Yêu Nguyệt Phong Vũ: Đại Siêu Cấp Biến Thái Nghịch Thiên

chương 33: tranh chấp!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Bắt trước ngươi? vậy lần này ta sẽ không, Phong Vũ nếu ngươi tới Điểu Nha,không riêng vị trí phó đoàn trưởng, khoáng thạch khai thác ở Thổ Nguyên của ngươi /"

Một câu này ngay cả Tạ Thiên cũng giật mình, Đại Tống bừng lữa giận quát

"Con mẹ nó, chết tiệt!! Hoàng Bách, ngươi muốn đối nghịch với lão tử đến bao giờ! / khoáng thạch? ta không tin ngươi thật sự có bỏ ra góc vốn đó."

Bên ngoài vây xem nín thinh, đều hóa đá, khoáng thạch chia /. Phải biết dong binh đoàn sao được phân khu vực có chất lượng khoáng thạch thượng thừa nhất, kém nhất cũng là trung cấp a~ / trung cấp,/ cao cấp. Nếu như vậy...ta chết đây! nếu đúng thế ai còn giàu bằng Phong Vũ chứ.

{hiện tại số tinh hạch ma thú+ hàng trăm lọ đan dược Phong Vũ luyện năm trời cũng đủ giàu bằng cả một đế quốc rồi chứ đừng nói phải nhờ cài nay^^}

Vô số ánh mắt nóng bỏng nhìn Phong Vũ như lữa nóng vậy, thậm chí còn mang theo ngưỡng mộ sùng bái!

"Lời ta nói nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không đổi ý" Hoàng Bách nghiêm túc nói, hắn không phải không nghĩ, lần này bỏ vốn rất lớn nhưng đáng giá. Nếu ma pháp sư là người trưởng thành hắn sẽ không mạnh tay như thế nhưng lại chỉ là một đứa trẻ! Nhìn nàng dù đẹp kinh phách nhưng vẫn non nớt nhìn cũng biết chưa tới tuổi. chưa tới mà đã lục cấp ma pháp sư, thiên phú yêu nghiệt như thế, tiềm năng tương lai sẽ như thế nào? Nàng có thể thành ma pháp sư bậc thống lĩnh đấy[ hiện tại đã tới luôn rồi=v=]

Đại Tống ánh mắt đầy lửa giận nhưng nghĩ đến Phong Vũ bị Điểu Nha cướp mất thì trong đầu xẹt một tia giảo hoạt, Hoàng Bách này cũng là cáo già làm theo cũng không sai!

"Ta cũng giống hắn, chỉ cần Phong Vũ tiểu hữu đến, chia /"

Hoàng Bách nghe khuôn mặt khẽ biến, tên kia học hắn. Nói vậy hắn phải bỏ thêm....sao?

Hai người mỗi người một câu, có điểm như độc tấu, ở đây ngoài Phong Vũ và phó hiệu trưởng thì gần như sốc đến ngất đi. Ngay cả lòng kiên định củaHạ Cẩn Duệ cũng lung lay, Lâm Phong cũng bất an, họ không nghĩ hai vị kia lại tranh đoạt đến không muốn sống như thế!

Đổi lại là người khác trước dụ hoặc như thế sớm đã phản ứng rồi, hai tên kia cũng mạnh tay, nói thì không thể nuốt lời dù sao cũng phải giữ thể diện sao chứ. Ngay khi mọi người đều thở dốc, Phong Vũ vẫn lạnh nhạt thản nhiên lướt qua hai người đang mặt đỏ tía tai, lạnh giọng nói

"Các ngươi đã nói xong?"

Hoàng Bách và Đại Tống nghe liền ngừng nói chuyện im lặng nhìn nàng, Phó hội trưởng lúc này mới lên tiếng" Ha ha các ngươi cũng xem như nhân vật lớn sao lại tự nói chuyện, các ngươi không hỏi Phong Vũ xem có đồng ý hay không?"

Hai người vừa nghe tràn ngập mong chờ nhìn Phong Vũ, họ rất tự tin. Dong binh đoàn của họ là sao, đãi ngộ tốt hơn hẳn sao còn có điều kiện của họ có người nào mà không động tâm chứ! Xem xem tiểu tinh linh này chọn ai nào.

Phong Vũ khẽ cong khóe môi, nhìn lướt qua Hạ Cẩn Duệ còn có Lưu Duật, thấy họ bất an còn vẻ mặt của người Lâm Phong khiến nàng có chút buồn cười.

"Thật ngại quá, cám ơn hai vị có ý tốt nhưng Phong Vũ đâu đã gia nhập Lâm Phong rồi cũng không muốn đổi ý." Phong Vũ khách sáo, thản nhiên lắc đầu.

