Lớp D của chúng tôi vừa trải qua bài thi đặc biệt đầu tiên sau khi bước lên năm hai.
Mặc dù tay trái bị thương sau cuộc ẩu đả với Housen, tôi vẫn thành công trong việc loại bỏ nguy cơ bị đuổi học. Vết thương này chính là cái giá phải trả cho việc đó, có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian để bình phục, tôi không phải quá vội vàng làm gì.
Sau khi nói chuyện với Tsukishiro, tôi rời khỏi căn phòng ấy, ngay khoảnh khắc cánh cửa được khép lại, tôi khẽ thở nhẹ.
Từ bây giờ, cuộc sống học đường bình dị của tôi sẽ quay trở về vòng lặp vốn có của nó...
Nhưng, làm như tình hình hiện tại cho phép tôi có những suy nghĩ ngây thơ kiểu đó vậy.
Ở một khía cạnh nào đó, thế giới quan xung quanh tôi đang dần lạc trôi khỏi cái định nghĩa cuộc sống yên bình thường nhật.
Trong mắt nhiều học sinh, việc được gọi tới và nói chuyện riêng với chủ tịch tạm quyền, đó là một thứ rất đỗi kinh ngạc rồi. Khi buộc phải nghĩ về nó, tôi đành chấp nhận thực tại phía trước, thực tại mà bản thân chẳng thể làm gì khác được.
Tôi chỉ có thể đưa ra một kết luận như thế này: Tôi đã thành công trong việc trốn thoát đến ngôi trường này, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc tôi bị một sợi xích vô hình đeo bám dai dẳng về sau. Cách duy nhất để tôi được giải thoát chính là rời khỏi đây.
“Có vẻ như em đã xong việc của mình rồi nhỉ?”
“À, vâng.”
Chabashira, người đứng đợi không xa nơi phòng tiếp khách, bắt chuyện với tôi.
Tôi hơi thất vọng khi nhìn thấy bóng dáng Chabashira ở đây, nhưng tôi không thể để suy nghĩ ấy hiện lên mặt mình được.
Đến tận lúc này, Tsukishiro vẫn chưa biết việc tôi đang hợp tác cùng Chabashira-sensei, giáo viên chủ nhiệm lớp 2-D và Mashima-sensei, giáo viên chủ nhiệm của lớp 2-A. Hiện tại, Chabashira đang đứng đợi phía ngoài sau khi tôi được Tsukishiro gọi tới. Điều này nghe chừng không bình thường cho lắm thì phải?
Nếu đây chỉ đơn giản là nhiệm vụ của Chabashira với tư cách là một giáo viên chủ nhiệm tới để gặp tôi, thì sẽ chẳng có vấn đề gì hết. Nhưng đối thủ của tôi lại là Tsukishiro, vậy nên tôi không thể loại trừ khả năng đây cũng là một trong những cái bẫy của ông ta.
Vì thế, ý định ban đầu của tôi là để cô ấy rời đi mà hai người không phải chạm mặt nhau thêm lần nữa.
Bình thường thì, trong mối quan hệ thầy trò, việc giáo viên phải đứng đợi học sinh của mình vì một lý do nào đó nghe qua đã thấy cực kỳ vô lý rồi.
Nếu suy nghĩ thấu đáo hơn, Chabashira có lẽ đã nhận ra điều đó.
Hẳn là cô ấy đã bị choáng ngợp ít nhiều bởi điểm số tuyệt đối của tôi trong bài kiểm tra toán sau khi tôi quyết định sẽ phô diễn sức mạnh thực sự của mình. Không phải là tôi không hiểu nỗi lòng của cô ấy lúc này, nhưng trông nó thật vụng về làm sao.
Về chuyện này, cả cô ấy và tôi đều có cho mình những cái nhìn và suy nghĩ rất khác nhau về người đàn ông đó.
Đối với Chabashira, Tsukishiro là người mà cha tôi đã phái đến đây để đuổi học tôi, một trong những học sinh của cô ấy.
Rốt cuộc thì người phụ nữ này chẳng biết một chút nào về White Room cả, vậy nên tôi có thể tạm bỏ qua được.
Cả cảm giác lẫn sự đề phòng của chúng tôi đối với ông ta là hoàn toàn khác nhau.
Vì thế cho nên tôi sẽ không nói thêm bất cứ điều gì về nó nữa...
Điều duy nhất tôi cần làm lúc này là rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, và cứ thế tôi tiếp tục tiến bước về phía trước.
“Từ giờ trở đi sẽ có nhiều người biết về em hơn đấy.”
Tôi đã suy nghĩ không biết liệu cô ấy sẽ nói gì với mình, nhưng hóa ra lại là về vấn đề đó.
“Em không quá ủng hộ về điều đó, nhưng có vẻ sẽ là một việc cần thiết. Vậy nên em chỉ có thể coi rằng việc này nằm trong giới hạn cho phép của bản thân.”
“Bỏ qua việc các học sinh các lớp khác nghĩ gì, em định giải thích việc này như thế nào với bạn bè cùng lớp đây? Em đã luôn cố gắng để che đậy bản thân mình, vậy mà đột nhiên em lại đạt được điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra toán vốn dĩ là rất khó đó. Mọi người nhất định sẽ không để yên nếu em không chịu giải thích về nó đâu. Em đã chuẩn bị trước kịch bản gì chưa?”
