Mười ngày sau.
Ngọc Thanh Sương thỉnh cầu Lục Thiên Ánh, muốn Ninh Chiếu cùng dạy Tây Ngạn Du.
Mấy ngày này Lục Thiên Ánh vẫn đi kiểm tra công khóa, mỗi lần đi đều bị tức giận đến đau gan, nhìn bộ dáng tiều tuỵ của Ngọc Thanh Sương, gã đồng ý.
Cứ như vậy, Ninh Chiếu lại bị kéo vào cái hố lửa này.
Hơn nữa, Lục Thiên Ánh dặn dò bọn họ, mắng có thể, nhưng không được đánh. Hiện tại Tây Ngạn Du đang bị gãy một chân, gã muốn Tây Ngạn Du nhanh chóng dưỡng thương cho tốt, đừng lưu lại khuyết điểm. Trong hai người, gã sợ nhất là Ninh Chiếu không biết nặng nhẹ, làm cho trên người hoặc trên mặt Tây Ngạn có vết sẹo.
Một tháng sau.
Lục Thiên Ánh từ bên ngoài trở về, gã hy vọng trong một tháng này, hai người bọn họ nỗ lực tạo kinh hỉ cho mình. Vì thế, gã hứng thú bừng bừng đi kiểm tra công khóa.
Tóc Tây Ngạn Du mọc ra đoạn ngắn đen nhánh, lười biếng ngồi ở trên ghế, đôi mắt đào hoa nửa mở, một bộ dáng không tỉnh ngủ.
Từ lần trước tiên nhân sờ soạng đầu cậu, liền không xuất hiện ở trước mặt nữa, Tây Ngạn Du mừng rỡ tự do, bởi vì cảm giác tồn tại của vị này rất mạnh, bản thân làm bộ không thấy được hắn thực sự là hao tâm tốn sức.
Thần kỳ nhất chính là, mới hơn một tháng thôi, chân của cậu đã hoàn toàn khỏi.
Trái lại là Ninh Chiếu, hiện tại chỉ có thể chống quải trượng hoặc là ngồi trên xe lăn đi ra ngoài, vì thế, Ninh Chiếu không ngừng trừng cậu.
Lục Thiên Ánh nhìn bộ tóc mới của Tây Ngạn Du, có chút muốn cười, đối với bộ tóc mới đen nhánh này, gã rất vừa lòng.
Trong khoảng thời gian này, Tây Ngạn Du ăn no ngủ ngon, sắc mặt cực kỳ hồng hào.
Trái lại là Ninh Chiếu cùng Ngọc Thanh Sương mặt đầy u sầu, mới chỉ một tháng thôi mà như già đi vài tuổi.
Ninh Chiếu nghiến răng nghiến lợi, hận sắt không thành thép, lúc này gặp được Lục Thiên Ánh, cũng lười đi tố cáo.
Ngọc Thanh Sương yên lặng lấy ra một xấp chữ viết của Tây Ngạn Du.
Lục Thiên Ánh có một loại dự cảm bất hảo, chần chờ một lát, mới dám tiếp nhận nhìn thoáng qua.
@.@
Gã xoa bóp giữa mày, mặt trầm xuống, nhìn Tây Ngạn Du một cái.
Lại thấy Tây Ngạn Du đang ngủ gà ngủ gật.
Lục Thiên Ánh: "......"
Tiếp theo, Ngọc Thanh Sương cùng Tây Ngạn Du chơi cờ, Lục Thiên Ánh nhíu mày nhìn, phát hiện Tây Ngạn Du lần này học quy tắc học không sai biệt lắm, chính là...... Đánh dập khuôn.
Ngọc Thanh Sương thắng một ván rất đơn giản, làm cho người ta có cảm giác như đang khi dễ kẻ ngốc.
Lục Thiên Ánh có chút vui mừng, lại có chút tuyệt vọng.
Kế tiếp, Lục Thiên Ánh kêu Tây Ngạn Du đánh đàn.
Vẫn là khúc đầu đơn giản nhất, thật ra, hiện tại Tây Ngạn Du đàn không khó nghe mấy, chính là lắp bắp, sai sót chồng chất, còn có bộ dáng cực kì nghiêm túc.
Nhưng Lục Thiên Ánh vẫn cau mày, cũng không bởi vì Tây Ngạn Du tiến bộ mà vui vẻ. Gã phát hiện thời điểm ngón tay Tây Ngạn Du đánh đàn rất cứng đờ, phản ứng cũng rất chậm, trong tiếng đàn một chút cảm tình đều không có.
