Yêu Thương Tốt Nhất

chương 18-19: sự hỗ trợ của anh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương :

Edit: Mei Mei ~

‍️‍️‍️‍️‍️‍️

Nghê Hạ cũng rất kinh ngạc khi Hoắc Thiệu Hàng lại trực tiếp điểm tên cô, cô mím môi, trấn định nói: "Cảm ơn Hoắc tiên sinh đã khen."

Hoắc Thiệu Hàng cười nhẹ.

Lúc này Phạm Khuê Ân ngốc không chút ngây ngô mới nhớ ra Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ đã từng chung một đoàn phim, anh ta vội vàng nói: "Tôi quên mất hai người......Ôi Thiệu Hàng, tình huống trước đó của Nghê Hạ cậu rõ hơn tôi, cậu nói xem cô ấy có thích hợp với vai Lâu Dật Kiều này hay không."

Nghê Hạ hơi đổ mồ hôi, lời nói của đạo diễn sao nghe lại kì quái như vậy?

Hoắc Thiệu Hàng hơi ngừng lại, có chút nhàn nhã nói: "Kỹ thuật diễn của Nghê Hạ rất tốt, vừa rồi cậu cũng đã thấy biểu hiện của cô ấy, muốn hay không là do cậu chọn."

Ừm.....Ý là cho anh ta lựa chọn, nhưng Phạm Khuê Ân lại nghi hoặc nhắc mãi, sao Hoắc Thiệu Hàng lại cho anh ta cảm giác giống như "Cậu muốn thì muốn, không muốn thì vẫn phải muốn."

Phạm Khuê Ân gật gật đầu: "Khụ khụ, thôi vậy, năm người các cô về trước đi, kết quả thì ngày mai tôi sẽ để người thông báo đến các cô."

Năm người gật gật đầu, lần lượt rời khỏi studio.

"Chị Nghê Hạ, chị diễn tốt quá." Mới vừa bước ra khỏi cửa, Đường Kỳ liền nói: "Lúc này đây em khẳng định chị đã được chọn."

Nghê Hạ nhìn cô ấy một cái: "Nếu chị được chọn thì em đã mất đi cơ hội, không buồn sao?"

Đường Kỳ khẽ sửng sốt, trên mặt tức khắc có chút buồn, chẳng qua cô ấy tươi cười, rất mau liền giấu đi cảm xúc kia: "Đương nhiên em sẽ có chút mất mát, chẳng qua sau khi nhìn biểu hiện của chị vừa rồi, em cảm thấy em thua cũng tâm phục khẩu phục."

Chân thành, không có ngữ khí ra vẻ chút nào, điều này khiến Nghê Hạ đánh giá Đường Kỳ thêm lần nữa, cũng nghiêm túc nói một câu "Cảm ơn".

"Hihi, em mới năm hai đại học, sau này em vẫn có cơ hội khác, à đúng rồi chị Nghê Hạ, chị quên theo dõi Weibo với em rồi."

Nghê Hạ sau khi nghe xong có chút buồn cười, lấy điện thoại ra theo dõi tài khoản Weibo của Đường Kỳ.

"Hừ, còn chưa được chọn cô đắc ý cái gì?" Ba người Dương Văn không biết đã đứng phía sau hai người các cô khi nào, Nghê Hạ quay đầu lại nhìn cô ta một cái, không muốn trả lời cô ta.

"Dương Văn, chị nói chuyện có thể nhỏ giọng chút không?" Nghê Hạ trợn mắt, kiên nhẫn quay đầu lại nhìn cô ta: "Vẫn đang ở trong công ty đấy, nhân viên công tác trong giới giải trí đều đi tới đi lui, tôi nghĩ chắc chị nên giữ lại chút phong độ đi chứ?"

"Cô!" Dương Văn sau khi nói xong mới phản ứng lại, vừa rồi bản thân tức giận quá mức.

"Nghê Hạ, xem ra tôi nói không sai, cô mới là người nhờ quan hệ mới đi lên được, haha, còn quyến rũ Hoắc Thiệu Hàng, khó trách dáng vẻ nhất định phải có được bộ phim này." Dương Văn lạnh lùng châm chọc nói.

Nghê Hạ nhíu mày lại: "Trừ ý tưởng dơ bẩn này ra, chị còn có thể nghĩ ra cái gì khác không?"

