Vân Lâm Quân đơ một hồi lâu, mới nhận ra tiểu thần tiên bảo hộ là chỉ mình.
Sắc mặt của hắn cực kỳ cổ quái, nhìn chằm chằm Tây Ngạn Du một lúc, cuối cùng có chút dở khóc dở cười.
Tây Ngạn Du nhẹ nhàng thở phào.
Nhưng lời này vừa nói ra, những người không vừa mắt Tây Ngạn Du càng thêm chán ghét cậu.
Buổi tối, Tây Ngạn Du trở lại phòng.
Lần đầu tiên Vân Lâm Quân làm chức trách bảo hộ, cho nên hắn cảm giác rất hiếm lạ, vì thế, cứ nhắm mắt theo đuôi Tây Ngạn Du.
Yêu nghề kính nghiệp, một tấc cũng không rời.
Tây Ngạn Du: "......"
Xong rồi, hình như là biến khéo thành vụng.
Hôm nay, thời gian tiên nhân ở lại đây siêu lâu.
Vẻ mặt Tây Ngạn Du có dấu hiệu muốn hỏng, cậu buồn bã ỉu xìu nằm trên giường, cuối cùng tức giận đánh chăn một cái.
Thôi.
Ngủ.
Buổi tối ở Xuân Phong Lâu phá lệ náo nhiệt, vị ăn chơi trác táng ban ngày ở dưới lầu nhìn thấy Tây Ngạn Du, lúc này liền đến Xuân Phong Lâu tìm hoan mua vui, tựa hồ như đang tìm kiếm cái gì, nhưng lại không tìm được, vì thế, hỏi tiểu quan trong lòng ngực: "Trong lâu của các ngươi, có phải là có một mỹ nhân tóc đặc biệt ngắn hay không?"
Tiểu quan kia không trộn lẫn trong chuyện tranh đấu đó, liền hàm hồ ứng phó cho qua, tuy nhiên, lời này vừa lúc bị người có lòng xấu nghe được.
Ban ngày gã đi tìm Ninh Chiếu để tạo thị phi, nhưng lại không thành công, vì thế, liền cùng hai người tương đối thân cận tính toán, ba người trong ứng ngoại hợp, lặng lẽ đem tên ăn chơi trác táng kia dẫn tới phòng của Tây Ngạn Du ở tầng 5.
Ba người tránh trong chỗ tối, nhìn thấy hắn mở cửa tiến vào phòng Tây Ngạn Du, liền cùng nhau liếc mắt một cái.
Kẻ này nổi danh có tiếng ở Vĩnh Khê Thành, ăn chơi sa đoạ, suốt ngày đàn đúm, qua một đêm này, tên Thời Tiểu Chanh kia tha hồ nếm mùi đau khổ.
Không phải ngươi nói có tiểu thần tiên bảo hộ sao?
Hy vọng tiểu thần tiên phù hộ ngươi đi.
Trong mắt ba người đều là ý cười xấu, xoay người xuống lầu.
Vân Lâm Quân ngồi bên cửa sổ, nhìn thấy kẻ kia lén lút tiến vào, vừa muốn ra tay, lại bỗng nhiên nhìn thoáng qua bên ngoài, liền thu hồi tay.
Kẻ kia đi tới mép giường sờ soạng, sau khi thích ứng được sự tối tăm trong phòng, cuối cũng có thể thấy rõ được hình dáng người trên giường, nhìn tóc, cùng loáng thoáng khuôn mặt, xác định là tiểu mỹ nhân tóc ngắn mà ban ngày nhìn thấy.
Hắn hưng phấn xoa xoa tay: "Tiểu mỹ nhân, ta tới ~"
Tây Ngạn Du bị mùi rượu nồng đậm làm cho tỉnh, mở mắt ra, liền nhìn thấy một cái bóng đen đang giang tay muốn ôm mình, vừa mới nhíu mày, người nọ đã bị một trận gió lớn thổi té ngã trên mặt đất, sau đó, lăn vài vòng trên mặt đất.
Liếc mắt nhìn sang, Tây Ngạn Du thấy tiểu tiên nhân đang hạ ống tay áo xuống.
