Nói chung, tiệc vui chóng tàn. Minh Tâm buồn bã tạm biệt ba mẹ để lên thành phố N. Một năm về không được bao nhiêu ngày mà bây giờ lại phải trở lợi nơi khuôn mặt luôn luôn giả tạo với đối tác. Còn những vụ xã giao cô chẳng tình nguyện kia.
Cỡ h chiều thì cô đã đến nơi. Minh Tâm mệt mỏi đi lên chung cư cao cấp cô mua. Căn nhà được trang trí theo tông xám và trắng. Nhìn rất đơn giản và lạnh, nhưng cô lại dùng đèn vàng trắng khiến cho căn nhà có cảm giác ấm áp.
Vừa vào nhà cô đã quăng mọi thứ sang một bên và đi thẳng vô phòng ngủ. Sáng mai h cô phải dậy, nên bây giờ đi ngủ là tốt nhất.
“Cộp,cộp”
Nằm một hồi kế bên lại có tiếng đồ vật di chuyển khá khó chịu. Nhưng vì quá mệt nên Minh Tâm chẳng quan tâm mà chìm vào giấc mơ.
Sáng sớm khi ánh nắng chưa kịp chiếu qua bức rèm cửa sổ thì Minh Tâm đã mơ màng tỉnh dậy. Vệ sinh cá nhân xong cô liền đi xuống bếp. Nhanh chóng chiên một quả trứng, nướng bánh mì, và rót một ly sữa. Cô bưng đồ ăn ra phòng khách rồi vừa ăn vừa xem TV. Ăn xong cô lại đọc email, dọn dẹp một hồi rồi đi vô phòng ngủ chuẩn bị quần áo để đi tập gym. Cái nghề nào cũng vậy, ít nhất khuôn mặt và thân hình cũng phải dễ nhìn.
Minh Tâm bấm thang máy đi xuống tầng hầm đậu xe, nhanh chóng phóng xe ra ngoài. Tuy ở chung cư có phòng tập gym, nhưng mà nó cũng chỉ như là cho có chứ không đầy đủ. Nên cô vẫn thích tập ở ngoài hơn.
Khi cô tập xong thì đã là tiếng sau. Minh Tâm tranh thủ tắm luôn rồi mới lên xe về nhà trang điểm, thay đồ.
Một tiếng sau
Hình tượng chỉnh chu của Minh Tâm đã xong. Hôm nay cô mặc đen trắng như mọi khi. Áo sơ mi voan cổ tròn được phối với váy bút chì đen tôn dáng người. Tóc thì xoã tự nhiên.
Cô không nhanh không chậm mở cửa thì căn nhà sát bên cửa cũng mở. Ở xung quanh cô trước đó vốn chẳng có hàng xóm. Tầng lầu vốn chỉ có ba căn nhà dành cho ai thích sự yên tĩnh. Đương nhiên là nó quá hợp ý cô. Bây giờ thì đã có hàng xóm, cầu sao người kia yên tĩnh là được. Mở cửa ra là một chàng trai khoảng ba mươi mấy tuổi, gương mặt góc cạnh sắc nét tạo nên vẻ ngoài nam tính, thân mặc tây trang đen trắng. Anh nhìn cô rồi cũng gật đầu đáp lễ.
Hai người nhanh chóng bước tới thang máy và bắt đầu ngày làm việc mới của mình.
Minh Tâm chậm rãi bước vào công ty. Ai cũng nở nụ cười thân thiện, cô cũng chỉ gật đầu rồi bước vào thang máy V.I.P. Anh chàng thư ký, Thanh Huyền, thấy cô rồi bước tới chào hỏi lại nói về lịch trình ngày hôm nay. Mém chút xíu nữa cô đã quên hôm nay là ngày cuối cùng của ông. Cô muốn mua chút quà, nhưng ông cụ cũng chẳng thiếu thứ gì cô có tặng thì không chừng cũng được quăng vào sọt rác. Nghĩ đi nghĩ lại cô liền nói với thư ký.
