạn bè kém thân thiết, hay chỉ mình tôi coi họ là bạn bè? Tôi có thể đang hiểu nhầm gì đó về những mối quan hệ của mình.
Bồn chồn, tôi đưa mắt sang nhóm của Ike. Tôi đang ở đây này, tới mời tôi đi. Ánh mắt của tôi mang theo sự ích kỷ và mấy phỏng đoán mờ mịt.
Và sau khi cảm nhận được sự kém cỏi của bản thân, tôi tự nhủ về hậu quả nếu không biết khi nào nên từ bỏ và đưa mắt đi.
⎾Cậu vẫn chưa quen nhỉ, tôi hiểu rồi. Như thường lệ, thật là đáng thương, Ayanokouji-kun.⏌
Ánh mắt lạnh lẽo của cô nàng ngồi cạnh tia sang tôi.
⎾…Trông cậu cứ như hoàn toàn quen thuộc với việc cô đơn nhỉ.⏌
⎾Tôi ổn, cảm ơn.⏌
Tôi nói với hàm ý mỉa mai, nhưng câu trả lời của cô ấy lại quá chi thật thà.
Hầu hết bạn học của tôi đã tạo thành các nhóm, nhưng số người giống nhỏ luôn ăn trưa một mình không phải ít, nên tôi thấy chút an tâm.
Koenji cũng giành phần lớn thời gian ở một mình. Ban đầu, cậu ta ở căng tin nhiều tới mức đáng ngạc nhiên với những cô gái khác lớp lẫn khác khối, nhưng kể từ khi số điểm đang giảm dần, cậu ta bắt đầu ăn trưa ở lớp nhiều hơn.
Người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Koenji, một trong những tập đoàn hàng đầu Nhật bản, không thuộc dạng thích ở một mình, nhưng đúng hơn là, một kẻ tự cao không coi những người khác ra gì.
Tôi khâm phục cậu ta bởi Koenji không hề cảm thấy sự thống khổ của cô đơn.
Như bình thường, Koenji đang soi khuôn mặt mình bằng chiếc gương tay, và có vẻ cậu ta không tìm thấy khuyết điểm trên khuôn mặt mình.
Ngoài cậu ấy, tất nhiên, còn một cô gái trầm tính đeo kính. Lúc trước, Ike có quan tâm đến cô nàng trong lúc đang khảo sát về ngực, nhưng bởi nhỏ thuộc kiểu trầm lặng và không đặc biệt giỏi ở khoản nào, không ai đặc biệt chú ý về cô ấy nữa.
Cô ấy luôn ở một mình, và cũng chưa từng phát biểu lần nào.
Giống như mọi ngày, cô vẫn đang ăn bento một mình với tấm lưng khom xuống. Cô nàng nằm trong số ít những người tự làm bento.
Cuối cùng, cô bạn ngồi cạnh tôi lấy hộp bento khỏi cặp và bắt đầu mở ra.
Gần đây, Horikita không đi tới căng tin mà thay vào đó tự làm bento cho mình.
⎾Không phải làm bento tốn kha khá thời gian và công sức của cậu à?⏌
Cho dù không phải là thứ xa xỉ gì, nhưng có những phần ăn miễn phí cho học sinh đã tiêu hết điểm. Bởi vì nó sẽ tốn thời gian và một chút điểm để tự làm bento, suất ăn miễn phí xem chừng tốt hơn.
⎾Tôi không biết. Ngay cả siêu thị cũng có những nguyên liệu miễn phí đấy, cậu biết chứ ?⏌
⎾Cậu làm bento với nguyên liệu miễn phí sao?⏌
Không thèm bác bỏ, Horikita mở nắp hộp bento của cô ấy. Cho dù không có nhiều thịt hay đồ chiên rán, trông nó khá là ngon miệng.
⎾Cậu giỏi nấu nướng sao? Nó chẳng hợp với tính cách cậu gì cả.⏌
⎾Mọi người đều có thể nấu ăn sau khi đọc sách hay tìm hiểu trên internet. Mọi kí túc xá cũng đều có đủ đồ nghề cần thiết cơ mà⏌
Không hề khoe khoang kĩ năng của mình, cô nàng lấy đôi đũa ra. Tôi đoán nhỏ trả lời thế bởi nhỏ nghĩ nó là chuyện hiển nhiên.
⎾Cơ mà tại sao cậu lại quyết định tự làm bento?⏌
⎾Căng tin quá chi là ồn ào. Cậu có công nhận ăn ở đây yên lặng hơn nhiều không?⏌
Rất nhiều học sinh rời khỏi lớp để mua bánh mì hay mấy món khác ở căng tin vào đầu năm học, nhưng giờ không ít người đã hết điểm, một số lượng đáng kinh ngạc học sinh chọn suất ăn miễn phí. Nếu bạn chịu chú ý, chỉ có một số ít ở lại trong phòng học.
Đây là cách Horikita thích à? Dù sao đi nữa, Ike và mấy người khác cũng đã rời đi rồi.
⎾Tớ đã lỡ mất con sóng lớn sao…?⏌
⎾Cậu chỉ nhắm tới đại dương, nhưng cậu thậm chí còn chẳng có ván lướt sóng và cả ý chí để cưỡi trên con sóng. Hơn nữa, lỡ mất con sóng lớn…cậu nói cứ như việc gì đó quan trọng lắm.⏌
Tôi ước mình có thể phản pháo, tuy nhiên nhỏ nói chẳng có gì sai.
Phần 3
Không giống như giờ ăn trưa, sau giờ học dễ chịu hơn hiều bởi không có mấy thứ phiền phức về các mối quan hệ cá nhân.
Hơn nữa, tôi không thực sự nổi bật nếu như cố trở lại ký túc xá sau giờ học bởi cũng có những người như thế.
Rời khỏi đám đông như một ninja có thể đem lại vài lợi ích đấy chứ. Nếu tôi bám theo một nhóm học sinh, tôi có thể giả vờ mình là một phần nhóm đó.