Tôi phớt lờ lời nói của cô ấy trong khi suy nghĩ những việc tiếp theo mình sẽ làm cho đến hết ngày hôm nay.
Tôi đã để cặp sách của mình lại lớp, vậy nên tôi phải quay lại để lấy nó.
“Chuẩn bị trước cũng chẳng có ích gì nên em sẽ bắt đầu nó từ bây giờ.”
Sẽ rất đáng ngờ nếu tôi thẳng thắn nói với họ lý do mình đạt điểm tuyệt đối môn toán trong bài thi đặc biệt.
“Việc này có lẽ sẽ rất khó khăn cho em, vậy nên hãy chuẩn bị tinh thần với những câu hỏi dồn dập sắp tới.”
“Em hiểu rồi.”
“Nếu em đã suy tính trước những gì sẽ xảy ra tiếp theo, liệu em có để tôi đi ngay không?”
“Chúng ta dừng ở đây được rồi chứ? Nếu một nam sinh và cô giáo của mình cứ liên tục sánh bước cạnh nhau, sẽ thu hút sự chú ý không cần thiết của mọi người mất.”
“Tôi biết rồi.” Chabashira vừa lẩm bẩm vừa quay người bước về phía văn phòng.
Nhìn qua có thể thấy cô ấy đã kìm nén lại cảm xúc của mình rất tốt. Dù có cố che đậy thế nào, tôi cũng dễ dàng nhận ra rằng cô ấy đang rất vui.
So với các giáo viên chủ nhiệm còn lại, cô ấy dường như là người giữ khoảng cách nhất đối với học sinh của mình. Nhưng trên thực tế, cô ấy có thể mới chính là người gần gũi nhất với đám học trò. Chính bởi những hối tiếc hồi bé mà những cảm xúc kìm nén bấy lâu nay mới vỡ ra và tuôn trào như vậy.
Trước mặt một học sinh bình thường, thì chừng đó diễn xuất là quá đủ. Nhưng đối với tôi, nó chẳng khác gì một trò hề cả. Dễ dàng bị thao túng cũng là một lợi thế, nhưng lúc này nó chỉ là một sự cản trở không cần thiết mà thôi.
Chẳng có lý do gì để tôi lãng phí thời gian với Chabashira nữa, vậy nên tôi sẽ gạt phăng cô ấy khỏi đầu mình.
Và rồi, tôi gọi điện cho Horikita. Dù chuông điện thoại đã rung nhưng mãi chẳng thấy cô nàng không nhấc máy.
Tôi đã thử gửi cho cô ấy một đoạn tin nhắn khác, nhưng cô ấy cũng chẳng đọc nó luôn.
“Vậy là sẽ thiếu trợ diễn, à.”
Horikita có lẽ là người phù hợp nhất để giải quyết mọi chuyện lúc này. Năm ngoái cô nàng cũng từng tham gia vài cuộc đấu trí cũng như mấy công việc liên quan tới hội học sinh.
Vậy nên nếu để cô nàng lên sàn và biểu diễn trước một lúc có thể sẽ khiến tôi dễ dàng hành động hơn. Dự định là như vậy, nhưng có vẻ tôi sẽ phải làm điều đó một mình.
Lớp học dần hiện ra trong tầm mắt tôi.
Tôi tự hỏi không biết mọi người sẽ phản ứng như thế nào khi biết tôi đạt điểm tuyệt đối môn toán?
Sẽ may mắn biết bao nếu giờ này mọi người đã trở về ký túc xá của mình như bao ngày khác.
Ngay khoảnh khắc tôi bước vào lớp, tôi mới nhận ra khung cảnh trước mặt so với kỳ vọng của tôi khác nhau xa đến nhường nào.
Ba mươi phút đã trôi qua kể từ khi tôi được Tsukishiro gọi tới.
Bình thường vào giờ này, phần lớn học sinh đã rời khỏi trường và trở về ký túc xá của mình.
Những học sinh duy nhất còn ở lại lớp là những người không tham gia câu lạc bộ hay mấy hội nhóm tương tự, nhưng trông họ vẫn còn khá đông.
Mục tiêu mà họ ở đây hôm nay, chắc không cần phải nói thêm nữa. Đó chính là tôi.
Nhìn vào bầu không khí cũng như cách họ nhìn tôi, điều đó rõ mồn một như ban ngày.
Horikita, người không nhấc máy tôi lúc trước, cũng đang ở đây.
Có vẻ như Horikita đã đánh giá và xử lý tình hình hiện tại vượt trên cả mong đợi của tôi.
Nhưng đáng tiếc là tôi không có nhiều thời gian để bày tỏ lòng biết ơn của mình. Bởi lẽ, ngay khi vừa đặt chân vào lớp, một nhóm học sinh khác đã kéo tới vây quanh tôi.
Người dẫn đầu nhóm học sinh ấy là một thành viên trong nhóm Ayanokouji của tôi, Keisei. Đối lập hoàn toàn với một Chabashira mừng rỡ đến tột độ, biểu cảm của cậu ấy lại mang vẻ bực bội hơn nhiều.
