Mở đầu
Ngày hôm đó, lớp 2-D đã phải trải qua một mớ cảm xúc hỗn độn chưa từng có trước đây.
Chân phải Teruhiko Yukimura run lên vì mất kiên nhẫn, cậu xoay ngang xoay dọc, ngoái tới ngoái lui nhìn về phía cửa ra vào của lớp học.
“Ông bình tĩnh lại chút được không? Kiyopon mới đi có năm phút thôi. Cậu ấy bị gọi bởi giáo viên đấy, đúng chứ? Vậy nên, có lẽ sẽ mất một lúc trước khi cậu ấy quay lại.”
Hasebe Haruka, bạn cùng lớp cũng như bạn thân của Yukimura cất lời.
Bên cạnh cô ấy còn có Sakura Airi và Miyake Akito nữa.
“Các cậu không cần lo lắng đâu... Tớ đang rất bình tĩnh.” Yukimura trả lời. Mặc dù nói vậy, nhưng cũng chẳng mất quá nhiều thời gian để cậu ta căng thẳng trở lại. Chân cậu rung lên rung xuống cùng tiếng xào xạt do ma sát với ống quần.
Yukimura định tiến tới và bắt chuyện với Ayanokouji ngay sau khi tan học, nhưng rồi cậu lại bỏ cuộc vì sự xuất hiện của Horikita. Cậu đã nghe cô nàng nói rằng Chabashira-sensei đã gọi Ayanokouji ra ngoài và họ đã di chuyển đi nơi khác. Vì lẽ đó mà Yukimura không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi chờ họ trở lại. Hasabe thở dài đầy bất lực, cô đưa mắt nhìn về phía cửa sổ.
Vì biết rõ việc liên tục rung chân không phải là một thói quen của Yukimura, Hasabe nhanh chóng hiểu ra việc cô cố trấn an tinh thần của cậu là hoàn toàn vô nghĩa. Một bầu không khí nặng nề bao trùm lấy lớp 2-D.
Bầu trời tháng Năm mở ra báo hiệu một mùa xuân xanh mát và trong veo. “Đẹp thật đấy!” Hasebe nghĩ thầm.
Và rồi, cô lại suy nghĩ về nó một lần nữa, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này nhỉ?
Một bài thi đặc biệt đã diễn ra vào tháng tư với thể thức năm nhất và năm hai bắt cặp cộng tác với nhau.
Và trong bài kiểm tra đó, một người bạn của họ, Ayanokouji Kiyotaka đã đạt điểm tuyệt đối trong môn toán học.
Nếu nó chỉ đơn thuần là một bài kiểm tra thông thường, thì điều này chẳng có gì là lạ cả.
Với học lực thuộc nhóm dẫn đầu như của Yukimura, việc này đôi khi cũng thường xảy ra. Mặt khác, thỉnh thoảng vẫn có một vài học sinh được điểm tuyệt đối đầy bất ngờ. Có thể họ đã học tập rất chăm chỉ trước kì thi diễn ra hoặc cũng có thể nó xuất hiện từ sự may mắn.
Nhưng kỳ thi này là một ngoại lệ so với tất cả những kỳ thi trước.
Dù không giỏi bằng Yukimura, nhưng Hasabe cũng mơ hồ nhận ra rằng.
Trong bài kiểm tra đặc biệt lần này, dù ở bất cứ môn học nào, người duy nhất đạt được số điểm tuyệt đối chỉ có một mình Ayanokouji.
Nó không đơn giản đến mức có thể giải thích theo kiểu tích cực nhồi nhét kiến thức trước kỳ thi hay dựa vào yếu tố tâm linh được.
“Mới được 6 phút thôi... Tớ nghĩ cậu ấy chưa thể quay lại ngay đâu.”
Là một người bạn, cô không thể để Yukimura sốt ruột thêm được nữa.
Hasebe đã lên kế hoạch làm việc khác, nhưng rồi lại thôi, cô quyết định ở lại với Yukimura và chuyển chủ đề nói chuyện sau đó.