Đây là vấn đề về tư chất.
Ninh Chiếu chống quải trượng đứng ở bên cạnh Lục Thiên Ánh, nhỏ giọng nói: "Chủ thượng, hắn quá ngu ngốc, không có khả năng làm hoa khôi sắc nghệ song toàn, nếu không, chúng ta vẫn là dùng phương pháp khác đi?"
Lục Thiên Ánh cắn răng.
Tây Ngạn Du đàn xong rồi, nhìn về phía Lục Thiên Ánh.
Lục Thiên Ánh nhìn dung mạo Tây Ngạn Du lúc này, vẫn là không cam lòng.
Gã lạnh lùng nói: "Tiếp tục luyện đàn cho ta, trừ phi đàn tốt, nếu không hôm nay đừng ăn cơm."
Dứt lời, nhanh chóng xoay người rời đi.
Ninh Chiếu cùng Ngọc Thanh Sương cũng tìm cớ, vội vàng chạy đi.
Buổi tối, Lục Thiên Ánh từ bên ngoài trở về, vốn định đi thẳng đến hậu viện, nhưng được nửa đường liền dừng bước chân, phân phó người hầu cận: "Đi hỏi một chút, Thời Tiểu Chanh ăn cơm chưa."
Chỉ chốc lát sau, người hầu cận trở về: "Chủ thượng, ngài đi rồi, hắn vẫn đàn đứt quãng như cũ. Theo phân phó của ngài, cơm trưa cùng cơm chiều cũng không mang tới."
Lục Thiên Ánh khoanh tay đứng tại chỗ hồi lâu, thở dài: "Kêu người đi chuẩn bị đồ ăn."Trở lại phòng thay quần áo, đồ ăn cũng chuẩn bị tốt, người hầu cận cầm hộp đồ ăn đi theo sau Lục Thiên Ánh, một đường đi tới tầng 6 của tiền viện.
Lúc này Ninh Chiếu cùng Ngọc Thanh Sương đều ở dưới lầu, tầng 6 to lớn cực kì an tĩnh.
Người hầu cận đẩy cửa phòng Ngọc Thanh Sương ra, Lục Thiên Ánh đi vào thư phòng, bước chân liền dừng lại, bằng mắt thường có thể thấy được sắc mặt gã đen xuống.
Tây Ngạn Du đang nằm ở trên sàn nhà ngủ hô hô, bên miệng còn dính chút điểm tâm.
Lục Thiên Ánh tức đến bật cười.
Gã đến gần Tây Ngạn Du, phát hiện trong ống tay áo của cậu không biết giấu vài khối điểm tâm khi nào.
Duỗi tay niết mặt Tây Ngạn Du, đem Tây Ngạn Du đánh thức, một tay túm người lên, lôi kéo cánh tay đi ra ngoài.
Tây Ngạn Du mơ mơ màng màng chạy chậm theo phía sau, thiếu chút nữa té ngã, Lục Thiên Ánh quay đầu lại nhìn cậu một cái, lúc này mới thả chậm bước chân.
Lục Thiên Ánh mang Tây Ngạn Du đi đến nhã gian của tầng 2 Xuân Phong Lâu, xem biểu diễn ca vũ cùng đánh đàn dưới lầu.
Tây Ngạn Du ngồi ở bên người gã, ngồi không ra ngồi, như không có xương dựa vào lan can, nhìn khung cảnh dưới lầu, bộ dáng rất hưởng thụ.
Người hầu cận bày xong đồ ăn, liền lui ra.
Lục Thiên Ánh nhìn Tây Ngạn Du một cái: "Ngươi phải luyện giống như bọn họ mới có thể."
Tây Ngạn Du: "Ừm."
Cậu cầm lấy đôi đũa, gắp đồ ăn ăn.
Lục Thiên Ánh nhìn cậu cầm đôi đũa cũng không ra hồn, trách mắng: "Bút lông cầm không tốt thì thôi đi, hiện giờ cầm đũa ăn cũng không nên thân?"
Tây Ngạn Du buông đũa, xoè đôi tay cho gã xem.
Lục Thiên Ánh: "......"
Trên tay Tây Ngạn Du đều là vết thương khi luyện đàn bị dây đàn cắt trúng.
Thời gian cậu luyện đàn ngắn, không giống như mấy người Ninh Chiếu có nền tảng sẵn, Lục Thiên Ánh nhìn những vết thương kia, bỗng nhiên có chút mềm lòng.
