Mộc Tuyên Dư bị Lý Hâm đích thân gọi điện thoại bảo cô trở về, mấy năm nay ba và mẹ càng ngày càng buông lỏng cô, cái gì cũng đều để tùy cô, giống như ít chú ý tới cô, nhưng thật ra là càng tôn trọng cô, bởi vậy ba mẹ cô cực ít khi đích thân yêu cầu cô làm gì.
Lần này mẹ lại tự mình gọi điện thoại bảo cô trở về, cô chỉ biết nhất định là đại sự, chỉ là đại sự này chắc cũng tương đối.
Cô thay một bộ quần áo, sửa sang lại bản thân một chút, lúc này mới chuẩn bị về nhà.
Mẹ thích dáng vẻ cô dào dạt tinh thần, bởi vậy cô mặc một bộ quần áo màu sắc tươi đẹp một chút.
Về nhà, phát hiện ba và mẹ đều đang ở nhà, hơn nữa tâm tình của họ dường như cũng rất tốt, hiếm khi họ đều chịu ở nhà, mà không phải ra ngoài khiêu vũ.
Nghĩ tới bộ dạng thần thần bí bí trong điện thoại của mẹ, cô đi đến trước mặt Lí Hâm tâm trạng rất tốt đang cắt nhánh hoa trong sân, “Mẹ mặt mày hồng hào con từ rất xa đã thấy, đúng là có chuyện gì tốt ạ?”
Lý Hâm tâm tình tốt cầm cây kéo trong tay xoay xoay nói, “Con đoán xem.”
Mộc Tuyên Dư biết, tâm tình của mẹ là thật sự tốt, cô nhìn về phía nhà ở, “Anh không ở nhà à mẹ?”
Lý Hâm nhìn thoáng qua con gái, cười mà không nói.
Hiện tại việc kinh doanh của công ty đã khôi phục lại bình thường, lấy tính cách của Mộc Tuyên Nghị thì thời gian cuối tuần sẽ không ở nhà mà làm ‘ổ’ trong công ty, mà mẹ lại vui vẻ như vậy.
Cô đi tới ôm cánh tay Lý Hâm, “Chúc mừng mẹ.”
“Hử?” Lý Hâm hồ nghi nhìn con gái mình.
“Cuối tuần mà anh không ở nhà, nếu chỉ là ra ngoài hẹn hò, mẹ sẽ không phản ứng như vậy, chắc chắn là anh đi đón chị dâu tương lai của con, con dâu của mẹ.
Khó trách mẹ vui vẻ như vậy.”
Tuy rằng trước đây đều biết Mộc Tuyên Nghị và Trình Hiểu Tang đang kết giao, nhưng bạn bè nam nữ và đối tượng kết hôn rõ ràng là khác nhau.
Lần này Mộc Tuyên Nghị đưa Trình Hiểu Tang về, chính là đến gắn kết với người trong nhà, cũng chính là biểu hiện Trình gia không có ý kiến đối với mối hôn sự này.
Trước đó Mộc gia xảy ra không ít chuyện, Trình gia đối với việc kết giao giữa Trình Hiểu Tang và Mộc Tuyên Nghị tỏ ra không ủng hộ, nay Trình gia không ý kiến gì nữa, mà “Thịnh Đạt” cũng thành công thoát khỏi khủng hoảng, đối với người nhà họ Mộc mà nói, chuyện như vậy có ý nghĩa song hỷ hàng lâm, không có lý gì mà không vui.
Lý Hâm cũng không tỏ vẻ gì, chỉ đưa tay dụi dụi tóc con gái, “Con chừng nào thì mới có thể chúc mừng mẹ có một cậu con rể?”
Mộc Tuyên Dư che hai lỗ tai mình, “Con không nghe thấy gì cả.
Mẹ, con về phòng trước đây.”
Lý Hâm thấy bộ dạng con gái chạy nhanh như vậy, nhịn không được bật cười.
Có lẽ làm mẹ đều cảm thấy ai cũng kém hơn con gái mình, bà thật sự không cảm thấy hôn nhân của con gái mình sẽ lại có vấn đề, cho dù lo lắng, thì lo lắng cũng là người đàn ông nào có thể chiều cô yêu cô, coi cô như công chúa mà đối đãi.
