Edit: Mei Mei ~
"Cô có ý gì hả?!" Dương Văn căm tức nhìn Nghê Hạ, Nghê Hạ nhẹ nhàng dựa vào phía sau: "Không có ý gì cả, Dương tiểu thư thông minh như vậy, hẳn là hiểu được lời tôi nói."
"Cô!" Dương Văn cắn môi, nhìn gương mặt thanh lệ xuất trần kia của Nghê Hạ, thật sự muốn xông lên cào nát làn da của cô!
"Nghê Hạ, cô cũng có mặt đến thử vai? Cô có biết nữ chính này thuộc thể loại nào không? Chỉ với bản lĩnh kia của cô, còn không biết xấu hổ hay mất mặt à." Dương Văn sau khi đè nén lửa giận trong lòng liền bắt đầu châm chọc cô: "Có phải đã quên lần trước bị tôi thay thế như thế nào phải không? Tôi thấy, cô mới thật sự dựa vào thủ đoạn ti tiện nào đó mới leo lên đấy nhỉ?"
Ánh mắt Nghê Hạ gợn sóng bất kinh nhìn Dương Văn: "Có đôi khi, lời nói của con người không thể nói quá nhiều, nếu không, sau này sẽ bị vả mặt rất thảm."
"Ai bị vả mặt còn chưa biết đâu!"
"Ồ, vậy thì cứ chờ xem." Nghê Hạ lười nhìn Dương Văn, tuỳ ý lướt Weibo.
Dương Văn hừ lạnh một tiếng, quay đầu không nói chuyện.
"Chị Nghê Hạ, cảm ơn chị ạ." Đường Kỳ thấy hai người dừng lại mới nhút nhát sợ hãi nhỏ giọng nói.
Nghê Hạ cười cười: "Chị không giúp em, chỉ là đơn thuần muốn xem cô ta khó chịu."
Đường Kỳ che miệng buồn cười: "Chị Nghê Hạ, trước kia em đọc tin tức có nói tính chị rất thẳng, người ta còn nói chị rất hung dữ nữa, xem ra không phải tất cả những gì phóng viên viết ra đều có thể tin tưởng được."
Nghê Hạ nhướng mày: "Chị còn có tin tức nữa à?"
"Hả?" Đường Kỳ khẽ choáng: "Chị tất nhiên phải có rồi mà......"
Nghê Hạ không thể nói không, được thôi, diễn viên hạng ba cũng là diễn viên, có tin tức cũng không có gì kì lạ, cô cũng không thể làm lơ những việc làm trước đây của Hạ Dĩ San như vậy.
Đường Kỳ nhìn Nghê Hạ đang lướt Weibo, liền nói: "Chị Nghê Hạ, đây là Weibo của chị sao? Em với chị có thể theo dõi nhau không?"
Từ sau khi Nghê Hạ tiếp nhận công việc của Hạ Dĩ San, Weibo chứng thực của chị ấy cũng đưa cho cô dùng, ban đầu Weibo này đều do Cảnh Tố xử lý, sau này Cảnh Tố vì để cô biết thêm tin tức của giới giải trí trong nước nên toàn quyền giao cho cô.
Nghê Hạ: "Ồ, được."
Đường Kỳ càng vui hơn khi thấy cô đồng ý, vội vàng lấy điện thoại ra, còn chưa kịp nhấn mở Weibo thì Phạm Khuê Ân cùng một đám người tiến vào.
Khi người phỏng vấn bước vào, cả năm người đều đứng dậy.
Tâm trạng Nghê Hạ vốn không dao động gì cả, chỉ là sau khi nhìn thấy người bên cạnh Phạm Khuê Ân thì chợt dừng lại ngay tại chỗ, dáng người cao lớn, khuôn mặt tinh xảo ôn nhuận trầm ổn, còn có đôi mắt sâu thẳm nhiếp người trong đêm đen kia......Sao anh lại ở đây!
"Chúng ta sẽ bắt đầu thử vai ngay bây giờ, tôi sẽ phát cho các cô một đoạn của kịch bản, các cô diễn từng người một, kết quả cuối cùng do tôi quyết định. À đúng rồi, đây là Hoắc Thiệu Hàng, nói như vậy chắc các cô cũng đều biết, lần này cậu ấy đến làm giám khảo cho tôi, các cô hãy biểu hiện thật tốt." Phạm Khuê Ân nói sau khi nhìn năm người một lúc.