⎾…Thật đáng buồn thay.⏌
Tôi hài lòng với kĩ năng giả vờ có bạn điêu luyện của mình, nhưng trước hết, cái trường này làm gì có ai quan tâm tôi đi cùng người nào.
⎾Sudou. Tôi có chuyện cần nói với cậu. Hãy đi tới phòng giáo vụ.⏌
Sudou, đang cố gắng rời khỏi lớp học thật nhanh, bị ngăn lại bởi Chiyabashira-sensei.
⎾Hah? Có chuyện gì thế? Em phải đi tập bóng rổ ngay bây giờ.⏌
Cậu ta thờ ơ mở cặp ra, lấy đồng phục bóng rổ trưng ra cho sensei.
⎾Tôi đã nói chuyện với người bảo hộ của em rồi. Em không cần phải tới, nhưng hãy chuẩn bị đón nhận hậu quả đi.⏌
Sudou cảnh giác trước những lời đe doạ của Chiyabashira-sensei.
⎾Cái… Chuyện này có xong nhanh không?⏌
⎾Cái đó phụ thuộc vào em. Nếu cứ chần chừ ở đây chỉ tổ lãng phí thời gian vô ích thôi.⏌
Cô đã nói đến thế, có vẻ như cậu ta không có lựa chọn nào khác ngoài đi theo.
Chậc lưỡi một cái, Sudou bước sau Chiyabashira-sensei ra khỏi lớp học.
⎾Tôi cứ nghĩ cậu ta đã khôn ra, nhưng tôi đoán Sudou cũng vẫn vậy mà thôi. Cậu ta bị đuổi học có khi còn tốt hơn.⏌
Tôi không biết là ai nói, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng lầm bầm của ai đó trong lớp.
Sau kì kiểm tra giữa kì, tôi cứ nghĩ lớp mình đã trở nên đoàn kết hơn. Có vẻ đó chỉ là ảo tưởng của tôi thôi, rõ ràng là dối trá rồi.
⎾Cậu có nghĩ thế không? Rằng sẽ tốt hơn nếu Sudou bị đuổi học?⏌
Trong khi nói câu đó với tôi, Horikita đang sắp xếp lại sách vở vào cặp chuẩn bị về kí túc xá. Không có mấy học sinh đem sách vở về để học lại và chuẩn bị cho bài mới. Quả là đáng buồn thay.
⎾Ể, không hẳn. Cậu thì sao, Horikita? Với tư cách là người duy nhất giúp đỡ Sudou.⏌
⎾Hmm…Thì, tôi vẫn không rõ chúng ta sẽ có thêm bao nhiêu điểm.⏌
Cô bạn ngồi cạnh, Horikita, trả lời một cách thờ ơ.
Khi Sudou đang trên bờ vực bị đuổi học, cô ấy đã cố tình tự hạ điểm mình xuống, và trả tiền để mua điểm cho cậu ta. Tôi không tưởng mấy hành vi đó từ nhỏ luôn.
Cùng lúc đó, chúng tôi cùng lúc đứng dậy và rời khỏi lớp học cùng nhau. Tôi không rõ từ khi nào, nhưng chúng tôi đã bắt đầu cùng nhau về ký túc xá. Do chúng tôi cũng không ăn hay đi chơi cùng nhau, thật lạ là mọi chuyện chuyển biến theo hướng này. Thứ duy nhất chúng tôi làm cùng nhau là đi cùng một con đường. Có lẽ đó chính là lý do cho chuyện này.
⎾Tôi cảm thấy một chút lo lắng. Về chuyện Sensei nói sáng nay.⏌
⎾Về chuyện điểm của chúng ta bị hoãn?⏌
⎾Đúng. Có vẻ như có vấn đề, nhưng là vấn đề của nhà trường hay bên phía học sinh? Nếu là lỗi của chúng ta…⏌
⎾Cậu đang quá lo nghĩ rồi thôi. Gần đây, chúng ta chưa gặp rắc rối nào cả. Cô ấy cũng nói thế mà. Tôi tự hỏi không biết lớp D có phải là lớp duy nhất chưa nhận được điểm. Nói một cách đơn giản, là vấn đề của nhà trường.⏌
Có vẻ có chuyện hệ trọng xảy ra, do điểm của tất cả học sinh năm nhất đều sẽ bị hoãn, thế nên xác suất lớp D dính
líu tới là không cao. …Có lẽ vậy.
⎾Tôi mong rằng chuyện là thế. Xét cho cùng, mọi rắc rối đều ảnh hưởng tới điểm lớp của chúng ta mà.⏌
Mỗi ngày, Horikita đều trăn trở về cách để chúng tôi có thể gia tăng điểm. Cô ấy không nghĩ nhiều về điểm cá nhân của mình, mà thay vào đó, là điểm lớp để có thể vươn tới lớp A. Tất nhiên, nó không phải bất khả thi, chỉ có điều vượt ngoài khả năng nắm bắt của chúng tôi.
Tuy nhiên, vẫn còn hi vọng. Nếu Horikita có thể tìm được một cách chắc chắn để gia tăng điểm, nó sẽ trở thành một lợi thế lớn đối với cả lớp. Hơn nữa, bạn học của chúng tôi có thể tin tưởng Horikita nhiều hơn và cô ấy sẽ có thể kết bạn. Một mũi tên trúng hai đích.
⎾Ồ, đúng rồi, cậu cũng nên tham gia nhóm chat đi. Cậu là người duy nhất chưa tham gia thôi.⏌
Lấy điện thoại của mình ra, tôi mở ứng dụng nhóm chat.
Sau bài kiểm tra, chúng tôi đã mời Horikita vào nhóm chat. Kushida tin rằng Horikita, người ghét tiếp xúc với mọi người, sẽ ổn nếu đó chỉ là một nhóm chat. Tuy nhiên, công sức của cô ấy tan thành mây khói, và Horikita cũng không tham gia luôn.