"Hít-!!" tiếng hít lại vang lên, đám người vây xem lại một lần nữa cảm thấy căn thẳng, chuyện khó hiểu nhất đã xảy ra! Nàng lại cự tuyệt lời mời của đoàn trưởng sao, cự tuyệt điều kiện khủng bố như thế!!

Lâm Phong thực sự tốt sao? Hay là Lâm Phong ra điều kiện mà người khác không làm được?

"Phong Vũ ngươi không suy nghĩ sao? ngươi ở đây làm sao phát triển được, chúng ta có lòng tốt mới đến ngươi đừng quá tự cao!!"

"Chúng ta là để mắt đến ngươi, Phong Vũ"

Cả hai người Hoàng Bách và Đại Tống trầm giọng nói, tiểu cô nương này lại từ chối họ chẳng khác nào tát lên mặt bọn họ sao? Họ là sao đó! tranh giành mệt như vậy mà nàng từ chối.

Phong Vũ trong lòng cười lạnh, nở nụ cười tuyệt sắc mê hoặc ánh mắt mọi người.

"Ta đã rất lịch sự từ chối, ta muốn ở đâu cần các ngươi quyết định sao? "

Nói tới đây nụ cười Phong Vũ chợt tắt, ngân mâu lạnh lẽo,toàn thân tỏa ra hàn khí, uy áp cường đại phóng tới hai người. Khuôn mặt tuyệt mỹ lúc này trông lãnh huyết đáng sợ vô cùng.

Hai người thấy nàng như vậy sóng lưng chợt lạnh, tim run rẩy sắc mặt hai người trắng bệch, ánh mắt sợ hãi nhìn nàng. Uy áp đó Phong Vũ chỉ đánh vào họ thôi nên mọi người không nhận ra, hai người này đang cảm thấy đau đớn máu muốn phun ra nhưng cố kìm nén.

"Được rồi hai vị đoàn trưởng, Phong Vũ đã không muốn đi các ngươi cần gì phải ép buộc?" Phó hội trưởng nhẹ giọng ho khan, ông biết được uy áp nàng đánh vào hai người, nếu không lên tiếng hai người sẽ bị thương không nhẹ. Mỉm cười với Phong Vũ và đi đến trước mặt nàng.

Phong Vũ nhìn Tạ Nhiên đi tới, khuôn mặt lạnh lùng lãnh huyết đáng sợ chợt tắt mà thay vào là nụ cười đáng yêu ngây thơ trong sáng, mỹ lệ như thiên sứ. Lão già này không đơn giản, đây là người mà nàng nhìn không ra thực lực, nhưng hắn rất khôn khéo biết điều nên nàng thấy có chút hảo cảm, dù sao nàng vào dong binh đoàn nào cũng đều thuộc công hội của hắn, tự nhiên hắn chẳng cần lo ngại hay tỏ thái độ gì.

"Tiểu tinh linh, hoan nghênh gia nhập công hội lính đánh thuê"

Tạ Nhiên hữu hảo vươn bàn tay đưa trước mặt Phong Vũ, Phong Vũ cười nhẹ vươn cánh tay nhỏ nhắn trắng mịn của mình bắt tay ông, khách sáo nói

"Đa tạ Tạ Nhiên đại nhân quan tâm, Phong Vũ đây thật vinh hạnh!"

Mọi người nhìn màn này đã hiểu được, Phong Vũ không rời khỏi dong binh đoàn Lâm Phong, mà phó hội trưởng cũng chấp nhận. Họ cũng hiểu được Phong Vũ là người không nên chọc, người có thể khiến vị đoàn trưởng sao tranh chấp nhau nhưng bị từ chối mà vẫn không sao thì là người tầm thường sao?

Hai đoàn trưởng thấy uy áp đã biến mất, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhanh chóng xoay người đi, họ tin cái sự đáng sợ vừa rồi là của Phong Vũ, nếu phó hội trưởng mà không xen vào chỉ sợ họ có thể bị thương. Nàng không phải người nên đụng đến quá nguy hiểm!! Thực lực nàng tuyệt đối không phải ở mức lục cấp! tuyệt đối không!!

Hai người không cam lòng nhưng vẫn rời đi, khuôn mặt nhăn nhó bực bội phất áo rời đi. Đi chưa xa thì gặp hai lão bằng hữu, là đoàn trưởng của Dương Tà và Xích Hỏa nhận tin tức chậm một bước. Nhìn thấy Hoàng Bách, Đại Tống khuôn mặt khó coi trở về, hai người liền vui mừng. Xem ra hai tên này không thành công.