Mộc Tuyên Dư ở trong phòng ngồi trong chốc lát, cô cầm ra một cuốn sách tuổi trẻ mua từ hồi trung học, chính cô cũng không nghĩ đến cuốn sách này lại vẫn còn.
Cô lấy ra, nhìn mục lục một lát, lật đến tên câu chuyện có phần quen thuộc kia.
Câu chuyện theo mô-tip rất cũ, thời trung học yêu sớm, sau khi tốt nghiệp đi làm, người con trai và đồng nghiệp của mình ở bên nhau, thậm chí vì cô đồng nghiệp nữ kia còn mắng nữ chính trong truyện.
Câu chuyện chọn cách viết hồi ức và hiện tại đan xen cùng nhau, cuối câu chuyện hai bên nam nữ đến nơi từng ước hẹn, cũng không nói gì, một người đi về bên trái một người hướng về bên phải.
Mộc Tuyên Dư còn nhớ rõ, lúc Mạnh Ngữ Phán đọc câu chuyện này hình như đã gào khóc, sau đó tóm lấy cô hỏi, tại sao có loại kết cục này?
Mộc Tuyên Dư lúc ấy quét mắt, không có hứng thú ném mắt nhìn qua, sau đó lựa chọn an ủi Mạnh Ngữ Phán.
Cô chỉ thấy Mạnh Ngữ Phán từ muốn mua quyển sách này, rồi đến không nỡ mua, và cuối cùng thì vẫn mua.
Thái độ của Hạ Ngữ Minh là sửa chữa lại thái độ của Mạnh Ngữ Phán, câu chuyện người ta hư cấu, chính mình khóc thương tâm như vậy tính là chuyện gì?
Khi đó Mạnh Ngữ Phán hỏi cô tại sao có kết cục như vậy, cô bây giờ có thể trả lời cô, hồi tưởng những chuyện đã qua đó lại hao phí tất cả khí lực, vì thế cứ như vậy trầm mặc kết thúc!
Chỉ là cô lại vào lúc này ôm sách khóc lên, cô đã bao lâu không nhớ đến Mạnh Ngữ Phán.
Lúc cô nhớ tới Mạnh Ngữ Phán, còn phải nhờ vào một cuốn tạp chí như vậy.
Những người từng nói cả đời sẽ không quên, trôi đi theo thời gian, một năm hai năm… thế nhưng thật sự có một ngày sẽ quên.
Cô ôm sách này bắt đầu lẳng lặng đọng lại nước mắt, rất nhiều khi lúc một mình, cô sẽ sinh ra vô số ý niệm bi quan.
Con người cả đời này tầm thường, cũng bất quá để chờ đợi tiến đến cái chết, từ nhỏ bị đưa đến trường mầm non, sau đó mãi cho đến tốt nghiệp đi làm rồi lại kết hôn sinh con, dường như trong đó vạn biến không rời.
Những lúc như thế, cô sẽ luôn hỏi mình sống làm gì…
Tiếng ô tô khiến cô thoát ra từ trong cảm xúc bi quan cực độ.
Cô buông sách ra, biết là anh trai lái xe trở về, chuyện đầu tiên làm là ngồi trước bàn trang điểm xử lý bộ dạng của mình, ngay sau đó lại thay một bộ quần áo.
Khi cô lấy tư thái hoàn toàn mới toàn thân đứng trước gương thì cô rốt cuộc đã có thể trả lời vấn đề vừa rồi kia của mình.
Cô chuẩn bị nhiều như vậy, không phải là vì không muốn khiến người nhà lo lắng, cô quan tâm người nhà mình, mà người nhà của cô cũng quan tâm cô, sống có lẽ chính là vì người mình quan tâm và người quan tâm mình, về phần có giá trị hay không, tất cả đều không hề nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.
Cô nhanh chóng xuống lầu, chỉ thấy Mộc Tuyên Nghị và Trình Hiểu Tang nghiêm túc ngồi một bên sô pha, giống như đang nhận thẩm vấn của Lý Hâm và Mộc Trung Thiên ngồi đối diện, đại khái là quá mức chính thức, Trình Hiểu Tang có vẻ có chút câu nệ.
