Mạnh Lãng và Nhạc Nhạc mất tích, giống như một trận cuồng phong điên đảo, làm cho hai nhà Mạnh - Từ đều nôn nóng không yên. Buổi chiều hôm đó, sau khi hai đứa bé được bảo mẫu dắt đi dạo trong công viên, cả ba người liền biến mất.
Mạnh Tiêu một mình yên lặng ở trong phòng, anh đưa tay che trán, ở thái dương đã nổi gân xanh, cả người chìm đắm trong khắc nghiệt. Lúc này, thế lực trong tối ngoài sáng đều đã được huy động.
"Ca, có phải là Đại Mã gây ra hay không?" Tiêu Giáp không thể nghĩ ra được ai còn có thể gây ra chuyện này, Mạnh Tiêu đã rửa tay gác kiếm từ lâu, hơn nữa năm đó Lão Đại đã lên tiếng, không cho phép thuộc hạ tìm đến Mạnh Tiêu để gây phiền toái nữa. Mạnh Tiêu suốt đời này cũng tuyệt đối không được đặt chân vào vùng Tam Giác Vàng một bước, nếu không chính là cái chết.
Chỉ là nếu như Đại Mã nhúng tay vào, như vậy bọn trẻ chỉ sợ là lành ít dữ nhiều. Tiêu Giáp lo lắng đỏ mắt, trong lúc nhất thời không dám thở mạnh, thậm chí hắn còn không dám tiếp tục tưởng tượng thêm, bọn người kia hòan toàn đã mất đi nhân tính.
Mạnh Tiêu nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, trong ánh mắt đục ngầu đã thoáng bình phục. Anh đi đến két bảo hiểm, nhẹ nhàng vặn vài cái, từ bên trong lấy ra một chiếc súng lục đã năm không đụng đến.
"Việc này trước hết đừng nói với bất kỳ ai, đầu tiên phải xác định có phải là Đại Mã nhúng tay vào hay không." Vẻ mặt của anh đầy đắn đo vướng mắc: "Tiểu Lãng nếu xảy ra chuyện…" Lời nói của Mạnh Tiêu không tiếp tục được nữa, Tiểu Lãng nếu như có chuyện thì sẽ không chỉ có Mạnh Hạ bị phá hủy, mà Từ Dịch Phong sợ là cũng không xong rồi.
Còn có Nhạc Nhạc… Anh thở hắt ra một hơi, cắn răng thật chặt, trong họng đã dâng lên máu tươi.
Mạnh Hạ sau khi nhận được tin này, cả người chết sững không nói một lời, chỉ ngồi một chỗ. Cho dù có ai nói gì cô cũng không đáp lại, không có một thái độ nào, không khóc lóc, cũng không ầm ĩ, tựa như một tượng gỗ vô hồn.
Từ Dịch Phong nhẹ nhàng đi tới, giữa chân mày tràn đầy ảm đạm, xung quanh lan tỏa một vẻ đau xót trầm trầm, cả người dường như đã hoàn toàn thay đổi.
Hắn ngồi xuống giường, mỉm cười trấn an, cầm lấy tay của Mạnh Hạ lại thấy lạnh buốt như băng đá. Từ Dịch Phong hít lấy một hơi, giọng nói run run: "Tiểu Hạ, các con sẽ không có chuyện gì, anh cam đoan với em." Giọng nói trầm trầm của hắn mang một sự tỉnh táo riêng biệt.
"Không có việc gì đâu."
Mạnh Hạ rốt cuộc cũng cử động, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Từ Dịch Phong: "Từ Dịch Phong, nếu như con không có việc gì, chúng ta kết hôn đi." Đôi mắt kia mặc dù là đang nhìn hắn, nhưng dường như bên trong đó lại không có gì cả, hoàn toàn trống rỗng.
Từ Dịch Phong trong thâm tâm nhất thời có một cảm giác khó hiểu, đáng lẽ những lời này là hắn phải sớm nói ra. Hắn đã đợi ba năm, cũng ôm hy vọng và quyết tâm nửa đời người, không nghĩ tới rằng cơ hội lần này của bọn họ lại ở trong một tình huống như hôm nay.
