Chương :
Hoắc Cảnh Hiện dường như đang chờ đợi câu trả lời của Thẩm Vân. Bước chân cô khựng lại, đắn đo suy nghĩ nên trả lời như thế nào, bầu không khí chìm vào im lặng: “Tôi hỏi cậu đấy.”
Hoắc Cảnh Hiên có chút không kiên nhẫn.
“Vẫn chưa hoàn thành công việc, ở lại làm nốt cho xong.” Thẩm Vân chậm rãi ngẩng đầu, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn người con trai bận rộn ôm bảng biểu trước mặt.
Hoặc Cảnh Hiên hiển nhiên không có ý định tiếp lời, nghe xong liền cúi đầu tiếp tục chuyện đang làm. “Làm xong rồi thì về đi cho sớm sủa, muộn rồi.” Thẩm Vân lấy hết can đảm nói câu nói ấp ủ bấy lâu nay với cậu, cảm xúc kìm nén nhưng khi bật ra lời lại như đang thì thầm.
“Không cần cậu lo, tự tôi khác biết.” Tâm trạng Hoắc Cảnh Hiền trầm xuống, giọng nói mất kiên nhẫn làm mình làm mấy với cô.
Thẩm Vân nhàn nhạt nhìn người con trai đang tức giận trước mặt, lúc này trông cậu chẳng khác gì một đứa trẻ nghịch ngợm cả. Nhưng cô sẽ không bao giờ cho phép Hoắc Cảnh Hiên đối xử với mình như vậy, cô cảm thấy kh lưng cúi mình chính là một sự sỉ nhục đối với nhân cách của cô.
Thẩm Vân vẫn đứng đó không nhúc nhích. Cô nhìn về phía Hoắc Cảnh Hiên, cậu chăm chú nhìn bản báo cáo trước mặt, tựa hồ như không phát hiện ra có cái gì khác thường.
Đầu óc Thẩm Vân ong ong, cô đột nhiên nhớ tới lúc chiều nay tan học, cả trường đều nghe thấy Hoắc Cảnh Hiện bực tức với bộ phận nhân sự và Mặc Ninh. Có vẻ như tâm trạng của Hoắc Cảnh Hiên không tốt lắm. Hoặc Cảnh Xuyên dần dần cảm giác được có gì đó không đúng, cậu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Thẩm Vân hai tay khoanh trước ngực đang nhìn cậu mỉm cười.
Hoắc Cảnh Hiên nhíu mày, sau đó chậm rãi ngả lưng về phía sau, hai chân bắt chéo nhìn Thẩm Vân.
Khí phách của Thẩm Vân cũng không thua kém gì Hoắc Cảnh Hiền. Cậu cảm thấy rất khó hiểu liền hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì? Chưa đi được à?”
Thẩm Vân vẫn cười nhìn cậu nhưng không nói gì.
Hoắc Cảnh Hiên quăng báo cáo trong tay xuống đất, tức giận đứng phắt dậy: “Cậu bệnh à? Biến ngay!”
Đôi môi Thẩm Vân khẽ mở, cô đi về phía trước, chậm rãi nói: “Hoắc Cảnh Hiên, hôm nay tôi phải nói cho Hoắc Cảnh Hiên cậu biết, không phải tôi bị bệnh, mà là cậu có bệnh! Hơn nữa còn là bệnh nan y vô phương cứu chữa!”
Lần đầu tiên Hoặc Cảnh Hiên nghe người mắng mình một cách vênh váo táo bạo như thế, cảm thấy cực kỳ rất thú vị, nhưng sau đó vẫn dùng ánh mắt sắc bén nhìn Thẩm Vân, như thể đang xem một tên hề đang diễn trò.
Thẩm Vân nhìn thẳng mắt cậu, một chút cũng không chịu thua.
