Khi màn đêm buông xuống, cũng là lúc cuộc hẹn hò hằng ngày với Kei bắt đầu trong phòng tôi.
Cuộc trò chuyện hôm nay chủ yếu tập trung vào các nhóm trong kỳ thi, bắt đầu với việc của Ike và Shinohara.
“Này, Kiyotaka… Trong kỳ thi lần này, cậu định chọn ai vào nhóm mình vậy?”
Kei ngước nhìn tôi với vẻ mặt ngại ngùng.
“Hiện tại thì, tớ không định lập nhóm với bất kỳ ai cả."
“Ể? Tại sao vậy?”
Tôi biết rằng Kei rất muốn lập nhóm với tôi, nhưng tôi lo rằng việc ở chung một nhóm sẽ gây nhiều bất lợi cho cả hai. Không phải là do Kei thiếu khả năng mà là vì cuộc chiến giữa tôi và Tsukishiro đang dần đến khúc cao trào.
Việc thành lập một nhóm gồm nhiều thành viên tất nhiên có nhiều lợi thế. Nhưng mà, việc đơn thương độc mã cũng không hẳn là không có lợi. Có thể tự do hành động mà không gặp trở ngại, cũng chẳng phải có trách nhiệm với đồng đội. Hơn nữa tùy vào tình hình, còn có thể hỗ trợ các nhóm khác hoặc thậm chí còn có thể gia nhập với nhóm khác khi cảm thấy mình có nguy cơ bị loại.
“Về cơ bản, sẽ dễ dàng hơn khi tớ tham gia kỳ thi này một mình…”
Bất kể là nam hay nữ thì cũng không có luật nào cấm đi một mình cả. Nói cách khác, đây cũng là cơ hội cho những người tự tin rằng bản thân xuất sắc có thể tự giành chiến thắng.
“Nếu đơn thương độc mã đạt được hạng nhất, thì lớp vẫn sẽ nhận được 300 điểm lớp.”
“Nếu là Kiyotaka, cậu có thể đứng nhất không?”
“Thế cậu nghĩ sao?”
Khi tôi hỏi ngược lại Kei, ánh mắt hai đứa một lần nữa chạm nhau. Nhờ đó tôi nhận ra rằng Kei đã bị khựng lại đôi chút để suy nghĩ.
“Tớ cảm thấy… Hạng nhất đội với cậu không phải là điều gì quá khó. Hể, khoan đã, thế thì chuyện chúng mình công khai tình cảm lại càng khó hơn nữa sao!? ”
Kei không khỏi lo lắng khi nghĩ đến tương lai.
“Nếu Kiyotaka thật sự một mình đạt hạng nhất thì tớ vui lắm, vui chết đi được khi thấy cậu tỏa sáng luôn ấy chứ. Nhưng mà… Ah mou, tớ không biết điều gì sẽ là tốt nhất nữa!”
“Cậu phấn khích quá rồi đó, Kei. Đừng lo lắng quá, việc đứng nhất không phải là chuyện dễ đâu.”
“Vậy, tức là... Kiyotaka không nghĩ mình có cơ hội thắng sao?”
“Nếu mà nói đến cơ hội thì chắc là 50/50 thôi.”
“50% đã là quá sức ấn tượng rồi…”
“Dù sao đi nữa việc lập nhóm với ai không phải là đều cậu nên lo lắng bây giờ đâu, Kei.”
“Hở? Điều đó không quan trọng sao? Đâu như cậu, tớ mà không cẩn thận là được tặng một vé ra khỏi trường đó.”
“Đúng vậy, nếu cậu nằm trong năm nhóm đứng cuối thì sẽ phải đối mặt với hình phạt đuổi học. Chính vì vậy nên tớ không muốn cậu lập nhóm bừa bãi."
“Thì vậy nên tớ mới muốn lập nhóm với Kiyotaka… Kiyotaka nhất định sẽ bảo vệ tớ mà, đúng không”
Kei sau một hồi quanh co cuối cùng đã nói ra những lời thật lòng
“Ngay cả khi không có tớ bảo vệ, cậu vẫn có cách để tự cứu mình mà. Cậu chỉ cần có đủ điểm cá nhân để trả cho việc miễn hình phạt.”
“Đúng là vậy nhưng...”