Chỉ là điều kiện tiên quyết chính là các con không có việc gì! Hắn biết rõ là cô đang sợ hãi! Tiểu Lãng là sinh mạng của cô, nhưng cũng là sinh mạng của hắn.
Đôi mắt của Mạnh Hạ lúc này không sóng không gió, tiếng nói trống rỗng làm đau lòng người: "Lúc ở Vienna, mỗi khi sắp tới ngày anh đến, Tiểu Lãng buổi tối hôm trước luôn luôn mất ngủ. Có lúc bất chợt ngủ thiếp đi, ở trong mơ nó cũng sẽ gọi ba ba, anh thấy đấy, tôi cũng mắc nợ nó. Không thể cho nó một sức khỏe kiện cường, còn làm cho nó từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh không có được tình thương của ba." Khóe mắt của cô từ từ thấm ướt ánh lệ.
Từ Dịch Phong trong lòng căng thẳng: "Không phải vậy." Hắn dùng sức nắm lấy tay cô: "Tiểu Hạ, làm sao lại là lỗi của em được?"
"Là lỗi của anh, Tiểu Hạ, nếu như không phải là anh một mực cố chấp, vì thứ gọi là kiêu ngạo mà hiểu lầm em…" Từ Dịch Phong nghiêng người ôm lấy cô, đưa tay vuốt lên gương mặt mềm mại. Mạnh Hạ tựa đầu vào vai hắn, nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi.
"Anh nợ em quá nhiều, kiếp sau cũng không trả đủ, để cho anh dùng tất cả những gì còn lại để trả cho em." Từ Dịch Phong từ từ tháo chiếc nhẫn ở ngón út ra, vẻ mặt chuyên chú đeo vào cho Mạnh Hạ. Khóe miệng khổ sở của hắn cong lên: "Em xem này, em mới là chủ nhân thích hợp nhất của nó." Hắn hôn lên khóe mắt của cô một cái, ở bên miệng là một mảnh khổ sở, nhưng lại mang theo một vị ngọt mơ hồ.
Mạnh Hạ sững sờ nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình, tiếng khóc thút thít lại càng lúc càng lớn hơn.
Khóc lên được là tốt rồi.
Từ Dịch Phong theo sống lưng của cô mà nhẹ nhàng vỗ về: "Tiểu Lãng và Nhạc Nhạc sẽ không có việc gì, anh dùng tính mạng để thề."
Hai tay của Mạnh Hạ ôm hắn thật chặt, mười ngón tay níu lấy áo sơ mi của hắn: "Từ Dịch Phong, anh chắc chắn chứ."
"Anh thề, bọn nhỏ sẽ không có chuyện gì. Tiểu Lãng vẫn luôn nói với anh là nó muốn một đứa em trai, anh còn chưa có thực hiện đây."
Tiêu Ất nghe thấy tiếng nói nên đẩy cửa tiến vào để xem một chút, liền chứng kiến được cảnh này, trong tâm thoáng sững sờ, lại nhanh chóng nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cô ấy thở dài, trong lòng lặng lẽ khẩn cầu cho hai đứa nhỏ bình an vô sự.
Ở phía Bắc của thành phố có một nhà máy in ấn bị bỏ hoang. Năm ngoái, sau khi xảy ra một tiếng nổ lớn, nơi này đã sớm không có ai lui tới, hôm nay cỏ dại đã mọc thành bụi đầy rẫy.
Nhạc Nhạc và Tiểu Lãng đều bị dây thừng trói chặt cả hai chân hai tay, làn da trắng nõn đã thấm ra tia máu.
"Ca ca, em sợ quá."
"Ba mẹ sẽ tìm được chúng ta." Mạnh Lãng xem xét hoàn cảnh ở xung quanh.
Đột nhiên ở ngoài cửa truyền tới tiếng cãi vã mâu thuẫn.
