Đầu tháng hai, tiết trời bắt đầu nóng lên, mặt trời cũng mọc sớm lặn trễ.
Trưa Vương Uyển tắm cho Đô Đô, hồ ly nhỏ xe chừng rất thích nước, cứ lăn trong chậu nước không chịu ra ngoài.
Vĩ Nương bỗng dưng từ bên ngoài chạy vào nói:
“Nương nương, Hiền phi không...mang thai!”
Nàng giật mình, hét toáng lên:
“Sao bà biết?”
Vĩ Nương nói: “Hiền phi quỳ ở Hoàng Lạc điện thú tội với hoàng thượng...”
Vĩ Nương chưa kịp nói hết câu Vương Uyển đã chạy đi.
Vừa tới Hoàng Lạc điện đã trông thấy Gia Hạ cùng hai cung nữ quỳ trước cửa.
Tiểu Mai và Tiểu Hồng thấy nàng đi tới thì tỏ ý e dè, họ cũng không cách nào đuổi Gia Hạ đi.
Nàng thấy Gia Hạ quỳ cũng sốt ruột, đi đến gần chỗ Gia Hạ rồi ngồi xuống, nói:
“Hay là muội cứ đứng lên trước đi, không phải là lỗi của muội đâu!”
Gia Hạ từ lúc nào đã khóc sưng cả mắt:
“Muội thật sự không muốn mọi chuyện trở thành như thế này đâu! Tỉ giúp muội đi, trong sách của Trung Nguyên nói đã là nữ tử thì phải chân thật, muội như thế này có phải là giảo hoạt hay không?”
Vương Uyển còn nhớ, thái phi từng nói với Gia Hạ là: “ Nhập gia tùy tục.”
Gia Hạ mặc y phục Trung Nguyên, ăn thức ăn Trung Nguyên, học tất cả về Trung Nguyên, cố quên đi gốc gác của bản thân.
Đến bây giờ, dường như đã "thanh tẩy" đi một công chúa Gia - rét.
Nàng lắc đầu nói:
“Không có, muội không có giảo hoạt. Ta sẽ xin hoàng thượng xem xét lại chuyện này, hoàng thượng sẽ xem xét lại.”
Nàng chạy vào trong Hoàng Lạc điện, nhìn thấy hắn đang ngồi tĩnh lặng đọc sách trên ghế nhất thời hóa đá.
Hắn nói:
“Nàng có chuyện gì?”
Nàng bị câu hỏi của hắn kéo về thực tại, đáp:
“Hoàng thượng, chuyện của Gia Hạ thật sự muội ấy không muốn như vậy đâu. Người có thể xem xét lại...được không?”
Hắn rời mắt khỏi cuốn sách, nhìn nàng gắt:
“Được không? Đây không phải là vấn đề được hay không mà đây là tội khi quân, không thể xem nhẹ. Ta cho qua, thái phi có cho qua không?”
Nàng bỗng vỡ lẽ, thật ra, chuyện này vô cùng lớn, thái phi nhất định không cho qua.
“Mời Hiền phi vào đây!”
Nàng quay ra cửa đã thấy thái phi đi vào liền hốt hoảng hành lễ.
Thái phi nhìn thấy nàng liền nói:
“Đúng lúc, quý phi cũng có ở đây!”
Gia Hạ đi vào trong, giương ánh mắt tức giận nhìn nàng, nhất thời nàng như bị lạc vào mê cung, chẳng hiểu điều gì đang xảy ra.
Thái phi ngồi xuống ghế, điềm đạm nói:
“Chuyện của Hiền phi ta đã biết từ lâu nhưng đợi điều tra xong mới giải quyết. Hiền phi không can hệ trong việc này. Dương thái y, ông nói xem...”
Dương thái y từ bên ngoài đi vào, hành lễ các thứ mới nói:
“Hồi hoàng thượng, hồi thái phi, theo lời của tiểu thái giám ở Ngự Dược phòng vào hôm chẩn mạch cho Hiền phi thì có người tới lấy Hoán Mạch tán đi.