“Tớ xin lỗi vì đã không thể tiếp chuyện cậu sớm hơn, tớ đã bị gọi ra ngoài.”
Keisei muốn nói chuyện với tôi ngay sau giờ tan học, nhưng sự xuất hiện của Horikita đã gây khó dễ ít nhiều tới cậu ấy. Vậy nên tôi cứ nói lời xin lỗi trước thì hơn.
“Được rồi. Vậy bây giờ cậu có thời gian rảnh rồi chứ? Tớ muốn hỏi cậu một vài thứ về tình hình hiện tại.”
Haruka và Airi, những người cũng thuộc nhóm Ayanokouji giống Keisei, cũng đang đứng xung quanh cậu ấy.
Akito không có ở đây, hẳn cậu ấy thuộc nhóm tham gia câu lạc bộ như tôi đã đề cập trước đó.
Ngoài bọn họ ra còn có nhiều học sinh khác đang đứng từ xa mà chăm chú nghe ngóng tình hình nữa.
“Cậu... tại sao cậu có thể đạt được 100 điểm trong bài kiểm tra toán? Tớ đã kiểm tra bảng điểm của tất cả các học sinh khác trong khối bằng hệ thống OAA. Thậm chí cả Ichinose và Sakayanagi cũng không làm được điều này. Cậu là học sinh năm hai duy nhất đạt được nó.”
Bình thường, việc bạn đạt điểm cao trong bất kỳ một bài kiểm tra nào, sẽ không tạo được hiệu ứng lớn đến nhường này.
Nhưng kỳ thi lần này lại là một chướng ngại hoàn toàn khác.
Nhất là đối với những học sinh có năng khiếu và học lực cao, họ càng thấy bất khả thi hơn nhiều nếu muốn giành lấy điểm tuyệt đối trong kỳ thi lần này.
Ngay cả với những học sinh có học lực yếu hơn, họ cũng sẽ cảm nhận được sự khó nhằn khi nghe mọi người xung quanh bàn tán về nó.
“Về việc này–”
Mắt tôi đánh sang cầu cứu Horikita, người đang ngồi ngay hàng ghế đầu.
“Được rồi, hãy nghe tôi giải thích về nó.”
Đáng lý ra vào giờ này, Horikita đã trở về ký túc xá của mình, nhưng có lẽ cô nàng đã nhận ra bầu không khí bất ổn hiện tại và quyết định ở lại giải quyết nó.
Đó quả là một quyết định chính xác vào lúc này. Trên thực tế, cô nàng đã luôn dõi theo tôi suốt khoảng thời gian vừa qua. Vậy nên tôi không cần phải hỏi Horikita rằng liệu có phải cô ấy đang ở lại để giúp tôi hay không.
Để thu hút sự chú ý về mình, cô nàng đứng dậy và tiến về phía tôi.
“Người tớ cần hỏi là Kiyotaka.”
Keisei thể hiện sự chán chường ra mặt đối với Horikita sau khi cô nàng xen vào câu chuyện giữa tôi và cậu ấy.
“Tôi biết. Nhưng, Yukimura, tôi có đáp án cho câu hỏi mà cậu đang cần.”
“… Ý cậu là sao?”
Bởi vì Horikita đã cố tình trả lời một cách vô cùng ẩn ý, vậy nên cô nàng đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, không chỉ của Keisei mà còn của cả lớp nữa.
“100 điểm tuyệt đối, dù có là Yukimura hay tôi, không, có khi là cả năm hai này không ai có thể làm được nó ngoài Ayanokouji. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng việc này chỉ là ngẫu nhiên thôi ư?”
Horikita hỏi ngược lại Keisei, nhưng đâu đó, có lẽ cô nàng cũng chắc chắn rằng những học sinh khác đều có chung suy nghĩ như vậy.
“Đúng vậy... Thành thật mà nói, hiện tại đầu tớ đang quay như một chiếc chong chóng vậy. Tớ đã nói cái này trước đây rồi mà, phải không? Các câu hỏi ở cuối bài là bất khả thi đối với một học sinh cao trung. Thế nhưng Kiyotaka đã làm đúng tất cả và đó là lý do tớ không thể hiểu được.”
Trên thực tế, khi bài kiểm tra đặc biệt vừa kết thúc, có rất nhiều học sinh than vãn với nhau về độ khó của đề thi.
Bắt nguồn từ Keisei và Yousuke, những học sinh với học lực cao nhất lớp trao đổi với nhau về những câu hỏi cuối bài. Chủ đề ấy thậm chí còn lan rộng đến nhóm Ayanokouji, và tôi nhớ rằng thay vì đưa ra đáp án chính xác của câu hỏi, tôi đã trả lời họ bằng một câu nói vu vơ khác.
“Kiyotaka biết rất rõ rằng không một ai trong lớp có thể trả lời được những câu hỏi đó. Thậm chí, cậu ấy còn không khoe khoang với mọi người về phương pháp làm bài. Thật kỳ lạ phải không? Chính điều đó đã tạo cho tớ suy nghĩ rằng phải chăng cậu ấy không biết làm nó và đã sử dụng thủ đoạn mờ ám nào khác để biết được đáp án ngay từ đầu.”