Trình Hiểu Tang thuộc kiểu con gái đẹp khí chất, ngược lại không phải dung nhan không xuất sắc, chỉ là cái nhìn đầu tiên luôn bị khí chất của cô hấp dẫn, giờ phút này cô hơi đỏ mặt, lại có một kiểu mỹ cảm khác.
Mộc Tuyên Dư trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Trình Hiểu Tang, “Chị dâu…” Cô mở miệng, chọc Trình Hiểu Tang càng đỏ mặt không thôi, “Mẹ em biết chị tới, chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, bình thường em đều không được đãi ngộ này, chị xem mẹ em bất công quá.
Sau khi chị gả về đây, về sau được thứ tốt, nhớ chia cho em chút nha.”
Lý Hâm còn kém trực tiếp dùng tay kéo lỗ tai con gái mình, “Nếu như vậy, lát nữa con khỏi cần ăn cơm.”
“Chị dâu chị xem, mẹ em chính là đối xử với em như vậy.” Mộc Tuyên Dư làm ra vẻ tủi thân.
Trình Hiểu Tang biết, Mộc Tuyên Dư ở nhà luôn được cưng chiều, năm đó hai vị Mộc gia vì sinh cô con gái này, đã phải trực tiếp bỏ đi hai em trai sau Mộc Tuyên Nghị từ trong bụng, bởi vậy có thể nghĩ tới mức độ yêu thương của hai vị Mộc gia đối với cô con gái bảo bối này.
Về phần Mộc Tuyên Nghị, Trình Hiểu Tang càng rất rõ ràng, anh tuyệt đối là một anh trai đạt tiêu chuẩn.
Mộc Tuyên Dư nói như vậy, chẳng qua là vì cho thấy sự coi trọng của hai vị Mộc gia, đồng thời biểu đạt sự thân thiết đối với mình.
Mộc Tuyên Nghị nhìn Trình Hiểu Tang một chút, biết cô vào lúc này không tiện mở miệng, tay phải anh hơi vươn ra, nhẹ nhàng tóm lấy tay trái cô, sau đó cười nhìn em gái mình, “Anh thấy chủ kiến của mẹ không tồi.”
Mộc Tuyên Dư bực bội, “Ngay cả anh cũng bắt nạt em.”
Trình Hiểu Tang trấn an nhìn Mộc Tuyên Dư, “Đừng sợ, đợi lát nữa em ngồi bên cạnh chị, chị sẽ gắp thức ăn cho em.”
Mộc Tuyên Dư tỏ vẻ hết sức hài lòng, “Vẫn là chị dâu tốt.”
Trình Hiểu Tang cười dịu dàng, cô là mẫu con gái cười rộ lên giống như hoa đào nở rộ, có loại phong tình đặc biệt thuộc riêng về cô.
Bọn họ tiếp tục nói đùa trong chốc lát, cảnh tượng trò chuyện hiển nhiên không có nề nếp như ban đầu, mà đã thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi xếp đồ ăn lên bàn, mọi người liền chuẩn bị ăn cơm.
Ở trên bàn cơm, Trình Hiểu Tang hoàn toàn là nhân vật chính, cô nói tới vài chuyện lý thú chính mình gặp phải, chọc cho mọi người trên bàn cơm đều vô cùng thoải mái.
Vì thế lần thăm hỏi này của Trình Hiểu Tang, vô cùng hòa hợp, cho đến khi Trình Hiểu Tang gửi quà biếu cho Lý Hâm rồi rời đi.
Mộc Tuyên Nghị đưa Trình Hiểu Tang về nhà, sau khi lái xe ra khỏi biệt thự Mộc gia một đoạn, Trình Hiểu Tang mới cười nhìn vị hôn phu của mình, “Em gái anh thật thông minh.”
Mộc Tuyên Dư nhìn thấu cô không thích bị hỏi gia cảnh các kiểu giống như người khác, huống chi đối phương lại là trưởng bối, chỉ có thể nghe theo.
Mộc Tuyên Dư đến, nhìn như tùy ý nói vài câu liền thay đổi được bầu không khí trò chuyện.
