Mạnh Hạ ngắm nhìn Nhạc Nhạc đang ngủ say, thỉnh thoảng còn nức nở vài tiếng, cả trái tim của cô liền bị bóp chặt. Trên mặt của đứa nhỏ bị rạch nhát dao, nhất là hai nhát ở bên thái dương, bác sỹ nói có lẽ về sau sẽ bị để lại sẹo. Nước mắt không ngăn được theo hai bên má của cô rơi xuống. Con bé chỉ là một đứa trẻ mà thôi, Kiều Dịch Kỳ tại sao lại có thể nhẫn tâm đến thế được? Cô ta không có trái tim sao? Mạnh Hạ nghĩ không ra! Cho dù có trả thù cô thế nào cũng được, nhưng đứa trẻ là vô tội.
Từ Dịch Phong ngồi ở bên cạnh cô, ánh mắt trầm trầm. Hai đứa bé được bình an thoát khỏi hiểm cảnh, lo âu trong lòng bọn họ cuối cùng cũng được giải phóng, nhưng mà bóng ma trong lòng bọn trẻ sợ là suốt đời này đều không quên đi được. Kiều Dịch Kỳ vẫn cho rằng Nhạc Nhạc là con của hắn và Mạnh Hạ, cho nên đem tất cả thù hận trút lên người của đứa bé. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của Nhạc Nhạc, áy náy lấp đầy lục phủ ngũ tạng, đứa nhỏ lại bất an run rẩy. Đại khái là do thuốc tê đang dần dần tan đi nên cánh môi của Nhạc Nhạc không ngừng mấp máy than đau. Từ Dịch Phong mím căng môi quá đỗi, hận không thể nhận hết đau đớn thay cho đứa bé.
"Ba ba…." Tiểu Lãng sợ hãi kêu lên một tiếng, mở mắt ra, trên mặt tràn đầy hoảng hốt.
Từ Dịch Phong vội vàng ôm đứa bé qua mà an ủi: "Con trai, không sao."
Tiểu Lãng núp ở trong ngực của Từ Dịch Phong, trong lúc nhất thời không nói được tiếng nào.
"Tiểu Lãng……." Mạnh Hạ khàn giọng gọi tên cậu bé.
Tiểu Lãng nhìn thấy cô, nghẹn ngào thút thít, viền mắt dần dần đỏ lên: "Bọn họ muốn đem bán con và Nhạc Nhạc đi…… con cho rằng sẽ không còn được gặp lại ba mẹ……." Tiểu Lãng bật khóc.
Từ Dịch Phong nhẹ nhàng vỗ lưng của con, thật ra sợ nhất là đứa nhỏ này cái gì cũng không chịu nói, bây giờ nói ra được là tốt rồi. Hắn thở phào nhẹ nhõm: "Bất luận Tiểu Lãng và Nhạc Nhạc có bị đưa đi đến đâu thì ba mẹ nhất định sẽ tìm được các con, cho nên Tiểu lãng không cần phải lo lắng. Ba ba và mẹ sẽ bảo vệ các con lớn lên, cả đời."
Tiểu Lãng gật gật đầu, bàn tay gắt gao níu chặt lấy y phục của Từ Dịch Phong, trong một khoảng thời gian ngắn, cậu bé vẫn bị thiếu hụt cảm giác an toàn.
"Mẹ, mẹ đừng khóc." Tiểu Lãng đưa tay lau nước mắt cho Mạnh Hạ: "Mẹ thấy không, người xấu đánh con, con cũng không khóc."
Lời này vừa nói ra, trong tim Từ Dịch Phong và Mạnh Hạ lại dâng lên đau nhức một hồi. Ánh mắt của Từ Dịch Phong trở nên lạnh lẽo, giữa chân mày chợt lóe lên sát khí rồi biến mất.
"Người phụ nữ kia dùng dao rạch lên mặt của Nhạc Nhạc, ba ba, ba đã nói con là nam tử hán, phải bảo vệ mẹ và Nhạc Nhạc. Nhưng mà con đã không bảo vệ cho Nhạc Nhạc, em ấy bị chảy máu thật là nhiều, em ấy rất đau….." Nói xong câu cuối cùng, giọng nói của cậu bé càng ngày càng nhỏ đi.
