Yêu Như Vậy Hận Là Thế

chương 46: "quả nhiên là con gái của mộc chính nguyên."

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lạc Minh Khải nhìn người phụ nữ này, cô ấy đang đứng trước mặt anh, chỉ cần anh với tay ra là có thể chạm được cô. Hôm nay cô trang điểm nhạt, chỉ vẽ eyeliner và đánh phấn mắt, lông mi cũng không chuốt mascara. Khác với mọi người, lông mi của cô như một cái bàn chải nhỏ có vài sợi dài hướng ra ngoài trông rất nghịch ngợm. Dáng vẻ trước đây của cô hiện lên trên đôi mắt anh, chân thật đến nỗi khiến anh nghĩ rằng cô chính là Mộc Lương Tây của quá khứ, không có sự thay đổi nào cả. Cảm giác chân thật như vậy khiến anh có ảo giác thoáng qua, anh có nghe lầm không? Mắt thấy tai nghe, anh còn sợ mình nghe lầm sao? Anh tự nhủ rằng đây chỉ là một trò chơi, nhưng khi anh nhập vai vào trò chơi ấy, anh lại cảm nhận được những niềm vui, nỗi buồn của nhân vật trong đó. Ban đầu anh nghĩ mình là người khởi xướng ra trò chơi này, một khi trò chơi kết thúc thì anh sẽ trở lại cuộc sống thật của chính mình. Bây giờ anh đã trở về cuộc sống của chính mình nhưng tâm trạng và cảm xúc vẫn không thể thoát ra khỏi trò chơi đó.

Lạc Minh Khải nhẹ nhàng lắc đầu, vươn tay cầm lấy một ly rượu gần mình nhất, nhấp một ngụm. Cảm giác nóng rực trôi xuống cổ họng đè nén các loại cảm xúc ngổn ngang trong l ồng ngực.

Cô nói không sai, quả thật anh đã xem cô là một người phụ nữ ngu xuẩn, yếu đuối. Bây giờ cô mới cho anh thấy sự thông minh của cô, thuận tiện chế giễu anh là người đàn ông có mắt không tròng.

"Vậy chúc mừng em, kế hoạch của em rất thành công." Anh đã dành nhiều thời gian để điều chỉnh tâm trạng của bản thân, đồng thời xác định lại mối quan hệ của họ. Mộc Lương Tây gia nhập Mộc Thị, công khai giữ chức vụ quan trọng của Mộc Thị. Cô đại diện cho Mộc thị, trong người chảy dòng máu của Mộc Chính Nguyên. Nếu nhiệm vụ của Lạc Minh Khải là phá hủy Mộc Thị thì Mộc Lương Tây lại ngược lại, cô dốc hết sức lực để bảo vệ Mộc Thị. Họ đang đứng đối diện nhau, không còn là vợ chồng, chỉ là kẻ thù, là đối thủ của nhau.

"Không cần phải khách khí, tôi cũng phải cảm ơn vì anh đã cùng tôi diễn vở kịch này." Mộc Lương Tây vẫn giữ nụ cười nhạt, cô bước tới, vươn tay ra và nắm lấy cánh tay của Lạc Minh Khải, "Lần cuối đóng vai vợ chồng tình thâm, Lạc tổng sẽ nể mặt tôi chứ, đúng không?"

"Em phải tin bản thân mình, khả năng diễn xuất của em đủ để đối phó với bất kì trường hợp khẩn cấp nào." Giọng nói của anh không mang theo chút độ ấm nào, dường như anh đang đối diện với một cơ thể vô tri vô giác.

Mộc Lương Tây ôm cánh tay Lạc Minh Khải đi chào hỏi mọi người. Cô nở một nụ cười khéo léo, thân thiện xã giao. Thỉnh thoảng cô lại tỏ vẻ yếu đuối, có lúc thì đùa giỡn, đôi khi thì nghiêm túc nhưng phần lớn thì vẫn giữ im lặng.