Người kia lăn đến cạnh cửa, đại khái là say khướt rồi, không hiểu sao mình lăn đến nơi này, lắc lắc cái đầu, đem nghi hoặc vứt ra sau, lại quang quác kêu một tiếng "Tiểu mỹ nhân", rồi dặt dẹo đi tới mép giường.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Lục Thiên Ánh cả người đầy sát khí, gã mang theo người đứng ở cửa.
Ba kẻ dẫn sói vào nhà bị thủ hạ Lục Thiên Ánh đè quỳ gối ngoài cửa liều mạng xin tha, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Tên ăn chơi trác táng nghi hoặc quay đầu: "Ngươi là ai?"
Lục Thiên Ánh nhấc chân, đạp một phát lên yết hầu của hắn.Rầm một tiếng, đôi mắt của hắn mở lớn, tiếng kêu thảm thiết chưa kịp phát ra, liền thẳng tắp ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Ba người kia thấy thế, liều mạng giãy giụa, sợ tới mức đôi mắt đăm đăm, ngồi liệt trên mặt đất.
Ánh mắt Lục Thiên Ánh âm lệ, cúi đầu lạnh lùng nhìn thi thể.
Tây Ngạn Du nằm ở trên giường: "......"
Giọng nói Lục Thiên Ánh lạnh như băng: "Dẫn đi."
Ba người kia cùng thi thể đều bị thủ hạ lôi xuống.
Cửa phòng đóng lại, Lục Thiên Ánh đứng ở tại chỗ.
Hàng năm trà trộn bên trong hắc ám cùng giết chóc, giờ này khắc này, Lục Thiên Ánh không những không khiếp sợ, ngược lại còn có chút nhiệt huyết cuồn cuộn.
Sau khi giết chóc, gã đều sẽ tìm đến mỹ nhân đêm xuân, hiện giờ, mỹ nhân đã ở trước mắt......
Thật lâu sau, gã mới nhấc chân đi đến bên người Tây Ngạn Du, đè nén dục vọng đang điên cuồng tuôn ra, thanh âm ám ách: "Sợ sao?"
Không ai đáp lại.
Lục Thiên Ánh ngồi vào mép giường mới phát hiện, Tây Ngạn Du nhắm mắt rồi.
Gã cho rằng Tây Ngạn Du là kinh hách quá độ nên ngất đi, kiểm tra mạch tượng, hoá ra là ngủ.
Động tĩnh lớn như vậy, thế mà không có tỉnh?
Một lúc lâu Lục Thiên Ánh không nói gì, bế Tây Ngạn Du lên, đưa tới hậu viện, gã an bài cho Tây Ngạn Du một gian phòng mới ở dưới lầu, đem người đặt trên giường, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Ánh đèn vàng cung đình trong phòng chiếu ấm áp.
Mỹ nhân dưới ánh đèn, càng nhìn càng động tâm.
Dục vọng khó ức, máu nóng sôi trào.
Gã duỗi tay khẽ vuốt tóc Tây Ngạn Du, sau đó là gương mặt, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên mặt Tây Ngạn Du, một lần dừng khó dời đi, dần dần mê mẩn.
Bỗng nhiên, hắn lấy lại tinh thần, kết quả phát hiện......
Hiện tại cảm giác gì cũng đều tan thành mây khói, phản ứng của thân thể khôi phục bình thường.
Cả người thần thanh khí sảng, không chút tạp niệm....
Lục Thiên Ánh sửng sốt một chút, vẻ mặt cổ quái.
Này...... Tình huống này chưa từng xảy ra.
Nghĩ đến cái gì, Lục Thiên Ánh nhắm mắt, quyết định tắm gội thay quần áo rồi trở lại.
Thời điểm trở lại, Lục Thiên Ánh che kín dục vọng trong mắt, nhưng mà nhìn đến gương mặt ngủ yên bình của Tây Ngạn Du, một bộ dáng không hề phòng bị, tự nhiên dục vọng không cánh mà bay.
Nháy mắt trở nên ——
Thanh tâm quả dục.
Hữu tâm vô lực.
...