⎾Tôi không có tý hứng thú nào hết. Tôi cũng luôn tắt thông báo mà.⏌
⎾Vậy sao?⏌
Thì, có vẻ cô nàng ngay từ đầu đã không có ý định tham gia. Nhỏ chắc hẳn chưa chịu xoá ứng dụng ấy vì nó sẽ gửi thông báo tới những người còn lại của nhóm.
Dù có tham gia hay không cũng là quyền của cô ấy, thế nên tôi không thúc ép. Tôi cũng không có quyền làm thế kia mà.
⎾Ayanokouji-kun, gần đây cậu lắm chuyện thế nhỉ?⏌
⎾Thật sao? Tớ cứ tưởng mình vẫn thế chứ?⏌
⎾Chỉ có một chút thôi, nhưng cậu chắc chắn đã thay đổi rồi.⏌
Cho dù tôi không có ý định thay đổi, tôi cũng đã làm thế mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra. Tôi đã phải làm quen với nó.
Đặc biệt, tôi cảm thấy hoà hợp với Horikita – khoan đã, không, chúng tôi chắc chắn hợp nhau, nhưng lạ lùng thay, tôi không cảm thấy bất tiện ở gần cô ấy. Nếu là cô nàng nào đó, tôi sẽ không thể chuyện trò bình thường, và chắc chắn sẽ bối rối.
Đó cũng là lý do tôi chỉ tán gẫu với những người thân thiết với tôi.
Hơn tất cả, tôi biết ơn rằng im lặng không làm bầu không khí tệ đi.
⎾Có thứ gì làm cậu thay đổi à?⏌
⎾Tớ cũng tự hỏi thế…Nếu bắt tớ đưa ra lý do, có lẽ đơn giản là do tớ đã quen với cuộc sống học đường và có thêm vài bạn mới. Hơn nữ, Kushida cũng là nhân tố quan trọng nữa.⏌
Nếu một nhóm chỉ toàn con trai, sẽ không có ai thực sự nói nhiều nên sẽ có không ít quãng lặng trong cuộc trò chuyện.
Nếu có Kushida ở đó, thì, có một người luôn luôn chuyện trò sẽ làm bầu không khí thoải mái hơn hẳn.
⎾Cậu có vẻ thân thiết với Kushida-san đấy nhỉ. Cậu không lo lắng, đặc biệt sau khi đã biết được mặt kia của cô ta sao? ⏌
⎾Tớ có chút bất ngờ khi nhỏ nói ghét cậu. Nhưng thích ghét ai đó là chuyện đương nhiên. Không có lí do gì phải lo lắng mấy chuyện cỏn con ấy. Ngay cả khi cô ấy đã nói rành mạch như thế, tại sao cậu không giả vờ thân thiết với cô ấy?⏌
⎾Tôi hiểu rồi. Thì đây, ngay cả khi tôi ghét Ayanokouji-kun, chúng ta vẫn có thể nói chuyện bình thường. Tôi không thực sự cảm thấy phiền về nó.⏌
⎾Này…⏌
Cái quái gì thế, nói trước mặt tôi luôn hả…
⎾Tôi nói vậy thôi. Nếu ai đó nói rằng họ ghét người khác, thì ổn thôi. Nhưng nếu ai đó nói rằng họ ghét cậu, cậu không cảm thấy buồn à?⏌
[note4818]
⎾Cậu đang thử tớ đấy à?⏌
Vừa nói ⎾Tôi có biết không nhỉ?⏌, cô ấy bắt đầu chải tóc mình. Quá gượng gạo.
⎾Tôi không chủ ý làm phiền cô ấy, nhưng Kushida-san và tôi giống như dầu với nước. Tôi nghĩ không có lý do gì để tiếp xúc với cô ấy cả.⏌
Nói cách khác, nó có nghĩa cô nàng sẽ không tham gia nhóm chat nếu nó có Kushida trong đó.
⎾Trước hết, tại sao cô ấy lại ghét cậu thế?⏌
Kể từ khi nhập học, họ không tiếp xúc nhiều. Cô ấy bắt đầu ghét Horikita từ khi nào?
Kushida từng nói mục tiêu của cô ấy là kết bạn cùng với mọi người.
⎾Tôi không rõ. Cô ấy hiển nhiên cũng chẳng rõ về tôi cơ mà.⏌
Ngay cả thế, có vẻ như giữa Kushida và Horikita có xảy ra xích mích gì đó.
⎾Cậu tò mò đấy à? Đi mà hỏi cô ấy trực tiếp.⏌
Cái đó rõ ràng là bất khả thi rồi.
Kushida Kikyou của bình thường là một thiên sứ và cô gái hoàn hảo, nhưng cô ấy đã vô tình lộ ra một mặt khác của bản thân trước tôi.
Đoán định điều gì đó từ nụ cười ân cần và lời nói cô ấy là bất khả thi, nhưng tôi vẫn còn nhớ câu nhận xét của cô ấy trước đó. Tôi cũng không nghĩ Horikita biết được gì từ vẻ ngoài của Kushida.
⎾Không cần phải lo lắng. Tôi thích Kushida của hiện tại hơn.⏌
⎾Cậu có biết câu vừa rồi thật đáng kinh tởm không?⏌
⎾...Thật thế à?⏌
Cho dù là người nói ra câu đó là chính bản thân mình, tôi cũng cảm thấy nó thật kinh tởm.
Phần 4
Sau khi ăn tối xong, tôi quay trở lại ký túc xá. Lấy điện thoại mình ra, tôi thử kiểm tra số dư tài khoản. Tôi còn lại 8320 ⎾pr⏌. Vẫn chưa đổi kể từ sáng nay.
So sánh với 100,000 điểm đầu năm chúng tôi có, con số này chỉ như vụn vặt.