"Vâng thưa đạo diễn." Ngoại trừ Nghê Hạ bất ngờ ra thì bốn người kia đều có vẻ khá phấn khích, bọn họ không ngờ lại gặp được Hoắc Thiệu Hàng ở đây. Nếu vận khí lần này kém, không được Phạm Khuê Ân chọn thì cũng có thể được Hoắc Thiệu Hàng coi trọng, Hoắc Thiệu Hàng có công ty riêng, trong tương lai nếu có thể diễn trong phim của anh hoặc có thể lên ống kính cùng anh, vậy thì đó sẽ là một bước tiến vượt bậc của bản thân.
Hơn nữa, Hoắc Thiệu Hàng quá hấp dẫn phụ nữ, hiện tại chỉ nhìn thế thôi mà tâm cũng đã ngo ngoe rục rịch, biết đâu.....bọn họ có cơ hội khiến anh tự đến làm quen mình.
Phạm Khuê Ân nói xong liền đi thẳng đến chỗ ngồi đã chuẩn bị sẵn, Hoắc Thiệu Hàng nhìn lướt qua Nghê Hạ rồi mới nhấc chân bước đi, người sau rũ mắt nhìn xuống đất, trên gương mặt trắng nón lộ ra một vệt ửng đỏ.
Trong mắt anh hiện lên một tia ý cười, anh cũng không ngờ lại gặp cô ở đây, quả nhiên bọn họ giống như lời cô nói vào đêm đó, có duyên phận. Mặt khác, anh cũng không xem nhẹ dáng vẻ muốn đâm vào tường của người nào đó, xem ra hành động làm càn đêm đó cô vẫn còn nhớ rất rõ, rất tốt, không quên thì tốt.
"Chị Nghê Hạ, chị thấy gì chưa, Hoắc Thiệu Hàng đó." Đường Kỳ không khỏi phấn khích kéo tay áo của Nghê Hạ khi mọi người quay lưng lại với họ, Nghê Hạ yếu ớt ồ một tiếng, mắt cô không bị mù, đương nhiên biết đó là Hoắc đại công tử.
Thấy Nghê Hạ không có phản ứng gì nhiều, Đường Kỳ liền nghĩ rằng "Lão nhân trong giới giải trí" khi nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng hẳn đều đã miễn dịch, người mới như mình lại ồn ào như vậy hẳn có vẻ rất low, nhưng nhìn thấy trừ Nghê Hạ ra, ba người kia hình như rất giống mình, đều có hơi kích động.......
Vì thế ánh mắt nhiều phần sùng kính của Đường Kỳ lại nhìn về phía Nghê Hạ lần nữa, chị Nghê Hạ đúng là gặp biến bất kinh, bản thân mình cũng nên học theo tấm gương.
Một bên khác, Nghê Hạ không thèm để ý đến ánh mắt của Đường Kỳ, sau khi trợ lý của Phạm Khuê Ân phát kịch bản, cô buộc mình phải quên đi sự tồn tại của Hoắc Thiệu Hàng, một lòng lao vào nhân vật trong kịch bản.
Hơn mười phút sau, năm người theo thứ tự đi đến trước mặt Phạm Khuê Ân và Hoắc Thiệu Hàng diễn kịch. Đoạn này nói về sự thay đổi của nữ chính Lâu Dật Kiều khi nhìn thấy Tô Diệp Bạch - người vẫn luôn bảo vệ mình chết trong lồng ngực mình, nàng theo dõi những thay đổi trong tâm trạng của những người có mặt ở đây, những người ra vẻ đạo mạo và tự xưng là "chính nghĩa".
Kim Hiểu là người đầu tiên biểu diễn, tuy không hot nhưng kỹ thuật diễn của cô ấy cũng không tồi, sau khi diễn xong Nghê Hạ nhìn thấy Phạm Khuê Ân gật đầu tán thưởng.
Tiếp theo là Đường Kỳ, tuy là người mới nhưng với biểu hiện của cô ấy, xem ra ở trường cũng không ít lần huấn luyện, diễn xuất cũng rất tốt......