Lục Thiên Ánh xụ mặt: "Nghỉ ngơi hai ngày rồi mới luyện tiếp."
Tây Ngạn Du gật đầu, tiếp tục dùng bữa, một bên ăn một bên xem ca vũ.
Lục Thiên Ánh nhìn bộ dáng mỹ mãn hưởng thụ của cậu, vừa tức vừa buồn cười.
Bất tri bất giác, ánh mắt gã dừng ở trên người Tây Ngạn Du thật lâu, sau khi ý thức được điểm này, Lục Thiên Ánh nhăn nhăn mày, dời đi tầm mắt, nhìn về phía dưới lầu.
Chẳng được bao lâu, bên tai vang lên một tiếng ngáy nhẹ nhàng.
Lục Thiên Ánh nhìn qua, liền phát hiện Tây Ngạn Du ăn uống no đủ, ghé vào trên bàn ngủ rồi.
Lục Thiên Ánh: "......"
Lục Thiên Ánh ôm Tây Ngạn Du trở về phòng của mình, đem người đặt trên giường, ngồi nhìn dung nhan của Tây Ngạn Du khi ngủ, nhịn không được mà duỗi tay sờ sờ tóc Tây Ngạn Du.
Lông xù xù, tuy rằng ngắn, nhưng xúc cảm rất tốt, gã khá vừa lòng.
Thân ảnh quỷ mị của Vân Lâm Quân không biết xuất hiện trong bóng đêm khi nào, hắn nhìn một màn này.
Lục Thiên Ánh xuống dưới lầu tắm rửa, rồi trở lại phòng, nằm bên cạnh Tây Ngạn Du, nghiêng người nhìn Tây Ngạn Du thật lâu, sau đó bất tri bất giác đi vào giấc ngủ.
Lại một đêm ác mộng.
Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, Lục Thiên Ánh xoa xoa cái trán, sắc mặt rất kém.
Gã nhìn Tây Ngạn Du ngủ không biết trời trăng đất hỡi, sắc mặt hòa hoãn chút, tay chân nhẹ nhàng thay quần áo ra cửa.
Tây Ngạn Du ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh.
Hôm nay hiếm khi ánh mặt trời chiếu khắp, cậu mở hai mắt, lại nhìn thấy tiên nhân ngồi bên cửa sổ đang nhàn nhã nhìn phong cảnh bên ngoài.
Vân Lâm Quân cảm giác được tầm mắt, quay đầu lại, liền thấy Tây Ngạn Du nhìn chằm chằm Tuyết Hoa Lạc của mình đặt trên bàn, đôi mắt sáng long lanh.
Tây Ngạn Du vừa mới tỉnh ngủ, gương mặt đỏ bừng, tóc ngắn đen nhánh xù xù, mắt đào hoa mở to, bên trong tràn đầy kinh hỉ.
Vân Lâm Quân cười cười, lười nhác nhìn Tây Ngạn Du từ trên giường đi đến bên cạnh bàn, vẻ mặt thỏa mãn bắt đầu ăn Tuyết Hoa Lạc.
Như là một động vật nhỏ, vui sướng ăn ăn, còn phát ra thanh âm ngao ô ngao ô, cực kì đáng yêu.
Vân Lâm Quân duỗi tay, sờ sờ tóc Tây Ngạn Du.
Xúc cảm đích xác rất tốt.
Vì thế, hắn sờ tới sờ lui.
Tây Ngạn Du: "......"
Ngứa!
Như thế nào mà còn chưa sờ xong vậy QAQ
Tây Ngạn Du ăn xong Tuyết Hoa Lạc, cảm thấy mỹ mãn cười, lẩm bẩm nói: "Lâu chủ đối với ta thật tốt, biết ta thích Tuyết Hoa Lạc nhất!"
Vân Lâm Quân dừng tay lại.
Tây Ngạn Du đứng lên, cuối cùng cũng thoát khỏi ma chưởng của tiên nhân, duỗi người, mở cửa hỏi gã sai vặt bên ngoài: "Lâu chủ đâu?"
Vân Lâm Quân nhìn chằm chằm cái ót của Tây Ngạn Du, hừ lạnh một tiếng, chén cùng thìa ngọc Tuyết Hoa Lạc tức khắc hóa thành bột mịn, thân ảnh theo sương mù tan đi.
Tây Ngạn Du nhẹ nhàng thở ra, lập tức sờ tóc ngắn của mình, qua một hồi lâu, liền nhàn nhã đi tới tiền viện.