Thẩm Vân nói tiếp: “Bệnh của cậu ở đâu, nếu không nói thì cậu sẽ không bao giờ biết. Có thể cậu có tiền, nhưng mà cậu đừng nên nghĩ mình có tiền thì ghê gớm lắm. Cậu có thể tức giận, nhưng không thể tức giận với bạn bè với cơ sở vật chất của trường, cũng không thể tức giận với những bạn học mà cậu không quen. Cậu có thể dùng cái mác tổng giám đốc để ra lệnh cho người khác, nhưng đương nhiên khi cậu giẫm đạp lên lòng tự trọng của người khác, đó chính là lúc cậu thua, mà lại còn thua vô cùng thảm hại. Cậu cho rằng cao ngạo lạnh lùng là hay lắm à, thế cậu có nghĩ đến lúc cậu thể hiện như vậy sẽ là lúc những người quan tâm cậu thất vọng buồn lòng không, rồi cuối cùng cậu cũng sẽ chỉ là một người cô độc thôi.” Cô nói tiếp: “Tôi không biết sự kiêu ngạo của cậu đến từ đâu và cậu có thành kiến gì với tôi. Tôi luôn tôn trọng cậu vì cậu là đàn anh của tôi, là một nhân vật nổi tiếng trong trường. Tôi không dám khiêu khích hay động vào cậu, nhưng, xin cậu hãy tôn trọng từng người bạn học của cậu, cả những người cùng đứng cùng ngồi với cậu nữa. Họ cũng có lòng tự trọng chứ, cái lòng tự trọng đấy không chỉ người có tiền như cậu mới có đầu, à không, có khi người có tiền các cậu cũng không có đâu.” Thẩm Vân nói hết những lời đó liền đóng sầm cửa rời đi, để lại một mình Hoắc Cảnh Hiện tượn mắt há mồm trong phòng học trống trải.
Những gì cô nói khiến cậu không thể phản bác, toàn bộ đều làm cậu kinh ngạc, nói cách khác, cậu chưa bao giờ tưởng tượng được Thẩm Vân lại khác như vậy.
Cậu đã quen với sự nhẫn nhục chịu đựng của cô gái mảnh mai ấy.
Bóng dáng của Thần Vân vẫn mờ ảo trong đầu Hoắc Cảnh Hiên, lời khiển trách của Thẩm Vân vẫn còn văng vẳng bên tai cậu mãi không tiêu tan.
Cậu chậm rãi suy xét lời nói của Thẩm Vân, cậu cảm thấy lời cô nói tuy đau nhưng cũng là lời nhắc nhở cho bản thân mình.
Tâm trạng của Hoắc Cảnh Hiền hai ngày nay quả thực vô cùng tồi tệ, mọi chuyện đều diễn ra không như ý, lại cả Thẩm Vân không ngừng quấy rầy tâm trí của Hoắc Cảnh Hiền, liên tục bị người khác ức hiếp, còn tự mình chuốc lấy phiền phức.
Hoắc Cảnh Hiên cảm thấy mình không khống chế được bản thân nữa, bao nhiêu ức chế hiện hết lên mặt, nhìn ai cũng thấy ngứa mắt, có tí chuyện nhỏ cậu cũng không bỏ qua.
Hoắc Cảnh Xuyên thừa nhận rằng những gì mình làm sẽ làm Thẩm Vân thất vọng, trong lòng cũng sâu sắc giác ngộ được đôi chút. Nghĩ đến lời nói của Thẩm Vân vừa rồi, bị cô mắng như tát nước vào mặt thế mà Hoắc Cảnh Hiên không tức lắm, còn cảm thấy Thẩm Vân đáng yêu phết.
Nghĩ đến đây khóe miệng Hoắc Cảnh Hiên nở nụ cười nhạt.
Hoắc Cảnh Hiền cũng không có ý định đọc báo cáo nữa, tắt đèn sau đó xoay người rời khỏi trường học.
Hoắc Cảnh Hiền chậm rãi bước ra ngoài, phát hiện Thẩm Vân vẫn còn ở trường học, cô đang đợi thang máy.