Sau khi ba người đầu tiên diễn xong còn dư lại Nghê Hạ và Dương Văn, Dương Văn kiêu ngạo lại khinh thường liếc Nghê Hạ một cái, sau đó kiêu căng đi đến buổi biểu diễn. Mặc dù Nghê Hạ rất ghét Dương Văn nhưng không thể không nói biểu hiện của cô ta rất biểu cảm, rất cởi mở trong diễn xuất, rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Quả nhiên, sau khi Dương Văn diễn xong Phạm Khuê Ân không chỉ gật đầu tán thưởng như ba người trước mà còn nhận xét thêm vài câu, Dương Văn khiêm tốn đứng trước mặt Phạm Khuê Ân nghe chỉ dạy, chỉ khi trở về nhìn Nghê Hạ, sắc mặt so với sách còn lật nhanh hơn, đắc ý lại khinh miệt.
Cuối cùng cũng đến lượt Nghê Hạ, Nghê Hạ buông kịch bản trong tay xuống, đi đến phía trước gật đầu với Phạm Khuê Ân: "Xin chào đạo diễn, tôi tên là Nghê Hạ."
"Ừm, bắt đầu đi." Phạm Khuê Ân không nói nhiều, trước tiên anh ta cẩn thận đánh giá điều kiện bên ngoài của Nghê Hạ, một nữ chính diễn xuất tốt là trọng điểm, nhưng còn phải có duyên với khán giả, lớn lên xinh đẹp tất nhiên sẽ tăng thêm được mấy phần.
Cô gái trước mắt có khí chất xuất chúng, không cao ngạo không nóng nảy, vô tình tạo cho người khác cảm giác yên lặng như nước, tính cách của nữ chính Lâu Dật Kiều trong "Đế Hoàng Huyết" cũng điềm đạm bình tĩnh, nếu như thế này thì Nghê Hạ rất thích hợp.
Nhưng thật không may, khía cạnh khí phách và tàn nhẫn bên trong của Lâu Dật Kiều lại được thể hiện rõ trong giai đoạn sau của cốt truyện, nàng là một thiếu nữ điềm tĩnh quyến rũ, cũng là hậu duệ của Đế vương thiên cổ ngạo nghễ.
Nghê Hạ lớn lên quá mức thanh thuần dễ thương, cảm giác như không dính khỏi lửa trần gian, có lẽ không thích hợp lắm. Còn nữa, về kỹ thuật diễn trong lòng Phạm Khuê Ân cũng có định nghĩa, bốn người diễn đầu tiên người mà anh ta hợp ý nhất là Dương Văn, tuy rằng cô ta lớn lên hơi yêu mị nhưng trang điểm phù hợp lên có lẽ sẽ che bớt được dung mạo của cô ta.
Phạm Khuê Ân đã từng nghe nói đến Nghê Hạ, anh ta cũng biết được kỹ thuật diễn của cô cũng không tốt lắm. Lần này đồng ý cô đến thử vai hoàn toàn là vì cô tham gia bộ phim của Hầu Quang Trung, nếu bộ phim hot thì Nghê Hạ cũng sẽ hot, người đại diện Cảnh Tố của cô đang dựa vào điều này để giành lấy cơ hội đưa Nghê Hạ đến chỗ anh ta.
Trong lòng Phạm Khuê Ân đã bắt đầu nghĩ xây dựng Dương Văn như thế nào, đến nỗi khi Nghê Hạ phối hợp diễn với nhân viên công tác Tô Diệp Bạch xong anh ta cũng chưa để ý lắm.
Nghê Hạ thở nhẹ ra một hơi, theo bản năng nhìn thoáng qua Hoắc Thiệu Hàng, không ngờ tới người sau nhìn cô không chớp mắt, trên mặt anh không có biểu cảm gì, thậm chí có thể nói có hơi lạnh nhạt nhưng trong mắt anh cô lại nhìn ra được một tia cổ vũ chợt loé lên. Nghê Hạ giật mình, vội vàng dời ánh mắt, tiến vào trạng thái.
Phạm Khuê Ân không tập trung nhìn cô gái trước mặt, nhưng trong vòng mười giây, anh ta đột nhiên ngồi thẳng người, hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt đột nhiên tập trung nghiêm túc.
Nói sao về những thay đổi của cô gái này? Một khắc trước vẫn nhìn anh ta một cách khiêm tốn, vậy mà khắc sau khi cúi đầu nhìn nam tử ấy trong lồng ngực, ánh mắt của cô thay đổi thành thương xót mà tuyệt vọng ngay lập tức, cảm giác đau đớn cùng với thanh âm nghẹn ngào vỡ vụn của cô như vậy đánh thẳng vào trái tim của tất cả mọi người có mặt.