Cậu chuẩn bị tới phòng nghỉ ngơi ở tầng 5 để phơi nắng, nghe nhóm tiểu ca ca nói chuyện phiếm, cùng ăn đồ ăn vặt.
Không đợi cậu từ hậu viện đi đến tiền viện, liền có người thấy được cậu, gã nhanh chóng đi lên tầng 6 mách lẻo với Ninh Chiếu.
"Công tử, ta vừa mới nhìn thấy Thời Tiểu Chanh kia từ hậu viện lại đây."
Lúc này Ninh Chiếu đang ăn cơm trưa, nghe vậy dừng một chút, xua xua tay: "Này có gì hiếm lạ? Dung mạo như vậy, hơn nữa......"
Ninh Chiếu uống một ngụm rượu, ý vị thâm trường nói tiếp: "Không phải tên thầy bói kia tính rất linh nghiệm sao, còn nói hắn quý không thể nói, người như vậy, tùy hắn đi thôi."
Người nọ thấy không tạo thị phi thành công, còn bị cái gọi là quý không thể nói kia ghen ghét một chút.
Rõ ràng là trừ bỏ diện mạo bên ngoài, còn lại không khác phế vật tí nào, cố tình mệnh cách còn quý không thể nói, quả thực đem nỗ lực của mọi người đều biến thành chê cười.
Ninh Chiếu tiếp tục dùng bữa, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì thì đi ra đi."
Người nọ ngoan ngoãn lui ra.
Chờ trong phòng chỉ còn một mình Ninh Chiếu, hắn dừng đôi đũa ở không trung thật lâu.
Quý không thể nói......
Ninh Chiếu nhắm mắt lại, buông đũa xuống, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ.
***
Tên tiểu quan từ trong phòng Ninh Chiếu đi ra có dung mạo cũng không tệ lắm, không châm ngòi thành công, càng nghĩ càng không cam lòng, nơi này không thành, còn có khác chỗ, vì thế, gã tụ tập mấy người có quan hệ tốt, chuẩn bị dạy Tây Ngạn Du một bài học.
Tây Ngạn Du đi vào Xuân Phong Lâu, mới vừa đi được một nửa cầu thang của tầng 1, bỗng nhiên có một đám người phần phật từ dưới đi lên.
Tây Ngạn Du dán vào tay vịn cầu thang, nghiêng người muốn nhường đường, người đi cuối cùng trong số bọn họ, lại giống như bỗng nhiên bị vướng, hắn "Ai nha" một tiếng, té sấp về phía trước, vì thế, nhóm người này loạn thành một đoàn, ồ ạt bay thẳng tới phía cậu.
Ngọc bội vang lên một tiếng nhỏ.
Đúng lúc này, có một người trong đám bọn họ thật sự bị trượt chân, bổ nhào thật mạnh về phía trước, mọi người đụng vào nhau cùng lăn xuống dưới, lúc ngang qua Tây Ngạn Du, Tây Ngạn Du chỉ bị cọ nhẹ một chút, chuyện gì cũng không có.
Tây Ngạn Du nhìn thoáng qua đoàn người quăng ngã dưới lầu, dư quang ngó đến một mảnh góc áo màu tím, không nhìn nhiều, tiếp tục lên trên.
Đi đến tầng 2, có người ở bên trên nghe thấy động tĩnh, liền ghé vào tay vịn nhìn xuống, sau đó, bầu rượu bưng trong tay, "Không cẩn thận" hất xuống đầu Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du chỉ cảm thấy ai đó kéo quần áo mình, khiến bước chân lên lầu dừng một chút, bầu rượu rơi tan tành trước mặt.
Đám người lăn xuống tầng 1, cùng người thất thủ bên trên, thi nhau nhìn về phía Tây Ngạn Du, kết quả nhìn thấy chính là, một Tây Ngạn Du lông tóc vô thương.
Mọi người: "......"
Tây Ngạn Du hơi nghiêng nghiêng đầu, như là nhìn thoáng qua đằng sau.
Vân Lâm Quân liền đứng ở phía sau cậu.
Tây Ngạn Du: "......"
Không có việc gì, ta còn có thể diễn.
Cậu làm bộ trước mặt là không khí, nghi hoặc nhìn thoáng qua, liền quay đầu tiếp tục lên trên.
Lần này, không có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn, thuận thuận lợi lợi đi vào phòng nghỉ ngơi ở tầng 5.
