Chương 12: Cuộc chiến khốc liệt với quái vật
----
Một con quái vật hình bọ to khoảng một người trưởng thành, nói chính xác hơn thì, là một con chuồn chuồn.
Một con chuồn chuồn với kích cỡ của một người trưởng thành bay trên không trong khi nhìn thẳng vào bà lão, đứa cháu và tôi.
"... Chắc chắn nó đang nhắm vào chúng ta." (Haine)
Quái vật chỉ tấn công con người.
Tưởng tượng là, cho dù một con thỏ hay một con nai có đi ngang qua đây, chúng cũng chẳng chần chừ mà tấn công loài người. Chúng là những tồn tại như thế đấy.
"Bà ơi, cháu sợ!"
Một bé gái, có lẽ là chưa được năm tuổi, đang run rẩy và nắm vào bà lão, nói đúng hơn là, con bé đang kéo nắm bà lão trên lưng tôi.
"Cậu trai đến từ nhà thờ, xin hãy để lão lại và mang cháu lão chạy đi. Đây là mong ước cuối cùng của lão!"
"Không thể làm vậy. Sau khi được nhờ như vậy thì tôi chỉ muốn cứu cả hai người thêm thôi." (Haine)
Giờ, tôi sẽ để bà lão trên lưng xuống, và đối mặt với con chuồn chuồn khổng lồ một mình.
Con quái vật vẫn đang bay lơ lửng như đang quan sát chúng tôi. Như thể nó đang tìm kiếm khoảnh khắc hoàn hảo để nhào vào cắn xé.
Nhận việc đó, tôi cố tình đưa mắt mình ra khỏi con chuồn chuồn trong một chốc.
Con quái vật đã mắc câu, và nó lao vào chúng tôi.
"Ngay bây giờ!!" (Haine)
Né đòn tấn công của nó với khoảng cách của một cọng tóc, tôi đặt một tay lên đầu con chuồn chuồn đang lao đến ngay chỗ tôi.
Và...
"[Dark Matter Set]" (Haine)
Những hạt màu đen tỏa ra từ tay tôi.
Con chuồn chuồn, thứ đã chạm vào những hạt đen đó đã bị nghiền nát đầu, và nó rơi xuống.
Đây là sức mạnh mà tôi sở hữu khi là tái sinh của Hắc Thần.
Thứ tôi vừa thực hiện là Vật Chất Tối, nói dễ hiểu hơn là, tôi đã thả bóng tối ra và tạo ra những hạt vốn không hề tồn tại trong một trường với hắc thánh năng.
Điều đặc biệt ở chỗ, nó có thể hút tất cả các nguyên tố, kể cả bóng tối, và làm cho chúng biến mất.
Hơn nữa, còn có thể tự do điều khiển hướng trọng lực và cả độ lớn của nó.
Thứ tôi vừa thả ra chỉ là một tí ti thôi, nên đối với bà lão và cô bé nhỏ, nhìn giống như tôi vừa bốp nát đầu con chuồn chuồn bằng một lực kinh hồn.
Vì đầu đã nát, nên con chuồn chuồn chết đi, và những phần còn lại biến thành những hạt bụi và biến mất.
Đây là những tồn tại gọi là quái vật; những sinh vật nằm ngoài quy luật của tự nhiên.
"Đã an toàn rồi. Cùng về làng thôi." (Haine)
Ngay lúc tôi vừa quay đầu về phía bà lão.
"Cậu trai, ở phía sau!"
Tiếng hét của bà lão khiến tôi đưa mắt về, và tại chỗ đó, một con chuồn chuồn nữa xuất hiện.
"Một con thứ hai?!" (Haine)
Dù tôi chỉ vừa mới đánh bại con chuồn chuồn mới đây, mà con mới đã xuất hiện rồi.
Hơn nữa...
"Không chỉ 2... mà là 3..4..10..20!!!" (Haine)
Số lượng chuồn chuồn đã vượt quá mức để có thể đếm hết, và bọn chúng đã che lấp cả bầu trời.
Để có thể nghĩ rằng chúng đông đến nhường này...
Với số lượng này thì tôi có thể quét hết bọn chúng trong một lần bằng việc tăng độ dày đặc của Vật Chất Tối, nhưng chắc chắn là bà lão và cô bé sẽ chứng kiến việc đó.
Lựa chọn khác là mang cả bà lão và đứa bé phắn đi thật nhanh, nhưng bọn này có cánh, còn thêm cái độ đông đảo này thì, tôi không nghĩ là mình có thể chạy nhanh hơn tụi nó.
Nghĩ đến cái trạng thái tự nhiên của thế giới này, hắc thánh năng của tôi là một thứ mà tôi muốn giữ kín, nhưng... trường hợp bất khả kháng rồi. Tôi chỉ có thể cầu là bà lão có thể giữ bí mật chuyện này và đứa bé sẽ chỉ bị xem như đã tưởng tượng ra việc này thôi.
"[Dark Matter S--" (Haine)
"Chờ đã!!"
Một tiếng gọi vang lên khiến tôi vội dừng những hạt đen đang chuẩn bị phóng ra từ lòng bàn tay.
Một cô gái trong bộ áo giáp đang chạy đến đây mà không kịp thở.