Từ Dịch Phong miễn cưỡng gắng gượng cong cong khóe miệng, đưa tay sờ lên vết hằn trên tay của Tiểu Lãng: "Tiểu lãng đã rất dũng cảm, chỉ là con còn chưa có lớn lên. Bây giờ là ba ba sẽ bảo vệ con và mẹ, cả Nhạc Nhạc nữa. Lần này ba ba sai rồi, để con và Nhạc Nhạc bị tổn thương, xin lỗi các con. Ba ba bảo đảm sau này sẽ không phát sinh những chuyện như vậy nữa." Hắn nghiêm túc nói ra, mang theo một vẻ tự trách rõ ràng.
"Đau…. Dì ơi đừng như vậy…… Đừng như vậy….." Nhạc Nhạc đột nhiên vùng vẫy, thét lên chói tai.
"Nhạc Nhạc, ngoan ngoãn, không sao, mẹ ở chỗ này."
"Đau….. mẹ ơi….. đau quá……" Nhạc Nhạc òa khóc lên.
Mạnh Hạ đau đớn khó chịu, trên mặt của đứa bé là từng khối băng gạc, bởi vì đau mà tay của đứa bé càng lúc càng muốn đưa lên chỗ vết thương. Mạnh Hạ cầm lấy tay của cô bé: "Nhạc Nhạc, mở mắt ra, mẹ đây….. không sao nữa rồi…."
"Nhạc Nhạc, ba mẹ đã cứu chúng ta ra, không sao cả." Tiểu lãng ở một bên nói ra.
Nhạc Nhạc vẫn khóc thút thít, thật lâu thật lâu sau, cuối cùng bé con mới mở mắt ra, đôi mắt vốn ngây thơ trong vắt kia, bây giờ lại tràn đầy sợ hãi và bất an. Cô bé nhỏ giọng gọi lên một tiếng: "Mẹ….."
"Mẹ ở đây, mẹ ở đây."
Bên ngoài phòng bệnh, làn khói nhàn nhạt trôi nổi giữa không trung, Mạnh Tiêu đứng ở cửa, xung quanh anh đã rớt đầy tàn thuốc đếm không hết, y tá đã nhắc nhở nhưng không có kết quả gì, cuối cùng đành phải miễn cưỡng bỏ đi.
Tiêu Ất xách theo bình cháo giữ nhiệt, đã đứng ở đó một hồi lâu đến nỗi chân tê rần.
"Mạnh đại ca, Nhạc Nhạc đã tỉnh lại, vào xem một chút đi." Cô ấy nhìn thấy trong mắt Mạnh Tiêu là tổn thương đau đáu, người đàn ông này đối với Nhạc Nhạc cũng không phải là ngoài mặt lạnh lùng. Rốt cuộc cũng là con của anh, anh làm sao mà cam lòng được đây?
Mạnh Tiêu hơi nhíu nhíu mày: "Ở bên cục công an còn có chút chuyện, anh đi xử lý một chút."
Tiêu Ất nhìn theo bóng hình của anh càng lúc càng xa, lặng lẽ thở dài, anh ấy vẫn là không hiểu được. Bước ra một bước thật sự khó khăn như vậy sao?
Vụ án này có thế lực của hai nhà Từ - Mạnh đè xuống nên không bị giới truyền thông tung tin ra. Người của Từ gia đối với sự kiện này vô cùng phẫn nộ, nhất là Đàm Dĩnh. Sau khi biết tin Tiểu Lãng bị bắt cóc, bà ấy liền bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ. Cho đến khi bà ấy tỉnh lại thì hai đứa bé đã được giải cứu ra. Bà trong lòng yên tâm, nhưng mà sự tức giận của bà ấy làm cho Từ Chiến còn phải sợ.
"Lần trước Kiều Dịch Kỳ lái xe tông người, tôi đã nói ngay là xử lý theo khuôn phép, các người không có một ai nghe tôi, đó là cố ý giết người! Bây giờ thật tốt, còn xảy ra chuyện lớn như vậy, để cho hai đứa bé gặp sự cố lớn đến thế, Nhạc Nhạc, khuôn mặt của đứa nhỏ ấy còn…" Đàm Dĩnh trong lúc nhất thời đã nghẹn ngào khó tả.
"Lần này nhất định sẽ xử lý theo pháp luật, tuyệt đối không nuông chiều." Từ Chiến vội vàng trấn an.
Đàm Dĩnh bất đắc dĩ thở dài: "Thật sự là đời trước tạo nghiệt mà!"
