Hướng Kiệt đem tất cả các tài liệu mà An Diệc Thành điều tra được đến văn phòng của Lạc Minh Khải, Lạc Minh Khải phất phất tay ra hiệu Hướng Kiệt đi ra ngoài. An Diệc Thành từng nói qua với Lạc Minh Khải việc Hạ Niệm Ý sảy thai có nhiều điểm đáng ngờ nhưng không có bằng chứng rõ ràng. Nếu cho rằng thủ phạm thật sự chính là Mộc Lương Tây, ngược lại sẽ liên lụy tới một số người tiếp xúc với cô. Thím Hoàng đã rời khỏi An Xuyên, tài xế của Mộc Lương Tây cũng biến mất không tung tích, từ những điều trên cũng đủ để nghi ngờ Mộc Lương Tây có liên quan đến chuyện này. Đồng thời cũng điều tra ra được nhiều nhân vật nổi tiếng ở thành phố An Xuyên có quan hệ mật thiết với Mộc Lương Tây, bao gồm cả những người mới nổi trong công ty, những bô lão đã nghỉ hưu nhưng có kinh nghiệm làm việc lâu năm, công ty Tân Quý, một số lãnh đạo doanh nghiệp có tiếng,... Lạc Minh Khải nhìn danh sách điều tra này, đây hẳn chỉ là một phần, dù có điều tra cẩn thận đến đâu thì chỉ có nhiêu đây cá lọt lưới.
Lạc Minh Khải nhìn đến các tài liệu này, không biết phải biểu hiện vẻ mặt như nào, hoặc là nói nên có phản ứng gì.
Một lát sau thư ký bước vào, trên tay cầm một một thứ gì đó đưa cho anh ký nhận. Thư ký đưa xong lập tức bước ra ngoài, dường như biết rằng tâm tình hôm nay của tổng giám đốc không tốt.
Lạc Minh Khải mở ra lập tức nhìn thấy thỏa thuận ly hôn, không có vẻ gì ngạc nhiên thậm chí có vẻ như đã đoán được bưu kiện đó là thứ gì. Thỏa thuận ly hôn rất đơn giản, thời điểm bọn họ kết hôn, Lạc Minh Khải không nhận cổ phần mà Mộc Chính Nguyên tặng nên có bất kỳ tranh chấp nào về cổ phần, tiền bạc. Về phần phân chia tài sản, giữa hai người đồng sở hữu "Trang viên Hoa Hồng". Anh nhìn thỏa thuận ly hôn kia rất lâu, hóa ra giữa bọn họ chẳng có gì để níu kéo.
Mộc Lương Tây đã ký tên, bây giờ chỉ cần anh cũng ký vào thì mối quan hệ vợ chồng giữa anh và cô lập tức được giải trừ.
Ngoài thỏa thuận ly hôn, Mộc Lương Tây còn viết cho anh một lá thư, trên thư chỉ ghi bốn chữ -- dễ hợp dễ tan. Bốn chữ này đối với bọn họ cũng chẳng đúng lắm, giữa họ chưa từng hợp nhau, nếu đã không hợp thì sao có thể dễ tan được. Tất cả những chuyện này như một giấc mộng, khi tỉnh lại mọi thứ đều sẽ như cũ. Anh vẫn là Lạc Minh Khải báo thù cho cha mẹ và em gái, không có điều gì thay đổi, cho tới bây giờ cũng như thế.
Cầm lấy bút, anh ký tên của mình.
Tan tầm, nhân viên công ty chuẩn bị thu dọn đồ đạc và đi về. Ngay lúc này, Hạ Niệm Ý bất ngờ xuất hiện ở cửa thang máy. Trước đó cô lấy lý do sức khỏe không tốt nên tạm thời nghỉ việc, mọi người nhìn thấy cũng không có gì thắc mắc, vẫn lên tiếng chào hỏi như bình thường. Sắc mặt Hạ Niệm Ý trắng bệch, cả người thì nhợt nhạt từng bước đến văn phòng của Lạc Minh Khải. Thời gian trước vì bị sẩy thai, cảm xúc không ổn định nên ở bệnh viện điều trị rất lâu, hiện tại mới đỡ một chút.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lạc Minh Khải ngẩng đầu lên thì trông thấy Hạ Niệm Ý.
