Dịch: Thanh Dạ
Dì Lưu đã quay trở về Giang Thành vào buổi chiều.
Cả một căn biệt thự to lớn của nhà họ Mạnh, nhưng chẳng có lấy một người để trò chuyện, lúc Diệp Giai Ngưng cảm thấy buồn chán đến cực độ thì mẹ cô gọi điện thoại đến.
Ở đầu bên kia điện thoại, mẹ của cô không ngừng dặn đi dặn lại, đi công tác không cần phải làm việc quá sức, khi nào về thì phải gọi về nhà trước. Cô vâng dạ từng điều một, hai mẹ ngồi trò chuyện về chuyện trong nhà một lát, rồi mới cúp máy.
Khi cúp điện thoại, cô hơi tự trách mình, lúc đầu cắn răng đến nhà họ Mạnh vì một lý do khác, chính là muốn nghe ngóng chuyện về “Đông Phương Vận”. Nhưng đến nhà họ Mạnh biết bao nhiêu ngày rồi, nhưng chẳng nghe được chuyện gì về “Đông Phương Vận” cả. Mấy ngày trước Phương Trạm Hoành cũng đến đây một hai lần, nhưng mỗi lần anh ta đến đều đi thẳng vào trong phòng làm việc của Mạnh Phi Phàm. Ở trong đó nói chuyện suốt cả buổi, mà cô chẳng nghe được bọn họ nói gì.
Trong lúc cô thở dài, thì máy tính xách tay phát ra tiếng khởi động máy. Cô dời tầm mắt đền màn hình, thì ngay lúc đó trang tin tức hiện ra, cô vô tình liếc mắt qua nhìn, thì lại nhìn thấy trong hình ảnh trong bản tin xuất hiện một gương mặt vô cùng quen thuộc. Đó chính là gương mặt của Mạnh Phi Phàm.
Một Mạnh Phi Phàm với gương mặt đầy quyến rũ nhưng bí hiểm khó lường, sao lại muốn xuất hiện trước công chúng nhỉ?
Lúc trước cô muốn tìm hiểu về tập đoàn Phi Phàm, cho nên cũng từng điều tra về Mạnh Phi Phàm. Nhưng trong những tài liệu về anh ta, chẳng có bao nhiên thông tin, những bức ảnh đo ký giả chụp được nếu không phải cúi đầu thì cũng là đeo kính đen.
Thế vậy mà hôm nay cô lại nhìn thấy ba chữ “Mạnh Phi Phàm” ở trên tin tức, đã vậy còn toàn là những tin lá cải về anh ta, mà tin nào cũng nói toàn lời hay ý đẹp về anh ta. Đây là trào lưu quỷ quái gì đây?
Cô cảm thấy thú vị, mở bản tin với tựa đề “Chiến mã Mạnh Phi Phàm sang trọng bên người đẹp nóng bỏng.”
Chậc? Người đẹp nóng bỏng ! Câu này của anh ta cũng không tệ nhỉ?!
Diệp Giai Ngưng vô cùng tò mò, cô kích chuột vào, mở bản tin ra xem.
Cô xem nhanh nội dung trong bản tin. Thì ra Mạnh Phi Phàm hùng hồ tham gia buổi lễ tung ra sản phẩm mới của công ty nội y Amy thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Phi Phàm. Ở trong buổi lễ tung ra sản phẩm mới đó, một Mạnh Phi Phàm ăn mặc chỉnh chu, thanh lịch quý phái, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp, dáng người nóng bỏng.
Cô xem mấy tin lá cải này làm cô rất thoải mái, nên phóng to hình lên, nhìn thử xem anh Mạnh biến thái kia thưởng thức người đẹp ở mức độ nào, nhưng không ngờ vào giây phút cô nhìn vào hình thì ngây người. Bởi đó chính là cô ta!
Cô không tin được nên phóng thật to tấm hình ra, dán mắt sát vào màn hình. Nụ cười của cô gái trong lòng Mạnh Phi Phàm vô cùng sáng lạn, trong ánh mắt còn có sự kiêu ngạo.
Chính là cái cô lần trước ở bên ngoài hội trường buổi giao lưu đã cho cô một cái tát!
Diệp Giai Ngưng nghĩ lại, cô gái này chính là người trong buổi vũ hội đã làm cho Nam Hạo kích động. Ủa? Kỳ nha! Sao cô ta có thể bắt được con rùa vàng nổi tiếng của thành phố G nhỉ? Khụ khụ khụ, tiếc thật, tiếc rằng con rùa vàng này, chỉ nhìn mà không thể xài được. Ngay cả khi chỉ được vài giây thôi, anh ta cũng chẳng được.