Hoán Mạch tán có tác dụng đảo mạch từ mạch tượng bình thường thành mạch tượng thai phụ. Ngày hôm ấy tiểu thần đã rất nghi ngờ, tuy nhiên lại không có chứng cứ khẳng định. Hoán Mạch tán không phải là độc dược nhưng người đã uống loại dược này đúng hai mươi ngày sau sẽ phát sốt trong ba ngày mới khỏi. Vừa rồi đúng vào ngày thứ hai mươi mà thần tính toán Hiền phi đã bị sốt, cũng ba ngày thì khỏi. Thần khẳng định Hiền phi đã trúng Hoán Mạch tán.”
“Thì sao?” - Hoàng thượng hỏi.
Dương thái y nói:
“Hồi hoàng thượng, chứng tỏ Hiền phi bị người khác hãm hại.”
Thái phi quay sang phía hoàng thượng nói:
“Thời gian qua Ai gia đã điều tra rất kĩ, ngày hôm ấy có người nói chính mắt thấy quý phi tới Ngự Dược phòng.”
Nàng nghe xong mới hiểu ra, đây là ý nói nàng là người hãm hại Gia Hạ.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt không có chút cảm xúc, chờ đợi câu trả lời từ nàng.
Bất giác nàng lạnh người, nàng run run nói:
“Không phải thế! Thần thiếp ngay cả ngày Dương thái y chẩn mạch cho Hiền phi ngày nào ta còn không biết. Hơn nữa trước tết nguyên đán ta đang bị bệnh, sao có thể?”
Thái phi triệu hai cung nữ của Ngự dược phòng vào, họ đều nói là trông thấy Quý phi vào Ngự Dược phòng.
Nàng thật tâm chỉ muốn một người tin tưởng nàng nhưng người đó lại không liếc nhìn nàng lấy một lần. Bị bài xích giữa cả đám người khiến nàng thấy như ngạt thở, không nói được câu nào.
Bỗng...
“Ra ngoài!”
Không ai khác chính là hắn hét lên.
Nàng giật bắn mình, sau đó cũng đi theo sau mọi người ra ngoài.
Đi được nửa đường thì bị hắn gọi lại đành quay vào.
“Ngồi xuống.”
Nàng nhanh nhẹn tìm cho mình ghế để ngồi.
Hắn cư nhiên là không nhìn nàng mà hỏi:
“Nàng không có làm, đúng không?”
Nàng nhất quyết lắc đầu:
“Ta thật là không có làm.”
Hắn gật đầu, hỏi:
“Nàng có tin ta không?”
“Tin.”
“Người đâu, bắt Quý phi mang tới Tôn Nhân phủ, chờ ngày xử tội.”
Nàng tin hắn, vì thế nàng đi đến Tôn Nhân phủ chờ hắn điều tra rõ ràng, đến lúc đó hắn chắc chắn sẽ tới đón nàng trở về.
Nàng tin như vậy, chắc chắn là như vậy.
Nàng bị nhốt vào nhà lao.
Khi đêm xuống, không khí vô cùng giá lạnh, tiếng chuột kêu khiến nàng không cách nào ngủ được.
Mới sáng sớm bỗng dưng bị tạt xô nước vào người, quan nha vừa lôi vừa kéo nàng ra ngoài.
Ngô đại nhân ngồi vắt chân lên bàn lơ đãng nhìn nàng rồi lôi từ tay áo ra một tờ giấy rồi nói:
“Thật ngại quá, mời quý phi điểm chỉ vào tờ khai này.”
Nàng cầm lấy tờ khai, đọc xong không khỏi cười trừ, nói:
“Là Ngô đại viết bản khai này ư? Phải khen ngươi rất có tài đấy!”
Tờ khai ghi là nàng thừa nhận việc hãm hại Hiền phi. Nực cười! Nàng không điểm chỉ gì cả.
Hắn cười nửa miệng:
“Không điểm? Thừa nhận việc hãm hại Hiền phi. Nực cười! Nàng không điểm chỉ gì cả.
Hắn cười nửa miệng:
“Không điểm chỉ? Lại thêm một người cứng đầu nữa? Ta nói cho ngươi biết, trước nay phi tử như ngươi vào đây rất đông, cũng chưa có kẻ nào được hoàng thượng cứu ra cả, ở đó mà hy vọng hão huyền.”
