Dịch: Thanh Dạ
Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, Phương Trạm Hoành dẫn theo nhóm lễ tân của công ty chạy ngay đến biệt thự nhà họ Mạnh để bắt đầu công việc. Mạnh Phi Phàm rất vừa lòng với tiến độ làm việc như thế này. Mặc dù khi chú ấy mà đã chơi thì chơi tới điên khùng, nhưng một khi bắt tay vào công việc thì anh rất yên tâm.
Đây là lần đầu tiên tổ chức bữa tiệc cao cấp tại nhà riêng sau khi Mạnh Phi Phàm đến thành phố G. Khách mời đến buổi tiệc hôm nay đều là những người có tiếng trong giới doanh nghiệp, các chính trị gia của thành phố G, Mạnh Phi Phàm là chủ buổi tiệc, cho nên phải đôn đốc để công tác chuẩn bị được tiến hành thuận lợi.
Phòng tiệc và vườn hoa được trang trí đâu vào đó, ngay lúc này lại vừa treo đèn chùm pha lê lên, ánh sáng lan tỏa khắp nơi, chiếc sáng cả một vườn hoa của mùa hè hiếm khi được tươi mát như vậy.
Ở cửa lớn của biệt thự nhà họ Mạnh, Mạnh Phi Phàm cùng Tống Hồng đang đón tiếp những khách mời đến tham dự buổi tiệc tối nay.
Tống Hồng mặc một bộ váy hoa hồng dài được xẻ tà cao cùng với gương mặt được trang điểm tinh tế, trông Tống Hồng như một đóa hoa hồng tuyệt đẹp đang trong thời kỳ nở rộ. Mạnh Phi Phàm trên người mặc một bộ âu phục màu đen, đang được Tống Hồng quàng tay vào, nở nụ cười tươi rói.
Khách khứa liên tục bước vào, ánh mắt luôn luôn liếc nhìn cô gái xinh đẹp đang đứng bên cạnh Mạnh Phi Phàm. Nhìn cảnh này mọi người lại khi nghĩ những tin tức báo chí đăng gần đây, chiến mã Mạnh Phi Phàm sang trọng bên người đẹp nóng bóng, xem ra tin lá cả thì cũng chỉ là tin lá cải thôi.
Qua ánh mắt của các khách mời, Tống Hồng biết được họ đang nghĩ gì. Cô ta ba chìm bảy nổi trong giới người mẫu sáu bảy năm rồi, từ sau khi đến thành phố G gặp được Mạnh Phi Phàm thì mới có được bước tiến lớn như vậy, cô ta phải giữ lấy cơ hội ngàn năm một thuở này.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt cô ta lại càng rạng rỡ hơn, càng dịu dàng hơn khi quàng vào cánh tay Mạnh Phi Phàm. Chỉ đáng tiếc, lúc này Mạnh Phi Phàm cứ bồn chồn không yên, lòng cứ thấp thởm lo lắng chờ đợi ai đó. Mà người đó vẫn chưa xuất hiện!
Phương Trạm Hoành thấy khách mời đã gần đến đông đủ, anh ta nhìn đồng hồ đẹo tay, nói nhỏ với Mạnh Phi Phàm là sắp tới giờ khai mạc buổi tiệc.
Mạnh Phi Phàm nhìn ra con đường lớn ngoài biệt thự lần nữa, không thấy có chiếc xe nào đến nữa. Anh trầm ngâm suy nghĩ rồi nói với Phương Trạm Hoành: “Chú gọi điện lại lần nữa đi, chú nói có bạn cũ của anh ta đang ở đây.” Nói xong câu đó, anh cùng Tống Hồng đi thẳng đến phòng tiệc.
Bên trong phòng tiệc lộng lẫy sang trọng, các quý ông đều quý phái, cao quý và sang trọng, còn các quý cô thì lộng lẫy xinh đẹp, cao quý nhã nhặn.
Mạnh Phi Phàm mở đầu buổi phát biểu bằng giọng trêu đùa, làm cho cả khán phòng đều bật cười. Sau đó, anh tuyên bố bắt đầu buổi tiệc, âm nhạc vang lên, anh mời Tống Hồng nhảy bản đầu tiên của buổi tiệc tối nay.