Mặc dù lý do chính mà cô nghĩ đến khi làm việc này là khiến Yukimura thôi bận tâm đi đôi chút. Thế nhưng bản thân Hasebe cũng muốn tìm hiểu lý do vì sao Ayanokouji có thể đạt điểm tuyệt đối trong bài thi toán một cách đầy bất ngờ như vậy.
“Mấy câu hỏi ấy khó đến vậy sao?”
Yukimura gật đầu ngay lập tức mà không chút do dự khi nghe cô nói vậy.
“Vấn đề không đơn giản để nói rằng nó có khó hay không. Mà thậm chí, tớ còn chẳng hiểu nó đang hỏi cái gì nữa kìa.”
Nói cách khác, không phải Yukimura không thể giải được câu hỏi ấy mà thậm chí cậu không hiểu đề đang nói cái gì.
“Sau bài thi, tớ đã cố phân tích lại câu hỏi từ những gì mình còn nhớ. Và nó thực sự nằm ngoài tầm hiểu biết của một học sinh cao trung. Một câu hỏi vốn chúng ta chẳng thể nào mà giải được.”
“Sao có thể thế được? Tại sao nhà trường lại làm điều này? Nếu thế thì đây đâu còn là một bài kiểm tra nữa chứ?”
“Chuyện này nghe thực sự không hợp lý chút nào. Đó là lý do tại sao điểm tổng các môn của tớ bị sụt giảm nghiêm trọng đến vậy. Đúng là đã có nhiều câu không quá khó như lời Chabshira-sensei đã nói.”
Ngoài một số câu hỏi khó đến kinh dị thì vẫn có những câu dễ ở mức độ nhận biết được trộn vào.
Tóm lại, đây là bài kiểm tra được chuẩn bị để ngay cả khi bạn không đạt được điểm tối đa, bạn cũng không thể bị điểm kém được.
“Nhà trường làm vậy nhằm cải thiện điểm tổng các môn học của chúng ta sao?”
“Với một kỳ thi có tính chất vô cùng quan trọng thì đó là một cứu cánh cực kỳ to lớn đấy.”
Tuy điều đó có vẻ là một chuyện đáng mừng, thế nhưng Yukimura hầu như chẳng để tâm chút nào hết.
“Việc Ayanokouji đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra toán, điều đó là không thể. N-nó giống như tớ đang chứng kiến một trò hề vậy!”
Việc gọi thẳng họ của Kiyotaka thay vì tên như thường nhật đã cho mọi người thấy rõ sự tức giận trên khuôn mặt cậu ta.
“V-vậy là cậu ấy đã làm được một câu hỏi vô cùng khó nhằn như vậy. Kiyotaka-kun quả là tuyệt vời biết bao!"
Như để làm dịu bầu không khí căng thẳng xung quanh, Sakura nở một nụ cười nhẹ đầy tươi tắn.
Nhưng có vẻ như điều đó lại càng phản tác dụng hơn trong tình cảnh này khi khuôn mặt Yukimura ngày càng se lại vì cau có.
“Tớ đã tìm hiểu rất kỹ khả năng và học lực của tất cả mọi người trong lớp, ít nhất là ở một mức độ nào đó. Vậy nên tớ mới bất ngờ với kết quả hiện tại khi không một ai có thể giải được nó."
“Cậu nói rõ hơn đi.”
Shinohara nhập cuộc khi nghe thấy cuộc trò chuyện của nhóm Ayanokouji.
Trước khi kịp nhận ra, đã có rất nhiều thành viên khác trong lớp đang chăm chú lắng nghe câu chuyện của cậu.
“Cậu đã xem bảng điểm trên hệ thống OAA rồi đúng không? Chẳng có ai khác trong lớp được điểm tuyệt đối dù ở bất cứ môn nào. À không, nói đúng hơn là, ở các lớp khác cũng vậy. Kể cả với toàn bộ khối năm hai. Không một ai, thậm chí là cả Ichinose hay Sakayanagi làm được điều đó.”
Yukimura nói to rõ ràng và rành mạch sự thật ấy cho mọi người cùng nghe, và rồi cậu đặt chiếc máy tính bảng chứng minh cho luận điểm mà mình đề cập đến lên bàn.
Với nó, họ hoàn toàn có thể xem kết quả bài kiểm tra của các lớp khác.