Ninh Chiếu cùng Ngọc Thanh Sương đều không ở, nhóm người ngày thường đi theo Ninh Chiếu không ai phản ứng cậu, hơn nữa, vừa rồi hai lần muốn giáo huấn cậu đều không thành công, trong lòng nghẹn hỏa.
Ngược lại là nhóm tiểu ca ca thân cận Ngọc Thanh Sương thi nhau lôi kéo cậu ngồi vào bên cửa sổ, biết Ngọc Thanh Sương vì dạy Tây Ngạn Du mà lao tâm lao lực, nhưng là Tây Ngạn Du không thông suốt, nên bất đắc dĩ quở trách cậu.
Tây Ngạn Du ngồi nghe không cãi lại, một bộ dáng vô tâm vô phế, nhóm tiểu ca ca cũng không nói cậu nữa, gọi đồ ăn ngon cho cậu ăn.
Thân ảnh Vân Lâm Quân xuất hiện ở bên cửa sổ, ngồi trên lan can.
Tây Ngạn Du làm bộ không phát hiện, lười biếng ghé vào cửa sổ, nằm bên chân Vân Lâm Quân, xem cảnh sắc dưới lầu.
Ánh mặt trời rất dịu, trên đường cái rộn ràng, nơi nơi tràn ngập tiếng cười nói
Dưới ánh mặt trời, tóc ngắn xù xù.
Vân Lâm Quân tươi cười lạnh lùng.
Ánh mắt lạnh căm căm, dừng ở trên người Tây Ngạn Du.
Khiến cho Tây Ngạn Du như đứng trong đống lửa, như ngồi trong đống than, như mũi nhọn đâm vào, như cá mặn trong chảo dầu......
Mà lúc này, trên đường lớn có người nhìn thấy Tây Ngạn Du, đầu tiên là cảm thấy tóc của cậu rất buồn cười, nhưng lúc nhìn đến gương mặt của cậu, liền sửng sốt một lát, rồi bất tri bất giác nhìn thật lâu, trong mắt tràn đầy kinh diễm.
Thấy đám người tụ ở dưới lầu, một tên ăn chơi trác táng mang theo người tới xem náo nhiệt, vừa nhấc đầu nhìn lên, lập tức trong mắt tràn đầy tà niệm.
Vân Lâm Quân nhàn nhạt nhìn thoáng qua.
Chợt gió to thổi bụi, trời đất u ám.
Người qua đường hoảng loạn tìm nơi tránh né, trong lúc nhất thời trên đường không còn ai.
Đám người tụ tập dưới Xuân Phong Lâu đã sớm tan hết.
Tây Ngạn Du yên lặng thu hồi đầu.
Cửa sổ chợt bị gió lớn đập, dọa Tây Ngạn Du nhảy dựng.
Vân Lâm Quân tiếp tục lạnh như băng, cười như không cười nhìn chằm chằm Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du: "......"
Ta chỉ là muốn phơi nắng xem cảnh phố, như thế nào mà so với hầu ca đi lấy kinh còn khó hơn?
Một lát sau, thời tiết lần nữa trở nên sáng sủa, ánh mặt trời chiếu khắp.
Tây Ngạn Du cẩn thận đẩy cửa sổ ra, lần này cậu không dám thò đầu nữa, chỉ dò ra một đôi mắt, nhìn về phía bên ngoài.
Trông cậu giống như tên trộm nhỏ, Vân Lâm Quân trầm mặc thật lâu, duy trì bộ dáng lạnh băng, dời đi tầm mắt.
Nhưng khóe miệng lại lộ ra một tí xíu ý cười, rất nhanh đã thu hồi.
Đúng lúc này, một cái gã sai vặt lại đây thêm trà, trong tay còn có một ấm nước nóng, lúc gần đi tới chỗ Tây Ngạn Du, bỗng nhiên dưới chân bị vấp.
Mắt thấy ấm nước sắp rời tay, giống như là muốn hạ cánh trên mặt Tây Ngạn Du, vốn dĩ gã sai vặt kia làm động tác lung lay một chút, lại không biết tại sao dưới chân bị trượt, cả người ngã ngửa xuống đất, ấm nước nện ở trên ngực ướt một mảng.
Một trận hỗn loạn.
Loại trò vặt nhỏ này rất dễ hiểu, nhóm tiểu ca ca vội vàng bảo vệ Tây Ngạn Du, hỏi Tây Ngạn Du có sao không.
Tây Ngạn Du: "Không có việc gì."
Nghĩ nghĩ, cười: "Bởi vì ta có —— tiểu thần tiên bảo hộ a ~"
Vân Lâm Quân: "......???"