"Chẳng lẽ tôi nói không đúng." Dương Văn cười nhạo một tiếng.

"Đúng hay không đạo diễn sẽ có kết luận. Dương Văn, kỹ thuật diễn của ai tốt hơn, người khác có mắt sẽ nhìn thấy được." Khuôn mặt Nghê Hạ vô cảm nói xong, xoay người lấy điện thoại ra gọi điện cho Cảnh Tố, cô thật sự không muốn ở chung với Dương Văn thêm một giây phút nào nữa.

Phía sau, Dương Văn tức muốn chết khi nhìn dáng vẻ vân đạm phong kinh của Nghê Hạ, cô ta ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới Nghê Hạ cùng trước kia đã xảy ra sự thay đổi long trời lở đất, cô ta còn cho rằng lần này có thể đánh bại cô giống như lần trước, nhưng hiện tại cô ta thật sự không có cửa! Tiểu tiện nhân Nghê Hạ này từ khi nào đã có thể diễn tốt như vậy!

Vân đạm phong kinh: Bình tĩnh, không màng đến những thứ khác

Một bên khác, Kim Hiểu và Lưu Mẫn Mẫn vẫn luôn chú ý Dương Văn và Nghê Hạ, vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ của Phạm Khuê Ân và Hoắc Thiệu Hàng có vẻ như phần thắng của Nghê Hạ sẽ lớn hơn nhiều, mà hai người các cô cũng đã lăn lộn trong giới nghệ sĩ nhiều năm, biểu hiện vừa rồi của Nghê Hạ quả thật rất tốt, các cô xem cũng nhập thần.

Dương Văn so với Nghê Hạ, không chỉ có dung mạo thua, kỹ thuật diễn cũng thua, khó trách bị chọc giận thành như vậy.

Trong studio, Phạm Khuê Ân và Hoắc Thiệu Hàng vẫn chưa đi.

"Thiệu Hàng, hôm nay cậu có vẻ hơi khác." Phạm Khuê Ân nói.

"Khác cái gì?"

"Thì là.......Tôi không ngờ cậu sẽ khen Nghê Hạ như vậy, trước kia tôi chưa từng nghe cậu khen kỹ thuật diễn của ai rất tốt cả."

Hoắc Thiệu Hàng khẽ cong môi: "Vậy sao? Cậu nhớ lầm rồi đấy."

"Không đâu, trong ấn tượng của tôi chưa từng nghe mà......" Phạm Khuê Ân nghi hoặc nói: "Quan hệ của cậu và cô ấy rất tốt sao?"

Hoắc Thiệu Hàng dừng khoảng chừng hai giây: "Quan hệ của tôi và cô ấy.....tạm thôi."

"Ồ ra vậy." Phạm Khuê Ân nghiêm túc: "Nghê Hạ có thể hiện tốt khi đóng phim với cậu không? Tôi đã từng xem một tác phẩm của cô ấy vào năm ngoái, kỹ thuật diễn không tốt."

Hoắc Thiệu Hàng có hơi kinh ngạc: "Kỹ thuật diễn không tốt?"

"Ừm, năm trước cô ấy tham gia bộ phim thần tượng kia, tôi vốn nhìn không được." Phạm Khuê Ân chống cằm nỉ non: "Chẳng qua vừa rồi nhìn thấy biểu hiện của cô ấy, tôi thật sự rất ngạc nhiên."

Hoắc Thiệu Hàng trước khi đóng "Mê Thành" vốn không biết Nghê Hạ, cho nên chưa xem tác phẩm trước đây của cô là chuyện rất bình thường, nhưng Phạm Khuê Ân nói kỹ thuật diễn của cô không tốt.....Điều này thật mới mẻ.

"Trước kia thế nào cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là hiện tại cô ấy có thể đảm nhiệm tốt vai nữ chính của cậu." Hoắc Thiệu Hàng khẽ nói: "Nếu tôi là cậu, tôi chắc chắn sẽ chọn cô ấy."

Phạm Khuê Ân suy nghĩ một chút: "Ừm, cậu nói rất đúng, cậu thế mà cũng cảm thấy cô ấy có thể diễn được, tôi đây tin cậu cũng tin cô ấy!"

Hoắc Thiệu Hàng cười nhạt: "Sẽ không khiến cậu thất vọng."