Quan nha ngay tức thì trói nàng vào ghế.
Mặc dù là nàng khăng khăng gan to nhưng không biết chúng định làm gì lòng sinh ra lo lắng mà hét toáng lên:
“Thả ta ra! Thả ta ra!”
Hắn lôi ra hình tra khảo kẹp tay chân, bất giác nàng lạnh người.
Nỗi đau truyền từ tứ chi lên tới não đã hóa thành vô số nhức nhối, lan ra khắp người, nàng nhất quyết không la một tiếng.
Tên Ngô đại nhân đắc ý ra mặt, nói:
“Có trách thì trách bản thân ngu muội không chịu điểm chỉ, đau ngắn còn hơn đau dài. Điểm chỉ!”
Nàng lại cười to:
“Điểm cái đầu ngươi.”
Hắn ta cứng họng, tức giận đá vào cạnh bàn:
“Rượu không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Lời vừa nói hết thì một phi tiêu đã bay thẳng trượt ngang qua mũi ông ta.
Ông ta vừa nhăn nhó quay sang hướng mũi phi tiêu liền hốt hoảng quỳ xuống:
“Lâm tướng quân!”
Quan nha cũng buông lõng tay, quỳ xuống.
Lâm Dịch Xuyên tiến lại phía nàng, nói:
“Hoàng thượng lệnh thần đến đón nương nương.”
Nàng hít hít mũi vài cái, muốn đứng lên nhưng lại ngã xuống.
Lâm Dịch Xuyên cuối xuống nói:
“Mạn phép.”
Sau đó bế nàng lên, đi ra ngoài.
Nàng trông ánh mắt trong vắt của hắn bỗng dưng thấy cảm kích vô cùng nhưng vẫn không nói gì.
Đi khỏi Tôn Nhân phủ thì đã có sẵn kiệu chờ.
Hắn để nàng ngồi trên kiệu còn mình đi tới trước leo lên ngựa dẫn đầu. Nàng nhìn về phía lưng hắn, ngập ngừng hỏi:
“Lâm tướng quân...ngươi đưa ta đi đâu?”
Hắn để ngựa đi chậm lại một chút, nói:
“Hồi quý phi, người đến Viên điện trước.”
Nàng gật đầu.
Nàng đến Viên điện đã thấy một số cung nữ của Ngự Dược phòng.
Đi vào trong đã thấy thái phi cùng một số phi tử, còn có Tống Ngạn.
Nàng nén đau quỳ xuống hành lễ, nàng ngước lên đã bắt gặp đôi mắt như nước của hắn khiến ai nhìn vào như vẫy vùng trong vô số tinh thể đẹp đẽ. Bất giác nàng thẫn thờ.
Thái phi liếc nhìn nàng, vết thương trên người thật khiến người ta khó hiểu.
Thái phi cất giọng:
“Quý phi, mời kể về những việc mà người biết.”
Nàng cuối đầu, bắt đầu nói:
“Trước tết Âm Lịch còn chỉ nghe nói Hiền phi có tin vui, ngoài ra không biết những việc khác. Gần đây, chính là trước Nguyên Tiêu Hiền phi mới tâm sự với ta về việc này. Cũng là một việc quan trọng, ta không dám tự mình nói. Dù sao đây cũng là việc của Hiền phi, vẫn nên để nàng tự giải quyết.”
Hai cung nữ lúc nãy cũng thất thần một hồi.
Vừa lúc Vương Uyển nói xong thì thái phi quay đầu nhìn hắn.
Hắn nói:
“Triệu Ngô phi vào.”
Ngô phi đi vào trong, hành lễ.
Hắn cất giọng buộc tội, giận ý dường như lấn áp tất cả những người ở đây:
“Ngô phi...dám cả gan hãm hại Hiền phi và Quý phi. Còn không mau nhận tội.”
Ngô phi giật thót mình, xuýt chút nữa thì đã nhận tội, nghĩ lại từ đầu đã "dọn dẹp" rất kĩ lưỡng, vốn là không để lại bằng chứng, nếu không có bằng chứng thì hoàng thượng không thể buộc tội.