"Karen-san?!" (Haine)
"Tôi mừng đó. Anh vẫn ổn mà đúng không?! Pythonfly đang tập hợp ở mức đáng báo động nên tôi
nghĩ là đã có chuyện gì xảy ra rồi!" (Karen)
"Pythonfly?" (Haine)
"Tôi đang nói đến những con chuồn chuồn khổng lồ kia kìa. Một quái vật hệ Phong, Pythonfly. Cơ thể bọn chúng rất dễ bị tổn thương, vốn là điều bình thường cho một quái vật hệ Phong, nhưng để bù lại thì chúng có cánh và cực kì nhanh, phiền hơn nữa là chúng đi theo đàn. Ngay khi chúng phát hiện con người, chúng sẽ tập hợp lại như này đây." (Karen)
Karen-san đưa mắt về bà lão và cô bé.
"Tôi hiểu được tình hình rồi. Chỉ cần để mọi thứ lại cho tôi thôi, Haine-san. Hãy bảo vệ bọn họ." (Karen)
"Nhưng đối đầu với số lượng dày đặc đến như thế một mình là rất-" (Haine)
"Sẽ ổn thôi." (Karen)
Karen-san rút thanh kiếm đang vắt trên hông khỏi bao.
Một thanh kiếm trắng sáng tuyệt đẹp, có thể sánh ngang với mái tóc và bộ giáp của cô ấy. Một thanh kiếm thẳng tấp.
"Ta nhận được quang thánh năng từ Quang Nữ Thần đã ban cho ta. Ta trở thành người hùng để trở thành mũi tiên phong và bảo vệ những kẻ yếu." (Karen)
Lưới kiếm tóa sáng. Như thể năng lượng đang được tích tụ bên trong nó.
Tôi nhớ rằng mình đã nhìn thấy một lần rồi. Lần mà tôi chiến đấu những kị sĩ ở quê nhà, Vesage đã tập hợp quang thánh năng bên trong một con dao khi ông ta bắn một tên ánh sáng về hướng tôi.
Nhưng thứ mà Vesage dùng chỉ to bằng một con dao gọt trái cây, so với thanh kiếm sắc nhọn có thể cắt quái vật làm hai mà Karen-san đang cầm thì.
"Thánh kiếm George, người đã ban cho ta thanh kiếm này cùng với Quang Hùng hiệu, xin người hãy giải phóng thánh năng vốn đã tích trữ trong người mình!" (Karen)
Quang thánh năng được giải phóng từ thanh kiếm bay thẳng lên bầu trời và cắt đôi bọn Pythonfly ở rìa đàn.
Thứ mà tôi sẽ gọi là sóng quang kiếm, đã được giải phóng từ thanh kiếm của Karen-san. Sóng quang kiếm vươn dài sang hai bên, và cắt đàn Pythonfly làm đôi một cách hoàn hảo.
Hàng chục con chuồn chuồn rơi xuống, và trước khi bọn chúng chạm đến mặt đất, cơ thể chúng biến thành bụi và biến mất.
"Thật tuyệt vời!!" (Haine)
Với chỉ một nhát chém, cô ấy đã giết chết hàng chục con quái vật.
Nó đã ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với 'Quang Đạn' của Vesage dùng. Vậy ra đây là sức mạnh của một dũng giả.
"...Nhưng..." (Haine)
Đàn Pythonfly vẫn che lấp cả một vùng trời.
Đúng là 'Quang Thánh Kiếm' rất rộng và không thể bắt chước, và còn có thể cắt hết mọi thứ trên đường đi, nhưng nó có thể gọi là một đòn tấn công đường thẳng. Không đủ lớn để có thể quét cả đàn chuồn chuồn trên trời vào sọt rác được.
Nói cách khác, cô ấy đúng là giết được nhiều đấy, nhưng vẫn còn nhiều con hơn nữa kìa.
"Ổn cả thôi. Đến khi con cuối cùng ngã xuống, tôi có thể dùng 'Quang Thánh Kiếm' bao nhiêu cũng được." (Karen)
Hay Karen-san đã hăng hái nói thế, nhưng tôi tự hỏi là cô ấy có thể dùng đòn đó liên tục được không.
"Dừng được rồi, Karen-san. Kế hoạch tốt nhất là dùng đòn đó để che chắn cho chúng ta và người dân sơ tán." (Haine)
"Nhưng nếu chúng ta không giết hết bọn chúng ở đây, thì có thể bọn chuồn chuồn sẽ tấn công người khác. Là một dũng giả, tôi không thể để việc đó xả-" (Karen)
Vào lúc đó, giọng của một người khác, không phải của cô ấy cũng chẳng phải của tôi, vang lên khắp khu rừng.
"[Flame Burst]"
Trong chốc lát, bầu trời, vốn được bao phủ bởi Pythonfly, giờ đã bị nhấn chìm bởi một thứ khác.
Những ngọn lửa đỏ thẫm.
Bọn Pythonfly đã chết cháy trong ngọn lửa và trở thành tro bụi, không một con sống sót như thể bọn chúng đã bị bốc hơi.
"Cá-?!""Thứ gì thế?!"
Karen-san và tôi đã bị làm cho giật mình và chỉ có thể nhìn lên hiện tượng bất thường trên bầu trời đỏ thẫm.
"Hừm, như tôi đoán, Quang dũng giả đúng là vô dụng."
Và rồi, bóng của một người xuất hiện. Cùng một giọng nói đã vang lên vài giây trước.
"Cuối cùng thì, cô không xứng để được gọi là dũng giả. Tôi mới là dũng giả đích thực. Không còn ai ngoài tôi, người đã được nhận thánh năng của Thần, Nova-sama, Hỏa Dũng Giả, Katack Mirack."
--
Trans: Lemon
Mị vẫn sống.