Ngày hôm sau, Nghê Hạ tự mình làm bữa sáng sau khi thức dậy, sau đó nhàn nhã ngồi ăn ở bàn ăn. Ăn được một nửa, người hướng dẫn của cô ở Mỹ gọi điện thoại hỏi khi nào cô mới có thể trở về, Nghê Hạ không chắc về thời gian nên chỉ có thể nói lời xin lỗi với người hướng dẫn của mình.

Cũng may bình thường người hướng dẫn đã quen với cô, nghe cô nói như vậy liền cho rằng trong nhà cô khẳng định xảy ra chuyện lớn, cho nên thoải mái hào phóng mở rộng thêm kỳ nghỉ cho cô.

Cúp điện thoại xong, chuông cửa kịch liệt vang lên, Nghê Hạ đặt nĩa xuống, đứng dậy đi mở cửa.

"Cảnh Tố, sớm thế." Nghê Hạ dựa vào cạnh cửa, hơi lười biếng.

Cảnh Tố hấp tấp vào cửa: "Chuyện gì đây? Gọi điện cho em cũng không gọi được."

"Vừa rồi sao? Em đang nhận điện thoại."

"Lúc nào rồi mà còn nấu cháo điện thoại với người khác." Cảnh Tố ném chìa khoá xe, dựa vào vai cô nói: "Chị gọi em không được liền trực tiếp chạy đến đây, tin tốt, tin tốt động trời luôn."

"Gì thế?"

"Nửa tiếng trước, nhà sản xuất 'Đế Hoàng Huyết' gọi điện thông báo cho chị, em - Đồng chí Nghê Hạ, đã trúng tuyển vai nữ chính!" Cảnh Tố nói xong cuối cùng hold không được, cô ấy cười lớn: "Nghê Hạ, em quả thực là phúc tinh của chị đó!"

Nghê Hạ sửng sốt một chút, khóe miệng hơi nhếch lên: "Thật sao? Tốt quá rồi."

"Đâu chỉ quá tốt, là quá quá tốt luôn ấy!" Cảnh Tố vui vẻ nói: "Tuần này em nghỉ ngơi thật tốt, thứ hai tuần sau vào đoàn phim!"

"Nhanh như vậy?"

"Không thì sao?"

"Vậy tuần này em được tự do?"

"Ừm, cho em nghỉ lễ đấy."

"Được, em phải về Mỹ một chuyến."

Nghê Hạ mua vé ngay trong ngày và bay về California vào ngày hôm sau, hướng thẳng đến Princeton. Sau hai ngày đi học ở trường, cô về thăm mẹ sau khi giải quyết xong những việc còn lại, mẹ cô vẫn rất bận như cũ nhưng khi nhìn thấy cô đến vẫn rất vui vẻ, cả hai cùng nhau đi siêu thị và mua rất nhiều thứ để nấu ăn ở nhà.

Ban đầu, Nghê Hạ dự định sẽ đi Hàn Quốc thăm Hạ Dĩ San một chuyến sau khi rời Mỹ, chẳng qua trước khi lên máy bay cô có gọi điện cho Hạ Dĩ San mới biết được chị ấy sớm đã thay đổi địa điểm, chạy tới Châu Âu làm phẫu thuật. Nghê Hạ hết sức cạn lời, nghiêm túc dặn dò chị ấy nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, sau đó mới đổi vé máy bay, bay về Thượng Hải.

Ngày mai phải đi Hoành Điếm, Cảnh Tố một khắc cũng không cho cô ở lại, trực tiếp thu dọn hành lý giúp cô, vừa mới xuống máy bay Nghê Hạ liền đi Hoành Điếm.

Ngày đầu tiên vào đoàn, Nghê Hạ đã đối mặt với nam chính Trâu Phương Diệc của "Đế Hoàng Huyết", Cảnh Tố đã phổ cập sơ lược Trâu Phương Diệc cho cô, một trong tứ đại mỹ nam cổ trang, xuất đạo nhiều năm, đóng rất nhiều bộ phim truyền hình điện ảnh và được đánh giá cao, năm ngoái dựa vào một bộ phim cổ trang huyền huyễn lại gây được tiếng vang, hiện tại giá trị con người vô cùng cao.