Tôi tiêu khá nhiều để mua điểm cho Sudou.
⎾Nếu có được phần thưởng từ 87 điểm lớp của chúng ta thì hay biết mấy⏌
Nó là 8700 yên đấy. Cho dù có hơi thiếu thốn, đó vẫn là một khoảng đáng kể.
⎾Cứu tôi với, Ayanokouji⏌
Khi tôi còn đang nghịch điện thoại trên giường, cửa phòng đột nhiên bật ra. Đứng đó là Sudou, đang hiện rõ vẻ hoang mang.
⎾…Sao cậu vội thế? Đúng hơn là, sao cậu vào được thì đúng hơn?⏌
Tôi nhớ mình đã khoá cửa khi quay lại phòng rồi. Thậm chí nó gần như trở thành bản năng nên tôi khá chắc mình không nhớ nhầm. Cậu ta đá cửa xông vào à?
Tôi cũng kiểm tra cánh cửa cho chắc, nhưng có vẻ nó không bị hỏng hóc gì.
⎾Phòng cậu thường được trưng dụng làm nơi tụ họp của chúng ta, thế nên bọn này đã bàn bạc và quyết định làm một chìa phụ. Không chỉ tôi đâu, mọi người đều có một cái cả.⏌
Cậu ta còn xoay xoay chìa khoá trên tay mình.
⎾Lần đầu tớ biết cái này đấy…⏌
Tôi bắt đầu cảm thấy quan ngại sâu sắc về việc phòng mình đã không còn an toàn trước những kẻ đột nhập.
⎾Dù sao đi nữa, kệ mấy chuyện vặt vãnh đó đi. Tôi đang gặp vấn đề nan giải đây! Giúp cái.⏌
⎾Vấn đề lớn đấy. Đưa tớ cái chìa khoá.⏌
⎾Hả? Sao lại phải làm thế? Tôi mua bằng điểm của mình đấy. Cái này là đồ cá nhân rồi.⏌
Lý do lý trấu kiểu gì vậy? Nếu bạn phạm tội, bất kể nói thế nào, vẫn là phạm tội.
Cho dù chúng ta là bạn bè, không có nghĩa là tôi sẽ cho qua mọi chuyện.
⎾Nếu cậu lo lắng về chuyện gì đó, sao không nói với Ike hay Yamauchi?⏌
⎾Hai đứa chúng nó không ổn. Bọn ngốc đó làm sao giải quyết được.⏌
Trông như định nói gì đó, Sudou ngồi bệt xuống sàn.
⎾Kiếm cái thảm nào đi. Ê mông ghê.⏌
Tôi làm quái thừa tiền mà đem đi mua nội thất cho phòng.
Trước hết, ngay cả khi phòng tôi được chọn làm nơi gặp mặt, chúng tôi cũng mới chỉ hội họp một lần là bữa tiệc ăn mừng. Nếu có mua thảm, chắc chỉ mình tôi sử dụng. Cái kiểu suy nghĩ của cậu ta thật phi thực tế.
Khi tôi vừa định đứng dậy để làm tách trà thì đột nhiên chuông cửa vang lên.
Cô gái đang thò đầu ra khỏi cánh cửa ra vào là Kushida, Thánh nữ của lớp D. Bất kể tôi nhìn cô ấy lúc nào thì ấn tượng cũng chỉ có thể là siêu dễ thương. Cô ấy liền thấy Sudou, người vẫn đang ngồi trên sàn nhà.
⎾Ồ, Sudou-kun ở đây sao.⏌
⎾Tôi chỉ tò mò chút thôi, nhưng cậu cũng có chìa phụ đúng không?⏌
⎾Ừm, đúng thế? Không phải để chúng ta có thể tập hợp dễ hơn à…Không lẽ, cậu không biết sao Ayanokouji-kun?⏌
Cô ấy kéo ra từ cặp một chiếc chìa khoá rồi chìa trước mặt tôi. Y hệt cái của tôi. Có lẽ, Kushida tưởng nó được tôi chấp thuận.
⎾Umu… tớ có nên trả lại?⏌
Cô ấy đưa tôi chiếc chìa khoá trong vẻ hối lỗi.
⎾Không cần đâu. Nếu chỉ mình cậu chịu trả lại thì cũng vô dụng thôi. Mấy đứa như Sudou trông có vẻ không chịu đâu.⏌
Kushida giữ chìa khoá có ổn không nhỉ? Không sao, theo ảo tưởng của tôi, bạn có thể nói rằng nó cảm giác như tôi có một cô bạn gái nếu cô ấy giữ chìa khoá nhà. Đàn ông là những tạo vật luôn tính toán thiệt hơn.
⎾Kushida cũng đã tới rồi, chúng ta vào truyện chính được chưa?⏌
⎾Chẳng thể khác được… Thế, chuyện gì vậy?⏌
Họ đã mất công tới phòng tôi thế này, làm sao tôi có thể từ chối giúp đỡ một cách thẳng thừng được chứ.
Sudou bắt đầu nói một cách ngoan ngoãn bất thường.
⎾Các cậu biết tại sao tôi bị gọi lên phòng giáo vụ hôm nay không? Thì, ừm… thực ra là…tôi bị nhà trường nghi ngờ. Cũng đã được một khoảng thời gian rồi.⏌
⎾Ng-nghi ngờ?⏌
Thật là bất ngờ. So với đầu năm, Sudou đã hành xử đúng mực hơn hẳn. Cậu ta không hề nói chuyện riêng hay ngủ gật trong giờ, và luôn hoàn thành hoạt động câu lạc bộ một cách bình thường.
⎾Không lẽ, cậu đã sỉ nhục hay nói xấu Sensei?⏌
Lúc Chiyabashira-sensei không cho cậu ta đi hoạt động câu lạc bộ, Sudou lộ rõ vẻ bất mãn.
Có lẽ cậu ta đã nổi khùng và nói gì đó khiến cậu ấy hối hận khi tự kiểm điểm lại.