"Nhạc Nhạc, em có nghe thấy không… có tiếng nói…"
"Là ba mẹ tới cứu chúng ta…"
Tiếng reo của Nhạc Nhạc vang vọng trong không gian nhà xưởng trầm trầm, cánh cửa sắt cũ kỹ bị đẩy một tiếng ra, cùng với lớp tro bụi thật dày.
Một tiếng nói đầy mỉa mai và thù hận thấu tim vang lên: "Ba mẹ ư?" Kiều Dịch Kỳ gắt gao nhìn chằm chằm vào hai đứa bé. Trong mắt chỉ có hung ác và tàn bạo: "Bọn họ sẽ tìm không được ngươi, bởi vì các ngươi ngay bây giờ phải rời đi thôi."
Mạnh Lãng nhìn thấy ả, tỏ ra vẫn tỉnh táo như thường: "Cô muốn tiền, có thể tìm Trung Hạ Quốc Tế, bọn họ sẽ đưa cho cô, chỉ cần các người đưa chúng tôi trở về, tôi có thể để cho bọn họ không truy cứu chuyện này."
Kiều Dịch Kỳ lắc lắc đầu, giật giật khóe miệng: "Ta không cần tiền." Ả dừng lại một chút, giọng nói âm lãnh như gió rét: "Ta muốn phá hủy nửa đời sau của Mạnh Hạ và Từ Dịch Phong." Nói xong, ả từ trong túi xách lấy ra một con dao, ánh sáng sắc bén chợt lóe lên trên lưỡi dao.
"Tiểu nha đầu, còn nhớ ta không?" Kiều Dịch Kỳ từng bước từng bước đi đến bên cạnh Nhạc Nhạc, ngồi xổm xuống, ngắm nhìn cô bé một cách đe dọa.
Nhạc Nhạc hốt hoảng lắc đầu. Cô bé quả thật không biết rõ ả là ai?
Khóe miệng của Kiều Dịch Kỳ động đậy, sờ soạng lên khuôn mặt của cô bé: "Mùa đông năm đó ngươi vô duyên vô cớ xuất hiện ở trước mặt của Dịch Phong……." Tất cả đều xuất phát từ đứa bé này. [Mụ này vô duyên, anh Phong là tự nhiên xuất hiện ở trước mặt Nhạc Nhạc đấy chứ.]
Kiều Dịch Kỳ vẫn luôn nhận định rằng vì Mạnh Hạ đã sinh con cho Từ Dịch Phong nên hắn mới có thể vứt bỏ ả, cho nên vì thế mà đứa bé trở thành cái gai trong lòng ả.
"Ca ca….." Nhạc Nhạc sợ hãi mà khóc lên.
Kiều Dịch Kỳ dứt khoát kéo cô bé qua, ánh mắt nâu sắc bén nhìn chằm chằm vào cô bé: "Đồ nghiệt chủng, năm đó lúc Mạnh Hạ xảy ra tai nạn xe cộ, ngươi vì cái gì mà không chết đi!" Nhạc Nhạc nhìn thấy con dao mà ả run run cầm ở trong tay, khóc òa lên.
"Ngươi không được động vào muội muội của ta, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Mạnh Lãng nhanh chóng toát đầy mồ hôi, nhưng dù cho cậu bé có phản ứng thế nào thì Kiều Dịch Kỳ cũng không nghe lọt.
Ả ta căn bản là không để ý tới cậu bé, trong đầu của ả chỉ có tiểu tạp chủng ở trước mắt này. Ả bỗng nhiên giơ cao con dao găm lên, hung hăng rạch lên gò má của Nhạc Nhạc: "Bộ dáng thế này đi ra ngoài đường ăn xin thì người ta mới thương mà cho ngươi tiền."
"Aaaa…. Đau….." Mùi máu tươi gay mũi theo gương mặt của cô bé từng giọt từng giọt rơi xuống đất: "Ca ca…… ba mẹ, Nhạc Nhạc đau quá….."