Lúc Kiều phụ và Kiều mẫu tới thăm, Từ Dịch Phong liền cự tuyệt thẳng một tiếng: "Bá phụ, bá mẫu, lúc trước tôi và con gái của các người chưa từng có phát sinh qua chuyện gì, tình cảm nam nữ miễn cưỡng không được. Tôi cảm thấy cô ta là một cô gái tốt, lúc chia tay, trong lòng tôi quả thật có thẹn với cô ta, cho nên tôi mới nhường một khoản cổ phần cho gia đình các người. Thế cho nên vào lần trước, cô ta có ý định gây tai nạn cho Tiểu Hạ, Tiểu hạ cũng đã mềm lòng không có truy cứu. Các người nên cảm thấy may mắn, tôi cùng với Mạnh Tiêu không cố hết sức điều tra, đừng tưởng rằng các người ngụy tạo cái bệnh án báo cáo kia là tốt rồi."
Kiều phụ và Kiều mẫu cả mặt đều trắng bệch một hồi.
"Bây giờ đây đã xảy ra chuyện như vậy, Từ Dịch Phong tôi tuyệt đối sẽ truy cứu tới cùng. Con của tôi hôm nay bị lọt vào cảnh như thế. Kiều thị trưởng, con gái của ngài nếu tinh thần có vấn đề, vậy thì nên tống cô ta vào đúng nơi đúng chỗ. Đây là cô ta đáng bị như vậy." Ánh mắt đáng sợ của Từ Dịch Phong nhìn chằm chằm, nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Kiều mẫu cả người đều mềm nhũn dựa vào trên vai của Kiều phụ, khóc không thành tiếng.
Kiều Dịch Kỳ bị đưa vào bệnh viện tâm thần, ả bị đưa vào đó là trừng phạt vì ả đã phạm sai lầm. Tôn Ngọc Nhiễm bị phán năm tù, còn hai kẻ buôn người kia bị kết án năm tù. Cục công an đã hỏi cung được không ít tin tức quan trọng từ phía hai người bọn chúng, xem ra thì đây là một thu hoạch ngoài ý muốn.
Ngày đó khi Kiều Dịch Kỳ bị đưa đến bệnh viện tâm thần, Mạnh Hạ đã đi gặp cô ả. Mạnh Hạ vẫn nhớ khi hai người còn bé đã cùng nhau đi vẽ cảnh thiên nhiên, chỉ là khoảnh khắc ấy dường như đã xa cách tới mấy đời. Lòng người dù là thiện lương nhất cũng có nơi thật đáng sợ.
Kiều Dịch Kỳ hai mắt ảm đạm không có ánh sáng, lúc nhìn thấy Mạnh hạ, trong mắt của ả chợt lóe lên một tia lạnh lẽo.
"Nhìn thấy tôi có kết cục ngày hôm nay, cô có phải rất đắc ý hay không?" Ả ta giễu cợt nói ra.
Mạnh Hạ yên lặng một chút, rồi lắc đầu: "Cô có sống được hay không, chưa từng có liên quan gì đến tôi. Hôm nay cô có kết cục thế này đều là cô gieo gió gặt bão.”
"Gieo gió gặt bão?" Kiều Dịch Kỳ lầm bầm lập lại, trong mắt mang theo hận ý: "Nếu như cô không trở lại, cũng sẽ không có như thế này. Mạnh Hạ, cô cảm thấy Từ Dịch Phong thật sự yêu cô sao? Hay là cô……. còn có thể thương anh ấy?"
Mạnh Hạ thở ra một hơi, chậm rãi nói ra: "Anh ta là ba ba của con tôi."
Kiều Dịch Kỳ đột nhiên cười khanh khách, cười mà ngay cả nước mắt cũng tràn ra: "Các người cũng thật là đáng thương." Ả ta dừng lại một chút: "Chỉ tiếc cho đứa con của các người, vốn là một đứa bé không được hoan nghênh chào đón hay mong đợi ra đời, hôm nay ngược lại còn trở thành chất xúc tác cho các người. Nha đầu kia bây giờ đã biến thành một con mèo hoa nhỏ…… không biết khi các người nhìn thấy cái mặt của nó trong tình hình đặc biệt lúc ấy đã có cảm nhận gì?"
Nhắc tới Nhạc Nhạc, cô đúng là lại đau nhói một hồi, ánh mắt của cô dần dần lạnh xuống, bỗng nhiên nói ra: "Con bé không phải là con gái của tôi và Từ Dịch Phong, tôi sinh ra chính là một bé trai."