Lục Thiên Ánh tự bắt mạch cho mình, sắc mặt đại biến, cọ đứng lên, biểu tình rất không ổn.
Gã cổ quái, cúi đầu nhìn Tây Ngạn Du một lúc lâu, rồi xoay người rời đi.
Bước chân tuy rằng vẫn trầm ổn như cũ, nhưng bóng dáng lại để lộ ra một tia kinh hoảng thất thố.
Thấy thế, Vân Lâm Quân như suy tư gì, đi đến mép giường, nhìn Tây Ngạn Du.
Thật lâu sau, hơi hơi híp mắt, cười:
"Đáng sợ đáng sợ."
***
Ngày thứ ba, Lục Thiên Ánh cho Tây Ngạn Du nghỉ ngơi xong rồi, nhưng cũng không ai tới tìm cậu đi học, vì thế, cậu đương nhiên lười biếng, đến phòng nghỉ phơi nắng.
Ninh Chiếu cùng Ngọc Thanh Sương cũng không thấy mặt, ngày ấy trừ bỏ ba kẻ dẫn sói vào nhà, còn xử lý vài người, trong lâu nhất thời đều an phận không ít.
Một vị tiểu ca ca bên người Tây Ngạn Du nhỏ giọng nói với mọi người xung quanh.
"Nghe nói gần đây sắc mặt lâu chủ vẫn luôn không tốt lắm, đám người Ngọc công tử đều rất lo lắng. Mấy ngày nay mọi người không có chuyện gì đừng lảng vảng trước mặt lâu chủ, trước đấy đã xử lý vài tên không có mắt dám cọ bên người lâu chủ."
Mọi người trong lòng lo sợ, gật gật đầu.
Tây Ngạn Du làm lơ tiểu thần tiên bảo hộ ngồi ở bên, ánh mắt dừng ở sạp bánh quẩy tào phớ trên đường.
Thèm!!!
Hơn nữa, cậu bỗng nhiên muốn đi ra ngoài một chút.
Tây Ngạn Du xuống dưới lầu dạo qua một vòng, đi đến cửa lâu, bị quản sự ngăn cản.
Người trong lâu không thể đi ra ngoài.
Tây Ngạn Du đành phải xoay người, thoáng nhìn vạt áo màu tím bên cạnh, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, đi về gian phòng ở hậu viện.
Chắp tay trước ngực làm bộ cầu nguyện, nhẹ nhàng nhắc mãi ra tiếng: "Tiểu thần tiên bảo hộ, ta muốn ăn bánh quẩy tào phớ."
Vừa đi vừa lặp lại những lời này, Vân Lâm Quân đi theo bên người bị ồn đến đau đầu.
Tây Ngạn Du mới vừa đến tầng 6, liền thấy một gã sai vặt mang một hộp đồ ăn chờ ở trước cửa phòng, thấy cậu lại đây, liền duỗi tay đưa đồ cho cậu.
Tây Ngạn Du nhìn gã một cái, mở hộp đồ ăn ra, bên trong là bánh quẩy tào phớ còn nóng hổi.
Gã sai vặt giao đồ xong, từng bước một đi xuống, chờ tới lúc xuống dưới lầu, phảng phất như bỗng nhiên tỉnh ngủ, nhìn trái ngó phải, gãi gãi đầu.
Mình vừa rồi hình như làm cái gì......
Làm cái gì nhỉ? Nghĩ không ra.
Gã sai vặt gãi gãi đầu, tiếp tục đi làm nốt công việc của mình.
Tây Ngạn Du mang hộp đồ ăn vào phòng, đem bánh quẩy cùng tào phớ đặt lên bàn, lập tức khai món.
Ăn uống no đủ, Tây Ngạn Du chép miệng, chắp tay trước ngực, nhắm mắt: "Cảm ơn tiểu thần tiên bảo hộ!"
Vân Lâm Quân ngồi ở bên cửa sổ, được lấy lòng, khẽ cười một tiếng.
Lại nói: "Không có gì."
Ngày hôm sau, vẫn như cũ không ai quản Tây Ngạn Du, Tây Ngạn Du cũng không đi tiền viện, cậu giống như một tiểu hài tử phát hiện ra một chuyện rất thú vị cùng thần kỳ.