“Ý cậu là Ayanokouji đã gian lận ư? Sẽ chẳng có gì bất ngờ khi cậu có những suy nghĩ như vậy.”
Horikita thẳng thắn nói ra suy nghĩ của Keisei mà không chút do dự.
Thấy vậy, Keisei bối rối đánh mắt nhìn sang chỗ khác. Thế nhưng, Horikita vẫn tiếp tục lấn tới và nói về chủ đề này.
“Bất cứ ai đặt mình vào trong tình huống này, không khó để sinh ra những suy nghĩ như vậy. Nếu tôi là một người khác, chắc chắn tôi cũng nghi ngờ rằng Ayanokouji đã bí mật gian lận sau lưng chúng ta. Nhưng đáng tiếc sự thật lại không phải như vậy.”
Horikita hít một hơi thật sâu, sau đó cô nàng nhìn lướt qua từng học sinh đứng xung quanh mình.
“Tôi định sẽ giải thích điều này ngay cả khi một số học sinh khác đang tạm vắng mặt tại đây. Tất tần tật về số điểm tuyệt đối của Ayanokouji cũng như cách mà câu chuyện bắt đầu. Trước tiên, chúng ta hãy quay ngược thời gian về thời điểm mùa xuân năm ngoái.”
Mùa xuân năm ngoái. Hay nói cách khác, chính là khoảng thời gian chúng tôi bước lên cao trung, bắt đầu cuộc sống học sinh tại ngôi trường này.
“Kể từ lần sắp xếp vị trí ngồi đầu năm nhất cho đến tận bây giờ, hẳn các cậu vẫn biết chúng tôi luôn ngồi kế bên nhau, đúng không? Và không lâu sau khi học kỳ đầu tiên bắt đầu, khi giao tiếp qua lại với Ayanokouji, tôi chợt nhận ra cậu ấy học cực kỳ giỏi... Thậm chí còn giỏi hơn cả tôi nữa.”
“Hả? Cậu ấy học giỏi hơn cả cậu ư? Thật khó nghe làm sao. Tớ nhớ rõ là điểm tổng kết của Kiyotaka chỉ ở mức trung bình kể từ khi nhập học tại đây. Xin lỗi chứ, nhưng tớ không thấy bất cứ luận điểm nào thuyết phục trong câu chuyện này. Dựa vào hệ thống OAA, chẳng phải điểm trung bình của cậu ấy chỉ ở mức C thôi sao?”
Dù Keisei có một đòn hồi đáp cực kỳ sắc bén và trí nhớ tốt là vậy, nhưng nó cũng chẳng đủ để khiến Horikita bận tâm.
“Đúng vậy. Nhưng đó là vì, kế hoạch của tôi đã bắt đầu ngay trước khi kỳ thi đầu tiên được hoàn thành.”
Horikita vừa nói vừa bước ra xa khỏi chỗ tôi, sau đó cô nàng bước lên bục giảng nhằm giải thoát cho tôi khỏi sự chú ý của các thành viên trong lớp. Quả là một nước đi khôn ngoan. Tôi đã nghĩ Horikita chỉ đơn giản là đang kéo tôi ra khỏi những rắc rối phiền phức, nhưng những việc mà cô ấy làm lại vượt trên cả sự mong đợi của tôi.
“Ngay từ lúc mới bước lên cao trung, cậu ấy đã có đủ kiến thức để đạt điểm tuyệt đối trong bất cứ bài kiểm tra toán nào. Vì hiểu rõ điều đó hơn bất cứ ai nên tôi đã chuẩn bị sẵn một vài kế hoạch nho nhỏ.”
“Một vài kế hoạch?”
Đối với Keisei, hẳn trong đầu cậu ấy không chỉ thắc mắc một hai câu hỏi là xong.
Chắc chắn cậu ấy sẽ phải tự hỏi mình rằng bằng cách nào mà tôi có được đống kiến thức đó.
Nhưng hiện tại, Horikita đã lái mọi thứ đi xa khỏi vấn đề đó và đang hướng câu chuyện theo một hướng đi hoàn toàn mới.
Giờ đây, câu chuyện sẽ là tại sao tôi lại quyết định che giấu đi năng lực thực sự của mình thay vì làm thế nào mà tôi thu lượm được lượng kiến thức đó.
Horikita chỉ đang đóng thế vai chính của tôi trong việc thu hút sự chú ý của mọi người mà thôi.
“Vào tháng Tư năm ngoái, lớp D chúng ta đã vui sướng đến nhường nào khi nhận được một khoản tiền vô cùng lớn ngay đầu năm học. Thật xấu hổ làm sao khi phải nói rằng tôi cũng nằm trong số đó. Nhưng bất chợt, tôi đã có một vài linh cảm về chuyện gì đó xảy ra trong tương lai. Và cũng từ đấy, tôi đã quyết định bảo Ayanokouji, người ngồi cạnh tôi, rằng liệu cậu ấy có thể che giấu năng lực thực sự của mình hay không? Các cậu có thể hiểu nôm na đây là một kế hoạch dự phòng hoặc lá bài tẩy của lớp chúng ta. Tất nhiên, tôi đã yêu cầu cậu ấy luôn duy trì điểm số của mình ở mức trung bình sao cho không làm ảnh hưởng đến tập thể lớp. Đó là lý do tại sao điểm đánh giá trung bình của cậu ấy chỉ ở mức C.”