Điệu tango của Mạnh Phi Phàm rất đẹp, Tống Hồng cũng cố gắng đi theo bước nhảy của anh. Cả sàn nhảy, hai người khắn khít với nhau, nhảy cùng nhau, khi thì đá chân, dậm chân, khi thì xoay vòng đến hoa cả mắt, bước nhảy khi thì nhẹ nhàn nhã nhặn, khi thì nóng bỏng mạnh mẽ, thay đổi liên tục, đẹp đến mức xung quanh đều là tiếng vỗ tay của mọi người.
Sau khi kết thúc điệu nhảy, các khách mời khác cũng lần lượt dẫn theo bản nhảy của mình đi vào sàn nhảy. Ngay tức khắc, bên trong sàn nhảy chỉ thấy người xoay vòng, từng đôi song song với nhau, bước nhảy nhẹ nhàng, nơi nơi đều phát ra tiếng cười vui vẻ.
Mạnh Phi Phàm dẫn theo Tống Hồng đi chào hỏi các khách mời tối nay. Lòng anh luôn thấp thởm không yên, lúc nào cũng nhìn về phía Phương Trạm Hoành. Phương Trạm Hoành chưa bao giờ tham gia buổi tiệc này tẻ nhạt như buổi tiệc tối nay. Tuy có người đẹp bên cạnh, nhưng anh ta lại cảm thấy thiếu thứ gì đó. Đôi mắt luôn nhìn về phía cửa ra vào.
Khi buổi tiệc sắp kết thúc, cuối cùng vị khách quan trọng mà Mạnh Phi Phàm chờ suốt buổi tiệc tối nay cũng đã có mặt. Người có quyền lực thứ hai ở thành phố G, phó thị trưởng Cao Bằng Phi. Anh ta được bổ nhiệm từ thành phố D sang thành phố G, là phó thị trưởng trẻ tuổi nổi tiếng có thực lực nhất tại thành phố G.
Mọi người trong buổi tiệc khi nhìn thấy phó thị trưởng Cao đột ngột đến dự tiệc, rồi nhìn đôi mắt ẩn chứ một sắc thái khác của Mạnh Phi Phàm. Mọi người đều đến chào hỏi phó thị trường Cao. Sau khi phó thị trưởng chào hỏi với mọi người xong, mới thong thả theo Mạnh Phi Phàm đi vào vườn hoa.
“Anh Cao có thể đến tham dự buổi tiệc tối nay làm cho tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh.” Mạnh Phi Phàm đưa tay dùng sức bắt tay với Cao Bằng Phi.
Cao Bằng Phi chỉ nhẹ nhàng bắt tay lại, nở nụ cười: “Anh Mạnh đã tốn công phí sức mời tôi đến đây, còn nói bạn cũ của tôi cũng ở đây cơ mà?” Trong ánh mắt của anh đầy sự nghi ngờ.
Tống Hồng nở nụ cười dịu dàng với anh ta: “Vậy là anh Cao đây không phải đến vì buổi tiệc tối này? Mà là đến vì người đẹp nào đó sao?”
Ánh mắt của Cao Bằng Phi có hơi mất tự nhiên, nhưng nghe thấy Tống Hồng nói như vậy, ánh mắt anh ta lại nhìn về phía cô ta: “Đây là?”
“Đây là Tống Hồng, bạn nhảy tối nay của tôi.” Mạnh Phi Phàm nói vậy, trong ánh mắt của Tống Hồng chợt ảm đạm, nhưng anh lại kéo cô ta vào trong lòng, rồi nói thầm bên tai cô ta câu gì đó, làm Tống Hồng thẹn thùng, rồi nói với Cao Bằng Phi: “Lâm Hiểu Quân đang ở phòng trang điểm, mời anh Cao đi theo em.”
Phương Trạm Hoành nhìn bóng dáng ở đằng xa của Cao Bằng Phi và Tống Hồng, đi đến bên Mạnh Phi Phàm, nói nhỏ: “Chiêu này có hiệu quả không anh?”
“Hai người khi yêu nhau, nhưng lại ba mẹ cấm đoán, thì những kỷ niệm tốt đẹp sẽ luôn khắc mãi trong trái tim.” Mạnh Phi Phàm nói xong, rồi nói thật nhỏ để mọi người không ai nghe thấy. “Lúc nãy chú đã sắp xếp cho phóng viên chụp được hình chưa?”