Tuy cô nghĩ như thế, nhưng nhìn thấy tấm ảnh Mạnh Phi Phàm ôm cô gái kia trong lòng, Diệp Giai Ngưng chợt cảm thấy trong lòng mình lại có một cảm giác ê ẩm chua chát.Cô phải tốn biết bao nhiêu công sức mới có thể đến gần người đàn ông này, vậy mà cô gái kia lại dễ dàng đến như vậy.
Trong chốc lát tâm trạng cô có hơi không vui, nên tắt vi tính, bật điện thoại di động lên, vào Weibo, dạo một vòng xem tình hình gần đây của bạn bè.
Cô kéo đại xuống dưới xem, lại nhìn thấy một mẫu tin nhỏ của Nam Hạo.
Tâm trạng Diệp Giai Ngưng đang có chút ê chề, nhưng lúc này giống như có một cơn bão thổi ngang qua, làm tiêu tan hết mây đen.
Cô mở ngay ra xem. Chỉ nhìn thấy một tấm hình, vẫn chẳng có dòng chữ miêu tả nào.
Cô cầm điện thoại lên, nhìn cho thật kỹ, nghiền ngẫm xem ý nghĩa trong bức tranh này.
Bên dưới bầu trời âm u, có một bóng dáng của người đàn ông. Anh ta vươn tay ra, muốn bắt lấy một thứ gì đó, nhưng lại không bắt được gì.
Diệp Giai Ngưng tỏ vẻ xem không hiểu. Cho dù cô là bác sĩ tâm lý, nhưng cô cũng cảm thấy mình không đoán ra được ngụ ý trong bức tranh này. Cô đành phải đoán theo trực giác của mình, chẳng lẽ, anh muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng không được sao?
Ngay lúc rối bời không đoán ra được, thì điện thoại ở ngoài phòng khách đồ chuông. Cô bỏ điện thoại xuống, đứng dậy, đi nhanh ra ngoài phòng. Cô nghe thấy tiếng chuông phát ra từ một chiếc điện thoại khác. Lúc dì Lưu rời khỏi, đã cố tình kết nối điện thoại nội bộ của giám đốc Mạnh đến phòng cô, để phòng khi có chuyện gì khẩn cấp.
Cô cầm điện thoại lên. “Xin chào, đây là nhà họ Mạnh, xin hỏi tìm ai?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia vô cùng dịu dàng, đó có lẽ một người trẻ tuổi, bên kia ngẩn người một lát, sau đó mới mở miệng hỏi: “Xin hỏi có Louis ở đó không?”
“Louis ư? Ở đây không có ai tên là Louis cả, có lẽ chị đã gọi nhầm số rồi.” Trái tim Diệp Giai Ngưng đập mạnh, Louis chẳng phải là tên tiếng Anh của Nam Hạo sao?
“Xin lỗi cô, người tên Louis mà tôi nói có tên tiếng Trung là Mạnh Phi Phàm. Đây có phải nhà của Mạnh Phi Phàm không?”
Diệp Giai Ngưng trả lời vô cùng lễ phép: “Xin lỗi chị. Anh Mạnh Phi Phàm đã rời khỏi nhà từ sáng sớm rồi. Nếu chị biết số di động của anh ấy, xin hãy gọi vào số đó anh ấy.” Bây giờ mới biết tên tiếng Anh của Mạnh Phi Phàm là Louis nha.
Người ở đầu bên kia thở dài một hơi, giọng nói có chút yếu ớt: “Haiz! Không biết tôi đã gọi cho Phi Phàm biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng lần nào cũng báo ‘ngoài vòng phủ sóng’, xem ra Phi Phàm bỏ mặc tôi rồi.”
Diệp Giai Ngưng nghe bên kia nói thế, không biết phải nói gì. Nghe giọng nói yếu ớt đó, nói không chừng lại là cô tình nhân thứ bao nhiêu của anh ta rồi. Cô đang tính cúp điện thoại, thì không ngờ rằng, bên kia đột nhiên cảm thấy hứng thú với cô.
“Đúng rồi, cô là ai vậy? Cô là người làm mới đến sao?”
“Không phải, không phải đâu, tôi không phải người giúp việc.” Diệp Giai Ngưng phủ nhận ngay.
“Cô không phải người giúp việc, vậy là bạn gái mới của Phi Phàm sao?” Bên kia làm tới, hỏi liên tục.