“Cậu đặt ở tiệm bánh Get Lost một cái bánh black forest, h trưa tôi sẽ tới lấy.”
“Vâng.”Thư ký rất biết điều mà nhanh chóng đi làm nhiệm vụ của mình.
Ông cụ tuy già nhưng lại rất thích bánh ngọt, trong một lần đi xã giao hiếm hoi cô thấy ông chỉ ngồi một bên bất chấp tất cả mà nhâm nhi loại bánh mình thích, black forest.
Cô cũng rất thích bánh ngọt. Nhất là tiệm bánh Get Lost. Bánh của chỗ này khi ăn đúng là khiến người ta đi lạc. Hương vị không tiệm nào sánh bằng.
Đúng h trưa cô tới lấy bánh rồi quay trở về văn phòng, đi thẳng lên tầng cao nhất. Thư ký thấy cô tới gật đầu mỉm cười. Minh Tâm bước tới gõ cửa. Bên trong vang lên tiếng nghiêm nghị.
“Vào đi.”
Cô mở cửa phòng rồi bước vào. Bên trong chỉ thấy một ông lão đang nghiêm túc ký văn kiện. Thấy người bước tới không nói gì, ông ngẩng đầu thì liền chọc ghẹo.
“Ô, về rồi à? Sao tết này có như tết xưa không? Có ai hỏi con chừng nào lấy chồng chưa?” Ông mỉm cười nói. Ông quen nhóc con này mấy năm rồi, bản tính cũng không tệ. Nhà ông toàn sinh con trai, nhìn thấy mà ghét. Chỉ còn con dâu để an ủi. Mấy năm nay gặp được Minh Tâm từ trong ra ngoài đều tốt, có chí hướng làm ăn. Ông luôn luôn đối xử với cô như con cháu.
“Ông à, ở dưới quê mẹ con đã càm ràm, sao lên đây ông cũng bắt con lấy chồng?” Cô cười khổ nói.
“Ông nói thiệt, nhìn con chưa lấy chồng mà ông cũng vội giùm con. Gần tuổi vẫn ế.”
“Con thấy tiền trung thành hơn.” Cô bình tĩnh trả lời.
Nghe cô nói xong ông liền cười ha hả. Minh Tâm cũng vội đưa hộp bánh rồi đi xuống lầu làm việc. Cô chỉ được nghỉ trưa có tiếng mà nãy giờ đã tiêu hao hơn nửa tiếng. Cô cần chợp mắt một tí.
Khi bạn không để ý, thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn. Điều này là sự thật, Minh Tâm rất nhanh đã được về nhà.
Buổi tối, đứng ở ban công, cô nhìn phía dưới là đường xe đông đúc. Cô khoác áo choàng trắng sau khi tắm, tay cầm một ly rượu vang, và những cơn gió nhẹ nhàng bay tới bao phủ cô.
Có lẽ cuộc sống của cô quá nhàm chán đi? Cô gần như không muốn gì hơn. Có lẽ cô nên thoát khỏi cuộc sống độc thân? Có lẽ là không. Sống như thế này cô rất hưởng thụ. Không đàn ông, không buồn phiền. Nhưng có lẽ cô cũng nên nuôi một chú chó dễ thương mới được.
Sau khi kết thúc dự án này cô phải đi Hàn một chuyến mới được! Cũng khuây khỏa một chút, hình như công ty cô ý định mở một chi nhánh về du lịch ơn Hàn thì phải? Dù sao cũng một công đôi việc.
Suy nghĩ xong cô lại đóng cửa và đi vào nhà. Nhưng Minh Tâm đã không nhìn thấy khuôn mặt người nhìn cô từ khi cô bước ra ban công. Anh vẫn nhìn cô. Anh nghĩ quyết định chuyển nhà cũng không tệ. Đôi mắt ấy của cô nhìn hơi lạnh. Anh chợt híp mắt lại. Trong tay lại lắc ly rượu...