Kiều Dịch Kỳ bỗng dưng trợn tròn hai mắt: "Không thể nào, cô gạt tôi. Thằng bé kia là con của anh trai cô."
"Ba năm trước tôi mới biết được chuyện này." Cô thản nhiên nói ra.
"Cô gạt tôi, cô chính là tự mình viện cớ….." Kiều Dịch Kỳ cả người chán nản ngồi ở đó, vẻ mặt không thể tin được, ả cho rằng mình đã trả thù được tất cả mọi người, kết quả là cái gì cũng đều sai rồi.
Mạnh Hạ không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi ra ngoài. Tình yêu mù quáng, thật sự là làm hại quá nhiều người.
Vết thương trên mặt của Nhạc Nhạc đang dần dần bình phục, nhát dao rất sâu, vết thương rõ ràng, cho dù bé con bây giờ còn nhỏ nhưng cũng khó mà có thể chữa trị khỏi hẳn. Nhất là nhát dao trên chân mày bên phải, đoán chừng sẽ để lại một vết sẹo khoảng cm. Bọn họ dự định sẽ cho cô bé làm phẫu thuật thẩm mỹ. Mạnh Hạ lại phải cắt tóc của cô bé vừa đủ để điều trị, đứa nhỏ này so với trước kia lại càng thêm im lặng.
Nhạc Nhạc ở bệnh viện ngày thứ ba, Mạnh Tiêu cuối cùng mới đến thăm cô bé. Sau khi trở về hiện trường vụ bắt cóc, trong lòng tất cả mọi người tựa hồ cũng có chút thay đổi.
Mạnh Tiêu mang đến một con búp bê thật to, những năm gần đây, anh đã rất ít khi biết cười. Vậy mà lần này, anh lại nỗ lực để thay đổi nữa. Đương nhiên là sự thay đổi này, ở trong mắt người khác dường như lại rất khó để tiếp nhận được.
[Anh nỗ lực để thay đổi nữa: Tức là trước kia khi Mạnh gia vẫn sung túc, tất nhiên là Mạnh Tiêu dù có lạnh lùng nhưng vẫn vui vẻ cười nhiều. Sau đó biến cố xoay chuyển cuộc đời, anh trở nên băng lãnh đi, bây giờ anh muốn thay đổi vui vẻ =)). Tóm lại là cuộc đời có bước ngoặt.]
Chẳng hạn như, trong mắt Tiểu Lãng đúng là không thể tưởng tượng nổi: "Cậu, cậu bị thứ gì đó nhập vào người sao, làm sao mà cậu lại cười?" Tại vì trong ấn tượng của nhóc con, Mạnh Tiêu chính là một lão Đại xã hội đen, trầm mặc ít nói ít cười.
Mọi người ở trong phòng bệnh, nghe được lời này của Mạnh Lãng, đều bật cười.
"Nghịch ngợm." Mạnh Hạ mắng nhóc con một câu.
Mạnh Lãng đem búp bê nhét vào trong ngực của Nhạc Nhạc: "Em thấy không, cậu thật tốt với em. Cậu còn không có tặng quà cho anh mà, đây không phải là con búp bê mấy ngày trước em ầm ĩ muốn có đấy sao?"
Nhạc Nhạc ôm búp bê, cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn Mạnh Tiêu: "Cảm ơn cậu."
Mạnh Tiêu nhìn vào bé con, bỗng dưng cong cong khóe miệng, Nhạc Nhạc kinh ngạc nhìn thấy, nhất thời không biết phải làm sao.
Mạnh Lãng đột nhiên nói ra: "Nhìn kìa, cậu cười lại dọa cho Nhạc Nhạc sợ." [=))))))))) Thật dễ quê cho anh Tiêu quá.]
Kể từ sau khi gặp chuyện không may, Từ Dịch Phong khó có dịp ở cùng với Mạnh Hạ trong một không gian chỉ có riêng hai người. Mạnh Hạ ngồi ở trên xích đi đu ở trong sân, Từ Dịch Phong đứng dựa ở một bên.
Lại thêm một mùa hoa Sơn Chi nở, trong không khí lan tỏa mùi thơm nhàn nhạt ở khắp nơi.
Sau khi hai đứa nhỏ được xuất viện, cuộc sống hằng ngày của Từ Dịch Phong càng thêm bất an, hắn nhớ kỹ những lời nói trước kia của Mạnh Hạ, nhưng Mạnh Hạ dạo này một chút phản ứng cũng không có.