⎾Không⏌
⎾Thế cậu đã túm cổ áo cô giáo và doạ giết hay gì đó ?⏌
⎾Tôi không có làm trò đó⏌
Không hề ấp úng, chứng tỏ cậu ta không nói dối.
⎾Không phải thật cơ à?⏌
⎾Nó còn tệ hơn những gì các cậu nghĩ…⏌
Tôi cứ tưởng hai phòng đoán đầu của tôi khá thê thảm rồi chứ, nhưng mà nó còn tệ hơn á…
⎾Ồ, mình biết cái gì xảy ra rồi Ayanokouji-kun. Cậu ấy đã cưỡng đoạt Sensei sau đó bắn nước bọt vào cô ấy!⏌
⎾Thật tàn nhẫn. … đúng hơn là, mấy ý nghĩ man rợ của cậu quá là tàn nhẫn…!⏌
⎾Chỉ là đùa thôi mà. Tất nhiên, mình không nghĩ có ai dám làm thế đâu, kể cả Sudou-kun⏌
Tôi cứ nghĩ Sudou sẽ ngay lập tức phủ nhận, nhưng cậu ta giật thót lên trước trò đùa của Kushida.
Tôi đoán có lẽ cậu ta đang căng thẳng lắm.
⎾Có chuyện gì thế?⏌
⎾Thực tế, tớ đã đánh nhau với mấy đứa lớp C ngày hôm qua. Và lúc trước, Sensei nói rằng tớ đang bị nghi ngờ làm hung thủ… Đây chắc hẳn là hình phạt của tớ⏌
Ngạc nhiên bởi những lời của Sudou, Kushida vô thức nhìn sang tôi. Tôi chưa thể nuốt trôi được câu chuyện của cậu ta. Rằng Sudou lại kéo rắc rối về mình. Lo lắng của tôi đã thành hiện thực à?
⎾Đánh nhau…cái đó, ừm, tại sao cậu lại làm thế?⏌
⎾Trả lời câu hỏi của cậu, trước hết, tớ không có sai gì cả, được chưa? Mấy đứa lớp C mới là kẻ xấu. Tớ chỉ tự vệ khi bị bọn nó kích động. Bọn chúng cũng không trung thực nữa.⏌
Bằng cách nào đó, có vẻ như Sudou cũng chưa thể sắp xếp được suy nghĩ của bản thân. Tôi hiểu cậu ta định nói gì, nhưng tôi vẫn không biết lý do cuộc ẩu đả bắt đầu hay chi tiết của nó.
⎾Chờ đã, Sudou-kun. Cậu có thể nói lại được không, một cách chi tiết hơn?⏌
Kushida cố gắng làm cậu ta bình tĩnh trở lại và miêu tả cuộc ẩu đả kĩ hơn.
⎾Xin lỗi, có lẽ tớ cắt hơi nhiều đoạn…⏌
Hít một hơi thật sâu, cậu ta bắt đầu một lần nữa.
⎾Cố vấn CLB đang có ý cho tớ lên đội chính trong giải mùa hè năm nay⏌
Tôi có nghe rằng cậu ta chơi khá giỏi, nhưng không nghĩ sẽ vào được đội chính sớm thế.
⎾Không phải nó siêu tuyệt sao, Sudou-kun!? Chúc mừng!⏌
⎾Chưa chính thức. Chỉ là có khả năng được lên thôi.⏌
⎾Ngay cả thế cũng đủ tuyệt rồi. Xét cho cùng, chúng ta chỉ là năm nhất mà ⏌
⎾Yup. Thật ra, tớ là đứa năm nhất duy nhất được đề cử vào đội chính. Mà thực ra, cũng chưa có gì đảm bảo cả.
Lúc đi về nhà, mấy đứa đó…Komiya và Kondo, cũng ở trong CLB bóng rổ, gọi tớ ra toà nhà chuyên dụng. Chúng nó nói có chuyện cần bàn hay gì gì đó. Tớ đáng ra đã phải bơ bọn dở ấy, nhưng bọn này đã từng cãi vã từ trước trong lúc hoạt động CLB, nên tớ nghĩ đây là lúc để giải quyết. Tất nhiên, tớ tới đó gặp chúng nó, nhưng mấy cậu biết gì không? Tên Ishizaki đứng sẵn đó chờ. Komiya với Kondo là bạn của tên này, chúng nó nói không thể chấp nhận chuyện một tên lớp D được lên đội chính được. Ishizaki sau đó yêu cầu mình rút lui hoặc trải nghiệm vài đau đớn. Tất nhiên là tớ từ chối và đập bọn nó ra trò, thế nên chuyện mới ra cơ sự này.⏌
Lời giải thích đó có hơi vội vã, nhưng tôi nắm được cốt yếu rồi. Trông Sudou có vẻ khá hài lòng với lời thanh minh của cậu ta.
⎾Sau đó cậu bị xem như kẻ xấu, thế chứ gì⏌
Ánh mắt gằn lên sự cáu tiết, cậu ta gật đầu. Mấy tên lớp C đó khơi mào tất cả, và do Sudou từ chối rút lui, bọn họ đe doạ dùng sức mạnh…nói cách khác, là bạo lực. Tuy nhiên, Sudou, người vốn có kinh nghiệm đánh đấm, lật kèo và đập lại chúng nó. Tất nhiên, mấy kẻ kia bị thương. Mà, do chẳng có bằng chứng, nên chúng dối nhà trường rằng Sudou đánh chúng không lí do.
⎾Chuyện của Sudou-kun sẽ chẳng thành vấn đề nếu như là do lớp C kích động trước⏌
⎾Đúng thế phải không? Tớ thực sự không thể hiểu nổi. Tớ thực sự không thể tin được lão giáo viên kia nữa.⏌
⎾Chúng ta nên trình bày với Chiyabashira-sensei vào ngày mai. Sudou-kun không hề làm gì xấu.⏌
Mọi chuyện đâu có đơn giản thế được. Sudou hẳn đã khai với nhà trường những gì cậu ta vừa nói rồi. Nhưng mà do chẳng có bằng chứng nào, nên nhà trường quyết định trừng phạt cậu ta.