"Tô Diệp Bạch, không phải chàng sinh ra là vì ta sao? Không phải chàng là người thủ hộ của Đế Hoàng Huyết sao?........Sao chàng lại muốn chết.....Ta không cho phép, sao chàng có thể chết.....Nếu chàng chết rồi, còn ai sẽ để ta khi dễ, còn ai sẽ bồi ta xem mây xem biển......Chàng không còn nữa, ta phải đi tính kế mưu hoa như thế nào......Chàng không còn nữa, thời điểm mệt mỏi ta biết phải làm sao......"
Bốn người vừa rồi cũng đều nói qua đoạn này, hầu như hốc mắt ai cũng đỏ lên, nước mắt đều chảy ra, loại thương tâm này khiến người ta cảm nhận rất rõ.
Nhưng mà đoạn này không dài bị Nghê Hạ nói đứt quãng, rõ ràng ngay cả nước mắt cũng chưa rơi, nhưng lại khiến cho trái tim Phạm Khuê Ân đau đớn kích động theo cô.
Đôi mắt Nghê Hạ trống rỗng hư vô, có một loại cảm giác tuyệt vọng khiến cho người khác dễ dàng cảm nhận được, bi thương đến tận cùng, ngay cả nước mắt cũng chưa có.
Nghê Hạ chậm rãi buông "Tô Diệp Bạch", từ từ quay đầu hướng mặt về phía đám người đang chờ, một khắc đó, ánh mắt của cô đột nhiên sắc bén, giống như dã thú phẫn nộ lại tự kiềm chế, khiến lòng người sinh hàn ý.
"Thời khắc này, cả đời ta sẽ không quên." Nghê Hạ tựa như Lâu Dật Kiều trong kịch bản, mang trong mình dòng máu cao quý, bễ nghễ thiên hạ nhưng lại không thể bảo vệ được người mình yêu: "Một ngày nào đó, ta sẽ đoạt lại thiên hạ này! Và tất cả các ngươi sẽ phải trả giá cho tất cả những gì mình đã làm ngày hôm nay!"
Bễ nghễ: Nhìn bằng nửa con mắt, thể hiện sự kiêu ngạo
..........
Quá trình chuyển đổi từ thống khổ sang khí phách rất tự nhiên mà chấn động, khi cô đứng trước mặt thề một lời thề với giọng điệu kiên quyết, Phạm Khuê Ân căn bản đã quên mất đánh giá của anh ta về sự thanh thuần quá mức của Nghê Hạ vào lúc nãy. Kỹ thuật diễn của cô hoàn toàn có thể che đi vẻ ngoài của cô, giờ đây dung mạo xinh đẹp thuần khiết của cô rất hòa hợp với hình tượng Đế vương.
Sau khi Nghê Hạ nói xong câu cuối cùng và diễn xong biểu cảm cuối cùng, cô thu hồi sự thù địch của mình, cứ như thể mọi thứ vừa rồi chỉ là mây khói thoảng qua, hoàn toàn không phải cô.
Nghê Hạ cung kính khom người về phía Phạm Khuê Ân: "Cảm ơn đạo diễn."
Hồi lâu Phạm Khuê Ân cũng chưa phản ứng lại, anh ta ho nhẹ: "Ừm, được rồi. Các cô diễn không tệ, tôi rất hài lòng......Thiệu Hàng, cậu cảm thấy thế nào?"
Câu hỏi này khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía Hoắc Thiệu Hàng, ngoại trừ Nghê Hạ trong lòng có quỷ.
Hoắc Thiệu Hàng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Phạm Khuê Ân, ánh mắt lập tức rơi trên người Nghê Hạ: "Nghê Hạ, mới mấy ngày không gặp, diễn suất của em lại tiến bộ rồi."
Trừ Dương Văn và Phạm Khuê Ân ra, không ai biết Nghê Hạ tham gia bộ phim "Mê Thành", dù sao giai đoạn trước diễn viên trong đoàn đều được bảo mật, cho nên khi Hoắc Thiệu Hàng gọi tên Nghê Hạ như rất quen thuộc, đám người Kim Hiểu Đường Kỳ đều kinh ngạc lại hâm mộ nhìn về phía Nghê Hạ. Mà ánh mắt của Dương Văn có thể dùng từ dính độc để hình dung.