Nghĩ vậy, nàng ta nói:
“Hồi hoàng thượng, thần thiếp không làm thì sao phải nhận?”
Hắn cho hai cung nữ kia vào, thấy Ngô phi liền căm phẫn mà nói:
“Ngô phi, thật không ngờ ngươi lại sai người diệt khẩu chúng ta. Hồi hoàng thượng, Ngô phi đúng là người đã hãm hại Hiền phi và đổ tội Quý phi.”
Hắn tựa lưng ra ghế, dáng vẻ thoải mái nhưng lại khiến người ta bất an vô cùng.
Ngô phi vội đáp:
“Không phải, không phải, thần thiếp không làm...”
Lâm Dịch Xuyên ngay tức khắc kề dao lên cổ ả khiến cho ả ta sợ tái mặt.
Tống Ngạn khinh miệt nhìn ả, nói:
“Mang ra ngoài đánh ba mươi trượng, tống vào quân kỉ.”
Nàng ta nghe xong mặt cắt không còn giọt máu.
Vương Uyển nghe tới hai từ "quân kỉ" thì đã xuýt hét lên thành tiếng nhưng lại bắt gặt ánh mắt của hắn liền sợ sệt cuối đầu. Đây là hình phạt vừa nhục nhã vừa đau đớn, hắn thật... nhẫn tâm đến thế sao?
Lâm tướng quân theo lệnh đem Ngô phi ra ngoài.
Tất cả đều ra ngoài, nàng lại đứng lên thì bàn chân đau nhói, chật vật một lúc mới đứng lên được.
Lúc vừa đứng lên đã bắt gặp hắn đứng trước mặt nhất thời giật mình té ngửa ra sau, hắn sao lại đi không tiếng động như thế?
Hắn thấy nàng ngã nhất thời khó chịu, nàng thấy hắn lại sợ hãi th ế sao?
Hắn cuối người ngồi xuống, nhìn nàng, nói:
“Không đi được à?”
Nàng bị hắn nhìn đến phát sợ, khô ng dám nói câu nào.
Ánh mắt trông rất dịu dàng nhưng lại tỏa ra tư chất khiếp người. Hắn nhanh tay bế nàng lên, cho truyền thái y. Không hiểu sao nàng lại thường xuyên gặp thái y như thế?
Dương thái y từ bên ngoài vội vã đi vào trong, nhìn vết đỏ hằn trên tay nàng nói:
“Vết thương này chưa chảy máu, không nặng, chỉ cần bôi thuốc sẽ nhanh khỏi.”
Mấy ngày sau.
Chân vừa hết đau nàng đã vội đi lung tung, thật ra là mấy ngày nay không đi khỏi Nhật Lệ cung nên thấy vô cùng bức bối.
Nàng đi lung tung không biết bao lâu lại tới trước Binh Huyền phủ.
Nhất thời nàng sững lại hồi lâu, sau đó chạy đi đâu mất.
Tiết Độ phủ.
Trác Nhiên trong Tiết Độ phủ, ngồi trên nóc phủ thấy nàng chạy ngang nhất thời nhớ tới A Tịch lúc trước nhanh nhẹn, chạy qua chạy lại, thấy cũng có chút đáng yêu.
Nàng chạy tới Hoàng Lạc điện tìm Tống Ngạn bảo hắn dạy nàng kiếm thuật.
Tiểu Mai thấy nàng hớt hải chạy tới mà nói:
“Hồi nương nương, hoàng thượng đang nghỉ ngơi trong tẩm điện, không cho phép ai vào. Nương nương, hay là người chờ đến chiều, tiểu nữ tâu với hoàng thượng sau vậy.”
Nàng tiu nghỉu gật đầu, thoáng quay người đã nghe tiếng hắn nói:
“Cho vào!”
Tiểu Mai nghe xong mà thở phào nhẹ nhõm. Quý phi nương nương hoạt bát vui vẻ, không ai nỡ ngăn cản nàng ấy cả, rất may là bên trong hoàng thượng cũng nghe thấy.
Bất kể như thế nào, Vương Uyển cho là vẫn nên vào xem thử.