"Nhạc Nhạc……." Mạnh Lãng không ngừng đá chân vùng vẫy: "Ngươi thả muội muội của ta ra……."
Kiều Dịch Kỳ hăng say như không có nghe thấy gì cả, lại giơ dao lên: "Ở thái dương ta sẽ cho một vết sẹo, ngươi xem này……."
Một tay của ả tàn ác nâng cằm của Nhạc Nhạc lên, buộc cô bé mở mắt ra: "Thấy không hả….."
Nhạc Nhạc khắp mặt đều là máu, cô bé đau đến mờ mịt không biết phải làm sao.
"Đều là con tiện nhân Mạnh Hạ kia." Nói xong ả lại rạch một dao hướng đếu thái dương của Nhạc Nhạc.
Tôn Ngọc Nhiễm đưa đến một người đàn ông và một người phụ nữ đi tới, nhìn thấy đã sợ hết hồn, vội vàng đi đến kéo ả ra: "Kỳ Kỳ, cậu điên rồi….."
"Ha ha….. nó thành một con mèo hoa nhỏ rồi, cậu xem đi……." Kiều Dịch Kỳ kéo Tôn Ngọc Nhiễm qua, cô ta chỉ nhìn lướt qua, không có nhẫn tâm đến thế được.
"Nhanh chóng đưa bọn chúng đi, nếu không rất nhanh sẽ có người tìm tới." Tôn Ngọc Nhiễm nói với hai người kia.
Hai kẻ đó vội vàng lấy ra một chai nước.
"Ta không uống….." Mạnh Lãng kêu lên. Gã đàn ông liền tát cậu bé một bạt tai: "Tiểu tử yên lặng một chút, cẩn thận nếu không ta sẽ cho ngươi ăn đòn."
Hai đứa bé bị ép phải uống nước, dần dần im lặng xuống.
"Các người đi nhanh đi!" Tôn Ngọc Nhiễm thúc giục dồn dập.
"Khoan đã…" Kiều Dịch Kỳ liên tiếng, khóe miệng của ả cong lên.
Nhưng vào đúng lúc này, phiến cửa sắt kia bị đá phanh ra, vang lên một tiếng thật lớn. Mạnh Tiêu và Từ Dịch Phong đứng ở ngay đó.
Sững sỡ một lát, người ở bên trong mới kịp phản ứng. Hai người đàn ông từ từ tiến tới gần, thần sắc khiếp người, ánh mắt lóe lên màu đỏ hung ác quyết tuyệt.
"Bọn này là bọn nào?" Những kẻ buôn người kia nhất thời đang không hiểu là bị xảy ra chuyện gì.
Mạnh Tiêu đi đến liền tung hai cú đá, mạnh mẽ đến mức lục phủ ngũ tạng của bọn chúng đều bị văng ra ngoài, hai kẻ kia liền ngã rạp xuống đất, nặng nề ngất đi.
"Kỳ Kỳ, dừng tay lại đi!" Vẻ mặt của Tôn Ngọc Nhiễm đầy lo lắng, cô ta đã không kéo được Kiều Dịch Kỳ trở lại. Cô gái thiện lương năm xưa trong trí nhớ của cô ta đã biến mất rồi.
"Cút ngay, ai cũng không thể ngăn cản ta!"
Mạnh Hạ vẫn ở bên ngoài, thời gian trôi qua từng giây từng phút, mỗi một khắc với cô đều là một sự dày vò. Lúc cô đi vào bên trong, nhìn thấy mọi thứ bừa bộn lung tung, cả người đều muốn gục ngã. Bộ quần áo trắng của Nhạc Nhạc dính đầy máu tươi, như một con mèo nhỏ nằm rạp ở trên mặt đất, tim của cô đau như bị người ta moi ra vậy.
"Kiều Dịch Kỳ……" Từ Dịch Phong hét lên một tiếng, trong mắt lóe lên màu đỏ phẫn nộ, hắn sải bước xông tới.