Hắn kiềm lòng không được mà thở dài một hơi.
Mạnh Hạ nhẹ nhàng đung đưa xích đu, khóe miệng không hỏi cong lên mỉm cười.
"Tiểu Hạ, em còn nhớ đã nói gì với anh không?" Từ Dịch Phong liễm liễm mi nói ra.
"Em đối với anh đã nói chuyện nhiều nhiều lắm, em làm sao nhớ rõ hết được." Xích đu tạo nên độ cong càng lúc càng cao hơn.
"Vậy những gì em nói trước đó còn giữ lời nữa không?" Bàn tay của hắn vỗ về chơi đùa mái tóc của cô.
Mạnh Hạ nhìn về phía trước, lặng yên không nói.
Từ Dịch Phong đứng ở sau lưng cô, lúc xích đu hạ xuống, lại đưa tay đẩy nhẹ đi, tới tới lui lui hơn mười cái, hắn đột nhiên dùng lực mạnh giữ lại xích đu, xoay người đi đến trước mặt cô, đầu gối bên trái quỳ xuống đất, ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn vào cô, đáy mắt thâm thúy: "Mạnh Hạ, gả cho anh được không?"
Dường như thời gian đã ngừng lại, Mạnh Hạ nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt yêu kiều nhẹ chớp. Một hồi lâu sau bỗng nhiên bật cười một tiếng: "Được, anh đi hái hoa Sơn Chi cho em đi."
Rất lâu về trước, cô luôn muốn hắn đích thân hái hoa Sơn Chi mang đến tặng mình. Mạnh Hạ cong môi mỉm cười, những chuyện kia đều đã qua rồi.
Đôi mắt của Từ Dịch Phong khi tỉnh táo lại được đã mừng rỡ như điên, tình cảm trong lòng thay đổi liên tục, tâm tư rối bời.
Buổi tối hôm đó, Từ Dịch Phong trở về Từ gia ăn cơm, trên bàn ăn, hắn nói: "Con muốn cùng Tiểu Hạ kết hôn."
Tay cầm đũa của Từ Chiến đang vươn đến đĩa đồ ăn, đôi đũa đã gắp thức ăn thì hơi run một chút: "Muốn kết hôn sao, chuyện tốt, chuyện tốt."
Đàm Dĩnh trừng mắt liếc ông một cái: "Ăn ít thịt mỡ thôi, ăn nhiều rau vào!" Từ Chiến đành phẫn uất thu hồi đũa lại.
Từ Dịch Phong ngắm nhìn Đàm Dĩnh một cái, lại nghiêng người qua nói ra: "Mẹ, Tiểu Hạ đã đồng ý lời cầu hôn của con."
Đàm Dĩnh nhàn nhạt nuốt thức ăn ở trong miệng, lại lấy khăn ưu nhã lau miệng: "Ừ. Kết hôn đi, hỏi xem Tiểu Hạ thích nghi lễ Trung Hoa hay là theo kiểu phương Tây."
Từ Dịch Phong để đũa xuống: "Mẹ, mẹ có gì cần nói không?"
Đàm Dĩnh đưa tay đánh hắn một cái, ánh mắt vô cùng xem nhẹ: "Chúc mừng con cuối cùng cũng mây mờ trăng tỏ, sống cho tốt vào."
Hắn lặng lẽ từ từ cong cong khóe miệng, quả nhiên là ông bà Từ gia đều là máu lạnh, đây là một sự di truyền từ đời này sang đời khác.
Sự thật không phải như vậy nha, buổi tối Đàm Dĩnh ở trong phòng liền sốt sắng xao động: "Lão Từ, chiếc nhẫn này là lão phu nhân ngày xưa đã cho, phải truyền cho tôn trưởng, ngày mai tôi sẽ đưa cho Tiểu Hạ. Đúng rồi, đây là vòng tay long phượng, ông xem kiểu dáng thế nào, đã mua vài năm về trước. Còn có cái này…"
Từ Chiến đã sớm mệt mỏi đến không chịu được, ông nheo nheo mắt nhắm lại, mơ mơ màng màng trả lời.
Con trai, cuối cùng cũng muốn kết hôn. Có lẽ đây chính là ý trời, quanh đi quẩn lại thì ra vẫn là cô gái năm đó.