Phương Trạm Hoành khẽ nhếch môi lên, tỏ vẻ khinh thường. “Chuyện nhỏ này mà anh còn phải hỏi sao? Ngày mai chắc chắn sẽ lên trang nhất của các báo đó.”
Cảnh Mạnh Phi Phàm ôm Tống Hồng vào trong lòng, còn nói khẽ bên tai cô ta đều lọt vào mắt Diệp Giai Ngưng. Đứng ở góc độ này, cô nhìn thấy rõ vành tơ kẽ tóc của hai người dính sát vào nhau, tình cảm khắn khít.
Không biết tại sao, cảnh đó làm cô rất gai mắt. Cô thừa nhận cô ghen tỵ với cô gái đó. Từ khi cô nhìn thấy mấy cái tin lá cải kia, cô rất hâm mộ cũng rất ghen tỵ với cô gái kia.
Đáng lẽ ra tối hôm nay cô không ở đây. Ngày đó kỳ lạ thay Mạnh Phi Phàm lại nói cho cô nghỉ phép, khi ấy cô vô cùng mừng rỡ, lấy hành lý chạy đi ngay, quên mang theo máy tính xách tay, đã vậy hôm nay lại là ngày phải nộp tài liệu mà giáo sư Miller đã giao, cho nên cô mới phải vội vã chạy đến cầu xin Phương Phương chở cô về nhà họ Mạnh.
Cô buồn bã buông một góc rèm cửa xuống, quay về bàn làm việc trong phòng, vừa tìm máy tính xách tay, vừa lẩm bẩm một tiếng.
Thì ra Mạnh biến thái nói cho cô nghỉ phép là có âm mưu! Anh ta sợ một bác sĩ tâm lý như cô có mặt ở nhà anh ta, sẽ làm cho khách mời đến dự tiệc nảy sinh nghi ngờ không tốt về anh ta. Mạnh biến thái cố tình đuổi cô mà. Hừ!!
“Giai Giai này, cậu nói ai là biến thái vậy?” Tiếng của Phương Phương vang vọng trong phòng, cô ấy vừa đi vào phòng liền nghe thấy tiếng Diệp Giai Ngưng lẩm bẩm điều gì đó.
“Mình nói mình chỉ là một bác sĩ tâm lý thôi, phải tiếp xúc lâu dài với người biến thái, thì sớm muộn gì mình cũng biến thái theo.” Diệp Giai Ngưng bực bội nói với cô ấy.
“Giai Giai à, cho dù cậu có bị biến thái thật, bây giờ bạn có được đãi ngộ tốt như thế này. Thì cứ nhận tuốt đi. Mình không ngờ nha, không biết cậu đây đạp phải vận may mắn quỷ quái gì, mà lại gặp được khách hàng đầu tiên là đại gia siêu giàu như vậy, đi công tác mà còn được ở chỗ sang trọng như vầy.” Phương Phương nhìn cô bằng vẻ mặt hâm mộ xen lẫn ganh tỵ.
Diệp Giai Ngưng liếc cô ấy một cái, nói lại: “Nhà cao cửa rộng không bằng cái ổ nhà mình.”
“Cậu nói quá rồi đó. Cái ổ nhà cậu so với chỗ này khác xa một trời một vực nha! Cậu nhìn đi, nhìn đi, cậu nhìn gian phòng trống không này còn bự gấp hai lần cái ổ nhà cậu đó. Không nói thì thôi, muốn nói thì phải nói đến cái nhà tắm kia kìa, toàn là đồ của TOTO khhông nha, ngay cả bồn cầu cũng là hàng cao cấp loại một không đó. Lúc nãy mình chỉ xài có một chút, mà nó tự động xả nước còn hong khô luôn. Trời ạ! Ở đây còn tốt hơn cả khách sạn năm sao.”
“Được rồi, cậu đi xem thử khách khứa ở dưới lầu đi hết chưa, nếu đi hết rồi, mình cũng phải mau chóng quay về cái ổ của mình. Nếu còn ở đây thêm một giây nữa chắc mình sẽ ngớ ngẩn mất.” Diệo Giai Ngưng ngăn Phương Phương tiếp tục lải nhải.