Cách đây rất lâu, có hai bạn nữ trong lớp của Mộc Lương Tây đã thảo luận về một cặp vợ chồng diễn viên nào đó. Nam diễn viên chủ động theo đuổi cô vợ vì bố của cô ấy là đạo diễn. Anh ta lấy lý do là chồng của con gái đạo diễn nên hắn lấy được rất nhiều tài nguyên, thậm chí còn tạo ra vài vai diễn để đời cho mình. Nhưng khi nam diễn viên đó công thành danh toại thì lập tức ly hôn với vợ. Hai bạn nữ kia một bên khinh bỉ anh ta kia, một bên thở dài tại sao có người chấp nhận sống giả tạo như vậy. Rốt cuộc có mấy ai chấp nhận sống chung với người mình không yêu nhưng phải giả vờ để đạt được lợi ích cơ chứ? Người như vậy tuy kém về mặt đạo đức nhưng có điều chúng ta phải thừa nhận rằng ý chí của anh ta rất mạnh, có đủ kiên nhẫn để chịu đựng một cuộc sống như thế.

Nhiều năm sau này khi nhắc về nam diễn viên đó, người ta chỉ nhớ đến vai diễn để đời mà anh ta đã tạo ra trên màn ảnh, chẳng còn ai quan tâm đ ến sự thành công của anh ta ô uế đến mức nào.

Khi đó, Mộc Lương Tây nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ đủ kiên nhẫn để chịu đựng việc phải sống khác với chính mình, cô sẽ không thể vui vẻ hạnh phúc với người mà cô ghét chứ đừng nói là giả vờ trong một thời gian dài như thế. Lúc đó cô là người như thế nào? Cô và bạn cùng lớp phát tờ rơi cho một công ty thuộc lĩnh vực bất động sản, mời những người có ý định mua nhà tham quan, nếu mời được một người sẽ nhận được mười tệ, mượn điện thoại của người đi đường để gọi thì có thể nhận được hai tệ. Công việc đơn giản như thế cũng khiến cô không dám làm, không dám ngăn một người lại, càng không dám chủ động nói chuyện. Đến giữa trưa, người quản lý còn chỉ đích danh phê bình cô, nói cô cần gì phải xấu hổ như vậy thôi cũng đã khiến mặt cô đỏ lên. Phải, trước kia cô chính là người như vậy. (Khúc mượn điện thoại mình đọc cũng không hiểu lắm, mình nghĩ chắc mượn điện thoại gọi về công ty lấy số, lần sau công ty chủ động gọi lại tư vấn chăng? Bạn nào hiểu câu đó như nào thì cmt giúp mình nhé ^^ mình cảm ơn.)

Đến hôm nay, cô lại sống như nam diễn viên kia. Giờ đây cô đã có thể đối mặt với những người mình ghét bằng nụ cười và sự chào đón niềm nở, cô đã đạt mục tiêu của mình là ở bên cạnh một người đàn ông dù biết rõ anh ta có mục đích riêng. Thế nhưng trong tam quan của cô, mọi việc nam diễn viên kia làm đều là điều đúng đắn. Ví dụ anh ta công thành danh toại như bây giờ, ngoại trừ dựa vào nấc thang của gia đình vợ ra thì thành công anh ta đạt được đều là do diễn xuất, nỗ lực của bản thân. Người khác nhìn vào chỉ nghĩ đến gia đình người vợ chứ chả ai quan tâm đ ến nỗ lực của anh ta. Đương nhiên, chẳng ai biết được ý định ban đầu của anh ta là gì. Đối với Mộc Lương Tây mà nói, anh không đụng tôi thì tôi sẽ không đụng anh, còn nếu anh đã đụng tôi thì chắc chắn tôi sẽ trả lại tất cả những gì tôi đã trải qua cho anh.

Cô cười cười, tất cả những gì cô đạt được cũng là dựa vào bản thân mà đổi lấy, có dối trá, có ghê tởm, có nhẫn nại,... Cô chịu đựng tất cả, có lẽ trong mắt người khác, chỉ cần một câu cô là con gái của Mộc Chính Nguyên thì tất cả những hành vi ác độc ấy đều sẽ bị người khác xem nhẹ. Chẳng cần quan tâm lời đồn nhảm của người khác mà nên dẫm nát nó dưới lòng bàn chân, quan tâm làm gì cho mệt.

Cô dựa vào Lạc Minh Khải, không hề hối hận với những gì mà cô đã làm, "Chồng, anh nói xem giữa em với Hạ trợ lý thì anh giỏi hơn?"

Cô không quên ánh mắt trước kia của anh, như thể cô chẳng có tác dụng gì, chỉ xứng đáng làm một cái bình hoa trang trí.