Mộc Tuyên Nghị nhẹ cong môi một chút, “Ừ, chỉ là con bé hầu như lúc nào cũng quá lười.” Biết là một chuyện, sẵn lòng đến ngồi là một chuyện khác, cho nên trên thế giới này đại đa số người thành công đều là người cần mẫn.
Trình Hiểu Tang nghe xong nhịn không được nở nụ cười, “Mối quan hệ của hai người?”
“Sau này em sẽ hiểu.” Anh vốn còn muốn nói không cần phải tận tâm tiếp cận em gái mình, cô em gái kia của anh, luôn là người có chủ ý, ngay sau đó anh lại thấy chính mình lo lắng quá nhiều, bởi có mối quan hệ này với anh, em gái anh trước sau rồi sẽ thân thiết với Hiểu Tang.
“Đừng nói thần bí như vậy chứ,” Trình Hiểu Tang phồng miệng, “Aiz, không biết ba mẹ anh có thích quà em mua không, nếu họ không thích, anh nhất định phải nói là đề nghị của…”
“Điều này cũng có thể ỷ vào người anh?” Mộc Tuyên Nghị tỏ vẻ kháng nghị, chỉ là kháng nghị cho thấy không có hiệu quả, sau khi thảo luận lại bị bác bỏ…
Mộc Tuyên Nghị trở về có hơi muộn, bởi vì lái xe được nửa chưng đột nhiên lại có tâm trạng muốn đi tản bộ, vì thế hai người như đứa trẻ sau khi đi vòng quanh quốc lộ một vòng mới quay trở về.
Vì thế đưa người về nhà xong đã trễ, ba mẹ anh đã ngủ, đối với gia cảnh của Trình Hiểu Tang nhân phẩm của họ cũng sớm rõ ràng, bởi vậy cũng sẽ không chờ anh về chuẩn bị hỏi cái gì.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa, sau đó đi lên hành lang, anh ở trong ngôi nhà này đã lâu lăm rồi, nên vẫn như cũ đi trong bóng đêm đặc biệt ổn định.
Khi anh đi qua cửa phòng Mộc Tuyên Dư thì thấy ánh sáng yếu ớt xuyên qua từ trong khe cửa, anh nhẹ nhàng nhíu mày một chút, lựa chọn gõ cửa.
Vẫn là tuần suất ba lần vừa vặn như trước.
Mộc Tuyên Dư khoác cái áo khoác mỏng tới mở cửa.
Mộc Tuyên Nghị nhìn mình chằm chằm trang phục của em gái mình, đai đeo váy, lộ ra chân thon dài, lại có tiến bộ, ít nhất biết che nửa người trên một chút, “Đã trễ thế này, còn chưa ngủ?”
Mộc Tuyên Dư như cười như không nhìn anh trai mình, “Anh cũng biết khuya lắm rồi a.”
Đã khuya nên về muộn như vậy.
Mộc Tuyên Nghị bị lời em gái mình làm nghẹn xấu hổ cười, “Chúng ta không giống nhau.” Anh ho khan một tiếng, “Hôm nay có phải em không thoải mái ở đâu không?”
Vẫn bị phát hiện sao, không có bằng chứng nói dấu hiệu nói dối quá nặng.
“Hôm nay lúc tìm sách cũ, nhìn đến một cuốn tập san đã mua thời trung học, đột nhiên nhớ đến là chuyện của Ngữ Phán lúc ấy, bỗng nhiên liền…” Cô nói đến một nửa đột nhiên cười cười một lúc, “Còn có chính là nhìn thấy anh đối xử với chị dâu tốt như vậy, sau khi biết anh thuộc về một người phụ nữ khác, trong lòng có cảm giác quái lạ không đúng.”
Mộc Tuyên Nghị cười, giơ tay sờ đầu em gái, “Anh đối tốt với Hiểu Tang, em cũng sẽ gặp được một người đàn ông đối tốt với em như vậy.
Đi ngủ sớm một chút.”
Sau khi nhìn anh xoay người, Mộc Tuyên Dư mới chậm rãi đóng cửa lại.
Sẽ có một người đàn ông xuất hiện đối tốt với cô như vậy sao? Trong đầu cô xuất hiện gương mặt đó của Giang Thừa Châu.
.