Horikita đã tạo ra một vỏ bọc cho khả năng thực sự của tôi để nói với mọi người rằng đây là một phần trong kế hoạch của cô ấy. Tất nhiên, nếu họ suy nghĩ thấu đáo hơn về câu chuyện xảy ra từ một năm trước, chắc chắn không ít người sẽ phủ nhận nó. Nhất là khi vào thời điểm mà cô ấy đề cập, Horikita không phải là một người có khả năng hoà đồng với người khác. Lỗ hổng trong luận điểm để chứng minh lập luận của mình là đúng xuất hiện khắp nơi trong lời nói của Horikita.
Thế nhưng, với nhiều người, ký ức từ một năm trước lại là một câu chuyện rất chi là xa vời. Nó hoàn toàn không giống các cột mốc đáng nhớ hay ấn tượng sâu sắc, việc quên đi chỉ gói gọn trong một sớm một chiều.
Tuy nhiên cũng có một số ít người nhớ rõ về nó như thể mọi chuyện mới xảy đến hôm qua.
Hầu hết mọi người khi cố nghĩ về nó đều phải thốt lên rằng “Ra là vậy”, sau đó họ dùng trí tưởng tượng của mình để bù đắp những mảnh ký ức còn thiếu.
Vậy nhưng câu chuyện trên chẳng có nghĩa lý gì với một người có trí nhớ tốt như Keisei cả.
Cậu ấy nhất quyết không buông tha và dí ngược lại cô nàng bằng những câu hỏi khó nhằn hơn.
“Lời giải thích của cậu chẳng có tý gì gọi là thuyết phục cả. Nếu cậu đã ngầm dự đoán được kế hoạch của nhà trường, chẳng phải sẽ có lợi hơn khi để Ayanokouji thể hiện ngay từ đầu sao? Với việc đạt điểm tuyệt đối trong bài thi toán lần này, điểm đánh giá trung bình của cậu ấy hoàn toàn có thể đạt mức A hoặc A+. Cậu có thể nói đó là kế hoạch riêng của mình, nhưng điều đó thậm chí có thể nâng điểm tổng lớp ta lên.”
Keisei đang tỏ ra rằng cậu ấy không thể hiểu được ưu điểm nào dù chỉ một chút trong cái kế hoạch này.
“Về việc đó, nếu chúng ta chỉ chăm chăm đến cái lợi trước mắt, thì chắc là sẽ ổn thôi. Nhưng nếu cậu ấy thể hiện mình ngay từ đầu, liệu sẽ có chuyện gì xảy ra với Ayanokouji? Không, đúng hơn thì, Yukimura, cậu nghĩ tương lai của cậu ấy sẽ diễn ra như thế nào?”
Đối đầu với sự ngờ vực của Keisei, Horikita đã linh hoạt ứng biến câu chuyện và dấn lên phía trước.
Trông cô nàng hùng hồn phát biểu như thể cô ấy đã chuẩn bị kế hoạch này ngay từ đầu vậy.
“Tương lai của cậu ấy sẽ như thế nào ư?”
Vì không hiểu ý của cô nàng, Keisei lẩm bẩm nhắc lại câu hỏi, vậy nên Horikita bắt đầu giải thích mọi chuyện.
“Hãy để tôi tiếp tục với viễn cảnh mà Yukimura đang nói. Vào tháng Tư năm ngoái, chuyện gì sẽ xảy ra nếu Ayanokouji thể hiện mình ngay từ đầu? Nếu mọi chuyện diễn ra đúng như vậy, thì hẳn trong tháng Năm, cả Sakayanagi, Ichinose cũng như Ryuuen sẽ bắt đầu nhắm tới cậu ấy. Và sẽ chẳng có gì ngạc nhiên khi có người được phái đến để đuổi học cậu ấy.”
“Vậy, ý cậu muốn nói là, những học sinh từ lớp khác có thể đã nhắm tới cậu ấy từ đầu?”
“Chính xác là vậy. Trong tình huống đấy, bất cứ chuyện gì cũng đều có thể xảy ra. Thậm chí nhà trường còn đưa ra một bài kiểm tra nơi chúng ta buộc phải bỏ phiếu để đuổi học lẫn nhau. Và trên thực tế, ở thời điểm đó, Ayanokouji đã có nguy cơ bị đuổi học vì chiêu trò của Sakayanagi. Mặc cho những gì cậu ấy thể hiện là vô cùng mờ nhạt và đâu đó còn mang tính ngẫu nhiên nữa, hoặc cũng có thể họ thực sự muốn nhắm vào cậu ấy.”
Ý Horikita muốn nói là dựa theo tình hình lúc bấy giờ, người bị trục xuất có thể đã là tôi thay vì Yamauchi.