Lạc Minh Khải nhìn cô, rút tay cô khỏi cánh tay mình. Những gì cô làm không khiến anh nghi ngờ thêm gì nữa, tất cả đều nói với anh một sự thật rằng cô đã biết mục đích của anh từ lâu. Vì trả thù nên mới cưới cô, cô đã sớm biết sự thật này, hơn nữa còn tương kế tựu kế. Khi anh muốn mượn quan hệ của cô để tìm hiểu tin tức nội bộ của Mộc Thị thì bản thân cô cũng đang làm điều tương tư như thế. Ngay từ đầu, thay vì nói đây là kế hoạch của anh thì không bằng nói anh đang phối hợp cùng cô làm kế hoạch này. Khi ấy anh đã nghĩ rằng người phụ nữ này rất dễ lừa thì lúc cô làm điều tương tự có lẽ cũng nghĩ rằng người đàn ông này thật ngu ngốc.

Tất cả đều là giả, mọi thứ đều là giả. Đây chỉ là diễn xuất của người phụ nữ này mà thôi.

Anh vươn tay, nắm mạnh cằm cô khiến cái cằm bắt đầu đỏ ửng, "Đừng tự coi thường bản thân, ai cũng không so sánh được với em đâu."

Khi anh buông cằm cô ra, cô theo phản xạ tự nhiên xoa xoa cằm, vẫn lộ ra ý cười với anh, không có nửa điểm tức giận.

Lạc Minh Khải kéo cô đến một góc không có người, Lương Tây âm thầm suy đoán, nếu không phải sợ người khác nhìn thấy thì vừa rồi anh có thể phát hỏa trước mặt mọi người hay không?

Chỉ là hình ảnh cô tưởng tượng đã không xảy ra, thậm chí anh còn không thèm liếc mắt nhìn cô một cái. Tầm mắt anh hướng về phía xa xa đằng kia, giống như đang nghiêm túc nhìn cái gì đó. Nhưng cô lại nhìn thấy rất rõ ràng anh chẳng nhìn gì cả, có lẽ chỉ đang suy nghĩ nên mở miệng nói với cô như thế nào.

Lạc Minh Khải có chút hận chính bản thân khi để sự việc phát triển như bây giờ. Nhưng điều anh để ý nhất không phải Mộc Lương Tây đã làm cái gì, không phải những lời Hạ Niệm Ý mắng Mộc Lương Tây là kẻ lừa đảo, cũng không phải việc cô đã lừa gạt mình lâu như vậy. Anh rất muốn hỏi cô, cô ở cạnh anh lâu như vậy, quan tâm anh chu đáo, nhìn anh với ánh mắt chứa chan tình cảm,... Những điều ôn nhu, dịu dàng mà anh từng cảm nhận được có phải đều là giả hay không?

Điều anh quan tâm nhất chính là cảm giác cô cho anh có phải là giả hay không? Dù cho đáp án có khiến anh bi ai đến nhường nào thì anh vẫn muốn biết, tình cảm cô dành cho anh có chút nào là thật không, cô có một chút gì gọi là yêu anh hay không. Nhưng chuyện này làm sao có thể hỏi được đây, nói ra chỉ có thể tự mang lấy nhục mà thôi.

Có lẽ không nhận được câu trả lời mới là đáp án thật sự. Dù câu trả lời như thế nào thì vị trí giữa họ sẽ mãi mãi không thay đổi, anh vĩnh viễn đứng đối diện Mộc Lương Tây.

Cuối cùng anh cũng nhìn cô, "Mộc Lương Tây, rốt cuộc em có mang thai hay không?"

Hóa ra là anh ta đang muốn chứng minh điều này, Mộc Lương Tây cười cười, "Anh nghĩ sao?"

"Trả lời tôi." Anh không muốn nghe những lời nói mơ hồ như vậy.

"Được thôi, không có." Cô đứng đối diện anh, hơi nhíu mày như thể câu hỏi của anh rất vô lý, "Quan hệ giữa hai chúng ta, làm sao tôi có thể mang thai con của anh được. Cho dù nếu tôi có, tôi cũng sẽ không quên anh cưới tôi chỉ để trả thù, càng không quên thân phận của mình. Tôi cũng chẳng ngu xuẩn đến mức để gia đình của tôi tan nát chỉ vì đứa bé đó... Lạc Minh Khải, từ kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân kia thì tôi đã biết mục đích của anh là gì rồi, anh nói xem tôi có mang thai hay không?"