⎾Khi cậu nói chuyện với trường, họ bảo gì không?⏌
⎾Họ nói rằng sẽ ra hạn tới Thứ 3 để tớ chứng minh. Nếu như không hể, tớ sẽ nhận án treo cho tới hè. Hơn cả, điểm lớp cũng sẽ bị trừ.⏌
Có vẻ như trường học quyết định chờ thêm. Nhưng, dường như Sudou lo chuyện cậu ta sẽ mất vị trí chính thức hơn là lo điểm lớp sẽ bị trừ. Tôi đoán cậu ta không thể chịu được ý nghĩ cơ hội của mình sẽ tan biến.
⎾Biết làm gì bây giờ?⏌
⎾Sudou-kun, cậu nên cố thành thực nói với giáo viên, phải không? Thật là lạ bởi họ không tin cậu, ngay cả khi cậu chưa làm gì sai. Phải không nào?⏌
Kushida đang trông ngóng một phản hồi tích cực từ tôi, nhưng buồn thay, tôi không thể quả quyết thế được.
⎾Ờm, tớ đoán là…Mọi chuyện không đơn giản thế.⏌
⎾Cậu nói ‘đoán’ là sao? Mày nghi ngờ bạn học mình đấy à?⏌
⎾Ít nhất, trường học không tin cậu, đúng chưa? Chả hạn, Kushida ủng hộ cậu để tránh điểm lớp bị trừ cũng không có gì đặc biệt, đúng không?⏌
⎾Cái…cái đó có thể đúng.⏌
Bây giờ, không thể chỉ đơn giản chứng minh ai là người bắt đầu là có thể giải quyết vấn đề.
Cả 3 tên kia cũng sẽ bị nghi ngờ trong 1 tuần, đại loại thế.
Có tới 3 đứa nói rằng chúng bị đánh. Nếu không có chứng cứ vững chắc, Sudou chắc chắn sẽ bị phạt. Nó có nghĩa là.
⎾Ngay cả khi đối phương là bên kích động, Sudou vẫn phải chịu ít nhiều sự khiển trách.⏌
⎾Hả? Tại sao? Nó là tự vệ chính đáng. Phải không!?⏌
Sudou, không thể chấp nhận được, đấm xuống bàn. Bị bất ngờ, vô thức Kushida nhảy dựng lên.
⎾Lỗi của tôi, tôi đang hơi khó chịu.⏌
Thấy vẻ mặt hoảng sợ của Kushida, Sudou xin lỗi.
⎾Này…Tại sao Sudou vẫn bị phạt thế?⏌
⎾Sudou đánh họ, nhưng họ không đánh cậu ta. Đó là một lí do quan trọng, tớ nghĩ thế. Nó phức tạp hơn câu nói ‘Tự vệ chính đáng’ nhiều. Nếu chúng đem theo một con dao với gậy sắt, mọi chuyện đã khác. Bình thường, nếu chúng muốn đánh nhau, chúng phải chuẩn bị cho trường hợp đó. ‘Tự vệ’ là khi cậu phải bảo vệ bản thân trước những đòn tấn công nguy hiểm, bất ngờ. Nói cách khác, tớ không nghĩ đây là ‘Tự vệ’⏌
Đây là những gì tốt nhất tôi có thể nghĩ ra, trong trường hợp này.
⎾T-Tôi không hiểu. Chúng có tận 3 tên, 3 đấy. Thế là đủ nguy hiểm rồi.⏌
Tôi đoán rằng số lượng người cũng được đem ra so sánh, nhưng đây là một trường hợp ngoại lệ. Nếu trường xem xét số người như tôi, thì có khả năng Sudou đã được công nhận vô tội.
Nhưng suy nghĩ tích cực là hành động hết sức nguy hiểm.
⎾Tớ nghĩ trường cho ta vài ngày là bởi họ cũng dè dặt khi đưa ra kết luận.⏌
Bằng chứng chúng tôi có bây giờ…Chìa khoá duy nhất chúng tôi sở hữu chính là thương tích của 3 tên đó.
⎾Như vậy…Họ đang chuẩn bị phạt nặng Sudou-kun à⏌
⎾Trâu chậm uống nước đục. Lời khai nhân chứng giờ sẽ trở thành bằng chứng buuộc tội.⏌[note4819]
⎾Tôi vẫn không hiểu. Tôi mới là nạn nhân! Tôi không có đùa. Nếu tôi bị phạt, tôi sẽ mất suất trong đội hình chính ở giải lần này.⏌
Mấy tên lớp C cố ý để Sudou đánh để đè bẹp cơ hội của cậu ta. Chúng hẳn đang có ý ngăn cậu ấy vào tuyển chính, cũng như kéo phần còn lại của lớp D xuống. Cái kiểu kế hoạch đó nghe có vẻ hợp lý.
⎾Cậu thử xin mấy cậu lớp C đó nói thật đi. Nếu họ biết mình đã làm sai, hẳn họ phải có cảm giác tội lỗi chứ nhỉ?⏌
⎾Mấy đứa đó có phải thằng ngu đâu. Chúng sẽ chẳng trung thực đâu. Chết tiệt…Tao sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng mày, lũ súc vật…!⏌
Nhặt lấy cái bút bi đang ở trên bàn, cậu ta bẻ nó ra làm đôi. Không phải tôi không hiểu tại sao, nhưng đó là bút bi của tôi mà…
⎾Nếu cố gắng thanh minh không thành công, có lẽ chúng ta phải tìm một bằng chứng cụ thể nào đó.⏌
⎾Đúng thế…Sẽ thật tuyệt nếu chúng ta tìm ra chứng cứ chứng tỏ Sudou-kun không có lỗi…⏌
Nếu mọi thứ đơn giản vậy, chuyện đã chẳng ra nông nỗi này. Ngay cả thế, Sudou cũng không từ chối, và bắt đầu suy nghĩ về tình thế.