“Tớ không để ý đó. Sao cậu có thể xem điểm của cả các lớp khác vậy?”
Shinohara bất ngờ cầm lấy chiếc máy và vuốt tay đầy ngờ vực.
“Ai biết. Có thể do hệ thống OAA hoặc lý do nào khác. Dù là gì thì chúng ta vẫn cần đợi thông báo chi tiết cho bài kiểm tra tiếp theo để có câu trả lời.”
“Waaah, tớ ghét điều này ghê! Thế chẳng phải mọi người đều sẽ biết được điểm của tớ sao? Còn gì tệ hơn chứ!”
Karuizawa Kei, thủ lĩnh của phe nữ trong lớp buông lời than thở.
Rồi cô tiếp tục:
“Có khi Ayanokouji-kun là một thiên tài toán học chăng! Cậu biết đấy, kiểu trên các chương trình TV, nhân vật chính chỉ cần dùng toán hay đại loại để tìm ra hung thủ ấy. Tớ có cảm giác giống như vậy đó.”
Nghe những lời từ Karuizawa, dù là một cách giải thích khác nhưng Yukimura gạt phăng nó đi với vẻ mặt ngờ nghệch.
“Vậy trả lời xem vì sao các bài kiểm tra trước cậu ta lại không làm được vậy? Nếu có thể đạt tới những câu hỏi cỡ đó thì chẳng quái nào trước giờ lại không cả.”
Yukimura thẳng thừng đáp lại như thể người kia đang không đi đúng vấn đề.
“Hỏi tớ vậy là sao chứ? Mà có thể là cậu ấy đã học hành rất chăm chỉ trong kì nghỉ xuân hay gì đó tương tự?”
Câu trả lời mơ hồ từ Karuizawa càng khiến cậu phát cáu.
“Là bất khả thi trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Ngay cả khi cố gắng vượt cả sự tưởng tượng của tôi thì vẫn chẳng thể lý giải việc cậu ta làm được một câu hỏi vượt xa trình độ học sinh cao trung! Nếu còn không thể hiểu nổi điều đó thì nên im miệng đi.”
Phản ứng gắt gỏng từ Yukimura cũng đánh động tới Karuizawa, dẫn tới một cuộc cãi vã.
“Làm sao tôi biết được. Cậu nên thôi việc bỗng dưng nổi điên lên được không? Cậu làm tôi bực rồi đấy.”
“Phải đó! Mắc gì cậu lại trút giận lên Karuirawa-san vậy chứ?”
Maezono cũng nhanh chóng đáp trả lại Yukimura để giúp Karuirawa.
Khi có thêm đồng minh, Karuiwara ngay lập tức quay lại và đào sâu vào những gì cậu ta nói.
“Cậu to mồm thế mà có hiểu câu hỏi đó đâu? Có khi cậu chẳng đủ trình chứ không phải do nó khó đấy chứ?”
Cô biết rõ lời mình nói chẳng đi đến đâu cả.
Nhưng cô không hề thay đổi thái độ vì biết cần phải đóng vai kẻ ngốc ở đây.
Tuy nhiên nếu cuộc cãi vã đi quá xa sẽ càng khiến mọi người nghi ngờ Ayanokouji nhiều hơn.
“Cậu quên rồi à? Đến cả Sakayanagi và Ichinose cũng đâu thể làm được.”
“Có lẽ cậu ấy vô tình biết được câu trả lời thì sao?”
“Tôi đã nói là…”
Yukimura điên tiết đến mức không nói nên lời.
Sau khi cố làm dịu cảm xúc của mình, cậu tiếp tục giải thích.
“Tôi… ừ thì có khi, cậu ta… hẳn có trình độ toán học ở một mức độ đáng kinh ngạc, tôi nghĩ vậy.”
“Vậy thì sao chứ? Tôi đã nói rồi gì, cậu ấy có thể là một thiên tài toán học đúng chứ?”
“Vấn đề không phải ở đó. Dù là thế thì cậu ta…”
“Ah, xin lỗi vì chen ngang nhưng tớ nghĩ…”
Khi cuộc tranh luận bất ngờ rẽ hướng, Minami Setsuya liền nhảy vào.