Lời của cô như đang tát thẳng vào mặt anh, cô đang nói cho anh biết rằng cô lúc nào cũng nhớ kỹ thân phận của mình, cô không có khả năng sinh con cho anh, càng không có khả năng có tình cảm với anh...

Mà chính anh thì sao, anh đã làm những gì? Ngay từ đầu anh đã biết cô là con gái của kẻ thù, tự nhắc nhở chính mình cách xa cô một chút nhưng anh vẫn mắc sai lầm vì nghĩ rằng cô vô tội, rồi dựa vào đó cho rằng cô là kẻ vô hại, sau đó vì nước mắt của cô mà thương cảm, nhìn thấy cô nhu nhược mà dần dần nảy sinh thương tiếc, sau đó từng bước từng bước cho cô tiến vào lòng anh.

Còn cô, ngay từ đầu đã biết thân phận của anh nên dĩ nhiên sẽ không vì anh mà làm gì cả. Tất cả những gì anh cảm nhận được đều là những gì cô cho anh cảm nhận, đều là sự giả dối của cô, đều là diễn xuất thần sầu của cô.

Ngay từ đầu anh cũng biết thân phận của cô nhưng lại tự thả mình vào cạm bẫy dịu dàng do cô thiết kế...

Anh nở nụ cười, "Quả nhiên là con gái của Mộc Chính Nguyên."

Cô nháy mắt với anh, "Tôi vốn là con gái của Mộc Chính Nguyên nha!"

Sau khi Lạc Minh Khải rời đi, Lục Diên Chiêu ở phía trong đi ra, nhìn bóng lưng đang dần xa của Lạc Minh Khải rồi thu hồi tầm mắt, đặt lên người Mộc Lương Tây. Nếu nói tất cả đều là giả nhưng ngả bài vào lúc này không phải là thời cơ tốt nhất, trừ khi Mộc Lương Tây có kế hoạch khác.

"Thói quen nghe lén không tốt đâu." Lương Tây thậm chí còn không quay đầu lại.

Lục Diên Chiêu không để ý tới lời nói của cô, tới gần cô một chút, "Từ đầu đến cuối đều là giả vờ hết à?"

"Nếu không thì anh nghĩ gì? Ồ, tôi biết rồi, anh nghĩ tôi là một người phụ nữ si tình."

"Không phải tôi nghĩ, mà là em diễn quá giống."

Lương Tây khẽ thở dài, "Thật ra tôi rất muốn trở thành một người phụ nữ si tình, chỉ là đám đàn ông mấy người không chịu cho tôi cơ hội này."

Lục Diên Chiêu nhếch môi, thấy cô muốn rời đi thì đưa tay cản cô lại, "Vì sao lại chọn ngả bài với Lạc Minh Khải lúc này?" (Trong raw với cv ghi là ngả bài với Lục Diên Chiêu, mà tui thấy LDC cùng phe với MLT mà nên đổi lại là LMK á.)

Đây không phải là thời cơ tốt, theo y là vậy thì dĩ nhiên Mộc Lương Tây cũng chắc chắn về điều đó. Nếu Mộc Lương Tây thật sự có kế hoạch khác, y đoán được thì Lạc Minh Khải nhất định cũng sẽ đoán được.

Khi Lạc Minh Khải đã biết cô thâm sâu như nào, hẳn là anh ta sẽ không giống như trước kia...

"Mệt rồi, không được sao?"

Lục Diên Chiêu lắc đầu vì cô không thèm nói sự thật cho y biết, "Em nên nhịn thêm vài ngày nữa, biết được kế hoạch của Thịnh Á đội với Dương thị, giáng cho Thịnh Á một đòn nặng nề. Cứ như vậy thì kế hoạch hoàn thành viên mãn rồi."

Lương Tây cười nhưng không nói gì. Nếu chỉ dựa vào việc cô đến Thịnh Á vài lần mà lấy được kế hoạch của đối phương thì quả là một chuyện viển vông. Cho người thâm nhập vào Thịnh Á làm một số chuyện khiến Lạc Minh Khải hoài nghi chẳng qua để quấy nhiễu suy nghĩ của Lạc Minh Khải, thuận tiện dùng thêm một ít thông tin cô có được để suy đoán kế hoạch của Lạc Minh Khải mà thôi...

Truyện Chữ Hay