"Anh không đến thăm em gì cả." Giọng nói Hạ Niệm Ý tràn ngập ủy khuất, sau khi ổn định lại thì cô cũng hiểu rằng nếu cô cứ khùng điên như vậy mãi thì chỉ làm Lạc Minh Khải bực mình, cuối cùng cái gì cũng không chiếm được. "Có phải anh vẫn không tin em không?"
Cô gầy đi rất nhiều, Lạc Minh Khải lắc đầu, "Em nên nghỉ ngơi nhiều thêm một chút."
"Em chỉ muốn biết anh có tin em không? Mộc Lương Tây chính là kẻ đã hại chết con chúng ra. Anh không nhìn thấy tâm địa độc ác của cô ta ư? Thậm chí một đứa bé còn chưa thành hình cô ta cũng không chịu buông tha, bản thân thì giả bộ nhu nhu nhược nhược để anh cho rằng chính em là kẻ hại cô ta, tự hại chết con mình." Hạ Niệm Ý cắn môi, dù chuyện đã xảy ra một thời gian nhưng cô vẫn không thể giữ được bình tĩnh, "Minh Khải, anh phải báo thù cho con của chúng ta..."
Báo thù ư?
Hai chữ này chưa từng xuất hiện trong lòng Lạc Minh Khải, có phải anh không xứng đáng làm cha của đứa bé đã mất kia không? Khi biết Hạ Niệm Ý có con, anh tức giận hơn là mừng rỡ. Sau này khi đứa bé đó mất đi, anh cho rằng Thượng Đế đang trừng phạt cho mối quan hệ bất chính này. Lại qua một thời gian, tình cảm của anh đối với đứa bé đó ít đến đáng thương... Anh quả nhiên không phải là một người đàn ông tốt, vậy thì làm sao có thể làm một người cha tốt được cơ chứ?
"Trở về đi. Thân thể không tốt, nghỉ ngơi thêm đi."
Hạ Niệm Ý dường như rất đau lòng, bước nhanh đến cạnh anh, nhìn thấy thỏa thuận ly hôn để trên bàn. Cô nhìn thấy Mộc Lương Tây đã ký tên, bên cạnh còn có chữ ký của Lạc Minh Khải. Ánh mắt cô đột nhiên mở to, trong lòng khó nén được hưng phấn, thậm chí tay còn run lên. Trước đây hy vọng Mộc Lương Tây và Lạc Minh Khải ly hôn nên làm ra rất nhiều chuyện, bây giờ lại nhìn thấy bọn bọ chuẩn bị ly hôn, niềm vui tới bất ngờ như thế làm cho cô không thể không nỡ nụ cười mãn nguyện.
"Minh Khải, Mộc Chính Nguyên tàn nhẫn với gia đình anh như thế, Mộc Lương Tây chắc chắn cũng sẽ di truyền tính tàn nhẫn của ông ta. Chỉ tưởng tượng một người có thể ngụy trang lâu như vậy, thao túng tâm lý của tất cả mọi người để họ tin tưởng cô ta cũng biết cô ta là người rất đáng sợ rồi. Anh bị cô ta lừa gạt, em sẽ không trách anh nữa. Bây giờ anh thấy bộ mặt thật của cô ta rồi, chỉ cần anh không u mê cô ta nữa là được rồi. Anh và Mộc Lương Tây ly hôn là chuyện tốt, anh có thể làm điều anh muốn như việc phá hủy Mộc thị,... Em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, vĩnh viễn không lừa dối anh. Chúng ta vẫn thực hiện kế hoạch trước kia của chúng ta, khi anh báo thù xong chúng ta sẽ lập tức kết hôn. Mặc kệ trước đó xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ không cần tìm hiểu nữa, xem nó như quá khứ, chưa từng phát sinh điều gì hết..." Hạ Niệm Ý ôm lấy Lạc Minh Khải.
Lạc Minh Khải đẩy cô ra, "Thời điểm em nói cho tôi biết Mộc Lương Tây hại chết con của em, tôi không tin, một chút cũng không tin..."
Anh nhìn Hạ Niệm Ý, ánh mắt rất kiên định.
"Em không trách anh nữa, lúc đó anh bị Mộc Lương Tây lừa, không phải lỗi của anh."
Lạc Minh Khải lắc đầu, "Không phải như vậy, em biết mà, không phải như thế này." Nếu như tình cảm anh dành cho Hạ Niệm Ý không thay đổi, làm sao cô có thể lựa chọn thời điểm đó mang thai chứ. Cô đã biết rõ tình cảm của anh đã thay đổi nên trong lòng mới bất an, nhất định phải gọi điện thoại cho Mộc Lương Tây. Huống chi nếu bọn họ vẫn yêu nhau như trong quá khứ, anh sẽ không đối xử với cô như thế, sẽ không đem tim mình cho một người khác. Cho tới hiện tại, anh giận Mộc Lương Tây hơn là căm hận cô.