“Ayanokouji đạt được điểm tối đa đúng là kỳ lạ và tớ nghĩ Yukimura nói không sai. Nhưng chẳng phải chuyện này xảy ra quá đột ngột hay sao? Dù gì thì trước giờ cậu ấy chưa từng có điểm số tuyệt vời như vậy.”
Một ý kiến được đưa ra, bổ sung cho những gì Yukimura đã nói đồng thời làm dấy lên các nghi ngờ khác.
“Nên tớ đang nghĩ liệu Ayanokouji có đang làm điều gì mờ ám hay không?”
Suy nghĩ ban đầu của Yukimura và các học sinh khác là “Ayanokouji là một thiên tài toán học”. Tuy nhiên, các ý kiến phản bác cũng dần xuất hiện.
Đó là "Cậu ta đã không làm bằng chính thực lực của mình".
“Khả năng ấy hoàn toàn có thể xảy ra. Ví dụ như được xem trước đề thi hay điều gì đó tương tự như vậy. Các cậu còn nhớ bài kiểm tra đầu năm ngoái chứ? Đề thi khi đó giống hệt với khoá trước.”
Kanji Ike nói lớn khi nhớ lại.
Vào mùa xuân năm ngoái, lớp cậu đã làm một đề cũ từ khối năm ba. Dù chúng cực kì khó nhưng nếu có thể nhớ được câu trả lời thì đạt được điểm số cao không phải là không thể.
“Kể cả đúng là vậy đi chăng nữa thì vẫn thật kì lạ khi cậu ta không nói gì với chúng ta. Cũng như chẳng có lớp nào nhận ra điều đó.”
Trước giả thuyết của Ike, Miyamoto bình tĩnh chỉ ra những điểm bất hợp lý.
“Vậy… một cách không được biết đến, biết trước câu trả lời…? Là gian lận còn gì.”
“Gian lận? Cậu ta làm cách nào cơ?”
Shinohara đứng sau phản pháo lại suy luận mơ hồ của Ike.
“Đột nhập vào hệ thống của nhà trường rồi cướp lấy đáp án, kiểu vậy đó! Hoàn toàn khả thi mà!”
“Nghe nó ngu ngốc khác gì lời của Karuizawa đâu…”
Yukimura nhức đầu trước sự hỗn loạn vượt ngoài tầm kiểm soát của lớp.
May mắn thay, nhờ chủ đề đó mà thời gian cũng dần trôi.
Trọng tâm của cuộc tranh luận là khả năng Ayanokouji đã không dùng đúng thực lực của mình, thay vì những khả năng khác.
Cũng không có gì lạ vì cậu chưa từng được điểm cao như vậy.
Nhưng Sudou Ken, người đã im lặng lắng nghe từ đầu tới giờ, lại có một suy nghĩ khác.
Cậu đứng dậy, với chiều cao đồ sộ 186cm của mình, cậu chóng thu hút sự chý ý của cả lớp.
“Mấy cậu đang trở nên quá khích rồi đấy. Vốn đâu có bất kì bằng chứng nào buộc tội Ayanokouji gian lận đúng không? Đừng có phán bừa khi người cần hỏi không có ở đây.”
Ike, bạn thân từ lâu của Sudou, có vẻ rất không vừa ý.
“Ý mày là sao, Ken? Đừng nói là, mày đang bênh vực Ayanokouji đấy nhé?”
“Không phải. Nhưng chẳng dễ gì có thể nhìn trộm đề bài, đúng chứ?... Nên tao chỉ nghĩ cậu ta đã đạt điểm tối đa với chính thực lực của mình sẽ hợp lý hơn.”
Dù nửa sau khá mơ hồ nhưng cậu vẫn đã bày tỏ ý kiến cá nhân.
“Nếu nói đến khả năng thì điểm OAA tháng trước của cậu ta còn thấp hơn mình đấy? Chẳng đời nào lại không có gian lận cả!”
Khi xem thông tin OAA vừa cập nhật sau giờ học, Miyamoto nói như thể đã chắc nịch việc Ayanokouji đã gian lận.
“Thì cậu ấy đã khác so với năm ngoái thôi. Ai cũng có thể tiến bộ mà.”