Hôm nay hiếm khi dậy sớm, cậu ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bàn, thần bí hề hề nhìn trái ngó phải, chắp tay trước ngực, nhắm mắt thành kính cầu nguyện:
"Tiểu thần tiên bảo hộ, ta nghe nói bên kia đường có nhà bán thịt lừa nướng ăn rất ngon, món ăn kèm còn có cháo bắp, dưa muối cùng dầu chiên ớt, hút hút......"
Vân Lâm Quân nhìn bộ dáng thèm ăn kia, cười hừ một tiếng.
Một lát sau, tiếng đập cửa vang lên.
Tây Ngạn Du ra mở cửa, phát hiện vẫn là gã sai vặt hôm qua, đem hộp đồ ăn giao cho cậu, xoay người rời đi.
Tây Ngạn Du đóng cửa lại, nuốt nước miếng mang hộp đồ ăn lên bàn, rồi lấy đồ bên trong ra, đôi mắt sáng lấp lánh, xoa tay hầm hè, lại không có trực tiếp khai món, mà là ngoan ngoãn ngồi xuống, chắp tay trước ngực nhắm mắt nhẹ nói: "Cảm ơn tiểu thần tiên bảo hộ, moaz moaz ~"
Động tác uống trà của Vân Lâm Quân dừng lại, sắc mặt cổ quái nhìn cậu, trong mắt hiện lên nghi hoặc, tựa hồ như không rõ "moaz moaz" kia là có ý gì.
Qua một hồi lâu, sắc mặt hắn bừng tỉnh.
Cổ quái nhìn Tây Ngạn Du một cái, dời đi tầm mắt.
Uống một ngụm trà, lại nhìn về phía Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du đã động thủ.
Cắn một miếng da nướng xốp giòn giòn, một ngụm nuốt xuống, lại thêm một miếng thịt lừa thơm thơm, cùng dưa muối và ớt chiên bỏ vào trong miệng, vị giác bùng nổ!
Cuối cùng là một ngụm cháo......
Tây Ngạn Du thỏa mãn than thở, hạnh phúc cười tươi.
Tiếp theo, tay trái thịt nướng, tay phải dưa muối ớt cay cháo bắp, vội đến vui vẻ vô cùng, một bên ăn một bên rung đùi đắc ý.
Vân Lâm Quân nhìn dầu mỡ trên miệng cùng nụ cười phá lệ đẹp mắt của cậu, khóe miệng hơi cong.
Ngày thứ ba......
Ngày thứ tư......
***
Cứ như vậy nhàn nhã qua một tháng, cầu gì cũng được tiểu thần tiên đáp ứng.
Trải qua một tháng ăn uống thả cửa, Tây Ngạn Du mập lên một ít, không hề khô gầy, sắc mặt hồng nhuận có ánh sáng, tóc cũng dài ra. Đen nhánh mềm mại lại xoã tung, xúc cảm cực tốt, da thịt Tây Ngạn Du như tuyết, môi hồng răng trắng, đôi mắt đen bóng, càng thêm câu nhân, cả người xinh đẹp rạng rỡ, làm người không dời nổi tầm mắt.
Hôm nay Tây Ngạn Du dậy sớm, giống như mọi ngày mà ngồi ở bàn cầu nguyện: "Tiểu thần tiên thân ái ~"
Vân Lâm Quân đang uống trà, nghe thấy hai từ "Thân ái", thiếu chút nữa bị sặc.
Hắn liếc xéo Tây Ngạn Du, cười như không cười.
Tây Ngạn Du nói tiếp: "Ta muốn ăn Tuyết Hoa Lạc ~"
Nhưng mà, lần này chọc đúng tổ ong vò vẽ.
"A."
Vân Lâm Quân cười lạnh một tiếng, từ từ đứng dậy, rũ mắt lạnh lùng liếc Tây Ngạn Du, cười nhếch mép:
"Đi mà tìm lâu chủ thân ái mang cho ngươi."
Dứt lời, không hề liếc cậu một cái, thân ảnh như huyễn, biến mất vô tung.
Tây Ngạn Du: "......"