"Anh bị Mộc Lương Tây lừa gạt, cô ta là một kẻ lừa đảo, nhưng bị lừa cũng không sao, anh không cần quá để tâm đâu, không đúng, chúng ta không cần quan tâm cô ta, cứ xem như cô ta chưa từng xuất hiện là được..."
Lạc Minh Khải thở dài, "Thật xin lỗi."
Bọn họ không thể quay về như xưa, không còn là đôi kim đồng ngọc nữ trong trường như xưa nữa. Anh cũng sẽ không thấy cô buồn mà bản thân buồn nữa, sẽ không vì nỗi thống khổ của cô mà làm bản thân đau khổ nữa. Thật kỳ lạ, lúc trước nếu không có nhau thì sẽ chết mất, bây giờ lại phát hiện khi tình yêu thật sự mất đi, đau lòng sẽ biến thành tình yêu bản thân, không còn đay lòng vì cả hai chia xa. Còn cô, không có là cô nữ sinh xinh đẹp nhưng kiêu ngạo, cô trở nên nhạy cảm, là một người lừa mình dối người. Quá khứ bọn họ dần tan vào quên lãng, biến thành một người hững hờ, một người cẩn thận từng li từng tí...
"Em không muốn nghe lời xin lỗi của anh nữa, anh không có lỗi với em. Bây giờ anh chỉ cần giải quyết việc ly hôn với Mộc Lương Tây. Em không quấy rầy anh nữa, anh suy nghĩ kỹ đi." Nói xong liền rời đi.
- --
Tất cả nhân viên Mộc thị đều đang cố gắng vì vụ thầu của Dương thị, nếu vụ này mà tới tay thì không chỉ có Mộc thị có lợi nhuận mà còn có thể cho mọi người thấy thực lực của Mộc thị. Những năm gần đây giới truyền thông chẳng hề coi trọng Mộc thị, hiện tại chính là cơ hội để Mộc thị trở mình khẳng định đẳng cấp của bản thân.
Vụ đấu thầu của Dương thị là một cái bánh thơm ngon, ai ai cũng muốn chiếm cái bánh ấy nên các công ty cũng đều vì thế mà nỗ lực.
Lục Diên Chiêu lật tài liệu trong tay, "Mạnh, Lâm, Tiếu gia đều rất hứng thú với vụ này, ngoài ra còn có Thịnh Á và Dịch gia nữa."
Lục Diên Chiêu dứt lời, ngước mắt lên thì thấy Mộc Lương Tây đang ngồi bất động. Các công ty kia đều có trình độ lẫn kinh nghiệm cao hơn hẳn Mộc thị, họ cũng muốn tranh giành chiếc bánh này, Mộc thị muốn giành một phần cũng không dễ dàng gì, không chỉ cần cố gắng mà Mộc thị còn cần cho Dương Nham Phong thấy được thực lực của công ty, hơn nữa nhất định giá đấu thầu cũng phải cao hơn các công ty khác.
Vụ này Mộc thị khó có khả năng thắng được, nhưng Mộc Lương Tây lại giành hết tâm huyết của mình vào đó khiến Lục Diên Chiêu không hỏi hoài nghi, chẳng lẽ cô muốn mượn vụ này để đánh bại Lạc Minh Khải? Vì chuyện này, cô đã phải bồi thường các hợp đồng trước kia của Mộc thị mấy tháng trời với con số bồi thường rất cao. Nội bộ Mộc thị lên tiếng phản đối không ít, nhưng cô vẫn khư khư giữ nguyên kế hoạch của mình.
"Quan tâm người khác làm gì? Quan tâm bản thân mình cho tốt là được." Cô vẫn không lay chuyển, nhàn nhạt nhìn Lục Diên Chiêu rồi cúi đầu làm việc.
- --
Mộc Lương Tây tan tầm, tài xế đến đón cô. Xe chưa đi được bao lâu thì có một người bỗng nhiên nhảy vọt ra, nếu như không phải tài xế phản ứng nhanh thì đã đụng vào người đó. Bởi vì phanh đột ngột, Lương Tây ngã về phía trước một lúc sau mới ổn định lại được.
