Yonaoshi ankoku-shin no honsō ―ningen sukisugite ningen ni tensei shita -

chương 11 quái vật xâm lăng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 11: Quái vật xâm lăng

---

"Guoooo?!"

Dù chỉ mới có vài phút, nhưng cái tốc độ kinh hoàng của cỗ máy đã làm cho thể lực và tinh thần của tôi tụt dốc không phanh.

"Nghĩ rằng một thứ như này tồn tại! Thành phố quả là đáng sợ!!" (Haine)

Tôi lăn xuống từ cỗ máy, vốn đã đáp xuống và cảm nhận hoài niệm của mặt đất.

"Haine-san, chấn chỉn lại đi. Chúng ta đã đến nơi rồi, đúng hơn là, lãnh địa của quân địch. Mọi thứ đều có thể xảy ra ở đây." (Karen)

Karen-san cũng đã ở trên đó, nhưng cô ấy còn không thể hiện bất kì biểu hiện mệt mỏi nào.

"Lực lượng chính của Quang đoàn nhanh nhất là đến đây sau 5 tiếng. Trong thời gian đó, chúng ta sẽ đi thám thính nơi này và điều tra về đường đi của bọn quái vật." (Karen)

"...Ừm, Karen-san, đợi chút đã!" (Haine)

"Tôi muốn tránh giao chiến, nhưng anh hãy chuẩn bị cho lúc không thể làm gì khác ngoài chiến đấu. Lúc đó, tôi sẽ tiên phong, nên tôi sẽ không để Haine-san đối mặt với

bất kì tình huống nào đe dọa đến tính mạng đâu." (Karen)

"Karen-san!! Karen-san!!" (Haine)

"?!! Vâng?" (Karen)

Vì tôi bỗng nâng

giọng mình lên, Karen-san hình như hơi bất ngờ.

Nhưng nếu tôi không làm thế, cô ấy sẽ không nghe mấy thứ tôi nói đâu, nên là bất khả kháng rồi.

"... Tôi vẫn chưa biết cái gì cả." (Haine)

"Ể?" (Karen)

"Mấy thứ như: Tại sao tôi lại bị kéo đến đây. đây là đâu, cái gì đang diễn ra và tôi nên làm việc gì; Karen-san, cô vẫn chưa cho tôi lời giải thích nào cả." (Haine)

"Ể?!... À, đúng rồi!" (Karen)

Vậy là cô ấy nhận ra rồi à, Karen-san đã: 'Xin lỗi, xin lỗi!' trong khi quỳ lạy[note28468] tôi, và rồi, cô ấy giải thích chi tiết về những gì đang xảy ra.

"Đầu tiên, đây là một phần của rừng Trixia, ở phía đông nam của thành phố Apollon." (Karen)

Từ những gì Karen-san nói, có vẻ đã có báo cáo về việc nhìn thấy quái vật[note28467] ở rừng Trixia.

"Quái vật..." (Haine)

"Đúng vậy, quái vật. Thảo phạt quái vật là nhiệm vụ chính của Quang Đoàn. Và, chúng ta đã vội vàng đến đây ." (Karen)

"... Ừ thì, tôi cũng hiểu đến mức đó, nhưng tại sao tôi lại bị kéo đến đây thế?" (Haine)

"Ờ..." (Karen)

"Có nhiều hiệp sĩ trong đoàn lắm mà? Cô nên đem ai đó khác theo, và, tại sao cô lại chọn một người mới vào, hơn nữa, còn là đứa đã thất bại trong kì kiểm tra ngay lập tức?" (Haine)

Không phải là tôi không muốn giúp, nhưng có quá nhiều điểm bất hợp lý về những hành động của Karen-san.

Karen-san làm một vẻ mặt cay đắng, và rên rỉ.

"...Hiệp sĩ đoàn sẽ không tới." (Karen)

"Hả?" (Haine)

"Như tôi đã nói, họ đến đay nhanh nhất là sau 5 tiếng. Tập hợp mất 1 tiếng, chuẩn bị mất 1 tiếng, và để di chuyển đến tận đây thì, mất khoảng 3 tiếng." (Karen)

Uwaaa...

"Nhưng mà! Nếu chúng ta đợi đến lúc đó, thì đã quá trễ rồi! Đúng là bọn quái đã xuất hiện trong rừng, và nếu chúng ta không hạ chúng đoàng hoàng, việc tôi là quang dũng giả cũng vô nghĩa." (Karen)

Lần nữa, Karen-san lại cúi đầu về phía tôi.

"Tôi đã nhận

thức được rằng, rất kì lạ khi tôi lại kéo Haine-san, một người vừa mới gia nhập điện, để làm một việc như thế này. Nhưng vào lúc này, xin đừng đưa ra bất kì câu hỏi nào nữa và cho tôi mượn sự trợ giúp của cậu!" (Karen)

"Karen-san..." (Haine)

"Trong khu rừng này, có thể sẽ có những người đến đây mà không biết rằng quái vật đã xuất hiện. Tìm và đưa họ về nơi an toàn, chỉ mình tôi là không thể!" (Karen)

Cây cỏ xung quang vẫn yên bình, và chỉ có tiếng gió thổi xào xạt qua các khe lá. Nhưng, có một mối đe dọa đang ở nơi này.