Sau hai ba ngày tiếp xúc, Nghê Hạ đã nắm sơ qua được tính cách của Trâu Phương Diệc, vui vẻ hài hước, có lòng tự luyến độc nhất vô nhị và bị si mê ngoại hình của bản thân ở một mức độ nhất định. Nhưng dù sao cũng phải nói, tính tình rất tốt, ở chung rất hoà hợp.

Hôm nay, Nghê Hạ kết thúc công việc trở về khách sạn, không ngờ thời điểm đi thang máy lên lầu một người quen cũng đi vào.

"Em cũng ở đây?"

"Anh cũng ở đây?"

Hai người đặt câu hỏi cùng lúc, Lâm Ngộ Thành cong môi, tâm trạng trở nên rất tốt: "Đã lâu không gặp, tới quay phim sao?"

"Ừm, anh đến hồi nào vậy?" Nghê Hạ không còn như lúc đầu không thích ứng được khi nhìn thấy Lâm Ngộ Thành, sau khi ở chung đoàn làm phim "Mê Thành", cô phát hiện Lâm Ngộ Thành rất tận tâm, con người cũng không tệ như cô nghĩ. Bây giờ tình cờ gặp nhau, cô cũng có có cảm giác như gặp lại một người bạn cũ.

"Một tuần sau khi kết thúc 'Mê Thành', đã có mặt trong đoàn hiện tại."

"Liều mạng như vậy?" Nghê Hạ cười nói: "Không tệ."

Ánh mắt Lâm Ngộ Thành nhìn nụ cười của cô trong vài giây: "Em cũng vậy, không ngờ lại có thể gặp lại ở Hoành Điếm nhanh như vậy."

Nghê Hạ nhún vai: "Phim cổ trang mà, đến Hoành Điếm là chuyện rất bình thường."

"Ừm." Lâm Ngộ Thành mím môi, chợt hỏi tiếp: "Ăn tối chưa?"

Nghê Hạ thành thật trả lời: "Vẫn chưa, trên người dính đầy mồ hôi, tắm rửa trước đã."

"Chờ lát nữa đi ăn cơm với nhau nhé."

Nghê Hạ sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Lâm Ngộ Thành, ánh mắt người sau phóng đãng, không có nửa phần không ổn.

"Sao vậy, không vinh hạnh?" Lâm Ngộ Thành cười bất đắc dĩ: "Nghê Hạ, anh muốn thu hồi những lời trước kia đã từng nói với em ở quán cà phê."

Nghê Hạ lại sửng sốt: "Anh rút lại những lời đó cũng không liên quan, tôi không để ý."

"Ừm." Lâm Ngộ Thành hơi chua xót: "Hay là thu hồi đi, anh hy vọng vẫn có thể làm bạn với em."

Nghê Hạ cười nhẹ, bỏ qua Hạ Dĩ San, cô thực sự thưởng thức Lâm Ngộ Thành về mặt diễn xuất, anh ta đáng được tôn trọng: "Rất vinh hạnh khi được làm bạn với Lâm tiên sinh."

Ánh mắt Lâm Ngộ Thành hơi loé sáng: "Vậy để bồi tội, buổi tối mời em ăn cơm."

Nghê Hạ cũng không ngại, nếu cô lại từ chối lời mời lần nữa của Lâm Ngộ Thành, có vẻ hơi ngạo kiều, dù sao chỉ là một bữa cơm thôi mà.

"Ừm, cảm ơn."

Thang máy đinh một tiếng rồi dừng lại, Nghê Hạ ra ngoài khi cửa mở ra, sau khi cửa thang máy đóng lại Nghê Hạ đột nhiên nhận ra, hình như cô chưa có số điện thoại của Lâm Ngộ Thành, liên lạc như thế nào đây?

Nghê Hạ lấy thẻ phòng ra mở cửa phòng, điện thoại vang lên, hiển thị một tin nhắn.

Cô ấn mở tin nhắn: Đây là số điện thoại của anh, Lâm Ngộ Thành

Nghê Hạ hơi kinh ngạc, sao anh ta có số điện thoại của cô, chẳng qua chỉ nghi ngờ một giây, Nghê Hạ ném điện thoại lên giường, vui vẻ đi tắm.

Chương :

Edit: Mei Mei ~

????????????????????????

"Ôi ôi, tôi phải bắt đầu quay rồi, đi trước đây, hai người nói chuyện tiếp nhé." Sau khi uống xong ly cà phê, Trâu Phương Diệc cười hì hì bước ra khỏi phòng hoá trang, còn làm mặt quỷ khi đi ngang Nghê Hạ.