“Thôi đi. Chẳng phải hai ngày nữa cậu sẽ trở lại đây à. Nếu cậu ngớ ngẩn thật, thì cậu đi nói với nữ ma đầu của bọn cậu là cậu không muốn chữa trị cho vị khách này là được chứ gì.”
“Thôi đi, thôi đi, nói với cậu thì cậu cũng chẳng hiểu.” Diệp Giai Ngưng thở nhẹ một hơi. Nếu cô đã đến đây rồi thì không thể bỏ chạy nửa chừng, tay không quay trở về được.
Phương Phương vén một góc màn lên nhìn, ở bên ngoài đều yên tĩnh không tiếng động: “Hình như mọi người đều đi hết rồi. Chúng ta đợi thêm chút nữa mới đi hay bây giờ đi luôn?”
“Bây giờ đi luôn đi.” Diệp Giai Ngưng nhấc túi đựng máy vi tính lên, nghĩ một hồi rồi nói: “Chúng ta đi cửa sau đi.”
Hai cô đi xuống dưới lầu, rồi đi thẳng vào vườn hoa, đi về phía cửa sau.
Lúc đi ngang qua vườn hoa, Diệp Giai Ngưng mới phát hiện, hoa cỏ trong vườn hoa bị buổi tiệc vui vẻ kia giày vò cả một đêm, chúng nó đều ngã tới ngã lui. Những đóa hoa quân tử lan vốn trồng ngay ngắn về phía mặt trời xung quanh bể bơi giờ đều bị người ta đi qua đi lại làm dơ bẩn nằm trong một góc.
Cô nghĩ đến những lời căn dặn của dì Lưu trước khi về Giang Thành, bà dặn cô phải chăm sóc thật tốt mười chậu quân tử lan này, những chậu quân tử lan này đều do mẹ của Mạnh Phi Phàm trước khi mất để lại.
Nghĩ đến đây, cô bảo Phương Phương ra ngoài khởi động xe trước, còn mình thì đi đến cái góc ôm từng chậu quân tử lan đặt lại chỗ vốn thuộc về bọn chúng.
Cuối cùng Tống Hồng cũng tìm được chiếc bông tai lúc nãy đeo trên tai bị rớt ở bên hồ bơi sau vườn hoa. Đây là chiếc bông tay bằng thạch anh được làm thủ công mà mấy ngày trước ở buổi lễ ra mắt sản phẩm mới Mạnh Phi Phàm đã tặng cô ta, cô ta quý nó hơn cả vàng.
Cô ta nhặt bông tai lên, đeo lên tai, lúc quay người, thì nhìn thấy ai đó đang sửa sang lại cây cỏ ở bên kia hồ bơi. Tối thế này rồi ai còn ở đó nhỉ? Cô ta khó hiểu giương hai mắt lên nhìn. Nhờ ánh đèn ở bên hồ bơi, nhìn thấy được một gương mặt quen thuộc.
Cô ta sững sờ trong chốc lại, trong đầu chợt có một suy nghĩ lướt qua. Tại sao cô gái kia lại ở chỗ này chứ? Cô ta không ngờ mình sẽ gặp lại bác sĩ tâm lý không lâu trước đây đã dùng máy nói dối khiến cô ta bị đuổi khỏi buổi tiệc giao lưu!
Chẳng lẽ cô gái đó chính là bác sĩ tâm lý xinh đẹp mà Phương Trạm Hoành đã nhắc đến sao? Mấy ngày trước, mấy ngày liền Mạnh Phi Phàm không đến tìm cô ta. Cô ta tìm đủ mọi cách moi tin từ Phương Trạm Hoành. Mà Phương Trạm Hoành chỉ rỉ ra một chút tin, nói gần đây Mạnh Phi Phàm đang qua lại có chút gần gũi với một bác sĩ tâm lý trẻ tuổi. Lúc cô ta nghe được tin này còn buồn bực, khẩu vị của Mạnh Phi Phàm thật kỳ lạ.
Cô ta định tìm xong bông tay rồi rời khỏi, nhưng lúc này trong đầu chợt nảy sinh ra một ý nghĩ độc ác.