Tài xế nói úp mở gì đó, cô một câu cũng không nghe đã hạ kính xe xuống.
Hạ Niệm Ý đứng cách đó không xa nhìn Mộc Lương Tây bước xuống xe. Đôi mắt của cô ta như mắt rắn, nhìn chằm chằm vào Mộc Lương Tây.
"Mộc Lương Tây, sao mày không dám tự lái xe hả? Mày có bản lĩnh đâm chết con tao, sao không có bản lĩnh đâm chết tao?" Hạ Niệm Ý cười to, "Chẳng lẽ mày sợ nên không dám làm? A, tao sai rồi, sao mày không dám làm được chứ..."
Mộc Lương Tây nhìn Hạ Niệm Ý, nhếch cằm, "Cô chịu chết trên tay tôi à? Sao cô ngu hoài vậy? Cho dù tôi là người lái xe thì tôi cũng chẳng bị gì, vĩnh viễn có người gánh tội thay tôi thôi..."
"Đúng vậy, người giàu tụi bây đâu xem pháp luật ra gì, mày hại chết con tao rồi lập tức đi trốn, bây giờ mày giết tao xong thì mày cũng đi trốn thôi. Mày có bản lĩnh đi đâm chết tao đi, để tao chứng kiến bản lĩnh của kẻ có tiền xem nào..."
Lương Tây cười, "Bị kch thích rồi à? Bị Lạc Minh Khải bỏ rơi rồi à? Thật là đáng thương, người đàn ông tôi ruồng bỏ cũng bỏ rơi cô rồi sao..."
"Mày..."
"Yên tâm đi, tôi hiểu cô mà. Một người phụ nữ bị bỏ rơi làm ra hành vi không có lý trí đều được mọi người thông cảm mà. Dù sao trên thế giới này rất nhiều người có tình yêu cao thượng đấy."
Hạ Niệm Ý dường như không nhịn được nữa, lao tới, "Mộc Lương Tây, tao phải báo thù vì con tao, mày hại chết con tao, mày dám làm thì phải dám nhận."
Khi Hạ Niệm Ý chạm vào cơ thể Mộc Lương Tây, đột nhiên Mộc Lương Tây cho Hạ Niệm Ý một cái bạt tai, "Tôi chỉ đang phòng vệ thôi." Lương Tây nhếch mép, tay lập tức nắm tóc Hạ Niệm Ý giật giật, "Muốn giết cô rất đơn giản, ví dụ như để ngày giỗ của con cô cũng là ngày giỗ của cô. Nhưng tôi muốn cô sống để cô chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa con của cô mất đi, đồ vật mà cô mong muốn nhất mất đi mà thôi. Nhìn cô bây giờ tôi thấy quyết định của tôi thật sáng suốt, điều này làm tôi rất vui đó. Tôi thích nhất là bộ dạng oán hận này của cô đấy." Nói xong lập tức cho Hạ Niệm Ý thêm một cái bạt tay, cái này mạnh hơn cái trước rất nhiều. Hạ Niệm Ý lao đảo mấy bước, mặt bắt đầu sưng đỏ.
Lương Tây nhanh chóng cho tài xế một ánh mắt, tài xế lập tức xuống xe bước đến trước mặt Hạ Niệm Ý, đoạt lấy điện thoại cùng thiết bị siêu nhỏ dùng để quay phim của cô ta, tất cả đều đang hoạt động. Kiểm tra đến khi trên người Hạ Niệm Ý không còn thiết bị nào khác thì Mộc Lương Tây mới phất tay bảo tài xế trở về.
Nếu Hạ Niệm Ý muốn ghi âm để khẳng định chính cô đâm cô ta thì cô lập tức thừa nhận, nhưng bây giờ cô ta sẽ không ghi âm lại được giây phút này. Hận không? Đau không?
Lương Tây không nhìn Hạ Niệm Ý nữa, trực tiếp ngồi vào ghế tài xế, để tài xế ngồi ở phía sau. Cô khởi động xe, nhấp ga đến tốc độ nhanh nhất lao tới chỗ của Hạ Niệm Ý. Cô ta nhìn xe đang lao tới, thét một tiếng chói tai rồi vội vàng né sang chỗ khác. Lương Tây đột nhiên giảm tốc độ, hạ cửa sổ xe xuống, "Có bản lĩnh mà lại né sao?"
Cô hời hợt phun ra mấy chữ, lại làm cho toàn thân Hạ Niệm Ý không ngừng run rẩy.