Có rất nhiều nhân viên công tác ra vào trong phòng hoá trang, nhưng hai người bọn họ đang ngồi trên ghế sô pha. Nghê Hạ cảm thấy giống như đang ngồi trên kim châm......

"Hoắc tiên sinh, cảm ơn cà phê của anh, cái đó, em phải đi trang điểm rồi." Nghê Hạ do dự hồi lâu mới nặn ra một câu như vậy.

Hoắc Thiệu Hàng nghiêng đầu nhìn về phía cô: "Em trực tiếp gọi tên anh là được, không cần xa lạ như vậy."

Nghê Hạ dừng một chút: ".....Em gọi không quen."

"Vậy sao?" Hoắc Thiệu Hàng nhướng mày, trong mắt hiện lên tia ý cười: "Buổi tối hôm đó em gọi rất tự nhiên."

"......."

"Quên rồi?"

Nghê Hạ bị nụ cười của anh làm cho sửng sốt hồn vía lên mây: "Hoắc tiên sinh, em thật sự rất xin lỗi! Tối hôm đó em uống quá nhiều nên đã mạo phạm anh."

Hoắc Thiệu Hàng gật gật đầu: "Ừm, lá gan rất lớn."

"......Em thật sự uống nhiều rồi."

"Vậy thì sao?" Hoắc Thiệu Hàng hơi lười biếng ngả người ra sau, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cô như ngọn đuốc: "Em muốn làm gì đây?"

Em có thể.....làm gì đây. Nghê Hạ có chút không biết phải làm sao, cô chưa từng nghĩ Hoắc Thiệu Hàng sẽ canh cánh chuyện này ở trong lòng. Lúc đóng phim anh cũng có thiếu cảnh hôn môi đâu! Tại sao phải làm ra dáng vẻ có tiết tháo đến vậy chứ!

"Chẳng lẽ.....em phải chịu trách nhiệm?" Nghê Hạ suy nghĩ một lát, nhỏ giọng hỏi.

Hoắc Thiệu Hàng cười nhẹ, hình như bị cô chọc cười, chẳng qua chỉ trong giây lát anh lại nghiêm mặt, không trả lời cô hỏi của cô mà lại hỏi câu khác: "Quan hệ giữa em và Lâm Ngộ Thành khá tốt?"

"Anh cũng xem tin tức hôm nay à?"

"Truyền đi như vậy, không ai không biết cả." Hoắc Thiệu Hàng khẽ nói: "Chẳng lẽ, em thật sự có gì đó với cậu ta?"

Nghê Hạ nói ngay lập tức: "Trên mạng toàn nói bậy, em với anh ta tuyệt đối không phải là mối quan hệ bạn trai bạn gái gì cả, em thề!"

Hoắc Thiệu Hàng nhìn cô một lúc lâu: "Được, tin em."

Nghê Hạ hơi hơi sửng sốt, cảm thấy đối thoại này kì quái chỗ nào......

"Nghê Hạ, phải trang điểm rồi." Lúc này, chuyên viên trang điểm đột nhiên ló đầu ra nói, Nghê Hạ gật đầu về phía cô ấy: "Đến ngay đây."

"Vậy, em đi trước, anh ngồi thong thả."

"Không ngồi nữa, anh còn có việc." Hoắc Thiệu Hàng cũng đứng dậy, anh vừa mới bước đi một bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Nghê Hạ, Nghê Hạ bị khiếp sợ: "Còn, còn chuyện gì nữa?"

"Nếu em đã muốn chịu trách nhiệm, anh không ngại."

Tiếng nói lạnh lùng từ tính mang theo sự mê hoặc dịu dàng lại dày đặc, Nghê Hạ chớp chớp mắt, hơn nửa ngày còn chưa phản ứng lại, chờ đến khi cô lấy lại tinh thần Hoắc Thiệu Hàng sớm đã đi xa.

"Nghê Hạ, nhanh lên." Chuyên viên trang điểm lại thúc giục cô, Nghê Hạ thong thả xoay người lại, đi một mạch đến trước ghế trang điểm.

Lời nói đó của anh.....có ý gì?