“Khụ khụ khụ, tôi không phải người giúp việc, cũng không phải bạn gái của anh ấy. Chị đừng hiểu lầm chúng tôi nha? Tôi, tôi.” Diệp Giai Ngưng muốn giới thiệu mình, nhưng không biết phải bắt đầu như thế nào, lại sợ mình nói nhiều, càng che giấu càng lộ nhiều hơn.”
“Ơ? Cô không phải bạn gái của Phi Phàm, vậy sao lại ở trong nhà nó?” Giọng nói bên kia mang vẻ chất vấn.
“Ưm, ừm, tôi cũng không biết phải nói như thế nào, chuyện tôi không phải bạn gái anh ấy là thật, tính cách của anh ấy rất kỳ quái, tôi, anh ấy, khụ khụ khụ, tính cách của anh ta cực kỳ kỳ lạ. Anh ấy không phải mẫu người tôi thích. Nhưng, xin hỏi chị là ai? Chị có cần để lại lời nhắn hay cần tôi chuyển lời đến anh ấy không?”
Ở đầu dây bên kia chợt vang lên tiếng cười khẽ, sau đó, không nói tiếng nào liền cúp máy.
Từ sau khi dì Lưu rời khỏi, buổi chiều cô cũng nhận được vài cuộc gọi, nếu không phải là báo chí, thì cũng là mấy cô gái trẻ tuổi muốn làm quen với Mạnh Phi Phàm.
Mà hiển nhiên cô biết rõ, vẻ bề ngoài gọn gàng sạch sẽ của Mạnh Phi Phàm luôn luôn là điểm thu hút đối với những cô gái trẻ. Anh ta không những sinh ra trong gia đình giàu có ở Giang Thành, mà vẻ bề ngoài còn đẹp mắt, thu hút ánh mắt của mọi người. Cho dù đã từng li dị, nhưng một người chưa có con như anh ta thì trong ánh mắt của phụ nữ vẫn là con rùa kim cương phát ra ánh sáng chói lóa.
Không biết ai từng nói, người đàn ông từng kết hôn, từng li hôn, lại chưa có con, luôn là loại đàn ông những cô gái trẻ muốn gả nhất. Hơn nữa người đàn ông cực phẩm như Mạnh Phi Phàm lại là “máy bay chiến đấu trong đám đại gia!”
Nhưng nếu đứng ở góc độ chuyện nghiệp của một bác sĩ tâm lý, cô lại cảm thấy buồn cho những cô gái trẻ không biết gì kia. Một người đàn ông tâm lý không bình thường, sinh lý cũng có vấn đề, ngay cả nhu cầu sinh lý cơ bản cũng không được đáp ứng, thế còn gì là cuộc sống êm đềm đầy đủ chứ?
Trong lúc cô đang thương sót cho những cô gái mê đắm Mạnh Phi Phàm thì Mạnh Phi Phàm trở về khi trời chập tối, sau khi về thì đi thẳng lên lầu hai.
“Mấy ngày nay bác sĩ Diệp đến đây ăn không ngon ngủ không yên, hôm nay dì Lưu trở về nhà rồi. Bằng không bác sĩ nghĩ phép hai ngày quay về nhà nghỉ ngơi rồi hẳn quay trở lại đây.” Anh nghĩ cả ngày trời mới kiếm được cái cớ tốt nhất để cô rời khỏi.
Diệp Giai Ngưng nhìn anh với vẻ nghi ngời, sao anh ta đột nhiên tốt lành đến vậy nhỉ? Trực giác mách bảo cô rằng, không phải vô duyên vô cớ anh ta làm người tốt, để tránh một giây sau anh ta thay đổi ý định, cô lập tức chạy nhanh về phòng ngủ, cầm lấy hành lý rồi chạy ra lại.”
Khi cô xoay người bỏ đi trong lòng Mạnh Phi Phàm lại có một cảm giác buồn bực kỳ lạ, nhưng không ngờ cô lại cầm hành lý quay trở lại. Ngay lúc này anh muốn khóc chẳng được mà muốn cười cũng chẳng xong.
“Cám ơn anh Mạnh đã đồng ý cho tôi nghỉ phép.” Cô mỉm cười với anh, hai má hiện lên hai lúm đồng tiền, hai mi cong cong, trông thật quyến rũ.