“Không không, ý tưởng đó là hoàn toàn sai. Nếu ngay từ đầu Kiyotaka nghiêm túc thể hiện mình, thì khi chúng ta đặt cậu ấy và Yamauchi lên bàn cân, kết quả sẽ rõ ràng như ban ngày mà thôi.”
“Tớ đã tự hỏi mình rằng. Để tránh bị đuổi học khỏi trường, lẽ ra Yamauchi phải cẩn thận khi quyết định hành động và những chiêu trò của Sakayanagi phải khó lường hơn gấp vạn lần chứ? Bên cạnh đó, Yamauchi cũng có nhiều mối quan hệ thân thiết hơn so với Ayanokouji. Vì tình cảnh lúc đó so với bây giờ là vô cùng khác nhau, vậy nên sẽ có không ít các luồng ý kiến trái chiều.”
Nếu cứ tiếp tục tranh cãi như vậy, cuộc nói chuyện này sẽ chẳng đi tới đâu cả và Keisei sẽ không thể đào sâu thêm bất cứ thứ gì.
Kể cả nếu cậu ấy hỏi vặn vẹo sang một câu khác, thì một mạch logic giống hệt sẽ ngay lập tức được áp sang.
“Vậy tại sao đến tận bây giờ cậu mới tiết lộ cho mọi người nghe về điều này? Nếu cậu lỡ miệng tiết lộ năng lực thực sự của cậu ấy, thì kết quả mọi chuyện cũng sẽ giống nhau mà thôi. Hiện tại cậu ấy đang bị chú ý bởi các lớp khác khi đùng phát thể hiện sức mạnh thật sự của mình, chẳng mấy chốc cậu ấy sẽ là mục tiêu bị nhắm tới.”
Keisei nghĩ rằng sẽ không có sự khác biệt nào trong việc tôi thể hiện năng lực thực sự vào năm ngoái và năm nay.
Nhưng có vẻ như Horikita đã đọc trước được suy nghĩ của Keisei và đang mong chờ cậu ấy nói ra điều này. Trông cô nàng chẳng có vẻ gì là lay động cả.
“Không đâu, giữa việc tiết lộ sức mạnh thực sự của cậu ấy vào năm ngoái và năm nay là hai phép so sánh hoàn toàn khác nhau đấy. Trong một năm vừa qua, sự đoàn kết của lớp D chúng ta đã phát triển cực kỳ đáng nể, và từng người trong chúng ta cũng đã thể hiện những ưu điểm và khả năng cá nhân riêng. Giờ đây ai cũng có thể đưa ra phán đoán cũng như chính kiến riêng của mình rồi.”
Tôi chắc rằng nếu cậu ấy tự nhìn lại bản thân mình một năm trước về trước, Keisei cũng sẽ nhìn nhận mọi chuyện như vậy mà thôi.
“Không phải chỉ mỗi Ayanokouji đâu. Ví dụ như, đúng vậy… cậu ta không có ở đây nhưng có lẽ sẽ dễ hiểu hơn khi nói về Sudou. Vào tầm này năm ngoái, cậu ta trông thật khó coi, và không nghi ngờ gì khi nói đó chính là gánh nặng của lớp mình. Nhưng bây giờ thì sao? Mặc dù vẫn còn nhiều thiếu sót trong cái bản tính nóng nảy của mình, nhưng cậu ta đã tiến bộ hơn rồi. Nhất là trong học tập, Sudou còn phát triển vượt bậc. Với tình trạng thể chất tuyệt vời vốn có, đánh giá OAA vào tháng Năm của cậu ta còn cao hơn cả cậu đấy, Yukimura.”
Điểm đánh giá tổng thể vào tháng Tư Keisei vẫn còn cao hơn Sudou nhiều. Nhưng tháng Năm đã là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Horikita đáp trả Keisei bằng chứng cứ vô cùng xác thực trên OAA.
“Kể từ khi bước lên cao trung, một trong hai chúng ta, liệu có ai tự tin rằng mình có thể đứng ra và bảo vệ Sudou không?”
Đối với những học sinh từng thảo luận với nhau về việc họ có nên bỏ lại Sudou hay không, thậm chí chẳng một ai có ý định cứu vớt cậu ấy, liệu có ai thực sự nghiêm túc suy nghĩ cách để cứu giúp một người bạn cùng lớp không? Hẳn là Horikita đã suy nghĩ như vậy. Tất nhiên, nếu bây giờ Sudou gặp rắc rối, Keisei chắc chắn sẽ vắt óc suy nghĩ nhằm tìm ra cách để cứu giúp cậu ấy cũng như những người khác.
“Vậy nên nếu bây giờ có ai đó nhắm đến Ayanokouji, chúng ta có thể đứng ra và bảo vệ cậu ấy. Đó là cách mà tôi đánh giá tình hình hiện tại. Chính vì vậy nên tôi mới quyết định tiết lộ khả năng thực sự của Ayanokouji, đồng thời nâng cao sức mạnh tổng thế của lớp chúng ta.”
Đã có một số học sinh chấp nhận những gì cô nàng đang nói nãy giờ.
Tuy nhiên, vẫn còn đó hơn nửa lớp chìm trong ngờ vực.