"Các ngươi đi cũng phí công! Cứng mềm đều không ăn, vẫn ở lại Lâm Phong rồi!" Đại Tống trầm giọng hô, khiến hai người kia nghi hoặc nhìn hắn, là vì không tranh được nên mới nói vậy sao?

Hoàng Bách cười kinh thường nhìn hai tên ngu ngốc không biết điều nói

"Không tin cứ tự nhiên, ta cược cả mạng này là các ngươi cũng không thành công"

Rồi hai người Hoàng Bách, Đại Tống thân hình chợt lóe đã không thấy bóng dáng.

Hai người kia nghe vậy thì lòng bồn chồn, họ cũng là dong binh đoàn sao, mà hai người kia còn không mời được? thì họ như thế nào? rốt cuộc dong binh Lâm Phong đã dùng biện pháp gì?

Phó hội trưởng ở lại cùng Phong Vũ nói vài câu với nhau, hai người không khách khí vì chênh lệch tuổi tác. Đối mặt với phó hội trưởng, Phong Vũ khá có thiện cảm nên cũng lễ phép khiêm tốn nói chuyện. Với cả phó hội trưởng cũng là cường giả, mà cường giả có tư cách được người khác tôn trọng. Tạ Thiên rất vừa lòng với thái độ và tính cách của nàng, dù nàng ở đội nào, hôm nay đứa trẻ đẹp động lòng người này đã thành một phần của công hội.

Nghĩ vậy ông liền cảm thấy vô cùng đắt ý, các ma pháp sư của học viện luôn càng rỡ, tìm bọn họ tương khảm thì luôn làm khó, giá cao trên trời. Giờ thì sao? công hội lính đánh thuê cũng có ma pháp sư, hơn nữa vô cùng yêu nghiệt là đại thiên tài trong thiên tài a~, nếu để họ biết chắc sẽ phát điên vì ghen tỵ haha.

Phó hội trưởng vui sướng khi nghĩ đến thì càng hài lòng yêu thích Phong Vũ

"Phong Vũ cố lên nhé, lần thi này ta rất mong chờ Lâm Phong"

Phong Vũ gật đầu khẽ cong khóe môi lộ nụ cười nhẹ nhìn ông, Hạ Cẩn Duệ và Lưu Duật đứng phía sau nàng, dù thân là đoàn trưởng Hạ Cẩn Duệ cũng không có đủ trọng lượng để lên tiếng, ngoài Phong Vũ, ít ai có tư cách cùng tự tin đảm bảo.

"Đa tạ, sẽ không khiến ngài thất vọng"

"Tốt! vậy Phong Vũ tiểu hữu cố gắng ta về trước đây" Phó hội trưởng cười tươi vui vẻ xoay người đi, đám người hóng chuyện cũng dần dần giải tán. Chẳng qua bây giờ họ đối với dong binh đoàn Lâm Phong vừa ghen tỵ vừa hâm mộ.

Rõ thực lực bị hao tổn, Lâm Phong chắc chắn bị giảm sao cư nhiên lại xuất hiện một ma pháp sư, không những có được ma pháp sư lục cấp mà còn được phó hội trưởng ưu ái, chỉ sợ không lâu Lâm Phong sẽ lên như diều gặp gió. Haizz dong binh đoàn của minh làm sao có thể có vận khí tốt như vậy chứ? có được một ma pháp sư thì quá tốt rồi.

Đám người vây xem cũng đã tan rã, ba vị đại nhân cũng đi rồi, dong binh đoàn Lâm Phong nhẹ nhàng đóng cửa lại. Rồi... mỗi người đều vung tay hô vang, trên mặt đều là kích động, hưng phấn, cùng tràn đầy kiêu ngạo.

"Phong Vũ! là của Lâm Phong, là đại tiểu thư của Lâm Phong"

"Lần này chúng ta tuyệt đối thắng lợi, có đại tiểu thư, chúng ta sợ cái gì chứ"

Tất cả các binh lính đều cao giọng hoan hô, mỗi một ánh mắt nhìn Phong Vũ đều là kính trọng, tính nhiệm, hy vọng và ngưỡng mộ.Hạ Cẩn Duệ và Lưu Duật thấy cảnh tượng này, hốc mắt có chút cay, Lâm Phong sau lần đại chiến đó tuy mỗi người đều không nói nhưng dũng khí đã giảm xuống không ít, mọi người đều buồn bã nản chí không ít nhưng Phong Vũ đến đã thay đổi tất cả, không giống năm trước. Nàng là cho Lâm Phong dũng khí, sức mạnh, thay đổi nó phát triển hơn chứ không phải chỉ khôi phục như hiện trạng ban đầu như phụ thân nàng- Phong Lãnh đại nhân.

Truyện Chữ Hay