Chương :
Dưới ánh đèn, ánh mắt của Hoắc Cảnh Hiện dán chặt trên người cô.
Thẩm Vân xinh đẹp đến nao lòng.
Hoắc Cảnh Hiền hét lớn một tiếng: “Muộn thế này thang máy ngừng hoạt động rồi. Thôi đi thang bộ với tôi đi.”
Nói xong, cậu đi về phía trước, tiếng giày cao gót nhẹ nhàng cẩn trọng theo sau.
Hoắc Cảnh Hiền nhìn cô gái xinh đẹp nhưng không hề dung tục bên cạnh: “Đi xe tôi đi, coi như cảm ơn chuyện lúc tối.”
Thẩm Vận chưa kịp phản ứng đã bị đẩy lên xe. Sau khi đưa Thẩm Vân về nhà, Hoắc Cảnh Hiên ngồi trong xe nói với cô: “Tối nay tôi có hẹn, không về ký túc xá. Cậu đi vào đi.”
Đưa cô về cổng kí túc xá xong, Hoắc Cảnh Hiên nhìn bóng lưng của Thẩm Vân, trong lòng không khỏi hoang mang. Cậu không biết bây giờ mình có cảm giác gì với cô, trái tim run lên từng hồi.
Cậu đã tức giận với cô, nhưng trong tâm trạng này lại xen lẫn sự thích thú khó hiểu. Cậu chưa từng thấy cô gái nào như vậy, phản bác, chống đối lại cậu, càng chống cự lại càng khiến trái tim Hoắc Cảnh Hiên xao xuyến.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Hoắc Cảnh Hiên nở một nụ cười không rõ lý do, khóe miệng nhếch lên khắc sâu dáng vẻ của Thẩm Vân, dưới ánh đèn sáng ngời, thân hình mảnh mai cùng mái tóc dài buộc đuôi ngựa khẽ dao động trong tâm trí Hoắc Cảnh Hiền.
Thẩm Vân vừa quay lại cửa ký túc xá liền nghe thấy bên ngoài có người gọi tên cô, nhìn ra ngoài thì ra là bạn cùng bàn của mình Phương Mục.
“Phương Mục, có chuyện gì vậy?” Thẩm Vân chạy đến bên cạnh hỏi.
“Không sao đâu. Tớ biết cậu đang học trên lớp, muộn như vậy vẫn chưa về nên tớ hơi lo. Giờ cậu về thì tớ yên tâm rồi.”
Nói xong Phương Mục lấy ra một lon sữa nóng đưa cho Thẩm Vân.
Thẩm Vân cảm động nhìn Phương Mục: “Cảm ơn cậu, còn chuẩn bị sữa cho tớ nữa.”
Thẩm Vân nở nụ cười biết ơn, cô biết trong khoảng thời gian này ai ai cũng muốn tránh xa cô, chỉ có mình Phương Mục ủng hộ cô đúng là không dễ dàng gì.
“Không sao, uống đi ngủ cho ngon. Cậu nghỉ ngợi cho tốt, ngày mai gặp lại.” Phương Mục chưa đợi Thẩm Vân trả lời đã vội vàng chạy đi, để lại Thẩm Vân đứng một mình ngóng theo.
Thẩm Vân nghĩ đến chuyện hôm nay, cái tát vang dội đó vẫn còn vang vọng bên tại cô, trên tay cầm sữa nóng, cô rất biết ơn Phương Mục, ơn này cô sẽ không bao giờ quên.
Nhưng nhìn Phương Mục, cô lại nghĩ đến Vương Nghiên, cùng là bạn bè, chỉ vì một đứa con trai Thẩm Vân thực sự không muốn làm đến bước này, nhưng cô cũng không còn cách nào khác, chính Vương Nghiên đã ép cô. Cô đặt tay lên ngực tự vấn, cô thật sự chưa từng làm gì có lỗi với Vương Nghiên.
Không dễ dàng gì cho Thẩm Vân khi chuyển đến một môi trường xa lạ này, hơn nữa có thể gặp lại người bạn cũ của mình nên cô càng trân trọng hơn, nhưng không biết tại sao cuối cùng cả hai lại đi đến con đường này, dần dần cứ như người xa lạ.
Thẩm Vân cố hết sức mở sữa, uống từng ngụm, thưởng thức nhiệt độ của sữa đồng thời cũng là hơi ấm tình người, nước mắt cứ thế rơi lã chã.
Từ từ thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện sớm muộn gì cũng sẽ qua, không có chuyện buồn, không có trở ngại nào là không thể vượt qua, nghĩ đến đây, Thẩm Vân lau nước mắt, sải bước đi về phía ký túc xá.
Đã đến nước này thì không còn đường lui nữa rồi, Thẩm Vân hiểu rằng mình chỉ có thể cố gắng tốt hơn nữa mới có thể trở thành một người có tiếng nói chống lại các thế lực khác.
Bên này Hoắc Cảnh Hiên cũng đã về đến nhà.
“Hoắc Cảnh Hiên, tiên sư nhà anh, sao anh lại ăn hiếp em gái thế hả? Anh trai nhà người ta thì lúc nào cũng yêu thương chiều chuộng em gái, còn anh sao suốt ngày cứ bắt nạt em thế!” Hoắc Cảnh Thanh bĩu môi tức giận nói.
“Không phải chỉ lấy mỗi đồ ăn vặt thôi hay sao, Hoắc Cảnh Thanh, với tư cách là một người em, em không phải nên tôn trọng anh trai đây sao? Em đã quên khi còn bé bị bắt nạt, ai là người đứng ra bảo vệ em đầu tiên à, là người anh Hoặc Cảnh Hiền này đây chứ còn ai nữa.” Hoặc Cảnh “Chỉ biết dùng những chuyện thời thơ ấu để bịt miệng em. Em nói cho anh biết, Hoắc Cảnh Hiên anh thảo nào lớn tướng như thế này mà lại còn chưa có bạn gái. Không có là đáng đời anh, làm gì có cô gái nào chịu được thể loại lạnh lùng xấu tính còn độc đoán như anh. Mấy đứa con gái viết thư tình cho anh đều là những kẻ thô tục hết.” Hoắc Cảnh Thanh nói.
“Oắt con, không ngờ em còn biết yêu đương hơn cả anh đây nữa đấy, Được của nó phết nhỉ! Có bạn trai rồi phải không?” Hoắc Cảnh Hiên lạnh lùng nhìn cô.
Không được, không được, ánh mắt của ông anh này đáng sợ quá, trái tim bé nhỏ của cô chịu không nổi.
Hoắc Cảnh Thanh vội vàng lắc đầu: “Hay thật cái anh này, em làm gì có đâu, anh còn chưa tìm được bạn gái thì em gấp làm gì đâu. Với cả bố mẹ vẫn lo cho anh nhiều nhất mà.”
“Thế hả, Hoắc Cảnh Thanh anh nói cho em biết, nếu em mà dám yêu đương anh sẽ ném xuống sa mạc Sahara, cho cả đời chết dí ở đấy đừng hòng quay về.”