Tôi không giỏi tiếp xúc với người khác.
Tôi không giỏi nói chuyện trong khi nhìn vào mắt nhau.
Tôi không giỏi ở những nơi đông người.
Tôi không biết từ khi nào mình đã trở nên tệ ở những khoản đó.
Tuy nhiên, điều duy nhất tôi biết là một người không thể sống hoàn toàn độc lập.
Bất kể tôi thích ở một mình thế nào, tôi không đủ khả năng chỉ dựa vào bản thân mà sống.
Thế nên, tôi đi tới một kết luận.
Đeo lên tấm mặt nạ, tôi che dấu con người thật của mình để sống tiếp.
Chỉ khi đó tôi mới không còn là tôi, mà đúng hơn, trở thành 『tôi 』.
Trong thế giới tối tăm, cô quạnh này, tôi có thể sống tiếp.
Thế gian không hề tươi đẹp. Trong khi điều đó là sự thật hiển nhiên, ai ai đều bí mật mong ước một thế giới tươi đẹp. Hơi chút mâu thuẫn.
Mọi người… mọi người đều ổn, thế nên hãy trả lời tôi.
Có phải mỗi người đều đeo lên chiếc mặt nạ như tôi?
Hay không ai màng tới việc trở thành một người kì quặc, và sống với con người thật của mình?
Nhưng tôi lại chẳng có mối quan hệ nào, thế nên câu trả lời vẫn mãi là ẩn số.
Thế nên, tôi, lại cô đơn một mình ngày hôm nay.
Tôi không ngại chỉ có bản thân mình.
Tôi cũng chẳng ngại cô đơn.
Tôi –
Tôi – từ tận đáy lòng mình, muốn ai đó chạm đến trái tim.
Và cứ thế, tôi của ngày hôm nay, sẽ tiếp tục sống lặng lẽ, với ánh mắt chỉ biết nhìn xuống dưới.