Thời gian nghỉ ngơi, Nghê Hạ ngồi chơi điện thoại bên ngoài trường quay, thời điểm ấn mở Weibo đã thấy một video có lượng chia sẻ cực cao, cô nhìn dòng chữ "Lâm Ngộ Thành làm sáng tỏ, chỉ là bạn tốt với diễn viên Nghê Hạ."

Nghê Hạ ấn vào video, trong video Lâm Ngộ Thành hình như đang ở trường quay đóng phim, Lâm Ngộ Thành mặc cổ trang, xung quanh là một nhóm phóng viên lớn, anh ta mỉm cười lịch sự khéo léo. Anh chỉ nói về vụ tai tiếng này trong vài từ, nhưng nó giải thích rất ngắn gọn mối quan hệ giữa anh và cô chỉ là bạn bè bình thường. Nghê Hạ xem xong liền tắt video, giải thích rõ ràng thì tốt rồi.

Vũng nước sâu trong làng giải trí không đơn giản như Nghê Hạ nghĩ, bạn cho rằng chuyện đã yên bình dịu xuống nhưng rất có thể ở thời gian nào đó lại có người tới lôi nó lên. Ví dụ như chuyện của Lâm Ngộ Thành và cô, nhìn qua đã giải thích rõ ràng, cũng đã có thể bình yên dịu xuống, người trong khu bình luận Weibo của cô cũng đã ngừng lại.......

Nhưng, những điều bất ngờ luôn ngóc đầu trở lại khi họ mất cảnh giác.

Treo dây wia một ngày, cả người Nghê Hạ như muốn rơi thành từng mảnh, mới vừa thay quần áo chuẩn bị về khách sạn liền nhìn thấy Cảnh Tố vội vã chạy về phía cô với vẻ mặt rối rắm.

"Được lắm, lại lên trang đầu rồi." Cảnh Tố thở hổn hển: "Trước kia chị em muốn có nhiều tin tức yêu đương đến vậy nhưng lăn lộn mãi không ra, em thì hay rồi, chẳng làm gì cả mà từng đợt cứ nối tiếp nhau đến."

"Nói chuyện cẩn thận chút." Nghê Hạ mang theo chút cảnh cáo: "Người ta đi đi lại lại, đừng cứ mãi nhắc đến chị em."

"Ờ, tại chị tại chị cả." Cảnh Tố dứt lời liền giơ điện thoại mình qua cho cô xem: "Hiện tại cái này không phải là điều quan trọng, Nghê Hạ, em chuẩn bị sẵn sàng, em và Lâm Ngộ Thành.....À không, là chuyện lúc trước của chị em và Lâm Ngộ Thành bị người ta vạch trần rồi."

"Cái gì?" Mi tâm Nghê Hạ nhíu lại: "Ý của chị là......"

"Đúng vậy, y như em nghĩ, chuyện yêu đương trước kia của chị em và Lâm Ngộ Thành bị người ta đào ra rồi" Cảnh Tố nói: "Hiện tại chuyện của em và Lâm Ngộ Thành đều che chời rợp đất ở trên mạng, Lâm Ngộ Thành bây giờ đang lúc hot, có tin tức của cậu ta vốn sẽ bị phóng đại rất nhiều lần, huống chi là loại chuyện yêu đương này."

"......."

"Hai ngày trước mới làm sáng tỏ nói em và Lâm Ngộ Thành chỉ là bạn tốt, bây giờ lại biến thành người yêu cũ." Cảnh Tố có chút ngo ngoe rục rịch: "Cốt truyện xuất sắc, chị thấy mức độ nổi tiếng của em sẽ tăng lên rất nhiều trong tương lai."

Vừa dứt lời đã bị Nghê Hạ lườm một cái, Cảnh Tố ấp úng ngậm miệng lại: "Khụ khụ, ý chị là đội quan hệ công chúng của Lâm Ngộ Thành nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này, chúng ta chỉ cần nói chuyện tốt với bọn họ là được."

Nghê Hạ hơi nhíu mày: "Vậy giao cho chị và bọn họ đi xử lý, em rất mệt, em muốn về khách sạn nghỉ ngơi."

Thượng Hải.

Một câu lạc bộ cao cấp nào đó.

"Thiệu Hàng, có nhìn thấy cô gái ở bên kia không?" Quý Thư Bạch ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thiệu Hàng ở góc ghế sô pha: "Rất có khí chất."