⎾Có thể có gì đó. Có khả năng tôi nhầm, nhưng…Khi tôi đang đập nhau với mấy tên đó, tôi cảm nhận được ai đó hiện diện xung quanh, giống như ai đó đang theo dõi.⏌
Ngay cả khi cậu ta không quá tự tin về chuyện đó, Sudou đã đưa ra ý tưởng.
⎾Tức là cậu nói rằng có thể có nhân chứng?⏌
⎾Thì, đó là tôi nghĩ thế. Không chắc.⏌
Một nhân chứng à. Nếu họ quan sát toàn bộ thì tuyệt. Nhưng trong một số trường hợp, có thể dồn Sudou vào đường cùng. Lấy ví dụ, nếu họ chỉ thấy được cảnh sau
khi Sudou bắt đầu đánh nhau, đó có thể là đòn kết liễu cho cậu ta.
⎾…Tôi nên làm gì giờ…⏌
Sudou ôm đầu. Kushida nói, phá vỡ bầu không khí yên lặng.
⎾Có 2 cách chứng minh cậu vô tội. Cách đầu tiên là bắt các bạn lớp C thú nhận lời nói dối của mình. Do Sudou-kun không làm gì sai, hẳn là tuyệt nhất nếu họ chịu làm thế.⏌
Thế thì quá chi là lý tưởng rồi.
⎾Như tôi đã nói lúc nãy, bất khả thi. Mấy thằng đó sẽ không thừa nhận mình đã nói dối đâu.⏌
Giống như cậu ta đã nói, họ hẳn sẽ chẳng thừa nhận đâu. Nếu họ trung thực với nhà trường rằng mình đã gây rối, chúng hẳn sẽ chịu hình phạt thích đáng.
⎾Và cách thứ hai là đi tìm nhân chứng. Nếu có ai đó quan sát được cuộc xô xát của các cậu, chúng ta có thể có chứng cứ về sự thật.⏌
Thì, đây là phương án thực tế nhất chúng tôi có.
⎾Các cậu định tìm kiếm nhân chứng như thế nào?⏌
⎾Hỏi từng người một? Hay hỏi cán bộ lớp nữa.⏌
⎾Nếu có ai đó chịu đứng ra thì tốt, nhưng…⏌
Tôi đoán chúng tôi đã trò chuyện khá lâu, thế nên tôi bước tới tủ chén. Tôi lấy ra đống cà phê nhanh và mấy túi trà tôi mua ở cửa hàng tiện lợi ngay sau khi khai giảng. Ờm, Sudou không thích cà phê lắm. Sau khi làm lấy một bình nước nóng, tôi đặt mọi thứ lên bàn.
⎾Có thể yêu cầu này hơi trơ trẽn, nhưng…các cậu có thể giữ bí mật chuyện này được không?⏌
Thổi phù phù vào tách trà mới lấy trên bàn, Sudou nhờ chúng tôi trong sự hối lỗi.
⎾Ể…một bí mật sao…⏌
⎾Nếu tin này lan ra, nó sẽ đến tai các thành viên CLB bóng rổ. Tôi không muốn chuyện đó. Các cậu cũng hiểu mà, phải không?⏌
⎾Sudou, ngay cả thế—⏌
⎾Hãy hiểu dùm tôi, Ayanokouji. Nếu không được chơi bóng rổ, tôi chẳng còn lại gì cả⏌
Cậu ta túm lấy vai tôi cầu xin. Mọi thứ sẽ không êm xuôi kể cả không có tin đồn nào được lan ra. Nếu biết rằng cậu ta sử dụng bạo lực, CLB bóng rổ có thể đá cậu ta ra.
⎾Nếu tin đồn đã lan ra ngoài sẵn rồi thì sao?⏌
⎾Không, hôm nay, tin tức về vụ việc này vẫn chưa lan ra ngoài.⏌
⎾Tại sao cậu nghĩ thế?⏌
⎾Nếu mấy đứa lớp C lan tin đó ra, chắc hẳn nó đã đến tai chúng ta lâu rồi.⏌
Trường học cho gọi Sudou vào cuối buổi.
Hơn nữa, cũng không ai nhắc tới nó trong ngày.
Ít nhất, chuyện này vẫn chưa bị lan đồn.
⎾Vậy tạm thời chúng ta ổn sao?⏌
Nhưng tình trạng này sẽ kéo dài tới khi nào? Ngay cả khi cậu cố gắng ngăn miệng lưỡi thiên hạ, kiểu gì cũng sẽ có một hai chuyện bị lộ ra thôi. Không lâu sau, nó sẽ được công khai. Ngay bây giờ, thứ duy nhất chắc chắn là—
⎾Sudou-kun, tốt nhất là cậu nên tránh xa vụ này.⏌
Kushida, cũng đã nhận ra, khuyên bảo Sudou.
⎾Quả thật, chuyện sẽ chỉ tệ hơn nếu bị cáo cố làm gì đó.⏌
Tôi trả lời, đồng thuận với Kushida.
⎾Nhưng, để hết cho các cậu thì—⏌
⎾Tớ không cảm thấy mình bị ép phải làm chuyện này. Tớ chỉ muốn giúp Sudou-kun. Tớ không rõ mình sẽ làm được đến đâu, nhưng tớ sẽ cố hết sức. Được chứ?⏌
⎾…Được rồi. Tôi biết đây là rắc tối, nhưng tôi giao toàn bộ cho 2 cậu.⏌
Có vẻ như cậu ta đã hiểu mọi chuyện sẽ chỉ càng thêm rắc rối nếu cậu ta dính líu tới rồi.