Nàng bỗng thấy hắn nằm im trên giường không hề động đậy thế là dương dương tự đắc tiến về phía hắn, trong đầu hiện lên ý nghĩ tăm tối rằng sẽ dọa hắn.
Mon men đi đến bên giường, nàng chuẩn bị tâm thế dọa hắn.
Chư a kịp dọa thì hắn đã mở mắt khiến nàng bất thình lình giật mình té ngửa ra sau.
Hắn uể oải ngồi dậy, thấy nàng ngã sõng soài trên mặt nền liền hoa khan mấy tiếng, nói:
“Sao? Có chuyện gì mà phải tìm ta?”
Nàng đứng lên, nói:
“Bây giờ mà người còn ngủ, mặt trời đã lên tới đỉnh rồi!”
“Nàng nghĩ trẫm là đang ngủ thật sao? Chỉ là thấy có chút mệt nên muốn nghỉ ngơi đôi lát, nàng lại tới đây quấy rầy trẫm?”
Nàng lại lắc lắc đầu nói:
“Không cần, không cần nữa. Ban đầu chính là muốn đến chỗ này tìm người vận động cơ thể một chút, nhưng nếu bệ hạ mệt thì ta không làm phiền người nữa.”
Nói rồi nàng định đi ra cửa.
Chưa kịp đi đã bị hắn kéo xuống ngồi trên giường, mắt đối mắt nói:
“Nếu có thể vận động ở đây cũng thật là rất tốt.”
Ban đầu nàng thật tâm là không hàm ý của hắn, nhíu mày đáp:
“Vận động ở đây là gì?” Hắn không trả lời, chỉ thuận tay kéo nàng lại gần, hôn xuống.
Nàng trong giây lát hóa đá, gai ốc lại buốt lên, đẩy hắn ra, đứng lên nói:
“Bệ hạ, hình như người bị sốt rồi, ngôn từ cũng đều dùng sai hết cả.
Hắn cười nhẹ, nói:
“Không sốt đến nỗi loạn trí ấy chứ?”
Nàng quay phắt lại nhìn hắn, nhún vai:
“Loạn trí, đúng là loạn trí.”
Nhưng mà nàng lại quan sát thấy mặt hắn đỏ bừng, sờ tay lên trán thì thấy nóng thật, nhất thời khẳng định: Hắn sốt thật rồi.
Nàng gọi thái y tới chẩn mạch.
Hắn lao lực và nhiễm phong hàn rất nặng.
Nàng nghe nói thật ra thì...ừm...có chút thấy lo lắng.
Nhưng mà ai cũng tập trung chỗ hắn, từ các phi tử cho tới thái y, thái phi và hoàng hậu.
Nàng nhất thời thấy chán vô cùng, dứt áo trở về Nhật Lệ cung.
Nàng về tới nơi đã leo lên giường ngủ.
Không ngờ nàng ngủ quên đến tận tối muộn.
Vĩ Nương nhắc nàng đến chăm sóc hoàng thượng.
Nàng lại cho rằng chỗ hắn tất nhiên có rất đông người, thái phi cũng ở đó cơ mà.
Sáng hôm sau
Nàng không kịp ăn uống gì mà chạy đến chỗ hắn. Thật ra nàng cũng không có tuyệt tình, chỉ là nơi đông người quá khiến nàng thấy ngột ngạt, nhưng mà lo cho hắn, vẫn cứ đi đến.
Quả nhiên là mới sáng sớm đã có thái y tới.
Nghe nói là cả đêm qua hắn hôn mê bất tỉnh, không tỉnh lại. Nàng lòng như lửa đốt, lo lắng ở bên cạnh hắn.
Duy chỉ trong ngày hôm đó không có ai đến khiến nàng thấy có chút thắc mắc. Hắn lại đổ mồ hôi rất nhiều, cũng uống rất ít thuốc.
Thái y lo lắng cứ tình trạng này ngày mai hắn sẽ không tỉnh lại.
Nàng bên cạnh hắn hết một ngày vẫn không thấy biểu hiện gì là sắp tỉnh lại.
Nàng ngồi lâu thành chán, ngủ quên mất.
Đến tối nàng tỉnh lại đã không thấy hắn đâu, nhất thời hoảng hốt chạy đi tìm hắn.