"..."

Tôi quay bước.

"Hãy chia nhau ra và bắt đầu di chuyển. Nếu chúng ta sẽ đi tìm những người không trốn thoát kịp thời, làm như này sẽ hiệu quả hơn." (Haine)

"N-Nhưng mà! Nếu Haine-san đụng phải một con quái trong khi anh đang một mình thì!!" (Karen)

"Dù tôi có nhìn như này đi chăng nữa, tôi vẫn là con trai của một thợ săn đấy. Tuy đây là lần đầu của tôi đến thành phố, nhưng nếu là rừng, đối với tôi cũng như sân sau thôi. Kể cả có chạm mặt quái vật đi chăng

nữa, tôi sẽ cho cô thấy rằng tôi hoàn toàn có đủ khả năng chạy trốn khỏi nó." (Haine)

Tôi không nói gì nữa và phóng đi.

Có một khoảng thời gian trong quá khứ mà tôi đã từng chiến đấu với quái vật.

Không phải hồi còn là Hắc Thần, mà là lúc tôi là Kuromiya Haine.

Ngôi làng nơi tôi ra đời và được nuôi dưỡng, có lúc vài con sẽ lẫn với mấy con quái thú xung quanh, vào lúc đó, những người giải quyết nó sẽ là những thợ săn của làng, cha và tôi, nhưng khác với quái thú, quái vật sẽ biến mất hoàn toàn khi chúng bị hạ gục, nên hạ chúng không có một lợi ích nào cả.

'Bọn chúng chỉ đem lại lỗ thôi', là cách mà cha đã nhận định đối với bọn rắc rối. Quái vật là như thế đấy.

Bọn chúng hoàn toàn khác xa con người, quái thú và thực vật, những thứ được sinh ra nhờ vào Thánh Thần.

Hơn nữa, tôi không nhớ là đã tạo ra chúng hồi còn là Hắc Thần.

Thứ mà tôi không tạo ra lại tồn tại. Một bị ẩn nữa lại được thêm vào trong khoảng thời gian 1600 năm.

"Rồi, để vấn đề đó qua một bên..." (Haine)

Tôi dừng chân, và sau khi chắc chắn rằng đã cách khá xa khỏi Karen-san rồi, tôi ổn định nhịp thở và tập trung.

Nếu mà có mấy người bị bỏ lại trong khu rừng này, không thể nào mà chúng ta có thể tìm họ một cách mù quáng.

Tôi là tái sinh của Hắc Thần.

Cho dù tôi có ở trong cơ thể con người, tôi vẫn có thể sử dụng sức mạnh thánh của bóng tối, và có thể cảm nhận được 'làn sóng đen' mà một người tạo ra.

Tôi đã tìm hiểu chủ đề này trong cuộc nói chuyện về nguyên tố không lâu trước đó, nhưng con người được tạo ra bởi cả sáu vị Thần vào thời kỳ sơ khai.

Thổ, phong, thủy, viêm, quang và bóng tối; và bởi vì những nguyên tố này đều trộn lần vào nhau, và dựa vào mỗi người mà họ sẽ có những nguyên tố tương thích và không tương thích.

Đó là lý do, mà nguyên tố bóng tối sẽ luôn hiện diện trong con người. Chỉ là bọn họ không biết gì về điều đó thôi.

Là một tái sinh của Hắc Thần, tôi có thể nhận biết phần đó của họ.

....Có phản ứng.

".. Thật sự là có người không trốn kịp sao?!" (Haine)

Tôi phóng hết tốc lực về phía mà phản ứng xảy ra.

Và sau một khoảng thời gian ngắn, tôi tìm thấy một bà lão và một cô bé đang dựa vào thân cây. Có lẽ là người bà cùng đứa cháu.

Dù sao thì, tôi chạy đến đó.

"Bà có ổn không?!" (Haine)

Bà lão đang xoa đôi chân đang sưng. Tôi có thể ngay lập tức nhận ra rằng bà ấy bị bong gân.

"A, cậu trai trẻ, cậu là ai? Nơi này hiện rất nguy hiểm. Quái vật đã xuất hiện và--"

"Con biết. Con là người được Quang Điện cử đến đây vì việc đó." (Haine)

Ổn khi tôi nói như thế mà, phải không?

"A, tuyệt quá! Lão đến khu rừng này với cháu mình để hái những cây dại có thể ăn được, nhưng... nghĩ rằng bọn tôi đã gặp phải một thứ đáng sợ dường này! Khi chúng tôi vội vàng chạy đi, lão vấp té, và giờ...!"

Bà ấy có lẽ đang hoảng sợ.

Sau khi sơ cứu khẩn cấp qua vết thương, tôi đặt bà lão lên lưng.

"Bà ơi, bà ơi!"

"Hai người sẽ đi với con. Chúng ta sẽ rời nơi này. Nếu có thể, xin bà hãy chỉ đường." (Haine)

Vào khoảnh khắc đó... khu rừng, vốn chỉ có tiếng xào xạt nhẹ nhàng của lá, phát ra một tiếng sấm vang trời, vơi rất nhiều đám lá rải rác xung quanh, bóng dáng của những thứ đó xuất hiện.

Vậy là đến rồi sao.

Một con quái vật.

---

Trans: Lemon

Truyện Chữ Hay