Hoắc Thiệu Hàng ngước mắt nhìn lướt qua, đôi môi đỏ rực, làn da trắng xinh, dáng người cao gầy, váy ngắn hở eo, hơi thở lạnh lùng yêu diễm. Hình ảnh này rất hấp dẫn người khác, nhưng giờ phút này trong đầu anh lại đột nhiên hiện ra dáng vẻ của một người.

Ngoại trừ đóng phim ra, cô rất ít khi trang điểm đậm, tuy dáng người của cô cao gầy tinh tế lại chưa từng thấy cô mặc quần áo hở hang, cô rất xinh đẹp, khi đóng phim cũng có thể có lạnh lùng yêu diễm, nhưng trong sinh hoạt cô lại giống một đoá liên hoa tuyết sơn, xuất trần thanh khiết có chút lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng điểm lạnh lùng kiêu ngạo này......khi ở trước mặt anh lại biến mất không thấy đâu.

Liên hoa tuyết sơn: Hay còn được gọi là tuyết liên (sen tuyết), là vị vua của trăm loài dược thảo.

Hoắc Thiệu Hàng bất giác cong khóe miệng, anh cảm thấy mình thế mà rất hưởng thụ dáng vẻ cô sợ hãi mà lắp bắp như một thỏ con ở trước mặt anh, anh cũng rất hưởng thụ sự khác biệt giữa mình và những người khác trong lòng cô.......

"Nhìn đến ngây người luôn rồi, hiếm thấy đó nha Thiệu Hàng." Quý Thư Bạch vốn không biết Hoắc Thiệu Hàng đã thất thần, cứ nghĩ rằng anh nhìn chằm chằm cô gái phía trước đến mức mất hồn.

Hoắc Thiệu Hàng rũ mắt: "Sao vậy, cậu nhìn trúng rồi?"

"Cảm thấy không tệ, cậu cảm thấy sao?"

"Ừm." Hoắc Thiệu Hàng cũng không ngẩng đầu lên, trả lời cho có.

"Tớ kêu cô ấy qua đây?"

"Không cần, cậu tự qua bên đấy đi."

Quý Thư Bạch nhìn thấy anh vốn là dáng vẻ ghét bỏ, ý thức được người này vốn không nhìn cô gái kia, Quý Thư Bạch bất đắc dĩ vỗ vai anh: "Tớ nói này, hôm nay là bữa tiệc của nhóm tớ, cậu có cần phải lạnh lùng như vậy không? Còn ngồi ở đây chơi điện thoại một mình nữa.....Có gì đẹp hả?"

Quý Thư Bạch bước lên nhìn thoáng qua: "Ủa? Đây không phải là Nghê Hạ sao?"

Hoắc Thiệu Hàng lật màn hình điện thoại: "Sáng sớm hôm nay tớ mới từ Bắc Kinh bay về, chưa kịp đi ngủ đã bị cậu kéo đến đây, còn không cho phép tớ ngồi yên một chỗ à?"

Quý Thư Bạch hoàn toàn không để ý tới lời anh nói, một mực giật lấy điện thoại của anh, liếc mắt vài cái lại bị Hoắc Thiệu Hàng giật lại, chẳng qua chỉ vài cái liếc mắt đó đã đủ để anh ta thấy rõ nội dung.

Vẻ mặt Quý Thư Bạch tức khắc trở thành vẻ mặt hiểu rõ: "Tớ nói cực phẩm mỹ nữ như thế nào cũng chưa từng hứng thú, thì ra một lòng treo ở trên người người khác.....Sao vậy, thấy người ta xuất hiện ra bạn trai cũ đẹp trai cho nên không vui à?"

Hoắc Thiệu Hàng nhẹ nhàng bâng quơ nhìn anh ta một cái: "Cậu nói nhiều thế."

"Tớ thật sự rất kinh ngạc đó, Nghê Hạ này thế mà đã từng có một khoảng thời gian với Lâm Ngộ Thành, haiz trước đây hai người họ có gì đặc biệt khi đóng phim cùng nhau không?"

Hoắc Thiệu Hàng trầm mặc không nói.

