Yêu Lại Từ Đầu 2

chương 1106: 1106: chương 1090

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hứa Thanh Du vừa vào đến cửa phòng ăn của khách sạn thì của đã bị Ninh Tôn đè chặt trên tường, hôn đặc biệt dữ dội.

Hứa Thanh Du còn bận lo nghĩ đến chuyện khác, thừa lúc hai người lấy hơi thở, nhắc nhở Ninh Tôn, “Cửa, cửa còn mở kìa.”

Ninh Tôn nhấc chân trực tiếp đạp lên cửa, sau đó tiếp tục hôn cô.

Hứa Thanh Du cũng nhớ anh rồi, lần này căn bản không cự tuyệt, đưa tay qua cởi cúc áo của Ninh Tôn.

Ninh Tôn vừa thấy cô như vậy, liền cười, “Nhớ anh không?”

Hứa Thanh Du ừ một tiếng, chủ động lại gần hôn anh, “Nhớ anh.”

Cô hiếm khi chủ động bắt đầu như vậy, xem ra là thật sự nhớ rồi.

Ninh Tôn cười cười, trực tiếp cuối người bế Hứa Thanh Du lên, bước nhanh đến cạnh giường, đặt cô lên đó.

Anh không cần Hứa Thanh Du giúp anh cởi quần áo, chỉ với vài động tác nhanh chóng đã tự mình cởi xong, sau đó nhào qua đó.

Trong lòng Hứa Thanh hơi bất an, đẩy ngực của Ninh Tôn hỏi anh, “Phòng này cách âm không?”

Ninh Tôn nâng khóe miệng lên, “Đang gạt anh sao?”

Hứa Thanh chợt phản ứng lại, mới hiểu được Ninh Tôn đã lý giải câu nói lúc nãy của mình như thế nào, cô hơi buồn cười, “Em chỉ muốn hỏi anh có nghe thấy âm thanh từ phòng khác không, anh chột dạ sao, việc gì cũng nghĩ là sẽ liên quan đến mình.”

Ninh Tôn sắp không nhịn được rồi, vừa xé áo Hứa Thanh Du, vừa hôn cô, còn có thể tranh thủ trả lời cô, “Không biết có cách âm hay không, dù sao anh cũng không nghe thấy âm thanh từ phòng khác truyền tới.”

Hai người cũng không phải quá lâu không gặp nhau, nhưng thân thể thì thật sự là rất lâu rồi không được giao thoa với nhau.

Thời gian này Ninh Tôn rất bận, những ngày qua Hứa Thanh Du có chút uất ức, hai người cũng không có ý nghĩ về phương diện đó.

Kỳ thực thân thể đã trống trải nhiều ngày rồi, bây giờ thiên thời địa lợi nhân hòa, rất nhiều việc dĩ nhiên nước chảy thành sông rồi.

Trước đây Hứa Thanh cảm thấy Ninh Tôn ở trên giường có chút vô lại, khắng khít thân mật, làm mãi không chịu ngừng.

Nhưng bây giờ hai người đã đến với nhau, cô mới biết được Ninh Tôn lúc trước đã kiềm chế đến mức nào.

Ninh Tôn hiện tại mới thật sự là khắng khít không thôi, mãi không chịu dứt.

Đến cuối cùng Hứa Thanh Du bị làm đến nước mắt tràn ra, nhịn không được nữa lời nói bắt đầu dữ dội hơn, “Ninh Tôn, ông nội nhà anh, có phải anh muốn làm chết em không?”

Ninh Tôn nhéo eo cô một cái, “Nói bậy, làm sao anh nỡ cơ chứ.”

Anh nói là không nỡ, nhưng mỗi lần như vậy không lần nào nhân nhượng.

Cuối cùng lúc nào dừng lại, Hứa Thanh Du cũng không biết, dù sao cô cũng mất đi ý thức giữa chừng.

Ninh Tôn làm xong rồi, còn tắm rửa cho cô, sau đó đi đến phim trường.

Lúc gần trưa Hứa Thanh Du đến thăm anh, sau đó hai người về đến khách sạn, buổi chiều Hứa Thanh Du không đến, điều này trong mắt ai đi chăng nữa, chắc chắn cũng có thể nhìn ra được một vài việc khác thường.

Ninh Tôn cũng không sợ bọn họ đoán mò, việc đã làm sao lại không nhận, có việc gì mà phải che che đậy đậy chứ.

Nếu anh sợ người khác biết, buổi trưa đã không dẫn Hứa Thanh Du về khách sạn rồi.

Đoán chừng hai người họ về khách sạn cũng đã bị người khác chụp trộm rồi.

Trước mắt anh đã không còn gì để che giấu nữa rồi, nên cũng có thể xem là bất chấp tất cả rồi, hoàn toàn không để ý nữa.

Cảnh quay buổi chiều cũng không ít, nhưng Ninh Tôn cũng tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Hứa Thanh Du.

Chỉ là anh gọi hai lần, bên kia đều không ai nghe máy, đoán là Hứa Thanh Du có lẽ vẫn chưa dậy.

Sự thật là vậy, cuộc lăn lộn lúc trưa có chút tàn nhẫn, nhưng mà nói thật lòng, cũng không thể trách anh, hai người ngoại trừ buổi tối gặp mặt một lần, vốn dĩ không nói chuyện được câu nào.

Về thân thể thì càng không có sự giao lưu, trong một lúc nhịn không được, đây là việc bình thường biết bao.

Như vậy đã làm cho Hứa Thanh Du tức giận đến như vậy.

Thời gian nghỉ ngơi của cảnh quay buổi chiều, Ninh Tôn ngồi một bên nghỉ ngơi, tài xế đến gần, hi hi ha ha hỏi Ninh Tôn, “Tiểu Du đâu, về rồi à?”