Kiều Dịch Kỳ căn bản không ngờ tới bọn họ lại tìm được đến đây nhanh như vậy, ả cầm lấy con dao ở trong tay, đột nhiên kéo Mạnh Lãng tới, đưa dao đến động mạch cổ của đứa bé: "Anh không được tới đây, nếu không tôi sẽ đâm xuống."
Từ Dịch Phong đưa mắt quét qua hai đưa bé, dường như bị hạ độc nên đều đã bị hôn mê. Hắn ngập tràn tức giận, hàm răng nghiến rung động: "Để dao xuống."
Ở bên kia, Mạnh Tiêu và Tiêu Giáp đã ôm Nhạc Nhạc tới.
Mạnh Hạ xông ra: "Kỳ Kỳ, tôi van xin cô, hãy bỏ đứa nhỏ ra…."
Vẻ mặt của Kiều Dịch Kỳ vô cùng căng thẳng, đôi mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạ: "Mạnh Hạ, dựa vào cái gì mà ngươi lại có được tất cả? Dựa vào cái gì? Mọi thứ của ta đều bị ngươi phá hỏng?" Ả dời tầm mắt sang Từ Dịch Phong: "Dịch Phong, tôi cũng yêu anh. Tại sao anh lại bỏ rơi tôi?" Ả nói mà nước mắt từ từ chảy xuống, như là đang vô cùng tuyệt vọng.
Mạnh Hạ nhìn thấy con dao trong tay ả đã rạch vàoo da thịt của Tiểu Lãng, khuôn mặt của cô lại càng tái nhợt đi, run run đưa tay về phía trước nhưng cái gì cũng không giữ lại được. Cô khẩn trương nhìn vào Tiểu Lãng, đứa nhỏ vẫn yên lặng ngủ thiếp đi, không hề hay biết gì.
"Cô nếu như dám động vào nó, ta sẽ đòi lại gấp trăm lần." Từ Dịch Phong cầm lấy tay của Mạnh Hạ, cô lúc này đã không rơi được một giọt nước mắt. Hai người nắm tay thật chặt, trong lòng bàn tay đã thấm ướt mồ hôi, không biết là của ai. Cô biết là trong thâm tâm của Từ Dịch Phong đang sợ hãi, bất lực và khủng hoảng, hắn không thể để cho đứa con xảy ra chuyện gì được.
Kiều Dịch Kỳ nheo mắt lại nhìn vào bàn tay của bọn họ đang nắm chặt lấy nhau, khúc khích cười rộ lên, tâm tình của ả dĩ nhiên là trở nên điên cuồng.
"Mạnh Hạ, ngươi muốn đứa bé này, vậy thì mang chính ngươi đi đổi, thế nào?" Ả ta nói từng câu từng chữ một cách âm lãnh: "Ngươi đi lên kia ngay!" Ánh mắt của Kiều Dịch Kỳ liếc về phía ban công cao mét, ả nheo mắt lại, mét thì cũng đủ cao rồi.
"Nhảy xuống, ta sẽ không động vào thằng bé. Nếu không…" Tay của ả bỗng dưng động đậy, ánh mắt âm độc.
"Đừng như vậy, ta đi lên….." Mạnh Hạ sợ hãi, Tiểu Lãng đang ngủ ngoan ngoãn như vậy.
"Ta sẽ nhảy!" Từ Dịch Phong trầm trầm nói ra, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
"Tôi chỉ muốn cô ta nhảy. Từ Dịch Phong, tôi lại muốn nhìn một chút xem hôm nay anh có thể cứu được cô ta hay không? Ha ha….."
Cùng với tiếng cười càn rỡ, đột nhiên ả ta thét lên một tiếng đau đớn, đồng tử không ngừng giãn ra, con dao trong tay ngay lập tức bị rơi xuống đất. Bên vai phải của ả dần dần chảy máu không ngừng.
Từ Dịch Phong lúc này nhanh chóng đạp một cước để ả ngã sang một bên.