Quý Thư Bạch thu lại vẻ mặt xem kịch vui, trên mặt hiện lên tia nghiêm túc: "Thiệu Hàng, Giang Thần nói cậu có ý với Nghê Hạ, mà tớ chỉ cười cười, lúc trước cũng bắt cậu nói đùa với em ấy chứ không để ý lắm. Thật ra tớ vẫn luôn cảm thấy là do Giang Thần nghĩ nhiều mà thôi, nhưng bây giờ......cậu thật sự thích cô bé Nghê Hạ ấy?"

Hoắc Thiệu Hàng nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, tắt giao diện tin tức của điện thoại.

"Cô ấy rất tốt."

"Tớ biết em ấy rất tốt." Quý Thư Bạch cong môi: "Ý của tớ là muốn hỏi cậu có thích em ấy hay không, em ấy có tốt hay không cậu không cần phải nhấn mạnh."

Nói xong, Hoắc Thiệu Hàng đứng dậy; "Tớ về trước, cậu chơi một mình đi."

"Này tớ......."

Quý Thư Bạch bất lực nhìn Hoắc Thiệu Hàng nghênh ngang mà đi, một lát sau anh lấy điện thoại ra nhập một dãy số: "Này Giang Thần......Ừm, vừa mới ở cùng với Thiệu Hàng, cậu về Thượng Hải rồi? Tớ không có việc, cậu ấy ném tớ đi rồi, tớ nhàn rỗi một mình đó.....Được rồi tớ đi tìm cậu.....Mời cậu ăn cơm, sẵn tiện lại nhận thua với cậu, cái tên Hoắc Thiệu Hàng kia thật sự đã biết yêu rồi......"

Sau khi quay xong buổi sáng, Nghê Hạ vốn đang muốn quay về khách sạn nghỉ ngơi một chút, nhưng khi nghĩ đến đám phóng viên đã ùa lên khi cô ra ngoài sáng nay, Nghê Hạ đau đầu xoa xoa huyệt thái dương.

Không phải chỉ là bạn gái cũ thôi sao? Còn đặt ra nhiều câu hỏi như vậy, giống như cô sẽ rất có lỗi với khán giả khi không nói một chút về quá khứ lãng mạn hay là màn chia tay đầy cẩu huyết.....

"Nghê Hạ." Đạo diễn đột nhiên đi tới kêu cô.

"Đạo diễn." Nghê Hạ từ sô pha đứng lên: "Sao vậy ạ?"

"Qua đây, thầy Hạ đến rồi, mọi người đi ăn cơm trưa với nhau."

"Vâng?" Nghê Hạ giật mình: "Hạ Tông Nguyên?"

"Đúng vậy, ngày mai thầy Hạ vào đoàn, hôm nay chúng ta ăn một bữa cơm, cô là nữ chính, không thể vắng họp được." Phạm Khuê Ân nói xong liền đi.

Nghê Hạ cau mày, đứng tại chỗ một lúc lâu, xoay người đi thay quần áo.

Cả bữa cơm Nghê Hạ cũng nói không quá mấy câu, nhưng Trâu Phương Diệc rất biết cách làm nóng người, có anh ta ở đây hoàn toàn không có thời gian để buồn chán.

Cơm nước xong, mọi người từng người lái xe rời đi.

"Ngồi xe ta đi, vừa lúc ta phải về khách sạn." Hạ Tông Nguyên nhìn Nghê Hạ nói.

"Không cần đâu thầy Hạ, người quản lý của tôi lát nữa sẽ đến." Nghê Hạ mặt không đổi sắc, mỉm cười khiêm tốn lại xa cách.

Trong mắt Hạ Tông Nguyên hiện lên một tia cô đơn nhưng cũng không biểu hiện rõ, mà giống như một lão tiền bối nhiệt tình nói: "Không sao cả, một nữ diễn viên như con chờ ở đây cũng không tốt, ta đưa con, tiện đường."

Phạm Khuê Ân có chút suy nghĩ nhìn Hạ Tông Nguyên với Nghê Hạ, sau đó mỉm cười nói: "Cũng tốt đó Nghê Hạ, cô cứ ngồi xe thầy Hạ về, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, cả ngày mai không thể buông lỏng đâu."

"Lên xe đi." Hạ Tông Nguyên tự mình mở cửa xe, Nghê Hạ đứng tại chỗ tiến thoái không được, nếu từ chối ở đây có vẻ rất không biết tốt xấu.

Nghê Hạ mím môi, ngữ khí bình thản: "Vâng, cảm ơn thầy Hạ."

Truyện Chữ Hay