Ninh Tôn liếc mắt nhìn người tài xế một cái, “Trước đây anh không nhiều chuyện như vậy.”

Tài xê hô hô cười lên, “Đây cũng không thể gọi là nhiều chuyện, tôi đây gọi là quan tâm.”

Gần đây hắn có lẽ đã trở thành người quen với hai người bên cạnh Ninh Tôn, cho nên cách nói chuyện càng ngày càng thân thiện, càng ngày càng không kiên kị.

Ninh Tôn không trả lời hắn, chỉ thu tầm mắt lại, nhìn vào kịch bản.

Ngày mai là chủ nhật, Hứa Thanh Du có thể không cần quay về, tối nay có lẽ sẽ ở lại đây.

Vừa nghĩ đến việc này, trong lòng Ninh Tôn vui đến nỗi không xong rồi, so với lúc quay phim càng thêm dụng tâm hơn.

Ở bên này Hứa Thanh Du đến buổi chiều mới tỉnh lại, bụng đói đến kêu cồn cào, cả người không còn sức lực.

Hứa Thanh Du đấu tranh ngồi dậy, nhìn trái rồi lại nhìn phải, mới nhớ ra mình đang ở trong phòng khách sạn của Ninh Tôn.

Toàn thân cô không phải rát thì là đau, nóng bức, đau đến tột cùng.

Hứa Thanh Du thở dài, Ninh Tôn không ở bên cạnh cô cũng không mắng nữa.

Nhưng mà thông qua việc này có thể hiểu được là, tên đàn ông thối này chắc cũng thành thật lắm, không làm ra việc gì có lỗi với cô cả, nếu không thì không thể dồi dào tinh lực như vậy được.

Hứa Thanh Du không có đem quần áo để thay, chỉ đành vào phòng tắm bên kia tắm sơ qua, sau đó dùng khăn tắm quấn lấy thân mình.

Trong phòng có máy giặt, cô đem quần áo vào giặt một lúc, sau đó sấy khô.

Không có đồ để mặc, cô cũng không thể đi sang phòng khác, càng không thể đặt đồ ăn rồi gọi phục vụ phòng mang vào được.

Vì thế cuối cùng hết cách, cô lấy điện thoại qua, vừa cầm điện thoại lên thì Ninh Tôn lại gọi đến.

Hứa Thanh Du nhanh chóng nghe máy, giọng điệu không được tốt cho lắm, “Sao vậy?”

Ngược lại, âm thanh của Ninh Tôn nghe có vẻ tinh thần sảng khoái, “Tỉnh rồi à? Gọi phục vụ phòng đem chút đồ ăn qua đi, buổi trưa em đã không ăn gì rồi.”

Hứa Thanh Du hừ một tiếng, “Anh còn nhớ buổi trưa em chưa ăn gì sao.”

Ninh Tôn có lẽ biết lời này của cô là đang trách móc mình xuống tay quá tàn nhẫn rồi, anh bặm bặm môi, hạ thấp âm thanh xuống, “Loại việc này em bảo anh làm sao nhịn đây, vả lại không phải em cũng phối hợp với anh sao, hôm nay em nhiệt tình như vậy, anh làm sao có thể không tận lực cơ chứ.”

“Hứ.” Hứa Thanh Du không muốn đôi co với anh về những vấn đề này, tên đàn ông thối này nói chuyện càng ngày càng có không liêm sỉ rồi.

Cô chỉ nói bây giờ cô đói đến chịu không nổi rồi, quần áo cũng giặt rồi, cô chỉ quấn khăn tắm ngồi trên giường, không cách nào gọi phục vụ phòng.

Hứa Thanh Du hoang mang, cô vỗn dĩ chỉ đang ôm cục tức, không hề có ý định gọi Ninh Tôn về.

Bây giờ Ninh Tôn vẫn còn là người mới, trong tổ quay phim chắc chắn phải cố gắng biểu hiện thật tốt.

Vì chuyện riêng mà về, sẽ để lại ấn tượng không tốt cho người khác.

Hứa Thanh Du định khuyên anh không cần làm vậy, đầu bên kia Ninh Tôn đã ngắt máy rồi.

Hứa Thanh Du cầm điện thoại do dự một hồi lâu, cuối cùng cười một cái.

Bây giờ Ninh Tôn quan tâm cô như vậy, vậy cũng chứng minh những lo lắng trước đây của cô tạm thời có thể buông bỏ rồi.

Ít nhất là bây giờ trong lòng trong mắt đàn ông này đều chỉ có cô.

Đợi được một lúc, Ninh Tôn trở về rồi, anh mua rất nhiều đồ, sau khi vào phòng đặt đồ lên bàn trước cửa.

Sau đó anh bước vào phòng, nhìn chằm chẳm Hứa Thanh Du, cười tươi, “Qua đây ăn cơm đi.”

Hứa Thanh Du đã không còn tâm trạng so đo với anh những việc lúc trước đã giày vò cô trên giường như thế nào, hiện tại cô bây giờ rất lo lắng, “Anh chạy về như vậy không có vấn đề gì chứ, đạo diễn có tức giận không vậy?”

Ninh Tôn không xem trọng việc này, “Bây giờ đang quay phân đoạn của người khác, anh phải đợi một lát nữa, tranh thủ thời gian này quay về, em ăn trước đi, anh không thể nán lại quá lâu, phải quay về rồi.”

Hứa Thanh Du nhanh chóng gật đầu, “Được được được, anh cứ bận đi.”

Trước khi đi Ninh Tôn không quên quay đầu lại nói với cô, “Ngày mai em không đi làm, đêm nay ở lại đây nhé.”

Hứa Thanh Du đơ người một lúc, chớp chớp mắt, cuối cùng gật đầu..

Truyện Chữ Hay