“Tiểu Triệu đi đưa khách rồi, tôi đưa cô về nhà.” Nụ cười híp mắt lại của cô đã thu hút Mạnh Phi Phàm, trong lòng đột nhiên có cảm giác quyến luyến nụ cười ấm áp kia. Năm đó, cũng chính lòng dạ tốt bụng, ngây thơ trong sáng của Trác Nhu đã hấp dẫn anh. Nhưng, giờ đây anh không có bất kỳ tin tức gì của Trác Nhu, ngay cả lòng tin nhỏ nhoi tìm được cô, anh cũng đánh mất.
“Tôi chuẩn bị xong rồi anh Mạnh. Khi nào chúng ta xuất phát vậy?” Diệp Giai Ngưng hỏi nhỏ một câu. Cô nhìn thấy ánh mắt không nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, giống như đang nhìn, mà cũng như không. Ánh mắt của anh bỗng dịu dàng, nhưng cũng đau thương.
“Ờ! Bây giờ chúng ta đi luôn.” Mạnh Phi Phàm nhận ra ánh mắt của cô có chút tìm tòi nhìn anh, lúc này anh mới nhận ra lúc nãy mình đã lở đễnh trong giây lát.
Diẹp Giai Ngưng không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn theo anh ngồi vào chiếc Rolls-Royce xa hoa kia.
Mạnh Phi Phàm hỏi số nhà của cô, ngồi chỉnh thiết bị định vị. Xe chạy ra khỏi khu biệt thự núi Thanh Khê, chạy ra ngoài đường cao tốc, đi về hướng ngoại thành. Chiếc xe chạy như bay trong màn đêm, ở bên ngoài xe nhà nhà lên đèn, còn ở trong xe thì hai người im lặng.
Thiết bị định vị đưa Diệp Giai Ngưng ra ngoại ô đến khu chung cư Tùng Bách một cách chính xác.
Dưới ánh đèn vàng lóe lên rồi vụt tắt, trước khu chung cư cũ kỹ một vũng nước lớn. Trận bão đổ ngang qua đã làm cho những cây lớn đổ ngã xiêu vẹo vẫn còn nằm ở đó. Xe của Mạnh Phi Phàm chạy vào trong, chỉ dừng lại ở chỗ xa xa phía bên đường. Sau khi Diệp Giai Ngưng nói tiếng cám ơn, rồi xách hành lý đi vào.
Cô đi đến cửa khu chung cư, lúc đi ngang qua những cây lớn bị đổ ngã, đèn đường ở cửa chớp tắt, rồi chợt tối đen ngay lập tức. Trong lòng cô chưa từng sợ hãi như thế này, cô cắn răng, đi tiếp về phía trước. Lúc khi bước chân lên một bước, chân lại lọt vào trong vũng nước, nước chỉ qua mắc cá chân, nhưng cô lại sợ hãi hét lên theo bản năng.
Khi Mạnh Phi Phàm định quay trở về, thì anh nghe tiếng thét, cho nên vội vàng mở đèn xe.
Ánh đèn sáng chói của đèn xe chiếu rõ mọi thứ trước mắt, Diệp Giai Ngưng nhìn thấy trong nước có vài cục đá xấp thứ tử nổi lên trên mặt nước, cô cẩn thận giẫm lên đá rồi đi vào khu chung cư. Lúc quay đầu lại, đèn xe vẫn chiếu ánh sáng ấm áp về phía cô. Trái tim cô chợt có chút ấm áp, cô vươn tay vẫy chào Mạnh Phi Phàm, rồi quay đầu đi về nhà mình.
Mạnh Phi Phàm nhìn cô quay lưng đi xa dần về phía khu chung cư, cho đến khi cửa sổ ở tầng ba sáng đèn, có thể nhìn thấy bóng mái tóc đuôi ngựa của cô dưới ánh đèn, anh mới lấy một điếu thuốc ra hút, gọi điện thoại cho Phương Trạm Hoành.
“Sao Diệp Giai Ngưng lại ở một căn nhà cũ nát đến vậy hả?”
“Anh nói ai ở trong căn nhà cũ nát vậy?.” Phương Trạm Hoành đang uống rượu với mấy người đẹp cho nên nghe không rõ.
Mạnh Phi Phàm nghe thấy tiếng ồn ào ở bên kia, anh không lặp lại câu đó, mà còn căn dặn một câu. “Tối nay chú đừng uống quá nhiều đó, ngày mai còn có việc quan trọng để làm.”
Nghe bên kia đồng ý răm rắp, anh mới cúp điện thoại. Nhìn cửa sổ nhà Diệp Giai Ngưng một cái, rồi mới khởi động xe, rời khỏi khu chung cư cũ nát này.