Và rồi, một lần nữa, Horikita hết luận cứ để chứng minh cho luận điểm mà mình nói đến.
Vì toàn bộ sự thật đã bị nhào nặn lại bằng những lời nói dối và bịa đặt, nên việc xuất hiện những lỗ hổng vô lý là điều không thể tránh khỏi.
Tất nhiên, không hẳn là chúng tôi không thể kết thúc vụ lùm xùm ngay tại đây lúc này.
Thế nhưng, câu chuyện trên sẽ thuyết phục hơn nhiều nếu chúng tôi có thêm một chỗ dựa vững chắc.
Sau khi xác nhận rằng hầu hết sự chú ý đã đổ dồn về phía Horikita, tôi đánh mắt nhìn sang Yousuke.
Chàng trai nhận được sự tin tưởng tuyệt đối của cả lớp.
Mặc dù Yousuke đang chăm chú hướng về phía Horikita, thỉnh thoảng cậu ấy lại giả vờ như đang nghe ngóng tình hình xung quanh lớp, nhưng trên thực tế, cậu ấy đang chú ý đến tôi. Và rồi, khi cậu ấy nghĩ rằng hành động của mình sẽ không bị phát hiện, thì ánh mắt của hai người chúng tôi chạm nhau.
Cũng như bao học sinh khác, có rất nhiều điều mà tôi không tiết lộ với Yousuke. Nếu là bất kỳ ai khác, có lẽ họ cũng sẽ nghi ngờ tôi giống như Keisei vậy. Và rồi mọi người sẽ lại chung tay ném về tôi những câu hỏi khó nhằn. Thế nhưng, tôi lại chẳng phải lo lắng làm chi khi đó là Yosuke.
Cậu ấy luôn là người đặt lợi ích chung của cả lớp lên hàng đầu.
Vậy nên trong tình cảnh hiện tại, chẳng cần ai đánh tiếng hộ, cậu ấy cũng biết mình phải làm gì.
“Tớ hiểu rồi, dù chỉ một chút, cái kế hoạch dự bị này của cậu, Horikita. Dựa trên cơ sở đó, tớ tự hỏi rằng. Liệu có phải Ayanokouji chỉ giỏi mỗi môn toán thôi không?”
“Tôi không chắc mình có thể nói thêm về nó lúc này.”
Horikita bình tĩnh đáp lại câu hỏi của Keisei.
“Học sinh được biết đến là Ayanokouji Kiyotaka, liệu cậu ấy đã thể hiện toàn bộ khả năng thực sự của mình chưa, hay cậu ấy vẫn đang còn giấu nghề? Bất kể sự thật có là gì đi chăng nữa, chúng ta vẫn phải bảo vệ Ayanokouji và đảm bảo rằng cậu ấy luôn là mũi giáo hướng về các lớp khác.”
“Điều đóー”
“Tớ hiểu rồi. Tớ đã hoàn toàn hiểu được điều mà Horikita-san muốn đề cập.”
Ngay khi Keisei chuẩn bị lấn tới hỏi
Horikita câu tiếp theo, cậu ấy đã bị Yousuke, người chứng kiến mọi chuyện từ đầu tới cuối, móc lốp từ phía sau.
Và rồi, Yousuke chậm rãi tiến bước về phía Horikita.
“Ban đầu thì tớ không hiểu lắm về kế hoạch của Horikita, nhưng sau một hồi lắng nghe thì tớ đã nắm được mọi chuyện rồi. Đúng là khi phải đối mặt với một kẻ thù mà bản thân còn không nắm rõ thực lực, sẽ là cực kỳ nguy hiểm. Khi đó họ sẽ muốn biết nhiều hơn và tìm mọi cách để thu thập thông tin về nó. Nhưng nếu ngay cả bạn học cùng lớp cũng không biết đến sự thật này, thì việc đào sâu vào nó là hoàn toàn vô nghĩa.”
Bằng cách truyền đạt điều đó tới mọi người, cậu ấy đã thành công trong việc hỗ trợ Horikita cũng như lấp đầy những khoảng trống trong lập luận của cô.
Nhận thấy Yousuke đang đứng về phía mình, Horikita liền tham gia chung và tán thành với ý kiến ấy.
“Đúng là vậy đấy. Dù sao thì trong tương lai sớm muộn cậu ấy cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý mà thôi. Vậy nên hãy nhân cơ hội này mà tận dụng điều đó hết mình. Việc khiến kẻ thù nhìn nhận cậu ấy như một mối nguy hiểm tiềm tàng là lợi thế vô cùng lớn của chúng ta. Nếu bây giờ đang có người đứng ngoài kia nghe trộm, tôi cũng chẳng lấy làm bất ngờ đâu.”
Mọi người đồng loạt liếc nhìn ra ngoài sau lời nói ấy. Liệu cậu học sinh mang tên Ayanokouji Kiyotaka chỉ giỏi mỗi một môn toán, hay cậu ta còn xuất sắc ở những khía cạnh khác nữa? Chúng tôi sẽ đánh lừa các lớp khác bằng cách khiến họ băn khoăn trong việc đánh giá mức độ nguy hiểm mà tôi đem lại. Khi phối hợp với Yousuke, lời nói của Horikita mang sức nặng hơn hẳn.