“Như Sudou-kun đã nói còn gì? Mà chẳng phải giờ điểm học lực của cậu ấy còn cao hơn cả Miyamoto-kun đấy thôi.”
Lời phản bác chí tử từ Kei khiến Miyamoto thoáng xấu hổ.
Một năm trước, gọi Sudou là kẻ kém cỏi nhất cả khối cũng không sai. Nhưng hiện tại, điểm OAA của cậu đã lên tới 54, trong khi Miyamoto là 53. Tuy chỉ chênh lệch 1 điểm ít ỏi nhưng như vậy vẫn là hơn.
“U-ừ thì bởi Sudou đã học rất chăm chỉ, tớ biết chứ, nhưng…nhưng còn Ayanokouji không thể nhanh thế được!”
“Vậy là cậu ta đã giấu nó, giống như Koenji vậy!”
Giờ thì, giả thuyết "thiên tài toán học" trước đó của Karuizawa lần nữa quay lại.
Cuộc tranh luận trở thành một vòng lẩn quẩn và dần trở nên tệ hơn.
“Thế thì chẳng phải sẽ có nhiều vấn đề để nói hơn sao? Điều đó khác gì việc cậu ta đang cố tình không đóng góp cho lớp đâu?”
Nói cách khác, vốn dĩ Ayanokouji có thừa khả năng để dành thêm điểm cho lớp mình, nhưng rồi cuối cùng thì cậu đã không làm nó.
Nếu cậu ấy thực sự giấu đi năng lực của mình, thì sẽ chẳng có gì là sai khi Ike nói vậy.
Sudou và các thành viên khác, những người luôn có mối quan hệ bạn bè tốt với nhau bắt đầu có những mâu thuẫn trong lòng.
Hiểu rằng không thể để mọi chuyện trôi xa thêm được nữa, một học sinh khác quyết định đứng ra giữa để giải quyết sự việc.
“Mọi người bình tĩnh đã nào! Sẽ chẳng đi đến nếu cứ tranh cãi như vậy, đúng chứ?”
Tại thời điểm không khí lớp học tệ đi, Hirata bước vào và can ngăn lại. Với việc thường giữ vị trí thủ lĩnh của lớp, cậu đã cố định giữ im lặng tới mức giới hạn. Cậu quyết định chờ đợi cả lớp xem xét, suy nghĩ trước khi hành động mà phá vỡ bế tắc.
Đầu tiên, Hirata nhẹ nhàng nói với Sudou.
“Sudou-kun, chẳng phải đã tới giờ hoạt động câu lạc bộ rồi sao?”
“Eh? Ahhh, sao giờ cậu mới nói…”
Thực tế đột ngột làm Sudou tỉnh ngộ.
“Tớ biết cậu lo lắng về chủ đề này nhưng vẫn còn nhiều điểm chưa thể chắc chắn vào lúc này được. Mình không nghĩ để ảnh hưởng tới hoạt động câu lạc bộ vì thứ chẳng đáng có đâu. Cậu biết lý do “Em chỉ đi trễ duy nhất lần này thôi” không còn hiệu quả nữa, phải không?”
Ưu tiêu hàng đầu hiện tại của Hirata là giảm số học sinh trong lớp.
Sau khi nổi nóng đến mức quên đi hoạt động câu lạc bộ, giờ đây Sudou và những người khác đã bình tĩnh trở lại. Tính năng của OAA đã làm lượng học sinh lo lắng về thành tích học tập gia tăng, trong đó có Sudou.
Sudou lấy cặp trong thầm lặng, sau khi liếc trộm Suzune, người không nói lấy một lời, đã rời đi. Những học sinh tham gia câu lạc bộ cũng theo sau.
“Xin lỗi nhé, tớ phải đi đây. Chuyện Keisei nhờ cậu đấy.”
“Ừm, Miyacchi, gặp cậu sau.”
Một thành viên trong nhóm Ayanokouji, Miyake xách dụng cụ câu lạc bộ lên rồi thoát khỏi bầu không khí nặng nề của lớp học, trước sự chứng kiến của Hasabe và Sakura.
Tuy đã có một bộ phận rời đi nhưng vẫn còn hơn phân nửa thành viên còn ở lại lớp.