Đúng là chỉ cần có đủ điểm để trả cho việc đuổi học thì sẽ không gặp bất kỳ vấn đề gì nhưng đây không phải là một con số nhỏ
“... Giả sử tớ lập một nhóm 6 người thì phải cần có 1 triệu điểm để không bị đuổi học đúng chứ? Nhưng mình đào đâu ra được số điểm lớn vậy”
“Lúc này cậu còn bao nhiêu?”
“Ừm… 240.000 điểm… Gần đây tớ đã cố tiết kiệm lắm rùi đó!"
Thật sự thì cũng đâu thể trách cô ấy được.
Tôi cũng như vậy mà, dù sao đây cũng là điều khó nói với tất cả mọi người mà.
“Vậy là còn thiếu 760.000 điểm?”
Tôi có khoảng 250.000 điểm trong tay. Giờ mà đưa hết cho Kei thì cũng chưa đủ nửa số điểm cần thiết nữa.
“Kei, cậu có thẻ ‘Đi lậu’, phải không?”
“Ừm. Thẻ đó đáng giá bao nhiêu nhỉ?”
“Thật lòng mà nói, tớ không cho rằng đó là một thẻ tốt. Cho dù là tốt hay xấu, thì nó vẫn ảnh hưởng đến bản thân cậu, vì nó không phải là thẻ mang lại phần thưởng cho những cố gắng của cậu, cũng không phải là thẻ có thể giúp cậu khi phạm sai lầm trong kỳ thi.”
Sử dụng để đặt cược vào nhóm mà bản thân nghĩ rằng nhóm đó sẽ thắng nên nó cũng chẳng có được giá trị gì gọi là hữu dụng
“… Tớ biết mà.”
Kei vốn đã hiểu ngay từ đầu, lại thở dài tuyệt vọng
“Kiyotaka đang có thẻ ‘Thử thách’, phải chứ? Nếu cậu thắng thì nó sẽ là một lợi thế lớn nhưng lỡ mà thất bại thì sẽ là thảm họa … À, tất nhiên, tớ tin Kiyotaka nhất định sẽ không gặp vấn đề gì đâu. Nhưng giá mà có thẻ ‘Chia đôi’ hoặc ‘Vô hiệu’ thì tốt biết mấy.”
Đối với một học sinh như Kei, tất nhiên là những tấm thẻ cứu trợ sẽ có giá trị hơn thẻ ‘Thử thách’ này.
“Không phải thẻ ‘Đi lậu’ lúc nào cũng vô ích đâu. Có lẽ cũng có nhiều người nghĩ rằng có thẻ ‘Chia đôi’ hoặc ‘Vô hiệu’ là thứ không có giá trị. Trong mắt họ, thẻ ‘Đi lậu’ sẽ hữu dụng hơn.”
Không giống như thẻ ‘Bắt đầu’ hay ‘Phần thưởng’, sẽ không có tác dụng mấy đến những người tự tin về khả năng của mình thay vào đó, chúng sẽ hữu dụng với những học sinh ở tầm trung bình, những người cho rằng mình không có cơ hội để giành chiến thắng. Vì đa số các học sinh đều là dạng như thế nên việc tìm ai đó để giao dịch sẽ dễ dàng hơn hẳn. Tuy nhiên, một số thẻ như thẻ ‘Chia đôi’ sẽ được các học sinh trung bình và học sinh yếu kém săn đón mạnh mẽ. Tùy thuộc vào loại người giao dịch mà một cái thẻ tưởng vô dụng lại trở thành vô giá
“Tớ sẽ chuẩn bị điểm cho.”
“Hở? Cậu bảo sẽ chuẩn bị điểm… Nhưng bằng cách nào chứ? ”
“Có nhiều cách lắm, bán thẻ thử thách cũng là một cách giúp cậu có đủ điểm mà”
“Nhưng nếu vậy thì cậu sẽ phải từ bỏ thẻ “Thử thách” của mình … Như vậy thực sự có ổn không?”
“So với việc để cậu không bị đuổi học thì nó chẳng đáng là gì cả.”
“Ừ-ừm... C-cảm ơn cậu.”
Nói xong, Kei đỏ mặt.
Ngay sau đó, cuộc trò chuyện của hai đứa chuyển sang kỳ nghỉ hè sắp tới, và bầu không khí trong phòng trở nên vui vẻ hơn hẳn, nhưng mối quan hệ của chúng tôi vẫn không có thêm chút tiến triển nào.