“Horikita-san giỏi thật đấy. Tớ thực sự bị thuyết phục rồi đây này.”
Ngay sau đó, Kei góp thêm một đòn tấn công khác bằng câu nói đầy thản nhiên và vu vơ.
“Không phải cậu cũng nghĩ vậy sao, Shinohara-san?”
Và rồi cô ấy tiếp tục tìm kiếm thêm sự đồng thuận từ người bạn thân của mình, Shinohara.
Tôi nghĩ cô ấy đang muốn phân tán sự chú ý của mọi người bằng cách kéo nó ra xa khỏi tôi, đồng thời tô điểm thêm cho vị trí của Horikita nữa. Mặc dù tôi chưa hề ra dấu cho Kei như Yousuke, nhưng cô ấy vẫn nhanh chóng hiểu ra và thể hiện vai trò của mình.
“Đúng vậy! Tớ đã thấy Horikita-san và Ayanokouji-kun nói chuyện bí mật với nhau được một thời gian dài rồi, nhưng tớ đã không biết, hoá ra họ làm tất cả những điều này là vì lớp mình.”
Từ lúc bước lên cao trung, Horikita đã không nói chuyện với ai khác ngoài tôi.
Về chuyện này, cuối cùng thì nó cũng trở thành một công cụ vô cùng hữu dụng.
Và cũng chính điều ấy đã khiến màn kịch của chúng tôi trở nên thuyết phục hơn bao giờ hết.
Sự tài tình và khéo léo của Yousuke cũng như Kei đã tạo ra một hiệu ứng vô cùng lớn. Cái tâm lý nhóm nơi mà “Nếu Yousuke và mọi người nghĩ nó là sự thật thì chắc chắn nó là sự thật” đang được phát huy cực kỳ mạnh mẽ.
“Kế hoạch che giấu sức mạnh của chúng ta... Chà, hẳn các lớp khác sẽ vô cùng sốc khi nghe về nó đây.”
Ngay cả Keisei, người đã luôn nghi ngờ chúng tôi từ đầu tới cuối cũng không phải ngoại lệ.
“Mặc dù tôi không hoàn toàn hiểu được hết ý định của nhà trường là gì, nhưng tôi nghĩ là nếu giữ một kế hoạch dự phòng trong mọi tình huống vẫn sẽ tốt hơn. Tôi cũng không rõ việc che giấu sức mạnh thực sự của Ayanokouji là sáng suốt hay là ngu ngốc nữa. Nhưng tôi biết rõ là cậu ấy rất dở trong khoản giao tiếp cũng như việc trở thành tâm điểm của sự chú ý. Bằng tất cả những lý do đó, tôi cũng muốn cậu ấy che giấu nó đi.”
Horikita đang bày tỏ về tính khả thi của kế hoạch bởi lẽ tất cả những dự định mà chúng tôi đề ra đều trùng khớp với nhau.
Thế rồi cô ấy đánh mắt ra khỏi Keisei và hướng về phía cả lớp.
"Đó là tất cả bí mật về cách Ayanokouji đạt được điểm tối đa trong bài kiểm tra toán. Xin lỗi vì đã khiến các cậu bất ngờ."
Horikita chỉ có một cơ hội mà thôi, và cô ấy đã thực hiện nó vô cùng mỹ mãn và chiến thắng cuộc tranh luận này. Dù vậy, nếu tiếp tục để đám đông tụ tập lại đây, chắc chắn sẽ xuất hiện thêm nhiều những câu hỏi khác nữa.
"Tớ nghĩ tốt nhất chúng ta nên dừng nó tại đây. Giống như những Horikita-san đã nói, mấy bức tường đôi khi cũng có tai mà."
Yousuke êm xuôi khép lại chủ đề này tại đây. Sẽ rất tệ nếu tiếp tục kéo dài những lời giải thích cũng như màn hỏi đáp lúc này. Những học sinh càng thông minh thì họ sẽ nảy sinh càng nhiều nghi vấn hơn. Nhưng đồng thời, nếu họ càng thông minh, họ sẽ nhận ra một cuộc trò chuyện như thế này không nên xuất hiện tại đây. Bằng chứng là ngay cả màn khẩu chiến tưởng như dài vô hạn của Keisei cũng đã chấm dứt.
Theo một nghĩa nào đó, bạn có thể hiểu cuộc tranh luận này đã khiến cho nghi ngờ của mọi người chuyển sang một hướng hoàn toàn khác.
Dựa vào chiến tích vượt trên cả mong đợi ấy của Horikita, tôi sẽ dễ dàng hành động hơn trong tương lai.
Ngay cả khi tôi thể hiện sức mạnh của mình ở những khía cạnh khác ngoài môn toán. Mọi chuyện đều sẽ được giải quyết êm đẹp bằng lý do tôi đã luôn che giấu nó. Sự chuẩn bị của cô ấy ngày hôm nay là vô cùng quan trọng.
Tôi thực sự biết ơn cô ấy vì đã giải quyết thành công vấn đề này mà không cần hội ý trước với tôi.