Mạnh Hạ chạy tới, ôm chặt Tiểu Lãng vào trong ngực: "Tiểu Lãng, Tiểu Lãng, mẹ ở chỗ này….."
Mạnh Tiêu thở dài: "Tiểu Lãng không có việc gì." Anh nhặt bình nước suối ở trên mặt đất: "Đại khái là bị uống thuốc ngủ."
Từ Dịch Phong rốt cuộc cũng thở phào một hơi, hắn ngồi xổm xuống, từ trong ngực của Mạnh Hạ tiếp nhận lấy Tiểu Lãng: "Đi bệnh viện trước đã."
Mạnh Tiêu lặng lẽ nói ra: "Các người đưa mấy đứa nhỏ đến bệnh viện trước đi, chuyện ở nơi này để tôi xử lý."
Lúc trước vì sợ Kiều Dịch Kỳ bị kích động nên cảnh sát liên tục cảnh giác ở bên ngoài, không dám manh động gì. Hai nhân vật quan trọng của thành phố C đã khẩn trương như thế, trong lòng bọn họ liền lo lắng không thôi. Đặc biệt là Trung Hạ Mạnh Tiêu, người ở trong giới cũng biết quá khứ của anh, cũng là một giai thoại trần đầy thần bí.
Cảnh sát đưa Kiều Dịch Kỳ vào bệnh viện, Tào cục trưởng đi tới hiện trường, sắc mặt trầm trọng. Đây là thiên kim của thị trưởng mà! Vết thương của Kiều Dịch Kỳ chỉ là tổn thương ngoài da, Mạnh Tiêu không có ý để cho ả chết, như vậy thì quá dễ dàng cho ả. Lần này mặc kệ là tinh thần bất ổn của ả là thật hay là giả, anh cũng sẽ cho ả một trừng phạt xứng đáng, để cho ả cả đời khó quên. Mà Kiều gia, Mạnh Tiêu tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua, anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ hết lần này tới lần khác gây tổn thương cho Mạnh Hạ.
Nếu như lần đó không phải là bởi vì Mạnh Hạ đã nói một câu: Thôi, coi như là vì các con mà cầu phúc. Anh tuyệt đối sẽ không buông tay.
Trong đôi mắt của Mạnh Tiêu chỉ có khói mù: "Tào cục trưởng, chuyện này để cho Kiều thị trưởng tự mình xử lý."
"Vâng….. vâng….. tất cả sẽ được xử lý theo lẽ công bằng." Tào cục trưởng vội vàng nói ra.
Hoàng hôn dần dần buông xuống, nơi chân trời là một mảng mây đỏ cuồn cuộn phiêu động. Mạnh Tiêu dựa người trên xe, ánh chiều tà bao phủ lấy thân hắn, vầng hào quang lướt qua thong thả nhẹ nhàng, dáng người cao to như vậy mà chỉ nhìn thấy một bầu trời cô đơn, trải dài vô tận.
Một hồi lâu sau, hắn giơ tay lên, ánh mắt rơi vào vô định, máu nhuộm trên tay hắn đã khô khốc, trong tim ở nơi nào đó đau đớn như bị người ta băn vằm. Hắn nắm tay lại thành quyền, lúc nãy ôm Nhạc Nhạc chỉ trong một tích tắc, thân thể nhỏ bé mềm mại kia đang hấp hối ngủ say trong ngực mình, trên mặt tràn đầy vết máu, làm cho người ta nhìn thấy mà phải giật mình. Qua nhiều năm như vậy, hắn là cha của đứa nhỏ mà lại là lần đầu tiên ôm đứa bé. Áy náy, hối hận trong lòng đan xen, hắn từ từ cúi người xuống, đưa tay hung hăng nện một quyền lên thân xe, đó là con gái của hắn!
Ngày đó, những người nhân viên cuối cùng ở lại hiện trường làm công việc thu thập dọn dẹp đều cảm thấy khó hiểu, Mạnh Tiêu vì cái gì mà chậm chạp không có rời đi như vậy?