⎾Vậy thì, bọn mình sẽ về phòng vậy. Xin lỗi vì đã đột nhiên vô phòng thế này.⏌
⎾Không sao, ngoại trừ chuyện các cậu làm chìa đôi.⏌
Đáp lại ⎾Tôi sẽ không trả lại đâu⏌, Sudou đút chìa khoá vào túi áo cậu ta. Từ giờ tôi có lẽ nên khoá phòng mình bằng dây xích.
⎾Kushida, mai gặp lại.⏌
⎾Tạm biệt, Sudou-kun⏌
Cô ấy nhìn Sudou đang buồn bã rời đi. Chỉ cách đó vài phòng thôi mà.
⎾Vậy còn cậu, Kushida, cậu không định về phòng à?⏌
⎾Mình chỉ muốn xác nhận vài chuyện thôi. Cậu không hào hứng giúp Sudou-kun lắm thì phải.⏌
Kushida nhìn tôi rơm rớm nước mắt. Nó thôi thúc tôi nắm lấy tay cô ấy một cách mãnh liệt. Tôi duỗi lưng ra để xua đi mấy suy nghĩ bậy bạ.
⎾Không hẳn thế, nhưng tớ chẳng làm được gì nhiều. Tớ chỉ có thể nhận xét về chuyện của Sudou. Nếu là Horikita hay Hirata, có lẽ họ đã đưa ra được vài lời khuyên hữu ích.⏌
⎾Cái đó có thể đúng, nhưng cậu ta tới tìm cậu. Hơn cả Horikita-san, hay Hirata-kun, thậm chí là Ike-kun, cậu ta tin tưởng giao phó cho cậu.⏌
⎾Tớ không rõ mình nên vui hay buồn nữa.⏌
⎾Fu~n⏌
Tôi nhất thời bối rối trước ánh mắt lạnh lùng của Kushida.
Nói mới nhớ, Kushida từng có lần trực tiếp nói ghét tôi. Cô ấy luôn nở nụ cười hiền từ, nên tôi luôn quên mất, nhưng tôi sẽ phát khùng nếu nó lặp đi lặp lại mất.
⎾Sẽ tuyệt hơn nếu Ayanokouji-kun bỏ nhiều công sức hoà nhập với lớp hơn đấy.⏌
⎾Thì, không ít thì nhiều, tớ cũng đang cố đây. Chỉ là chưa thu được thành quả thôi. Lần này, tớ không đủ can đảm để khẳng định mình sẽ giúp Sudou.⏌
Tôi đoán cô ấy không nghĩ rằng tôi lo lắng vì không được ăn trưa với ai cả.
Tôi nghĩ thế, nhưng Kushida hẳn cũng biết tôi có rất nhiều vấn đề.
⎾Kushida, cậu sẽ giúp Sudou-kun chứ gì?⏌
⎾Tất nhiên. Chúng tớ là bạn bè. Ayanokouji-kun, cậu sẽ—cậu định làm gì?⏌
⎾Như tớ vừa nói, sẽ tốt hơn nếu kể chuyện này cho Horikita với Hirata. Ờ thì Sudou ghét Hirata, thế nên Horikita là lựa chọn hiển nhiên.⏌
Nhưng tôi không nghĩ Horikita sẽ có giải pháp tốt cho chuyện này.
⎾Horikita sẽ giúp chứ?⏌
⎾Tớ không biết. Chúng ta hỏi thử mới rõ được. Nhưng cô ấy sẽ không ngồi im nhìn lớp D đổ sập…hẳn là thế⏌
Tôi có chút do dự. Xét cho cùng, đó là Horikita.
⎾Mình biết cậu đang lảng tránh câu hỏi, nhưng Ayanokouji-kun, cậu cũng sẽ giúp, đúng chứ?⏌
Cô ấy hướng câu chuyện về lại cho dù tôi đang muốn đổi chủ đề.
⎾…Tớ không giúp có ổn không? Đằng nào tớ cũng vô dụng mà, cậu biết đấy?⏌
⎾Sẽ chẳng có chuyện đó đâu. Cậu sẽ trở nên hữu dụng theo cách nào đó.⏌
Cô ấy không nói tôi sẽ hữu dụng theo cách nào.
⎾Ngày mai bọn mình nên làm gì? Sudou-kun nói rằng chuyện đó là vô dụng, nhưng tớ nghĩ trò chuyện với 3 người lớp C đã đánh nhau với Sudou-kun là ý tưởng hợp lý. Thực ra, tớ là bạn của Komiya-kun và nhóm của cậu ta. Thế nên, biết đâu chúng ta có thể khuyên bảo họ. Hmm, có hơi nguy hiểm nhỉ?⏌
Có vẻ như Kushida không thể bỏ lựa chọn nói chuyện với họ đi được.
⎾Rủi ro quá lớn. Không xét tới việc ai là người khơi lên cuộc ẩu đả, 3 người họ là bên thưa kiện lên trường trước. Họ có lợi thế trong trường hợp này. Hơn nữa, nó sẽ không thành công đâu. Dù sao thì bên kia mới là bên bắt đầu trước mà.⏌
Không dễ để chứng minh họ đã nói dối. Nhưng nếu trường học biết được họ đã dối trá, hẳn lớp C sẽ phải chịu hình phạt khủng khiếp.
⎾Vậy, tớ đoán chúng ta sẽ phải đi tìm nhân chứng rồi.⏌
Ngay cả chuyện đó cũng hết sức khó khăn. Không có chút manh mối nào, tìm được nhân chứng là bất khả thi. Đi vòng vòng và hỏi ⎾Cậu có phải nhân chứng không?⏌ quả là một sự tốn kém thời gian và nỗ lực.
Tôi không biết cách xử lí chuyện ấy, bất kể sau khi đã nghĩ tới mức này.
Nếu tình hình có chút biến đổi, có lẽ dòng chảy sự kiện sẽ khác đi.